Lichaeng Goi Em La Hien The
Bóng trăng hằn in dưới nước, Thái Anh mang rơm ra nhóm lửa nhưng vẫn chưa thấy Lệ Sa về. -" Nói đi hái xoài mà sao lâu dữ vậy hông biết" Mấy con chuột hồi chiều được làm sạch sẽ, chẳng hiểu sao Thái Anh lại nôn thốc nôn tháo một phen, đến giờ vẫn còn thấy khó chịu. Mùi chuột nướng nhanh chóng tỏa ra thơm phức, Lệ Sa cuối cùng cũng chịu về. Cô ôm mớ xoài trên tay chạy đến chỗ Thái Anh nhưng vẻ lo lắng lại hiện trên gương mặt nàng. Bởi vì thứ nàng trông thấy là những vết thương trên người Lệ Sa, cả gương mặt đẹp đẽ đều chi chít những vết xước còn đang tươm máu. Thái Anh ôm lấy gương mặt cô, đôi mày chau lại vì xót, bụng dạ cồn cào hết thảy. -" Sa bị sao vậy?" Lệ Sa chỉ cười rồi hôn phớt qua môi Thái Anh một cái. -" Sa bị té thôi à, công nhận là trèo cây khó ghê, vất vả lắm Sa mới hái được xoài về cho em đó, em nhớ thưởng cho Sa nha" Thái Anh nhìn khóe môi Lệ Sa mấp máy, nàng vội vã ôm chầm lấy cô. -" Ngã cái gì mà bị thương tới cỡ này, khắp mình mẩy chỗ nào cũng rách da chảy máu hết trơn" Lệ Sa ôm Thái Anh trong lòng mà vỗ về nàng, mùi hoa nhài trên tóc mềm vẫn thoang thoảng. Nhịp tim dần chậm lại vơi đi những cơn giận và căm ghét trong lòng, có lẽ là từ lúc nào, Thái Anh luôn là người khiến những cơn sóng trong lòng cô yên ả đi nhanh chóng, nhìn thấy nàng thì lòng nhẹ tênh. -" Sa đâu có sao đâu, để em chờ lâu rồi, mình ăn cơm thôi" Lệ Sa nắm tay Thái Anh ngồi xuống, bát cơm đặt trên gốc cây mục vì đợi cô mà nguội đi từ lúc nào. Cái mùi thịt chuột cùng với khoai nướng vẫn xộc vào mũi làm bụng dạ Lệ Sa cồn cào. -" Lát nữa vào nhà tắm rửa rồi em xức thuốc cho nghe" Lệ Sa gật đầu, cô ngoan ngoãn ngồi ăn cơm. Nhưng Thái Anh thì cứ ngồi trầm ngâm mãi vẫn chưa chịu động đũa. Nàng tựa đầu vào vai Lệ Sa rồi nhăn mặt. -" Sao em hông ăn cơm đi?" -" Em mệt quá, nghe mùi thịt chuột là thấy khó chịu à" -" Vậy thôi Sa hông ăn nữa, để Sa bóc khoai cho em" Lệ Sa vừa dứt câu chưa kịp làm gì thì Thái Anh đã chạy xuống bến sông nôn một trận. Cô xót xa trong dạ, tay chân luống cuống cũng không biết phải làm sao, giận quá mà ném hết chỗ thịt chuột đó đi. Sau đó cô bế Thái Anh vào trong nhà, cẩn thận đặt nàng xuống giường, hết thảy đều nhẹ nhàng một cách đầy thương yêu. -" Để Sa nấu ít cháo cho em rồi mai mà chưa khỏe thì đi lấy thuốc" Thái Anh nhìn theo bóng lưng Lệ Sa đi vào bếp, nàng bất giác ôm bụng. -" Hỏng lẽ..." Lệ Sa nấu cháo và chuẩn bị một chậu nước ấm mang vào trong buồng. Thoáng chốc liền đem đồ của Thái Anh cởi sạch rồi lau người cho nàng. Thật ra nàng không phải đổ bệnh, cũng không nhất thiết phải làm thế này nhưng tính Lệ Sa thì còn lạ gì nữa. Đụng một cái là săn sóc Thái Anh tỉ mỉ đến nổi một con muỗi cũng không có cửa cắn nàng. Hỏi sao gần đây Thái Anh trông tròn lên, cũng đều do một tay cô cưng chiều cả. Trời sắp khuya nên Lệ Sa tranh thủ đi tắm, xong xuôi thì vào giường cởi đồ đợi Thái Anh xức thuốc cho mình. Thái Anh nhìn mặt cô gian hết biết, mới cho người ta ăn có tí cháo mà định giở trò nữa hay sao? Quả nhiên khi Thái Anh lấy ra lọ thuốc liền bị Lệ Sa ôm lấy kéo xuống giường. Cô hôn tới tấp lên gò má mềm, vòng tay vững chắc vẫn ôm nàng như bảo vật. -" Hông có được, ngồi im em xức thuốc cho" Lệ Sa để Thái Anh ngồi trong lòng mình, ngước mặt nhìn nàng mà cong miệng cười một cách đầy ma mãnh nhưng rồi cũng chịu ngồi im, mọi lời đều có thể cãi, chỉ có lời của Thái Anh là thuận tai. Đôi mắt Lệ Sa long lanh, mấy vết thương có đau mấy cũng chẳng nhằm nhò, cô ngắm Thái Anh mãi rồi tự cười. -" Sau này mình mà sinh con gái chắc là sẽ đẹp giống em lắm" -" Đừng có mà nịnh nữa, nói thiệt cho em nghe, hồi chiều Sa đi đánh lộn nữa có phải hông?" Lệ Sa trề môi, làm ra vẻ vô tội vạ ôm lấy Thái Anh. -" Hông chịu nói thì em giận à nghe, đợi em nghe ngóng được ở đâu đó thì chết với em" Lệ Sa ôm eo Thái Anh, úp mặt vào ngực nàng làm nũng mà không chịu nói. -" Chắc là từ ngày mai Sa sẽ lên Sài Gòn mấy hôm, em ráng đợi Sa nha" -" Sao đang yên đang lành Sa lên Sài Gòn làm gì, có chuyện gì giấu em đúng hông?" Thái Anh đẩy Lệ Sa ra, nhìn thẳng vào mắt cô, hai tay ôm lấy gương mặt ấy, dùng bộ dạng ủy mị nhất có thể để thuyết phục cô nói ra. Nhưng dù tim có rung rinh, ruột gan có nhào lộn vì Thái Anh thì Lệ Sa vẫn không chịu nói, vòng tay kéo sát Thái Anh vào một chút nữa rồi hôn lấy môi nàng. Âm thanh phát ra cùng tiếng thở gấp làm người ta đỏ mặt nhưng Thái Anh đủ tỉnh táo để dừng lại. Nàng đẩy Lệ Sa ra lần nữa, rời khỏi người cô rồi nằm xuống giường đắp chăn lại. Giận rồi.-" Đi kiếm cô nào chớ gì, chán nhỏ Thái Anh này rồi chớ gì" Lệ Sa cười khổ nằm xuống cạnh Thái Anh mà ôm lấy nàng, quần áo mặc phông phanh mang hơi ấm từ da thịt truyền đến sưởi ấm cô gái mà cô thương. -" Dù có giá nào đi nữa thì hiền thê của Sa chỉ có em mà thôi" Lệ Sa nói lời đường mật dụ dỗ, đêm vắng lặng sẽ có cái ôm làm cho lòng người ấm lại. ... Sáng sớm hôm sau Thái Anh tiễn Lệ Sa đi, vẫn là bộ dạng phụng phịu vì bịn rịn. Lệ Sa hôn lên tóc mềm lần nữa, mang theo chút phiền muộn trong lòng mà đành quay lưng. Nhưng đi không xa cô đã quay đầu nhìn Thái Anh, hứa với lòng sau khi trở về sẽ trả cho nàng một cái đám cưới đàng hoàng. Thân con gái đã trao đi nhưng danh phận thì chưa có, đó là thiệt thòi của nàng. Cô trở về nhà họ Lạp thu xếp đồ đạc, không quên để thêm một con dao trong vali để phòng thân. -" Đã vậy thì chấm dứt luôn một thể" ... Thái Anh buồn hiu vào nhà nấu cơm, thoáng lại bị trận buồn nôn làm cho mệt rã. Nàng đành để bụng không đi ra chợ thăm một người bạn của mình đang bị ốm, nhân tiện ghé thăm Trí Tú với Trân Ni một lát. Trùng hợp thầy thuốc đang ở tiệm may để khám cho Trân Ni, còn Trí Tú thì cười ngượng ngùng đứng ở cửa. -" Chị Tú, sao đứng ở cửa cười mình ênh vậy?" -" Trân Ni có mang"_ Trí Tú vừa nói vừa gãi đầu, có lẽ là vì bỡ ngỡ khi lần đầu được lên chức. Thấy Trí Tú như vậy Thái Anh cũng vui lây mà bước vào trong. Nhận ra sắc mặc nàng không tốt nên thầy thuốc đề nghị bắt mạch xem giúp. Thái Anh vốn muốn từ chối nhưng dưới sự thuyết phục của Trân Ni cũng đành nghe theo. -" Cứ khám đi, tiền thuốc tui tính với Lệ Sa sau mà" Trân Ni khẽ cười, đang vui mừng vì mang trong mình giọt máu của Trí Tú nên nói đùa với Thái Anh như vậy. Thầy thuốc bắt mạch cho Thái Anh một hồi, chưa vội nói kết quả cho nàng mà khẽ hỏi: -" Cô là người của cô Lạp đó sao?" -" Ờm... dạ phải" -" Vậy thì phúc lớn quá" -" Thầy nói vậy là sao? Tui hông hiểu..." -" Cô có mang rồi, nhà họ Lạp biết tin chắc sẽ mừng lắm" Thái Anh ngây ra mất một lúc, không gian xung quanh dường như đều ngưng lại chỉ còn tiếng tim đập từng nhịp của nàng, rồi khóe môi khẽ run run vô thức cất giọng: -" Phúc lớn... của Lệ Sa"Nàng khẽ nở một nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me