LoveTruyen.Me

Lichaeng Jensoo Nam Ki Phieu Luu Ki

Ánh nắng ngã êm ả trên những mái nhà, và trên cả những nhánh mai đã nở rộ, chiều ba mươi hiện lên một khung cảnh vô cùng ấm áp.

- Lệ Sa ơi, lấy giúp em rổ trứng đó đi.
- Dạ mình.
- Chị đổ nước vô rồi luộc đi.
- Dạ mình.
- Nhớ, sôi mới để trứng vô cho lát dễ lột nha.
- Dạ mình.
- Nè, chị dạ hoài vậy?
- Chị mới phải hỏi em á, sao em kêu Lệ Sa không vậy, sao em hông kêu " mình ơi", em hứa rồi mà, em định quất ngựa truy phong hay gì.
- trời, nghe mắc ghê quá vậy chèn, ai dám quất ngựa chị.
- Cái gì.
- Thì ai dám quất ngựa mình.
- ừa, ít nhất phải vậy.
- Kìa, nước sôi rồi kìa, mình để trứng vô đi.
- Mà nè, em luộc trứng chi nhiều vậy đa, ăn sao hết rổ này.
- Bộ mình quên nay 30 hả, em nấu thịt kho hột vịt tối cúng giao thừa chứ.
- ủa, ờ hen, chị quên, mấy năm trước ở Pháp, chị không có ăn Tết, đi học hông hà, riết cũng quên nồi thịt kho Tết luôn.
- Vậy he, vậy Tết nay em cho chị ăn đã luôn, hết mùng cũng chưa hết nồi.
- Chèn à, ác vậy em, chắc chị đẻ ra trứng vịt luôn quá.
Lệ Sa nghe vậy thì sầm mặt liên tưởng cảnh đó, còn Thái Anh khoái chí cứ ghẹo cho Lệ Sa ăn tới nửa năm luôn.

Lệ Sa vớt trứng ra, ngâm vào nước lạnh, cô lột vỏ, sau đó thả vào nồi thịt. Hai người cứ tình tang mà hông để ý có người xuất hiện.

- Chà, thương nhau dữ hen.
- ủa chị Trân Ni.
- Xuống đây chi bà, ai mượn.
- Vô duyên, định xuống phụ mà vô tình thấy.
- Dạ em với Lệ Sa nấu sắp xong rồi chị ơi, để lửa riu riu là được ạ.
Trân Ni bước qua bạn mình không quên liếc một cái.

Trân Ni mở nắp nồi, nhìn mà bất ngờ.

- Em khéo quá Thái Anh, thịt cắt vừa, màu nước không trong không đục, đảm đang quá.

Thái Anh trong lòng vui lắm, không phải lần đầu nấu ăn, nhưng lần đâu được khen, ở nhà kia, nàng nấu ăn nhưng toàn bị mẹ con Thái Nghiên xỉa xói vậy mà bữa cơm nào họ ăn cũng hết không bỏ món nào.

Trân Ni nói tiếp.

- ủa mà gia nhân đâu, Dậu đâu, Tèo, Tý Sửu Dần đâu, bếp có hai vợ chồng vậy.
- Tui đuổi gòi.
- Gì vậy bà Sa của con.
- Giỡn, tui kêu tụi nó gói bánh tét ở ngoải một đóng hông thấy hay gì mà hỏi.
- Sao tụi nó nấu vui dữ vậy, thôi tui ra ngoải chơi đây, trả không gian riêng nè.

Gian nhà trên, ông Lạp đang ôm Thế Bảo trong lòng, tay cầm những ngón tay Thế bảo.

- Nè con, giờ một ngón thêm một ngón vậy mấy ngón he Thế bảo.
- .....
- Trả lời cha đi con, mấy ngón.
Bà hai Kim sót ruột thấy Thế Bảo cứ im im nên cũng hối con mình.

Ông Lạp lên tiếng.

- Sao qua giờ, nó về mà tui chưa nghe Thế Bảo nó mở miệng nói chuyện với tui câu nào vậy.
- Thôi mà mình, thương con đi, con nó bệnh mà.
- Haizzzzzz, chữa cũng 5 năm rồi, 4 tuổi đưa nó đi Sài Gòn, mấy ông đốc tờ đó giỏi vòi tiền chứ chữa tui thấy con tui nó lớn xác chứ ngoài ra không chỗ nào giống 9 tuổi.
Ông Lạp nhấp ngụm trà rồi đưa Thế bảo lại cho bà hai.

- Bà giữ con đi, tui vô coi sắp nhỏ nấu tới đâu rồi.
- Dạ mình.
Bà hai ôm Thế bảo vào lòng, tự dưng bà rơi nước mắt, còn ánh mắt Thế Bảo cứ đơ đơ nhìn về một góc nhà tối tăm.

Bỗng một người bước vô.

- Chào bà.
Bà hai xanh ngắt mặt mày.

- Thưa, bà có sao không?
- Trời ơi, Trí Tú, con xưng bác được không, nghe từ " bà" tưởng con sắp gông cổ ai không đó.
- Nếu không có tội sao sợ bác.
- ....
- Dạ bác Lạp với Lệ Sa có mời con đến đón giao thừa chung ạ.
- Rồi rồi, cha con tụi nó dưới á con, tự nhiên đi con, vô thẳng là thấy.
- Dạ con cảm ơn bác.

Bà hai thầm nghĩ " trời ơi, đúng là sống gần lửa mà, tưởng nó tới bắt"

- Thôi thôi, Thế Bảo vô phòng với má nghen, cho cha con nó nấu với gói đi, lát mình ra ăn hen con.

- Dạ con chào mọi người.
Tất cả mọi người dồn mắt lại Trí Tú.

- ủa con tới rồi hả.
Ông Lạp nói.

Lệ Sa dắt tay Thái Anh bước ra sân gói bánh.

- ủa, ai mời mà đến.
- Vô duyên, tui mời á.
Trân Ni bước lại gần Trí Tú mà hất mặt nói với Lệ sa.

- Cha cũng có mời nữa á con, hổm hông có Trí Tú là hai con thành cục than.
- Hehehe, con giỡn mà, hôm qua con cũng có mời Trí Tú.
Thái Anh đang ngồi xếp lá.

- Sẵn dịp đông đủ, mọi người ngồi xuống gói bánh cùng nhau đi ạ.
Tất cả mọi người quay quần, người xếp lá, người gói bánh, người xếp bánh, người hun lửa, lâu lâu Thái Anh cũng lui vô bếp trông cái nồi thịt đang kho.

Trân Ni lên tiếng hỏi Trí Tú.

- Thế mẹ anh bao giờ về.
- ủa, mẹ con đi đâu hả Tú.
- Dạ mẹ con lên nhà cậu ruột con từ biên giới mới được về ăn Tết.
- Sao con không đi với mẹ con.
Lệ Sa thấy vậy thì nhanh nhảu.

- Tại người ta muốn ở đây ăn Tết với ai kia á cha.

Trân Ni liếc Lệ sa một cái.

Trí Tú nói tiếp:

- Dạ tại con ở đây để truy bắt Tình, tại nó thuộc tội phạm nguy hiểm, con sợ mình đi không có ai ở đây, nó quay về trả thù thì nguy.
- À ừ, bác cảm ơn con nhiều.
- Dạ hông có gì ạ, đó là trách nhiệm của con. Còn câu Trân Ni hỏi tui thì chắc mùng 6 mẹ tui về á cô.
Ông Lạp nghe thế thì biết Trí Tú muốn ăn Tết với ai rồi.

Nắng buông ấm áp, một đại gia đình đang sum họp, như ước nguyện, Tết năm nay nhà ông Lạp có thêm dâu đón Tết.

Rồi đêm đến, đêm giao thừa diễn ra theo phong phục của người miền Tây, họ thắp nhang, cúng kiến, lễ bái ông bà. Sau đó là một bữa ăn quay quần với nhau. Và cả gia nhân cũng được bữa ăn vô cùng ưu ái. Có thể nói, nhà này trừ bà hai, thì ai gia nhân cũng quý, Thái Anh mới về cũng không ngoại lệ.

Mùng một Tết.

Hoa mai nở rộ khắp sân, vàng rực một gốc trời

Thái Anh và Lệ Sa bước ra thấy cha, bà hai và Thế Bảo đang ăn bánh uống trà. Thì nở một nụ cười, xiếc tay Thái Anh, tự tin nói, dù gì đây cũng là lần đầu làm chồng, cô cảm nhận sự trách nhiệm trên mình, nhưng rất vui, cô thích.

- Dạ thưa cha, thưa... thưa má hai. Năm mới vợ chồng con chúc cha và má hai nhiều sức khỏe, trẻ mãi không già.
Sau đó Thái Anh tặng bao lì xì cho cha, cho má hai.

Nàng dừng trước Thế Bảo, cuối người xoa đầu em nó.

- Chị chúc em năm mới khỏe mạnh nha Bảo.
Thái Anh cũng đưa một phong bì cho Thế Bảo.

- Dạ, con xin phép cha cho con dắt vợ con sang nhà cha vợ con chúc Tết ạ.
- Đúng đúng, đi đi con.
- Dạ, con chào cha má.
Thế là chiếc xe hơi lăn bánh ra tít tắp khỏi nhà, chạy theo ánh nắng ban mai đầu năm.

Trông nhà.

- Giờ còn ba người hà, Thái Anh Lệ Sa thì nó đi qua nhà vợ rồi, Trân Ni cũng đi chợ Tết với Trí Tú, hay bà, tui với Thế Bảo đi chùa đi, cầu năm mới bình an, cầu luôn cho con mau khỏe mạnh.
- Em thấy được á mình, để em chuẩn bị.
- ừ.
Thế là chiếc xe thứ hai cũng lăn bánh.

Ở nhà ông Phác.

- Cha ơi, con xin cha mà, cha tha mạng cho con.
- Ông định đánh chết nó hả.
    Bà Phác ôm chặt con khư khư
Ông Phác đang giơ cây roi cao định đánh tiếp thì lưng Thái Anh xen vào, ôm cả Thái Nghiên và Bà Phác.

- ủa con, con về rồi hả.
Ông Phác dừng tay, lúc này Lệ Sa mới bước vô vì nãy giờ đang xách quà, để Thái Anh vô nhà trước.

Mọi người vô bàn ngồi.

- Cha, sao mùng một mà cha đánh Thái Nghiên dữ vậy.
- Nó làm chuyện động trời, không đánh không được.
- Chuyện gì vậy cha.
- Nó có chửa hoang chớ chi.
Thái Nghiên đang khóc rấm rức trong người bà Phác bật dậy nói.

- Hông phải hoang, đây là con anh Thành.
- Mày còn dám nói, tin tao đánh chết mày không, cưới chưa mà đẻ con cho nó rồi, ngu còn cãi.

Thái Anh bàng hoàng.

Lệ Sa nãy giờ không nói gì, nhìn bụng Thái Ngiên cũng đã lấp ló.

Ở chùa.

Ông Lạp và bà hai cũng đã cúng xong, đang dắt tay Thế Bảo chuẩn bị đi về thì gặp người quen.

- ủa chào anh Lạp.
- ừa, chào anh Thanh.

Bà hai mặt xanh ngắt.

- ủa, Thế Bảo, đây là Thế Bảo đúng không anh.
- Đúng rồi, nó đó.
- Chào bác đi con.
Ông Lạp lên tiếng cho có lệ, dù gì con mình từ ngày về cứ im im có chào ai bao giờ.

- Con chào bác.
Trời ơi, tự dưng Thế Bảo nó chào ông Thanh không chỉ lớn mà còn rõ, khoanh tay nữa chứ.

- Chèn, giỏi dữ, ngoan, bác lì xì nè.
- Dạ con cảm ơn bác.
Ông Lạp nối tiếp bất ngờ, vậy là ông không nghe lầm.

- Thôi, tui vô cúng nha anh.
- ừa.
Cũng may ông Lạp vui vì con mình đã biết nói, chẳng lẽ trời Phật ở chùa này linh thiêng quá, ông ẩm Thế Bảo lên bước ra xe. May mắn, ông không thấy rằng, mặt bà hai cắt không còn giọt máu nào.


————————————————-__________

Mọi người đọc thấy sao, thấy tui viết ổn hem.
Trong đây ai thương Thế Bảo hem.

Cmt để Au động lực ra chap tiếp theo nha.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me