LoveTruyen.Me

Lichaeng Cover Lam Nu Phu Tra Xanh Bi Bat Cong Luoc Nu Chu Cam Nhat Bach

Lần trước Phác Thái Anh còn cần phải dùng hết biện pháp dùng hết lý do, mới có thể đến dưới chân khách sạn, lần này nàng trực tiếp được Lạp Lệ Sa đưa đi, ngồi chính là bàn cho người nhà. Lạp Lệ Sa đại diện cho Lạp gia ở phía trước tham gia đấu giá, nàng chờ ở yến hội trong đại sảnh.

Hai chữ khẩn trương được Phác Thái Anh trực tiếp viết thẳng lên mặt, nàng hít thở sâu, giống như nàng dâu nhỏ lần đầu gặp ba mẹ vợ, ngượng ngùng đến nỗi khiến hệ thống tấm tắc kêu lạ.

Phác Thái Anh không để ý tới cái mặt buồn cười căn bản không hiểu tình yêu này, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi ở bên cạnh Lạp Bảo Bảo, đầy mặt ngoan ngoãn.

Tình cảnh này Lạp Bảo Bảo cũng cảm thấy xấu hổ.

Lúc mới biết được Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh yêu đương, hắn đã muốn gặp Phác Thái Anh một lần ngay lập tức, nhưng không biết vì sao dây dưa tới bây giờ hai người mới có thể gặp, còn là ở ngoài công cộng, thật nhiều lời nói đều không có tiện hỏi ra miệng.

Vẫn là Phác Thái Anh chào hỏi hắn trước: "Đại ca."

Lạp Bảo Bảo ừ một tiếng, tạm dừng một lát rồi hỏi: "Em với Lệ Sa, sao lại thành như vậy?"

"Giống như đại ca biết đó, em với tỷ tỷ hẹn hò." Phác Thái Anh nói còn có chút ngượng ngùng, "Tỷ tỷ nói đại ca sẽ ủng hộ chị ấy, cũng sẽ đồng ý cho chúng em ở bên nhau, phải vậy không ạ?"

Lạp Bảo Bảo cực kỳ miễn cưỡng gật gật đầu: "Chỉ cần hai đứa thật lòng thích nhau, anh đương nhiên sẽ không phản đối."

Nhưng chuyện này có phải có chút đột ngột hay không? Vì sao lúc trước một chút dấu hiệu cũng không có, hai đứa này đột nhiên liền yêu?

Phác Thái Anh chỉ có thể giải thích là nàng đã thích Lạp Lệ Sa từ sớm, còn Lạp Lệ Sa thích nàng từ khi nào...

Nàng nở một nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép: "Có thể bởi vì tình yêu đôi khi chính là tới một cách đột ngột không thể lường trước được."

Lạp Bảo Bảo: "......"

Một câu nghe vô cùng vô nghĩa, nhưng nghĩ kĩ lại không thể phản bác được.

Phác Thái Anh giờ phút này chỉ có thể cảm thấy may mắn, cốt truyện còn chưa tới đoạn Lạp Bảo Bảo xảy ra tai nạn xe. Đối với Lạp Bảo Bảo mà nói, ở nơi công cộng nói những chuyện này có lẽ có chút xấu hổ, nhưng Phác Thái Anh rõ ràng, chỉ có đại sảnh yến hội ở tầng trên cùng của khách sạn như thế này mới không có khả năng xảy ra tai nạn xe, nơi như vậy mới là an toàn nhất cho hắn.

Nàng nhìn đồng hồ, lần trước tỷ tỷ chính là gọi điện cho nàng vào giờ này, hội đấu giá hẳn là sắp kết thúc, nhưng lần này tỷ tỷ không có chủ động liên lạc với nàng.

Phác Thái Anh muốn đi tìm, chỉ là Lạp Bảo Bảo rõ ràng còn có chuyện chưa nói hết, nàng đứng ngồi không yên, không biết nên đứng dậy rời đi như thế nào.

Lạp Bảo Bảo nhìn ra nàng bối rối, mở miệng nói: "Anh chỉ có một câu cuối cùng muốn hỏi em, em có thể thích em ấy bao lâu?"

Nàng biết đại ca muốn xác định, bất quá chỉ là thể hiện một phần tâm ý thôi. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn nghiêm túc nói: "Lời này nói ra có thể là có chút có lệ, hoặc là quá mù quáng, nhưng em vẫn muốn nói, chỉ cần em còn có ý thức, em sẽ luôn luôn thích chị ấy."

Nói xong nàng lắc đầu: "Không, không đúng, phải nói cho dù mất đi ý thức không còn tự chủ, em vẫn sẽ thích chị ấy."

Trước khi thức tỉnh ý thức, nàng thân là nữ phụ ác độc mà vẫn rất thích tỷ tỷ.

Cái gì cũng có thể là giả, tình yêu nàng dành cho tỷ tỷ vĩnh viễn là thật.

Lạp Bảo Bảo im lặng.

Hắn thật sự cảm thấy lời này có chút quá lố, nhưng nhìn biểu cảm Phác Thái Anh khi nói lời này, hắn không thể nói được lời phản bác nào.

Cuối cùng hắn cũng chỉ nói một câu: "Được rồi, anh đã biết. Hội đấu giá sắp kết thúc, em đi tìm Lệ Sa đi."

Phác Thái Anh biết cửa ải của đại ca vậy là qua, nàng lập tức mặt mày hớn hở, cảm xúc thay đổi cực nhanh, ngọt ngào một câu: "Cảm ơn anh!"

Chữ "đại ca" cứ như vậy bỏ qua.

Phác Thái Anh khẽ nâng váy, nhanh bước chân đi đến chỗ Lạp Lệ Sa, ý cười trên mặt nàng còn chưa hết, liền nhìn thấy Lạp Lệ Sa đang đứng cùng Phó Thận Hành ở một góc, không biết lén mọi người nói cái gì, biểu cảm cứng đờ xuống.

Lạp Lệ Sa có chút không kiên nhẫn, nhưng phép lịch sự làm cô không thể cứ vậy xoay người rời đi.

Phó Thận Hành tuy rằng không có hành động theo đuổi nhiệt liệt nào, nhưng hắn có ý với Lạp Lệ Sa là chuyện người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, cho nên Lạp Lệ Sa mới có thể đối xử với hắn lạnh lùng như vậy, chỉ duy trì khách sáo lễ phép cơ bản.

Phó Thận Hành: "Tôi có thể được biết vì sao cơ hội để tôi theo đuổi em cũng không có, trực tiếp phán tử hình cho tôi không?"

Lạp Lệ Sa cảm thấy câu này có chút quen tai, cô nhíu mày suy tư, lời từ chối buột miệng thốt ra: "Bởi vì tôi có người yêu."

Phó Thận Hành không có dạo diễn đàn trường học gì đó, hắn với Lạp Lệ Sa tiếp xúc cũng ít đến đáng thương, trăm triệu không nghĩ tới người trong lòng đã là hoa có chủ.

Hắn quả thực là không tưởng được, khi Lạp Lệ Sa định rời đi hắn lại nói trước một bước: "Từ từ, có thể nói cho tôi người yêu em là ai không?"

Thấy Lạp Lệ Sa dừng bước, hắn sửa sang lại cảm xúc giải thích: "Tôi chỉ muốn biết, nam nhân em thích là người như thế nào thôi."

Hắn thua dưới tay người như thế nào.

Nghe vậy Lạp Lệ Sa bỗng nhiên cười, đáy mắt cô hiện ôn nhu: "Xin lỗi Phó tiên sinh, anh có một cái hiểu lầm."

"Người yêu tôi là con gái, không phải nam nhân."

Tất cả lý do thoái thác Phó Thận Hành đã chuẩn bị trước, trong lúc này bị nghẹn lại toàn bộ.

Lạp Lệ Sa đã thấy được Phác Thái Anh cách đó không xa, cô hoàn toàn không còn tâm tư tiếp tục nói chuyện với Phó Thận Hành, nhanh chóng bước về phía người trước mắt.

Khoảng cách giữa hai người bất quá là mười mét, Lạp Lệ Sa lại làm thế nào cũng không thể đi hết, mắt thấy Phác Thái Anh bị một mảnh sương mù bao phủ, xung quanh biến thành sương mù mênh mông.

Ngay sau đó trước mắt cô có ánh sáng hiện lên, ý thức bị rút ra, mềm như bông ngã trên đất ngất đi.

Phác Thái Anh nhìn cô ngã trên đất mà đến cả khả năng chạy tới bên cạnh nâng cô dậy cũng không có.

Mọi thứ xung quanh đều bị dừng hình, Phó Thận Hành vẫn còn suy trì vẻ mặt hoang mang, chỉ còn một mình Phác Thái Anh là còn ý thức.

Nàng lúc này chỉ có thể dựa vào hệ thống: "Hệ thống, hệ thống sao lại thế này?"

Hệ thống không biết ở đâu ra cây kẹo mút, giống như hút thuốc mà kẹp ở hai ngón tay, hừm một tiếng phiền muộn đến cực điểm: "Nói ra có thể cô không tin, ngay lúc nãy, thế giới lại đóng băng rồi."

"Tuyến tình cảm của nam nữ chủ vỡ nát, nát đến nỗi gắn cũng gắn không nổi."

Phác Thái Anh: "...... Chẳng lẽ không phải đã sớm nát rồi sao?"

Hệ thống: "Lúc trước là tuyến tình cảm của Lạp Lệ Sa thay đổi, nhưng Phó Thận Hành không có, làm lại lần nữa hắn vẫn nhất kiến chung tình với Lạp Lệ Sa, cho nên thế giới trước nay chưa từng từ bỏ việc tác hợp nam nữ chủ."

Mà ngay vừa rồi, lúc Lạp Lệ Sa công khai, Phó Thận Hành từ bỏ.

Hệ thống tỏ vẻ có thể hiểu được.

Lạp Lệ Sa không thích hắn, hắn còn có thể nỗ lực hơn. Lạp Lệ Sa thích người khác, hắn vẫn sẽ không cam tâm, nói không chừng còn có cơ hội.

Nhưng bây giờ, hắn với Lạp Lệ Sa cả xu hướng giới tính cũng không khớp, còn có cái gì để nỗ lực sao?!

Vào khoảnh khắc tuyến tình cảm của nam chủ đối với nữ chủ cũng bị đứt gãy, thế giới lại một lần nữa hỏng mất.

Một người một hệ thống mới nói 1 câu, những người cùng với cảnh vật đang bị dừng hình đó dần dần nhạt đi, giống như một cơn gió thổi qua là có thể khiến bọn họ tiêu tán mất.

Bao gồm cả Lạp Lệ Sa.

Trong lòng Phác Thái Anh hoảng hốt, sương mù bao phủ che đi tầm mắt nàng, nàng không thể động đậy, đầu một trận choáng váng, chỉ có thể dùng sức lực cuối cùng lớn tiếng hét: "Tỷ tỷ!"

Vừa dứt lời, một trận đau nhức ập tới, nàng giống như bị người ra đòn hiểm, toàn thân đều đau kinh khủng.

Nàng la đau một tiếng, ý thức dần dần thu hồi, pha lê vỡ nát phản chiếu ánh dương hết sức chói mắt, nàng muốn giơ tay lên ngăn lại ánh sáng, mới vừa động, một nỗi đau kịch liệt truyền khắp toàn thân.

Đau đớn làm ý thức của nàng hoàn toàn rõ ràng, nàng hít hà một hơi, mờ mịt nhìn về bốn phía.

Máu tươi, va chạm, kính vỡ, váy cưới nhiễm máu cùng với...... Lạp Bảo Bảo gục trên ghế điều khiển, không biết sống hay chết.

Ký ức của Phác Thái Anh còn dừng lại ở lúc thế giới thứ hai hỏng mất kia, cảnh tượng quen thuộc lại xa lạ này làm nàng có chút hoảng hốt, không phân biệt được lúc này là lúc nào.

Ngay lúc đó, một lượng ký ức lớn vọt vào trong đầu, khiến nàng đau đầu muốn nứt, vô thức kêu lên đau đớn.

"Mẹ... nó!"

Đau đớn cũng không thể ngăn cản nàng chửi tục.

Nàng giãy giụa bò đến ghế trước, ở dưới mũi Lạp Bảo Bảo dò xem hô hấp, chỉ sờ đến một mảnh lạnh lẽo, một chút hơi thở cũng không có.

"Thật sự lại quay lại." Phác Thái Anh cả người rét run, bả vai đều run rẩy theo, sắc mặt còn trắng hơn Lạp Bảo Bảo đã không còn hơi thở.

Lần này không đơn giản là quay ngược thời gian, trực tiếp đẩy cốt truyện tới đoạn cuối, vừa mở mắt chính là lúc Lạp Bảo Bảo đón nàng đi đến chỗ đính hôn, gặp tai nạn xe cộ tử vong.

Nàng chưa từ bỏ ý định, nhẹ nhàng đẩy vai Lạp Bảo Bảo, trong giọng nói đều mang theo khóc nức nở: "Đại ca anh tỉnh lại, anh tỉnh lại đi!"

Không có hồi đáp, vang vọng bên tai nàng, chỉ có tiếng còi cảnh sát từ xa lại gần.

Mọi thứ tiếp theo đều như bối cảnh, Phác Thái Anh được cảnh sát cứu từ trong xe ra, lại đưa đến bệnh viện, nàng nhìn bác sĩ lắc đầu, tất cả đều bất đắc dĩ mà thông báo cho nàng Lạp Bảo Bảo tử vong tại chỗ.

"Không có khả năng, có đường sống, nhất định còn có đường sống!" Sắc mặt nàng tái nhợt, hai mắt đỏ ngầu, một đường chạy như bay đến nhà xác.

Một tiếng "đại ca" còn chưa kịp hô lên, nàng giống như bị đóng băng tại chỗ, một bước đều không bước ra được.

Thanh âm cùng trái tim nàng đều phát run: "Tỷ tỷ."

Lạp Lệ Sa xoay người lại nhìn nàng.

Cô còn đang mặc lễ phục muốn đi tham gia tiệc đính hôn của ca ca, một đôi mắt chứa cảm xúc Phác Thái Anh chưa bao giờ gặp qua.

Cô nói: "Đừng gọi tôi như vậy, thật ghê tởm."

Một câu, Phác Thái Anh cảm giác cả người đều bị rút sạch sức lực, ngã ngồi trên mặt đất.

Nàng một chút liền hiểu được ánh mắt đó của Lạp Lệ Sa là ánh mắt gì.

Là chán ghét, là hận.

Nàng dùng sức nhắm mắt lại, cắn chặt răng, nước mắt vẫn chảy đầy mặt.

"Đừng nhìn em như vậy, xin chị."

Rõ ràng chỉ không lâu trước đây, nàng còn có được thiên vị và tình yêu của tỷ tỷ.

Lạp Lệ Sa lùi về sau hai bước, nói với bản thân tất cả biểu hiện của Phác Thái Anh đơn giản đều là giả vờ đáng thương.

"Đi ra ngoài." Cô lạnh lùng nói, "Tôi không muốn nhìn thấy cô, đại ca càng không muốn."

Di thể Lạp Bảo Bảo đã được xử lý đơn giản qua, nhưng vẫn nhìn ra được hắn ra đi cũng không an tường.

Phác Thái Anh chống đất, miễn cưỡng đứng lên, váy cưới trắng tinh đâm mắt nàng phát đau.

"Quả nhiên là tử cục." Nàng lẩm bẩm nói.

Mặc kệ ký ức của tỷ tỷ bị mất nhiều hay ít, mặc kệ tỷ tỷ có còn giữ lại tình yêu với nàng hay không, có cái chết của đại ca ngăn cản trong đó, hai người liền không có khả năng ở bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me