18. 49 vs 50
***- Chà, em đó bốc lửa quá! Nhìn đi, Rosé.- Có chủ rồi, bỏ đi Jame. Hướng 2 giờ của anh ngon hơn kìa. Chậc, cực phẩm đó!Họ ngồi sát lại gần nhau, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của "biển" dưới lớp kính đen. Bãi biển trong mắt Jame và Rosé là những đường cong gợi cảm, làn da rám nắng và body bốc lửa cùng những bộ bikini nóng bỏng. Lon coca trên tay chỉ cầm để che đậy khuôn miệng muốn rỏ dãi của cả hai. Hôm nay là chuyến picnic đầu tiên của đội 112, Rosé chỉ đi theo góp vui. Nhưng bằng một thế lực hợp rơ nào đó mà Rosé và Jame đã nhanh chóng kết thân và tìm được tiếng nói chung. Jame thì vẻ mặt thích thú, chỉ có Rosé là giương ra bộ mặt u ám lãnh đạm. Cô cảm thấy tiếc khi bản thân vướng vào cái còng tay quá sớm, nhìn những chân dài lượn qua lượn lại trước mặt mình lại không thể làm gì được, trong phút giây ngắn ngủi Rosé đôi chút hối hận. Nếu như là ngày trước, chỉ cần nửa ngày thôi là cô đã có hàng tá bóng hồng vây quanh rồi. Thật sự chỉ muốn gào khóc ở trong lòng.Lisa cầm đĩa cánh gà vừa nướng nóng hổi, đi đến đặt trước mặt lão J cho lão nhắm bia. Cô ngồi xuống bên cạnh khẽ cười:- Ra đến đây rồi vẫn không ai làm bác hài lòng sao? Coi bộ bác nên tìm ai đó bầu bạn đi thì hơn. Có cần cháu giúp một tay không?- Lo cho thân cháu đi. Ta nhìn con nhỏ đó không tốt lành một chút nào, khéo có ngày nó hại cả đời cháu cho xem.- Bác nói Rosé? Cô ấy chỉ có miệng mồm khó gần một tí thôi nhưng tâm tính lại tốt, bác đừng nghĩ vậy. Có phải bác không thích Rosé không?- Linh cảm của ta về nó không mấy dễ chịu. Mặc kệ lão già này đi, ta không muốn làm kỳ đà. Nhưng đừng trách ta không cảnh báo trước, con bé đó không tầm thường đâu.Nhìn theo hướng mắt lão J đang quan sát, Lisa ngoảnh đầu nhìn Rosé vẫn đang thoải mái cười đùa cùng Jame, trong tâm cô đặt ra một câu hỏi lớn. Có nhìn thế nào cô vẫn cảm thấy Rosé không như J nghĩ, ngược lại cô lại có cảm giác ở họ có đôi nét tương đồng. Có thể do quá khứ của J vốn u tối nên nhìn đâu cũng thấy những điều tiêu cực, về điểm này Lisa tin cô đoán đúng. Vừa lúc ánh nhìn của Rosé va trúng Lisa, nụ cười yêu chiều lẫn giữa màu xanh của nền trời khiến nhịp tim của Lisa loạn nhịp.- Tí nữa cả đội chơi bóng chuyền, có muốn tham gia không? - Lisa bước đến, đặt nhẹ lên môi Rosé một nụ hôn. Cô bị vẻ đẹp của Rosé thu hút, nhất thời quên mất mình là một người rất ngại thể hiện tình cảm trước đám đông.- Thôi không chơi đâu, em nằm đây đọc sách.- Lần sau đi biển, ăn mặc kín đáo một chút. - Lisa ghé bên tai Rosé, thì thầm.- Không! Vô duyên. Đi biển mà bắt mặc kín đáo, không lẽ mặc pijama ra biển.- Chúa ơi. Nhìn cái bọn mới yêu quan tâm nhau kìa. Sao không đẩy tụi nó xuống địa ngục đi chứ. - Jame nhếch mép, khinh thường quay mặt đi hướng khác, nốc cạn lon bia hạ hoả.- Nè Jame em nghe đấy nhé. Anh muốn thì ra đó bắt đại một cô đi, càu nhàu cái gì.- Đi liền đây, khỏi đuổi. Tôi đi là được chứ gì. Anh với chả em, đồng với chả đội.Jame hậm hực bỏ đi, chạy về khu vực BBQ toang méc với Larry liền bị anh ta nhét thẳng cục thịt bò còn nóng hổi vào miệng, chặn bớt cái thói ưa lải nhải. Khu vực đó cũng nhờ tiếng chửi thề của Jame mà huyên náo hết cả lên, nghe như khu vui chơi của đám đàn ông to xác. Để lại thức ăn cho vợ của Terry và Alex phụ trách, họ vui vẻ đem trái bóng ra bãi biển để đốt cháy thể lực. Rosé ôm cuốn sách, thư thái nằm tắm nắng, chốc chốc lại ngước lên nhìn Lisa cười đùa vui vẻ với bạn bè.Thấm mệt, Lisa bỏ cuộc chơi chạy về nằm cạnh Rosé ngắm biển. Phía sau gáy cô chợt rợn lên cảm giác quen thuộc, theo thói quen Lisa quay đầu lại nhìn. Mặc dù không thể thấy hai bóng dáng quen thuộc nhưng cô tin vào trực giác của mình.- Rosé. Có chuyện này không biết có nên nói với em không? - Lisa dè dặt mở lời.- Nói đi, em nghe.- Dạo gần đây tôi thường có cảm giác như bị ai đó theo dõi. Nhưng không rõ linh cảm của mình có đúng hay không.Rosé lập tức buông cuốn sách xuống, nâng cao cặp kính vắt lên tóc nhíu mày nhìn Lisa một cách nghiêm túc. Thái độ của Rosé không giống như người không quan tâm, trái lại cô còn nghiêng đầu nhìn về hướng sau lưng Lisa. Một hồi sau, Rosé hỏi.- Chị đã bao giờ gặp hai ông anh của em lần nào khác không?- Có một lần. Con hẻm cạnh toà nhà.Lisa vừa dứt lời, Rosé đã nhanh chóng chụp lấy điện thoại của mình, ấn số. Gương mặt cô thể hiện rõ sự không hài lòng kèm một chút bực dọc. Khi đầu dây bên kia có tiếng trả lời...- Bước ra đây!!!- ...- Em đếm đến ba. Không ra thì đừng có trách. Một!!!Lisa khó hiểu, giương đôi mắt to nhìn Rosé chờ câu trả lời, nhưng cô chỉ thấy Rosé hậm hực ngồi trên băng ghế, hai tay khoanh trước ngực với vẻ nghiêm túc. Không lâu sau, hai người mà Lisa luôn e dè xuất hiện ngay trước mặt họ, khiến sống lưng Lisa lạnh toát."Sao họ lại đến đây?"- Nói. Theo từ khi nào? - Rosé gằn giọng. Lisa cả kinh nhìn qua người yêu mình, đây không giống thái độ của em gái khi nói chuyện với anh trai tí nào.- Không nhớ lắm, chắc cũng lâu. - Brian ngó nghiêng, tránh đi ánh mắt sắt như dao của Rosé.- Biết được bao nhiêu rồi?- Thì...cũng...sơ sơ.- Và chưa làm gì mạnh tay với cô ta. - Brandon ngây ngô, nheo đôi mắt cười làm hoà.Rosé ngồi bật dậy, nhảy bổ lên người Brian nắm lấy hai tai anh mà kéo. Như đã quá quen thuộc, Brian chỉ còn biết đỡ lấy em mình, mặc dù đôi tai anh bị kéo như muốn đứt cả ra nhưng Brian lại không hề kêu la. Ngược lại, Brandon lại hốt hoảng, tíu tít chạy theo can ngăn.- Thôi mà bé con. Thôi mà, bọn anh biết lỗi rồi. Em kéo đứt tai anh ấy mất.- Tại sao nói hoài vẫn lì hả Brian? Anh muốn em ế suốt đời anh mới chịu ở yên đúng không? Còn bám theo Lisa nữa hay hết ?- Còn. Ụa, hết. Đau đau...đau quá Rosé!!!Lisa ngồi bất động, tròn xoe mắt, miệng há hốc nhìn anh em họ vật nhau trên bãi cát. Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết được một điều khẳng định: Brian và Brandon rất sợ Rosé, chắc chắn là vậy.Cho Brian no đòn, Rosé quay trở về ghế thở hổn hển, lỗ tai đỏ tía cả lên. Vừa nhìn là biết ngay Rosé đang rất tức giận, Lisa bèn nhanh trí lấy ngay ly coca mát lạnh kế bên cho bạn gái hạ hoả.- Chuyện này rốt cuộc là sao Rosé?- Hỏi hai người họ kìa! Tức điên người. Ngồi xuống đó!!!! - To xác như Brian và Brandon chỉ cần nghe tiếng quát của Rosé lại ngoan ngoãn làm theo. Mặt Brian dính đầy đất cát khi bị cô nắm tóc úp thẳng xuống bãi biển, còn Brandon cũng mệt bở hơi tai khi cố tách cô em gái hung dữ của mình ra khỏi anh trai.- Bọn anh có làm gì đâu? Chỉ muốn biết xem bạn của em có thật lòng với em không mà.- Câm miệng đi, Brandon! - Brian nhắc khéo.- Bao nhiêu lần rồi Brian? Bao nhiêu lần rồi? Tất thảy người yêu cũ của em đều bị hai anh dọa chạy mất, giờ anh muốn dọa tiếp Lisa sao? Anh có biết người ta còn tưởng hai anh là đồ biến thái không? Chúa ơi, chắc em giết hai anh mất. Đã cố trốn đến đây rồi vẫn bị theo dõi. Em nói cho hai anh biết, lần này em nghiêm túc với cô ấy, hai anh mà doạ cho Lisa bỏ em là em lấy mạng hai anh, nghe rõ chưa???- Thì tại mấy ả trước kia của em có ai tốt lành đâu. Ai cũng muốn cắm sừng em, bọn anh làm sao để yên được.- Em hỏi nghe rõ chưa????- Nghe rồi. Cô ấy cũng không phải người xấu, lại có công việc tốt, theo vài ngày biết mà. Tụi anh đi theo để bảo vệ cô ấy thôi, lỡ mất một sợi tóc lúc cứu người làm sao đền nổi cho em.Rosé chụp lấy cuốn sách toan nựng yêu vào người Brandon, may thay đã bị Lisa ôm chặt ngăn lại. Giờ thì cô đã hiểu tại sao họ lại có mặt đúng lúc để giúp đỡ cô một tay, cơ mà, có một chút khác người. Nhà này xem ra không có ai là được bình thường, Lisa trộm nghĩ.- Hai anh đã ăn gì chưa? Vào ăn với đội em cho vui. Lần trước cảm ơn hai anh đã giúp một tay, nhưng mấy nơi như vậy nguy hiểm lắm, lần sau hai anh đừng tự ý hành động như vậy nữa. - Lisa nhẹ giọng, cố làm dịu tình cảnh gia đình bất hoà.- Chưa. Sáng giờ đói meo. - Brandon xụ mặt.- Vào dùng bữa chung với tụi em nè.- Đứng lại đó. Ai cho đi mà đi. Hai anh đi về ngay cho em, tuần sau gặp em ở nhà.Biết cơn thịnh nộ của em gái không phải có thể nguôi giận trong tích tắc, cả hai chỉ biết bĩu môi rời đi. Brandon vẫy tay khẽ chào Lisa với nụ cười ngờ nghệch trên môi rồi đưa ánh mắt tiếc rẻ nhìn về bàn thịt nướng đầy ắp ở xa xa. Đợi họ khuất dạng, Lisa mới từ từ ngồi sát lại gần Rosé, chờ đợi câu trả lời. Tay cô vẫn không quên vuốt ve dịu dàng lên đôi tai ửng đỏ của Rosé, xoa giận.Qua lời kể của Rosé, Lisa mới biết được thật ra anh em nhà Blaine vốn không có ác ý, họ chỉ là quan tâm cô quá mức và luôn lo sợ ai đó sẽ làm tổn thương em gái mình. Từ nhỏ, hễ Rosé kết bạn với ai, thậm chí là yêu đương cùng ai cũng đều bị họ nắm trong lòng bàn tay. Một số cô gái bị họ dọa sợ chết khiếp nếu lỡ vô tình chơi trò bắt cá hai tay hay có ý không tốt với Rosé. Đành rằng đó đều là lo lắng, nhưng Rosé gần như muốn phát điên lên vì tình yêu thương quá đà này. Cô đã cố gắng giấu Lisa kĩ nhất có thể nhưng vẫn không qua được cặp mắt của Brian và Brandon. Những ngày sắp tới, xem ra Lisa phải chịu khổ dài dài.- Tôi thấy hai người họ cũng không có ý xấu. Chắc sẽ không sao đâu, em đừng lo.- Chị không hiểu họ rồi. Nếu để họ biết em quan tâm nhiều đến chị, họ sẽ thay luôn cả em săn sóc đặc biệt cho chị. Đó mới là vấn đề. Khéo có khi họ không cho chị đụng móng tay vào việc gì đâu. Chết tiệt!!!- Vậy thì thích chứ sao. Dù sao tôi cũng muốn có anh trai. - Giọng nói Lisa từ từ trầm lắng, nghe qua Rosé biết cô đang nhớ anh mình.- Được rồi. Đừng nghĩ nhiều, hôm nào em sẽ nấu một bữa mời họ sang ăn cùng chúng ta.Lisa gật đầu đồng ý, nhìn ra từng đợt sóng bạc màu vỗ vào bờ, cô chợt nảy ra một suy nghĩ muốn làm khó bạn gái mình, môi Lisa nở một nụ cười gian. Cô ngồi nhích lại gần Rosé, đặt nhẹ cằm lên vai, ngây thơ hỏi.- Mà khi nãy, nghe qua cuộc trò chuyện giữa ba người...bộ, lúc trước em có nhiều bạn gái lắm sao? - Người gan to bằng trời như Rosé, dù rằng nghe qua câu hỏi của Lisa nhẹ như mây khói nhưng lại khiến cô chột dạ, dự báo có điềm không lành.- Chuyện quá khứ rồi, cho qua đi. - Rosé đưa tay chạm nhẹ vào mũi, quay mặt sang hướng khác.- Kể nghe đi, quen nhiều chắc thú vị lắm hả? - Lisa mè nheo, được nước lấn tới.- Thôi, đang yên đang lành nói làm gì, kể ra chị giận mắc công theo dỗ. Mệt!- Không giận. Tôi có biết giận ai bao giờ đâu, đi mà, kể nghe đi? Có ai xinh không?- Thì...phải xinh em mới quen chứ. - Rosé nhìn mông lung ra biển, trả lời qua loa cho xong chuyện.- Vậy có ngọt ngào không?- Thì...chút chút.- Thế á? Body có nóng bỏng không?- C-cũng có. Tài nguyên dư dả. - Cổ họng Rosé nuốt khan.- Nếu vậy chắc trên giường cũng giỏi lắm nhỉ?- Tất nhiên rồi!!! Bỏ mẹ...Lisa đứng dậy bỏ đi một nước, còn Rosé thì chỉ biết tuôn một tràng những từ nho nhã vì đã lỡ nói hớ những thứ không nên nói. Cô liên tục cốc đầu mình vì cái tật miệng nhanh hơn não, sau đó vội vã đuổi theo Lisa dỗ dành."Quen mấy đứa nhỏ tuổi hơn mình thật khổ mà!!!" - Rosé thầm nghĩ.- Nè, nãy nói không giận em mà. Quá khứ rồi em cũng có nhớ ai là ai nữa đâu. Đừng có giận mà Lisa, nghe em nói nè.Nét mặt Lisa hầm hầm, không nói tiếng nào bỏ sang ghế ngồi, bốc lấy lon bia nốc cạn. Chỉ khổ cho Rosé, lẽo đẽo theo sau năn nỉ gãy lưỡi.- Thôi mà, em chặn số hết rồi, không còn liên lạc với ai hết. Nhìn em đi, đừng có giận nữa mà.- Sao cái tính nết gì ngộ quá đi. Hễ giận lên một cái là im lặng, có gì thì nói ra hết đi đừng để trong lòng. Đã hứa rồi mà. Lisa!!!! Em xin lỗi mà.- Vả lại em cũng có yêu họ đâu, chị là người đầu tiên. Thật đấy, em không gạt chị đâu. Chỉ là vui qua đường thôi. Đừng giận nữa mà. - Rosé tiếp tục độc thoại với giọng âu yếm, đầu ngả vào lòng Lisa.- Có thật là chưa yêu ai không? - Ánh mắt ghen tuông của Lisa dời nhẹ xuống.- Thật. Em chỉ quen cho đỡ chán thôi. Chị là người đầu tiên khiến em có cảm giác chinh phục, còn lại đều không có. Tin em đi mà.Ánh mắt Rosé tròn xoe ngây thơ nhìn Lisa ra chiều vô tội trông có vẻ rất thật. Cô cũng không thể chất vấn thêm, chỉ đành ôm ngọn lửa hờn ghen của mình để cho nó tự dập tắt, nhưng có dùng bao nhiêu nước nó vẫn kiên quyết âm ỉ. Tức mình, Lisa đứng phắt dậy, cúi người vác hẳn Rosé trên vai như vác thiết bị cứu hoả, ngang nhiên tiến ra bãi biển trước những cặp mắt ngơ ngác của đồng đội.- Này này Lisa, chị tính làm gì? Đừng, không được làm bậy nha. Dù sao người ta cũng là....Không nhiều lời, Lisa ném luôn Rosé xuống nước rồi đứng đó giương nụ cười hả hê, mặc cho cô gái xinh đẹp kia đang tỏ vẻ khốn đốn. Vừa ngoi lên khỏi mặt nước, chiếc miệng xinh đẹp đã không ngừng chửi rủa.- Quỷ tha ma bắt chị đi Lisa. Có cần nặng tay vậy không? Mẹ kiếp.- Lần sau còn dám khoe mẻ chiến tích giường chiếu nữa hết? - Lisa nhìn xuống, giọng lạnh lùng.- Tôi khoe nữa đó rồi sao? Chị có ngon...- Còn hay hết?- Con-mẹ-nó. Có biết tiền mỹ phẩm của em mắc lắm không hả?- Còn hay hết?- H-hết! Hết rồi. Không khoe nữa. Em chừa rồi.Lisa quay người bỏ lên bờ, miệng cười không khép được mồm. Để mặc cho bạn gái mình chật vật dưới nước, xem như là cô đã trả được mối thù tối đêm trước vì cái tội giận dai. Vốn cô cũng chẳng quan tâm trước đây Rosé quen bao nhiêu người, đã ngủ với bao nhiêu cô, điều làm cô thấy ấm ức nhất chính là thái độ khiêu khích khiến cô cao hứng rồi lại quẳng vào xó như kẻ vô tội. Hôm nay, xem như là 49 gặp 50 mà thôi.- Chị dám nhấn nước em, chị chết chắc rồi Lisa. Đồ khốn nạn! - Rosé ngồi luôn dưới nước oà khóc, mặc dù cô thừa biết lời kêu gào của mình đến tai Lisa chỉ đơn giản là làm nũng.Phía xa xa, hai bóng lưng quen thuộc chứng kiến toàn bộ câu chuyện sau gốc dừa, nét mặt tối sầm.- Cái chó gì vậy? Cô ta dám nhấn nước con bé??? - Brandon nắm chặt tay, giận dữ.- Mặc xác nó, cho đáng đời. Ngắt muốn đứt lỗ tai người ta, cho nó một bài học.- Ừ vậy thôi kệ đi. Anh em mình đi làm vài ly cho bỏ tức!Lisa trở về băng ghế, vẫn giữ nụ cười trên môi nhìn ra biển, nơi có con nhỏ ồn ào đang ngồi ăn vạ mãi không chịu lên. Cô cởi chiếc áo thun rộng của mình để lộ bộ bikini ẩn bên trong, đeo lại cặp kính mát nằm sưởi nắng. Tiết trời hôm nay không quá nóng bức, thời tiết mát nhẹ nằm nghe sóng biển vỗ vào bờ rì rào, cũng lâu lắm rồi Lisa chưa được tận hưởng cảm giác hưởng thụ này. Lisa chợp mắt.- Chào, nằm đây một mình sao? - Cô gái tóc hung nhoẻn miệng cười, vô tư ngồi cạnh Lisa như đã quen từ trước.- Chào, đang tắm nắng thôi.- Bella, đằng ấy tên gì? Có thể cho tớ ngồi đây nói chuyện cùng không?Động thái đon đả mời gọi này của cô gái khiến Lisa có chút không thoải mái, nhưng vì phép lịch sự lại không biết lấy cách gì để từ chối khéo. Vẫn còn đang tìm kiếm câu trả lời, đột nhiên một bàn chân dính đầy cát trờ đến, đẩy nhẹ Bella ngã chúi nhủi xuống đất. Không cần đoán Lisa cũng thừa biết hành động ngang ngược vừa rồi là của ai, người đó ngồi chắn trước Lisa, cơ thể ướt sũng khoanh tay nhìn Bella. Lisa cũng đoán được ánh mắt Rosé đang lườm cảnh cáo người muốn ve vãn cô, cái tính chiếm hữu này cô còn lạ gì ở bạn gái mình nữa. Biết động trúng hoa đã có chủ, mà chủ này cũng không phải hạng xoàng, Bella nhún vai từ bỏ.- Hết làm mình làm mẩy rồi sao? Lên bờ sớm thế, còn tưởng đâu ngồi dưới đó nửa tiếng nữa cơ. - Lisa cười khẩy.- Lần sau đứa nào lại gần ve vãn đạp nó đi chỗ khác, biết chưa?- Để suy nghĩ lại. Đột nhiên cũng muốn thử cảm giác một chút.- Người gì đâu để bụng thế không biết. Mà này, đằng ấy mặc bikini trông body cũng nóng bỏng quá đó chứ. Kiếm chỗ nào ăn lót dạ tí. - Rosé nở nụ cười nửa miệng, chân mày nhướn lên đầy tội lỗi.- Dẹp đi!!! Muốn chọc tức tôi nữa hả, đừng có hòng. Đồ biến thái.[...]Xế chiều, sau khi hoạt động ngoài trời cả một ngày, cả đội ngồi lại cạnh nhau bên đống lửa, cùng uống bia và trò chuyện. Họ hiểu thêm về cuộc sống riêng tư, trao đổi với nhau về công việc giữa cứu hoả và cấp cứu. Lâu lâu, Jame lại pha trò để không khí huyên náo hơn, câu chuyện kéo dài đến nửa khuya thì ai về nhà nấy. Lisa cũng khá ngạc nhiên khi thấy Jame và Rosé nhanh chóng kết thân như đã quen nhau từ trước, đó là vì Lisa vốn không hề biết họ có cùng sở thích tăm tia những cô gái nóng bỏng. Rosé còn truyền thụ lại cho Jame những kinh nghiệm của riêng mình và cả những điều khiến phụ nữ yêu thích. Dĩ nhiên, dù không có cơ hội với Rosé, nhưng những thứ Jame có được lại còn hơn cả thế, họ hợp rơ nhau một cách nhanh chóng. Jame vui tính, thích pha trò, Rosé cũng gàn dở không kém.Đợi mọi người về hết, Lisa nắm lấy tay Rosé đi dạo dọc bờ biển. Nước biển về đêm mát lạnh, xô vào bờ rồi lại cuộn ra xa. Đi được một đoạn, họ quyết định dừng chân ở khoảng trời có thể nhìn thấy nhiều ngôi sao nhất. Rosé ngồi tựa vào lòng Lisa, để cô ôm lấy mình cùng ngước nhìn bầu trời. Ở thành phố, rất khó để có thể nhìn thấy nhiều ngôi sao như vậy. Vừa hay đêm nay trăng lại sáng, hòa cùng tinh tú trên cao vẽ nên một bức tranh đêm tuyệt đẹp.
- Có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? - Lisa mở lời.- Làm sao mà quên được. Lần đầu tiên có người kẹp cổ em từ phía sau mà, lại còn còng cả đôi tay ngọc ngà này nữa.- Ừ. Chắc do định mệnh sắp đặt, nếu không còng nó lại, thì làm sao bây giờ tên tội phạm đó ngồi ở đây.- Mà này, nói thật đi. Lần đầu gặp em, chị có cảm giác thế nào?- Kiêu kỳ, xinh đẹp, đánh nhau cũng rất giỏi. Nhưng nếu nói về cảm giác, thì chỉ là muốn bắt em mà thôi. Vậy còn em thì sao?- Muốn bẻ đầu chị ngay lập tức. Chị có biết hôm đó em có cuộc họp quan trọng với giám đốc bệnh viện không?- Xem ra chính vì lẽ đó mà ấn tượng khó phai, đúng không? Nhưng tôi vẫn luôn đặt cho bản thân câu hỏi, vì sao chúng ta lại yêu nhau nhỉ? Vốn dĩ là bất hoà như nước với lửa, khó hiểu thật.- Một phần có lẽ vì em đồng cảm với chị, quá khứ đã chôn chặt tâm hồn chị đủ lâu rồi. Trái tim em thổn thức muốn ở cạnh chị, bởi chị cũng chịu quá nhiều thiệt thòi cho bản thân. Em sẽ đi nhặt từng mảnh vụn từ những tổn thương bên trong chị và hàn gắn nó lại, khiến nó lành lặn. Lisa, những cố gắng của chị chính là rung cảm lớn nhất mà em có được. Còn lại, chắc chị cũng biết rồi, những lần đem em về từ cõi chết...- Cảm ơn, Rosé. Nó thật sự ấm áp.- Và còn nữa, Lisa. Đừng từ chối những quan tâm em dành cho chị, nó không phải liên quan đến vật chất. Nếu đã là yêu, quan tâm nhau cũng là điều bình thường. Em không cần chị phải đáp lại bằng những thứ nằm ngoài khả năng của mình, chỉ cần một nhành hồng, một lọ nến thơm em cũng cảm thấy hạnh phúc rồi. Nếu quá sòng phẳng, đó không gọi là yêu. Em không tiếc những thứ ấy, chỉ cần đổi được cảm xúc của chị, thứ gì em cũng sẽ đánh đổi.Lisa hôn nhẹ lên mái tóc Rosé, xem như đã đồng ý. Cô luôn canh cánh trong lòng khi khoảng cách thu nhập của cả hai quá lớn, lại không muốn để Rosé lo cho mình từng chân tơ kẻ tóc. Thoạt đầu, Lisa tìm cách chối từ. Những lúc không thể trả chúng lại, Lisa lại tìm một món Rosé yêu thích với giá trị gần như tương đương. Nhưng càng ở bên cạnh nhau, Lisa hiểu ra Rosé chỉ muốn chăm sóc cho cô. Những lúc thấy Lisa vui vẻ hào hứng khi tìm được thứ gì đó ưng ý, Rosé cũng vô thức cười trong hạnh phúc. Có lẽ Rosé nói đúng, nếu quá suy tính về vật chất, tình yêu sẽ bị biến dạng. Cô ấy cần chỉ là cảm xúc và tình cảm mà Lisa dành cho mình. Cứ thế, vòng tay Lisa siết chặt hơn cô gái trong lòng mình. Ngoài gia đình, có lẽ Rosé là người đầu tiên lo nghĩ cho cảm xúc và những điều ẩn sâu bên trong cô.- Về nhé. Gió lớn rồi. - Lisa thì thầm bên tai.- Em muốn được cõng.- Được.Rosé vui vẻ nhảy lên lưng Lisa, để cô cõng về. Bóng Lisa cõng trên lưng cả thế giới của cô chậm rãi lướt nhẹ trên nền cát, để nước biển tưới mát đôi chân lẫn tâm hồn mình. Cô không cảm thấy mệt, cũng mong đoạn đường trở về này dài thêm một chút để cô có thể giữ chặt khoảnh khắc lãng mạn này.[...]Lisa bắt đầu thích cảm giác ở cạnh Rosé, dù bất cứ đâu. Những khi đi dạo ngoài phố, đi mua sắm hay xem phim, cô đã không còn ngần ngại thể hiện tình cảm chốn đông người. Có những hôm không thể sắp lịch nghỉ cùng nhau, hoặc Rosé thường hay nhận được cuộc gọi khẩn từ bệnh viện, Lisa sẽ ở nhà dọn dẹp và chờ đợi. Nhưng cô vẫn thích nhất cảm giác khi được ở cạnh Rosé, dù chỉ đơn giản là nằm xem phim ở nhà. Lisa nhận ra rằng dần dần cô muốn gắn bó hơn với sự hiện diện của đối phương và không thích thiếu vắng quá lâu. Hôm nay Rosé lại có tiết mục mới bên ngoài. Cầm hai tấm vé phe phẩy trên tay, Rosé hào hứng.- Vở nhạc kịch này phải nói là kinh điển, chị nhất định phải xem với em. Bảo đảm chị sẽ thích cho mà xem.- Nhưng mà nhạc kịch khó xem lắm, sao chúng ta không đi đại nhạc hội hay là concert sẽ vui hơn?- Mấy cái đó khi nào có dịp chúng ta sẽ đi. Còn bây giờ xem cái này đã, vào thôi.Lisa chần chừ, ngước nhìn lên tấm bảng đèn rực rỡ sắc màu phía trên mình, chúng hiện lên dòng chữ quen thuộc. Cô biết cái tên này chứ, cô đã thấy và nghe về nó, nhưng cô lại không hề có chút ấn tượng nào với Broadway, lại chẳng hiểu nhạc kịch có điểm nào khiến Rosé hứng thú đến vậy. Nhìn thấy cánh tay Rosé kéo mình vào bên trong nhà hát, Lisa có thể biết được tâm trạng của Rosé đang phấn khởi như thế nào.- The Phantom of The Opera sao? Ôi trời.Với một tâm thế không mấy hứng thú, Lisa ngồi lọt thỏm giữa băng ghế nhìn về tấm rèm nhung khổng lồ chờ đợi mở màn. Một tràng pháo tay thật lớn khi vở diễn sắp bắt đầu, ánh đèn từ từ hạ xuống. Có người từng nói: "Một nghệ sĩ của Broadway sẽ không bao giờ khiến bạn thất vọng". Câu nói ấy chưa bao giờ là sai và nó đã thay đổi hoàn toàn góc nhìn cũng như cảm nhận của Lisa về thể loại kén người xem này, đặc biệt là người trẻ. Từ bối cảnh, dàn dựng sân khấu cho đến kỹ xảo ánh sáng, hiệu ứng và phục trang đã dần dần lôi kéo Lisa cuốn theo vở nhạc kịch.Vở nhạc kịch này huy động tới 130 diễn viên, nhân viên và dàn nhạc, 230 bộ trang phục và bộ đèn chùm nổi tiếng được tạo thành từ 6.000 hạt pha lê. Nhạc kịch đã trở thành trụ cột của nhà hát Broadway từ thế kỷ XIX. Kể từ năm 1988, "Bóng ma trong nhà hát" đã thu hút 20 triệu người xem đến với sân khấu Broadway. Tính đến tháng 11/2016, The Phantom Of The Opera đã trình diễn được hơn 12.000 buổi ở Broadway, trở thành vở nhạc kịch đầu tiên vượt qua 10.000 suất diễn tại kinh đô nhạc kịch thế giới.Tác giả của nó, Andrew Lloyd Webber được coi là nhà soạn nhạc kịch vĩ đại nhất trong thời đại của chúng ta, nằm trong danh sách 100 người có nhiều ảnh hưởng nhất lên muôn mặt cuộc sống. The Phantom Of The Opera được Andrew Lloyd Webber dàn dựng từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn người Pháp Gaston Leroux, lần đầu xuất bản vào năm 1911. Opera ở đây chính là nhà hát Opera vĩ đại ở kinh đô Paris nước Pháp, cho đến năm 1911 vẫn được coi là nhà hát Opera lớn nhất trên thế giới.Cũng như hình tượng chàng gù Quasimodo của Victor Hugo, bá tước Dracula của Bram Stoker, nhân vật Phantom của Gaston Leroux được xây dựng từ một truyền thuyết dân gian, tuy nhiên, người Pháp không coi ông là Victor Hugo hay Bram Stoker nên cuốn sách nhanh chóng bị quên lãng. Thành công lớn lao của The Phantom Of The Opera và một số vở diễn khác cũng do Andrew Lloyd Webber biên soạn phần lớn nhờ vào phần âm nhạc quá sức hấp dẫn, vừa mang tính hàn lâm vừa gần gũi với công chúng, dễ nghe, dễ vào, dễ ngấm nhưng lại không dễ quên. Vở nhạc kịch này gần như được ông viết riêng cho vợ mình khi đó, bà hoàng của dòng classical crossover Sarah Brightman, người có giọng soprano trong vắt như pha lê, từng được giới phê bình nhận định nếu Phantom có sống lại thì nhất định anh sẽ chọn Sarah làm người hát chung với mình.Hoành tráng nhưng cũng tràn ngập cảm xúc, The Phantom Of The Opera hấp dẫn khán thính giả, kể cả những người chưa một lần được xem vở diễn bằng những cung bậc âm thanh biến hoá đến kì ảo, khi thì êm ái nhẹ nhàng, lúc thì dồn dập mạnh mẽ. Ca khúc chủ đề, The Phantom Of The Opera chính là một bản nhạc kinh điển đậm chất rock symphony cuồng dại với tiếng guitar điện chát chúa trên nền bè dây mướt mải và cứ thế, Christie bắt đầu cất tiếng hát như mơ như thực:"In sleep he sang to me, in dream he came... And do I dream again..."Tất cả chợt như vỡ oà ra trong đoạn song ca giữa hai người trên nền nhạc đệm nhuốm đầy màu sắc huyền bí, đủ để người nghe hình dung ra cảnh cô gái xinh đẹp đứng một mình trong bóng tối, hát với một giọng nam vang vọng đằng sau tấm màn nhung. Rồi Phantom xuất hiện với chiếc mặt nạ sắt che đi một phần khuôn mặt.Bầu không khí lại chùng xuống khi Phantom bắt đầu cất tiếng hát Music in the night. Tiếng thét của Christie như đẩy toàn bộ vở diễn lên cao trào, câu hỏi của cô cứ lặp đi lặp lại "why have you brought me here...". Bản song ca All I Ask Of You dễ làm người nghe nhớ đến ca khúc kinh điển Time to say Goodbye - Sarah Brightman trình bày cùng Andrea Bocelli. Tiếng cười của Phantom, tiếng thét thất thanh của Christie trên nền nhạc nhỏ dần xuống làm người nghe như cảm nhận được hoàn cảnh của hai người lúc đó...Âm thanh trong hồi Masquerade/Why So Silent mang đầy màu sắc của một một vở opera cổ điển, tiếng hát như nhảy múa theo giai điệu tươi vui rộn rã, dàn đồng ca khỏe khoắn, một khoảng dừng ngắn và cả một dòng thác âm thanh như đổ ập vào người nghe, rồi tất cả lắng xuống, tiếng đàn dây lại réo rắt vang lên. Hồi cuối cùng, Point Of No Return, là giọng ca thê lương, như đe dọa, như oán than của Phantom và lời cầu xin, nỗi sợ hãi của Christie. Quyết định của nàng đã làm con tim anh vỡ nát. Nhưng dù nó có vỡ vụn thế nào, ánh mắt anh dành cho nàng đã thật sự chạm đến con tim của khán phòng phía dưới. Và rồi, đoàn người bước xuống còn Phantom lê bước vào bóng tối. Ánh đèn chùm nổi tiếng của sân khấu nhạc kịch Broadway đang chuẩn bị phủ bóng tối xuống tác phẩm của nhà soạn nhạc người Anh, Âm thanh chùng xuống, nghẹn ngào như tỏ niềm tiếc thương cho một tình yêu bị từ chối.Khi những tràng pháo tay không ngớt vang lên, cả khán phòng đều đứng dậy như một sự bày tỏ yêu mến dành cho toàn bộ diễn viên, nghệ sĩ của Broadway. Đó cũng là lúc những xúc cảm trong Lisa cuộn trào, cô chưa từng xem một vở diễn hoành tráng và khiến trái tim bồi hồi đến vậy. Đúng thật là nhạc kịch không phải ai cũng có thể cảm thụ, nhưng thay vì khước từ nó, không cho nó cơ hội thì biết thêm về một bộ môn nghệ thuật chẳng phải tốt hơn sao. Lisa ngầm hiểu ra, biết thêm một thứ chưa từng trải nghiệm sẽ tốt hơn rất nhiều so với định kiến trước đây, không muốn thử. Thái độ dửng dưng đã không còn, thay vào đó là những tiếng vỗ tay công nhận. Cô công nhận nhạc kịch không như mình nghĩ, công nhận cái nhìn của Rosé về nghệ thuật, công nhận rằng tấm vé ngày hôm nay rất có giá trị và trên hết, công nhận những giọng hát đến từ sân khấu. Lại một lần nữa, Rosé mở ra cho tâm hồn Lisa một chân trời mới, khiến nó phong phú hơn, rực rỡ hơn và cảm nhận sâu sắc hơn. Cô có cảm giác, cuộc sống tẻ nhạt của mình đã chính thức kết thúc, ở chương tiếp theo này, Rosé sẽ là người dẫn dắt và đồng hành cùng cô, giúp cho chặng đường phía trước muôn màu muôn vẻ, không còn đơn độc nữa.
[...]Nằm cùng nhau trên sofa, Rosé mỉm cười lắng nghe Lisa hào hứng chia sẻ lại cảm xúc của mình về vở kịch. Giá như cô biết về thể loại này sớm hơn, cô sẽ có cái nhìn khác về nghệ thuật. Lisa còn nói, lần sau nếu có dịp, họ sẽ cùng nhau đến Broadway và thưởng thức những vở nhạc kịch khác để trải nghiệm. Rosé chỉ khẽ cười hài lòng, im lặng lắng nghe. Cô biết mình đã thành công trong việc mở ra cho tâm hồn Lisa những mảng màu tươi sáng. Phản ứng hào hứng và hạnh phúc của Lisa sau vở diễn chính là thứ mà cô đã từng nói, để có được cảm xúc của Lisa, thứ gì cô cũng đánh đổi. Rosé biết, suốt nhiều năm qua Lisa luôn tự dằn vặt mình và không cho bản thân cơ hội được là chính nó. Đây cũng là điều khó có thể thay đổi Lisa trong một sớm một chiều. Vậy nên nếu muốn nó thay đổi, chỉ còn cách hướng nó về phía ánh sáng hy vọng, mở ra cho nó một vùng trời mới và cho nó thấy cuộc sống này tuy khắc nghiệt, nhưng giờ đã có cô bên cạnh và sẵn sàng san sẻ cùng Lisa.Chuông điện thoại Rosé chợt reo, giữa khuya thế này, chắc chỉ có bệnh viện gọi. Nhìn cái tên hiện lên trên màn hình nhấp nháy, Rosé ngồi bật dậy.- Chết. Bố em gọi. Sao bố lại gọi vào giờ này? - Rosé khẩn trương.- Em nghe xem. Đã khuya rồi, nhỡ đâu ông không khoẻ thì sao?- Nhưng mấy năm rồi em không gọi cho bố. Đường đột thế này, em...- Cứ nghe đi Rosé. Có tôi ngồi đây với em, đừng lo lắng.Rosé gật đầu, cô nhấc máy. Rosé nở sẵn nụ cười, thu hết can đảm để tông giọng của mình tự nhiên hết mức có thể.- Daddy!!!! Nhớ bố quá đi!!!- Chịu bắt máy rồi sao?- Nào bố, đừng vậy chứ. Bố không khoẻ hay sao mà gọi con vào giờ này vậy?- Ta là bố của con, ta thích gọi giờ nào thì gọi. Sao? Bộ đang dở việc "đại sự" à?- Có đâu, bố này. Lâu ngày không nói chuyện, vừa gọi đã xỉa xói. Con nhớ bố thật mà.- Nghe hai đứa nó nói, con có người yêu rồi phải không? Định khi nào dẫn cô ta về gặp bố?- Tin tức nhanh thật, hai tên phản bội. Gượm đã nào bố, thêm một thời gian nữa nhé.- Con tính khi nào mới chịu lết mặt về? Hay con muốn bố lăn đến New York gặp con.- Đừng đừng đừng...Được rồi, con hứa với bố, khi nào con sắp xếp được con sẽ lập tức chạy về bên bố ngay. Bố đừng đi đâu hết, được chứ?- Rosé. Bố thật sự rất nhớ con, đừng lẩn trốn nữa. Về với bố, biết không?- Vâng. David! Con yêu bố. Giữ sức khoẻ nhé?- Bố cũng yêu con.Rosé cúp máy, khẽ thở dài. Cô tựa vào lòng Lisa tìm chỗ dựa cho những cảm xúc rối ren trong lòng mình. Rosé vốn định im lặng, nhưng cô biết Lisa đã nghe hết cuộc hội thoại, và cũng đang muốn nghe cô giãi bày.- Bao nhiêu năm rồi em chưa gặp bố?- Em không muốn nhớ. Cũng khá lâu.- Rosé. Dù tôi không biết rõ lý do nào khiến em làm vậy, nhưng hãy nhìn tôi là một ví dụ điển hình. Đừng khiến bản thân có ngày sẽ phải hối hận khi không còn cơ hội gặp lại những người mình yêu thương.- Em biết. Cho em thêm chút thời gian.- Hay là em kể cho tôi nghe, vì sao em lại lẩn trốn gia đình mình ngần ấy năm được không? Chẳng phải em luôn nói có chuyện gì cũng không được giữ trong lòng sao? Nói ra, biết đâu sẽ tốt hơn cho em.- Lisa, em...- Những năm trước em không có ai bên cạnh để lắng nghe em nói. Nhưng giờ đã có tôi mà... - Rosé im lặng, nép vào hõm cổ của Lisa để thu đủ can đảm cho bản thân sắp nói ra những điều mà cô đã giấu kín nhiều năm qua. Tâm trí cô hỗn loạn, nửa muốn nói, nửa lại không. Nếu nói ra, chẳng khác nào cô phải trải qua chuyện quá khứ thêm một lần nữa, và cô thì lại trốn tránh nó cả trong suy nghĩ lẫn thực tại. Hít một hơi thật sâu, bàn tay lạnh toát của Rosé mò tìm những ngón tay của Lisa, siết chặt. Cô từ từ cất giọng nghẹn ngào.- Em vốn dĩ là một bác sĩ của khoa ngoại thần kinh...Rosé tốt nghiệp đại học loại ưu tú của một trường Y danh tiếng tại California . Vừa tốt nghiệp, cô đã được thực tập ở một bệnh viện lớn của bang. Nhiều năm làm việc tại đó, dần dần Rosé định hướng được mình thuộc về khoa ngoại thần kinh. Cả kiến thức lẫn kinh nghiệm y khoa của cô đã nhanh chóng đưa Rosé trở thành một trong những bác sĩ nội trú có kỹ thuật cao trong phòng mổ. Chưa có một ca phẫu thuật nào làm khó dễ được Rosé. Tự tin với khả năng của mình đã khiến Rosé sinh ra cao ngạo. Cô bắt đầu hạn chế nhận những ca phẫu thuật tầm thường và chỉ tiếp nhận những ca khó, đòi hỏi yêu cầu cao cũng như có thách thức. Nhưng Rosé không hề ý thức được sự tự tin quá mức của mình, cô cho rằng mình xứng đáng tiếp nhận những ca bệnh phù hợp với đôi tay thiên phú này.Cho đến một ngày, người cô phải tiếp nhận là sơ Lucia, bà đang trong tình trạng nguy kịch. Sơ Lucia là một người quan trọng trong cuộc đời của Rosé, chính Rosé cũng đã luôn coi bà là người mẹ thứ hai của mình. Chính vì vậy, cô muốn đích thân chữa trị và tiếp nhận ca phẫu thuật này. Nếu xét theo chuyên môn, tình trạng của sơ Lucia là những trường hợp Rosé đã phẫu thuật qua rất nhiều lần và cô luôn có tự tin rằng mình sẽ phẫu thuật thành công. Nhưng cũng vì quá tự mãn, Rosé đã bỏ sót một chi tiết tưởng chừng vô hại. Vị trí máu bầm trên tấm phim chưa phải là nơi duy nhất xuất huyết, do va đập mạnh tụ máu khiến cho vị trí đối diện vùng va đập chậm xuất hiện nhiều xuất huyết hơn. Dẫn đến sau khi phẫu thuật xong nó mới lớn dần và vỡ ra.Sơ Lucia ra đi khi còn chưa kịp lên bàn mổ lần thứ hai, sơ mất vì một lý do tưởng chừng đơn giản đối với một bác sĩ nội trú dày dạn kinh nghiệm. Khoảnh khắc nhìn đôi tay mình đã gây nên tội lỗi, thế giới xung quanh Rosé vỡ vụn. Cô thậm chí còn không dám đối diện với đám tang của sơ Lucia, cứ thế nhốt mình trong phòng. Rosé nguyền rủa mình hàng trăm, hàng ngàn lần. Nếu nói David là người yêu thương cô vô điều kiện, thì sơ Lucia cũng yêu cô bằng cả sinh mạng. Vậy mà chính bàn tay cô đã để cho người thân mình ra đi một cách dễ dàng. Cô bắt đầu hận bản thân, mắng rủa nó. Tuổi thơ của Rosé gắn liền với bố và sơ Lucia, việc hằng ngày đối diện với ông chỉ gợi lại kỉ niệm thời thơ ấu. Không thể tha thứ cho bản thân, cũng không thể đối diện với bố, trong một đêm mưa gió, Rosé đã rời khỏi ngôi nhà mà cô đã lớn lên, từ đó cắt đứt liên lạc với gia đình. Brian và Brandon sau khi nghe tin cũng đã từ chối nộp đơn thăng chức, rời khỏi quân ngũ và bắt đầu những tháng ngày tìm kiếm đứa em gái duy nhất của mình. Những năm tháng rời khỏi gia đình, Rosé không kể tiếp mình đã đi đâu, làm những gì. Tiếng nấc nghẹn đã ngăn Rosé không thể kể tiếp, nằm trong vòng tay Lisa, cô khóc như một đứa trẻ. Bao nhiêu tủi hờn, thương tổn dằn vặt đã theo nước mắt tuôn ra ngoài, thấm ướt mảng áo của Lisa.Ôm cơ thể nức nở từng cơn trong vòng tay, Lisa chỉ biết hôn lấy người yêu và vỗ về. Cô biết Rosé lại vừa trải qua cảm giác hận bản thân một lần nữa, nỗi đau này có lẽ sẽ theo Rosé rất nhiều năm sau nữa. Lisa hiểu, bởi cô cũng đã là một người dằn vặt tội lỗi của mình mãi đến nay chưa thể nguôi ngoai. Cô nằm đó, ôm chặt Rosé trong vòng tay, im lặng chờ cho tâm trạng Rosé bình ổn hơn. Khi chắc rằng Rosé đã bình tâm trở lại, Lisa mới thì thầm bên tai.- Rosé. Giờ thì tôi hiểu vì sao Thượng Đế lại sắp đặt cho chúng ta gặp nhau rồi. Tôi từng nghĩ em sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác tội lỗi của tôi cho đến hôm nay, nghe được những lời này. Chúng ta đều mang trong tim nỗi đau tội lỗi không thể chuộc lại. Nếu đã vậy, chúng ta hãy bên cạnh nhau, hàn gắn cho nó cùng nhau. Được không? Thiên sứ thì không thể nào hiểu được suy nghĩ của kẻ tội đồ, nếu đã không thể làm được Thiên sứ, chúng ta sẽ cùng nhau làm kẻ tội đồ. Lấy tội lỗi đã từng gây ra cho người thân làm mục đích tồn tại, cố gắng trả nợ lại cho cuộc sống này.Đôi lúc, tình yêu không chỉ là đi dạo cùng nhau, nói với nhau về những sở thích chung. Sự liên kết giữa hai tâm hồn không chỉ là những khoảnh khắc vui vẻ hạnh phúc. Khi cuộc sống là sự đồng hành, nhìn thấy bí mật, nỗi đau, vất vả của nhau và san sẻ chúng cho một nửa còn lại, đó mới là bản chất thật của tình yêu. Họ vẫn chưa bao giờ thật sự trải lòng với đối phương, ẩn sau đó vẫn còn những góc khuất. Cũng chính vì vậy, hôm nay cả Lisa lẫn Rosé đều đã bước những bước đầu của cái gọi là đồng cảm, trong chặng hành trình để tình yêu trưởng thành còn dài ở phía trước.
—--
Nguồn tham khảo: nghenhinvietnam.vn
00h - 06/12: chờ đợi Toxic Till The End & full album còn hơn đón Giao Thừa.
- Có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? - Lisa mở lời.- Làm sao mà quên được. Lần đầu tiên có người kẹp cổ em từ phía sau mà, lại còn còng cả đôi tay ngọc ngà này nữa.- Ừ. Chắc do định mệnh sắp đặt, nếu không còng nó lại, thì làm sao bây giờ tên tội phạm đó ngồi ở đây.- Mà này, nói thật đi. Lần đầu gặp em, chị có cảm giác thế nào?- Kiêu kỳ, xinh đẹp, đánh nhau cũng rất giỏi. Nhưng nếu nói về cảm giác, thì chỉ là muốn bắt em mà thôi. Vậy còn em thì sao?- Muốn bẻ đầu chị ngay lập tức. Chị có biết hôm đó em có cuộc họp quan trọng với giám đốc bệnh viện không?- Xem ra chính vì lẽ đó mà ấn tượng khó phai, đúng không? Nhưng tôi vẫn luôn đặt cho bản thân câu hỏi, vì sao chúng ta lại yêu nhau nhỉ? Vốn dĩ là bất hoà như nước với lửa, khó hiểu thật.- Một phần có lẽ vì em đồng cảm với chị, quá khứ đã chôn chặt tâm hồn chị đủ lâu rồi. Trái tim em thổn thức muốn ở cạnh chị, bởi chị cũng chịu quá nhiều thiệt thòi cho bản thân. Em sẽ đi nhặt từng mảnh vụn từ những tổn thương bên trong chị và hàn gắn nó lại, khiến nó lành lặn. Lisa, những cố gắng của chị chính là rung cảm lớn nhất mà em có được. Còn lại, chắc chị cũng biết rồi, những lần đem em về từ cõi chết...- Cảm ơn, Rosé. Nó thật sự ấm áp.- Và còn nữa, Lisa. Đừng từ chối những quan tâm em dành cho chị, nó không phải liên quan đến vật chất. Nếu đã là yêu, quan tâm nhau cũng là điều bình thường. Em không cần chị phải đáp lại bằng những thứ nằm ngoài khả năng của mình, chỉ cần một nhành hồng, một lọ nến thơm em cũng cảm thấy hạnh phúc rồi. Nếu quá sòng phẳng, đó không gọi là yêu. Em không tiếc những thứ ấy, chỉ cần đổi được cảm xúc của chị, thứ gì em cũng sẽ đánh đổi.Lisa hôn nhẹ lên mái tóc Rosé, xem như đã đồng ý. Cô luôn canh cánh trong lòng khi khoảng cách thu nhập của cả hai quá lớn, lại không muốn để Rosé lo cho mình từng chân tơ kẻ tóc. Thoạt đầu, Lisa tìm cách chối từ. Những lúc không thể trả chúng lại, Lisa lại tìm một món Rosé yêu thích với giá trị gần như tương đương. Nhưng càng ở bên cạnh nhau, Lisa hiểu ra Rosé chỉ muốn chăm sóc cho cô. Những lúc thấy Lisa vui vẻ hào hứng khi tìm được thứ gì đó ưng ý, Rosé cũng vô thức cười trong hạnh phúc. Có lẽ Rosé nói đúng, nếu quá suy tính về vật chất, tình yêu sẽ bị biến dạng. Cô ấy cần chỉ là cảm xúc và tình cảm mà Lisa dành cho mình. Cứ thế, vòng tay Lisa siết chặt hơn cô gái trong lòng mình. Ngoài gia đình, có lẽ Rosé là người đầu tiên lo nghĩ cho cảm xúc và những điều ẩn sâu bên trong cô.- Về nhé. Gió lớn rồi. - Lisa thì thầm bên tai.- Em muốn được cõng.- Được.Rosé vui vẻ nhảy lên lưng Lisa, để cô cõng về. Bóng Lisa cõng trên lưng cả thế giới của cô chậm rãi lướt nhẹ trên nền cát, để nước biển tưới mát đôi chân lẫn tâm hồn mình. Cô không cảm thấy mệt, cũng mong đoạn đường trở về này dài thêm một chút để cô có thể giữ chặt khoảnh khắc lãng mạn này.[...]Lisa bắt đầu thích cảm giác ở cạnh Rosé, dù bất cứ đâu. Những khi đi dạo ngoài phố, đi mua sắm hay xem phim, cô đã không còn ngần ngại thể hiện tình cảm chốn đông người. Có những hôm không thể sắp lịch nghỉ cùng nhau, hoặc Rosé thường hay nhận được cuộc gọi khẩn từ bệnh viện, Lisa sẽ ở nhà dọn dẹp và chờ đợi. Nhưng cô vẫn thích nhất cảm giác khi được ở cạnh Rosé, dù chỉ đơn giản là nằm xem phim ở nhà. Lisa nhận ra rằng dần dần cô muốn gắn bó hơn với sự hiện diện của đối phương và không thích thiếu vắng quá lâu. Hôm nay Rosé lại có tiết mục mới bên ngoài. Cầm hai tấm vé phe phẩy trên tay, Rosé hào hứng.- Vở nhạc kịch này phải nói là kinh điển, chị nhất định phải xem với em. Bảo đảm chị sẽ thích cho mà xem.- Nhưng mà nhạc kịch khó xem lắm, sao chúng ta không đi đại nhạc hội hay là concert sẽ vui hơn?- Mấy cái đó khi nào có dịp chúng ta sẽ đi. Còn bây giờ xem cái này đã, vào thôi.Lisa chần chừ, ngước nhìn lên tấm bảng đèn rực rỡ sắc màu phía trên mình, chúng hiện lên dòng chữ quen thuộc. Cô biết cái tên này chứ, cô đã thấy và nghe về nó, nhưng cô lại không hề có chút ấn tượng nào với Broadway, lại chẳng hiểu nhạc kịch có điểm nào khiến Rosé hứng thú đến vậy. Nhìn thấy cánh tay Rosé kéo mình vào bên trong nhà hát, Lisa có thể biết được tâm trạng của Rosé đang phấn khởi như thế nào.- The Phantom of The Opera sao? Ôi trời.Với một tâm thế không mấy hứng thú, Lisa ngồi lọt thỏm giữa băng ghế nhìn về tấm rèm nhung khổng lồ chờ đợi mở màn. Một tràng pháo tay thật lớn khi vở diễn sắp bắt đầu, ánh đèn từ từ hạ xuống. Có người từng nói: "Một nghệ sĩ của Broadway sẽ không bao giờ khiến bạn thất vọng". Câu nói ấy chưa bao giờ là sai và nó đã thay đổi hoàn toàn góc nhìn cũng như cảm nhận của Lisa về thể loại kén người xem này, đặc biệt là người trẻ. Từ bối cảnh, dàn dựng sân khấu cho đến kỹ xảo ánh sáng, hiệu ứng và phục trang đã dần dần lôi kéo Lisa cuốn theo vở nhạc kịch.Vở nhạc kịch này huy động tới 130 diễn viên, nhân viên và dàn nhạc, 230 bộ trang phục và bộ đèn chùm nổi tiếng được tạo thành từ 6.000 hạt pha lê. Nhạc kịch đã trở thành trụ cột của nhà hát Broadway từ thế kỷ XIX. Kể từ năm 1988, "Bóng ma trong nhà hát" đã thu hút 20 triệu người xem đến với sân khấu Broadway. Tính đến tháng 11/2016, The Phantom Of The Opera đã trình diễn được hơn 12.000 buổi ở Broadway, trở thành vở nhạc kịch đầu tiên vượt qua 10.000 suất diễn tại kinh đô nhạc kịch thế giới.Tác giả của nó, Andrew Lloyd Webber được coi là nhà soạn nhạc kịch vĩ đại nhất trong thời đại của chúng ta, nằm trong danh sách 100 người có nhiều ảnh hưởng nhất lên muôn mặt cuộc sống. The Phantom Of The Opera được Andrew Lloyd Webber dàn dựng từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn người Pháp Gaston Leroux, lần đầu xuất bản vào năm 1911. Opera ở đây chính là nhà hát Opera vĩ đại ở kinh đô Paris nước Pháp, cho đến năm 1911 vẫn được coi là nhà hát Opera lớn nhất trên thế giới.Cũng như hình tượng chàng gù Quasimodo của Victor Hugo, bá tước Dracula của Bram Stoker, nhân vật Phantom của Gaston Leroux được xây dựng từ một truyền thuyết dân gian, tuy nhiên, người Pháp không coi ông là Victor Hugo hay Bram Stoker nên cuốn sách nhanh chóng bị quên lãng. Thành công lớn lao của The Phantom Of The Opera và một số vở diễn khác cũng do Andrew Lloyd Webber biên soạn phần lớn nhờ vào phần âm nhạc quá sức hấp dẫn, vừa mang tính hàn lâm vừa gần gũi với công chúng, dễ nghe, dễ vào, dễ ngấm nhưng lại không dễ quên. Vở nhạc kịch này gần như được ông viết riêng cho vợ mình khi đó, bà hoàng của dòng classical crossover Sarah Brightman, người có giọng soprano trong vắt như pha lê, từng được giới phê bình nhận định nếu Phantom có sống lại thì nhất định anh sẽ chọn Sarah làm người hát chung với mình.Hoành tráng nhưng cũng tràn ngập cảm xúc, The Phantom Of The Opera hấp dẫn khán thính giả, kể cả những người chưa một lần được xem vở diễn bằng những cung bậc âm thanh biến hoá đến kì ảo, khi thì êm ái nhẹ nhàng, lúc thì dồn dập mạnh mẽ. Ca khúc chủ đề, The Phantom Of The Opera chính là một bản nhạc kinh điển đậm chất rock symphony cuồng dại với tiếng guitar điện chát chúa trên nền bè dây mướt mải và cứ thế, Christie bắt đầu cất tiếng hát như mơ như thực:"In sleep he sang to me, in dream he came... And do I dream again..."Tất cả chợt như vỡ oà ra trong đoạn song ca giữa hai người trên nền nhạc đệm nhuốm đầy màu sắc huyền bí, đủ để người nghe hình dung ra cảnh cô gái xinh đẹp đứng một mình trong bóng tối, hát với một giọng nam vang vọng đằng sau tấm màn nhung. Rồi Phantom xuất hiện với chiếc mặt nạ sắt che đi một phần khuôn mặt.Bầu không khí lại chùng xuống khi Phantom bắt đầu cất tiếng hát Music in the night. Tiếng thét của Christie như đẩy toàn bộ vở diễn lên cao trào, câu hỏi của cô cứ lặp đi lặp lại "why have you brought me here...". Bản song ca All I Ask Of You dễ làm người nghe nhớ đến ca khúc kinh điển Time to say Goodbye - Sarah Brightman trình bày cùng Andrea Bocelli. Tiếng cười của Phantom, tiếng thét thất thanh của Christie trên nền nhạc nhỏ dần xuống làm người nghe như cảm nhận được hoàn cảnh của hai người lúc đó...Âm thanh trong hồi Masquerade/Why So Silent mang đầy màu sắc của một một vở opera cổ điển, tiếng hát như nhảy múa theo giai điệu tươi vui rộn rã, dàn đồng ca khỏe khoắn, một khoảng dừng ngắn và cả một dòng thác âm thanh như đổ ập vào người nghe, rồi tất cả lắng xuống, tiếng đàn dây lại réo rắt vang lên. Hồi cuối cùng, Point Of No Return, là giọng ca thê lương, như đe dọa, như oán than của Phantom và lời cầu xin, nỗi sợ hãi của Christie. Quyết định của nàng đã làm con tim anh vỡ nát. Nhưng dù nó có vỡ vụn thế nào, ánh mắt anh dành cho nàng đã thật sự chạm đến con tim của khán phòng phía dưới. Và rồi, đoàn người bước xuống còn Phantom lê bước vào bóng tối. Ánh đèn chùm nổi tiếng của sân khấu nhạc kịch Broadway đang chuẩn bị phủ bóng tối xuống tác phẩm của nhà soạn nhạc người Anh, Âm thanh chùng xuống, nghẹn ngào như tỏ niềm tiếc thương cho một tình yêu bị từ chối.Khi những tràng pháo tay không ngớt vang lên, cả khán phòng đều đứng dậy như một sự bày tỏ yêu mến dành cho toàn bộ diễn viên, nghệ sĩ của Broadway. Đó cũng là lúc những xúc cảm trong Lisa cuộn trào, cô chưa từng xem một vở diễn hoành tráng và khiến trái tim bồi hồi đến vậy. Đúng thật là nhạc kịch không phải ai cũng có thể cảm thụ, nhưng thay vì khước từ nó, không cho nó cơ hội thì biết thêm về một bộ môn nghệ thuật chẳng phải tốt hơn sao. Lisa ngầm hiểu ra, biết thêm một thứ chưa từng trải nghiệm sẽ tốt hơn rất nhiều so với định kiến trước đây, không muốn thử. Thái độ dửng dưng đã không còn, thay vào đó là những tiếng vỗ tay công nhận. Cô công nhận nhạc kịch không như mình nghĩ, công nhận cái nhìn của Rosé về nghệ thuật, công nhận rằng tấm vé ngày hôm nay rất có giá trị và trên hết, công nhận những giọng hát đến từ sân khấu. Lại một lần nữa, Rosé mở ra cho tâm hồn Lisa một chân trời mới, khiến nó phong phú hơn, rực rỡ hơn và cảm nhận sâu sắc hơn. Cô có cảm giác, cuộc sống tẻ nhạt của mình đã chính thức kết thúc, ở chương tiếp theo này, Rosé sẽ là người dẫn dắt và đồng hành cùng cô, giúp cho chặng đường phía trước muôn màu muôn vẻ, không còn đơn độc nữa.
[...]Nằm cùng nhau trên sofa, Rosé mỉm cười lắng nghe Lisa hào hứng chia sẻ lại cảm xúc của mình về vở kịch. Giá như cô biết về thể loại này sớm hơn, cô sẽ có cái nhìn khác về nghệ thuật. Lisa còn nói, lần sau nếu có dịp, họ sẽ cùng nhau đến Broadway và thưởng thức những vở nhạc kịch khác để trải nghiệm. Rosé chỉ khẽ cười hài lòng, im lặng lắng nghe. Cô biết mình đã thành công trong việc mở ra cho tâm hồn Lisa những mảng màu tươi sáng. Phản ứng hào hứng và hạnh phúc của Lisa sau vở diễn chính là thứ mà cô đã từng nói, để có được cảm xúc của Lisa, thứ gì cô cũng đánh đổi. Rosé biết, suốt nhiều năm qua Lisa luôn tự dằn vặt mình và không cho bản thân cơ hội được là chính nó. Đây cũng là điều khó có thể thay đổi Lisa trong một sớm một chiều. Vậy nên nếu muốn nó thay đổi, chỉ còn cách hướng nó về phía ánh sáng hy vọng, mở ra cho nó một vùng trời mới và cho nó thấy cuộc sống này tuy khắc nghiệt, nhưng giờ đã có cô bên cạnh và sẵn sàng san sẻ cùng Lisa.Chuông điện thoại Rosé chợt reo, giữa khuya thế này, chắc chỉ có bệnh viện gọi. Nhìn cái tên hiện lên trên màn hình nhấp nháy, Rosé ngồi bật dậy.- Chết. Bố em gọi. Sao bố lại gọi vào giờ này? - Rosé khẩn trương.- Em nghe xem. Đã khuya rồi, nhỡ đâu ông không khoẻ thì sao?- Nhưng mấy năm rồi em không gọi cho bố. Đường đột thế này, em...- Cứ nghe đi Rosé. Có tôi ngồi đây với em, đừng lo lắng.Rosé gật đầu, cô nhấc máy. Rosé nở sẵn nụ cười, thu hết can đảm để tông giọng của mình tự nhiên hết mức có thể.- Daddy!!!! Nhớ bố quá đi!!!- Chịu bắt máy rồi sao?- Nào bố, đừng vậy chứ. Bố không khoẻ hay sao mà gọi con vào giờ này vậy?- Ta là bố của con, ta thích gọi giờ nào thì gọi. Sao? Bộ đang dở việc "đại sự" à?- Có đâu, bố này. Lâu ngày không nói chuyện, vừa gọi đã xỉa xói. Con nhớ bố thật mà.- Nghe hai đứa nó nói, con có người yêu rồi phải không? Định khi nào dẫn cô ta về gặp bố?- Tin tức nhanh thật, hai tên phản bội. Gượm đã nào bố, thêm một thời gian nữa nhé.- Con tính khi nào mới chịu lết mặt về? Hay con muốn bố lăn đến New York gặp con.- Đừng đừng đừng...Được rồi, con hứa với bố, khi nào con sắp xếp được con sẽ lập tức chạy về bên bố ngay. Bố đừng đi đâu hết, được chứ?- Rosé. Bố thật sự rất nhớ con, đừng lẩn trốn nữa. Về với bố, biết không?- Vâng. David! Con yêu bố. Giữ sức khoẻ nhé?- Bố cũng yêu con.Rosé cúp máy, khẽ thở dài. Cô tựa vào lòng Lisa tìm chỗ dựa cho những cảm xúc rối ren trong lòng mình. Rosé vốn định im lặng, nhưng cô biết Lisa đã nghe hết cuộc hội thoại, và cũng đang muốn nghe cô giãi bày.- Bao nhiêu năm rồi em chưa gặp bố?- Em không muốn nhớ. Cũng khá lâu.- Rosé. Dù tôi không biết rõ lý do nào khiến em làm vậy, nhưng hãy nhìn tôi là một ví dụ điển hình. Đừng khiến bản thân có ngày sẽ phải hối hận khi không còn cơ hội gặp lại những người mình yêu thương.- Em biết. Cho em thêm chút thời gian.- Hay là em kể cho tôi nghe, vì sao em lại lẩn trốn gia đình mình ngần ấy năm được không? Chẳng phải em luôn nói có chuyện gì cũng không được giữ trong lòng sao? Nói ra, biết đâu sẽ tốt hơn cho em.- Lisa, em...- Những năm trước em không có ai bên cạnh để lắng nghe em nói. Nhưng giờ đã có tôi mà... - Rosé im lặng, nép vào hõm cổ của Lisa để thu đủ can đảm cho bản thân sắp nói ra những điều mà cô đã giấu kín nhiều năm qua. Tâm trí cô hỗn loạn, nửa muốn nói, nửa lại không. Nếu nói ra, chẳng khác nào cô phải trải qua chuyện quá khứ thêm một lần nữa, và cô thì lại trốn tránh nó cả trong suy nghĩ lẫn thực tại. Hít một hơi thật sâu, bàn tay lạnh toát của Rosé mò tìm những ngón tay của Lisa, siết chặt. Cô từ từ cất giọng nghẹn ngào.- Em vốn dĩ là một bác sĩ của khoa ngoại thần kinh...Rosé tốt nghiệp đại học loại ưu tú của một trường Y danh tiếng tại California . Vừa tốt nghiệp, cô đã được thực tập ở một bệnh viện lớn của bang. Nhiều năm làm việc tại đó, dần dần Rosé định hướng được mình thuộc về khoa ngoại thần kinh. Cả kiến thức lẫn kinh nghiệm y khoa của cô đã nhanh chóng đưa Rosé trở thành một trong những bác sĩ nội trú có kỹ thuật cao trong phòng mổ. Chưa có một ca phẫu thuật nào làm khó dễ được Rosé. Tự tin với khả năng của mình đã khiến Rosé sinh ra cao ngạo. Cô bắt đầu hạn chế nhận những ca phẫu thuật tầm thường và chỉ tiếp nhận những ca khó, đòi hỏi yêu cầu cao cũng như có thách thức. Nhưng Rosé không hề ý thức được sự tự tin quá mức của mình, cô cho rằng mình xứng đáng tiếp nhận những ca bệnh phù hợp với đôi tay thiên phú này.Cho đến một ngày, người cô phải tiếp nhận là sơ Lucia, bà đang trong tình trạng nguy kịch. Sơ Lucia là một người quan trọng trong cuộc đời của Rosé, chính Rosé cũng đã luôn coi bà là người mẹ thứ hai của mình. Chính vì vậy, cô muốn đích thân chữa trị và tiếp nhận ca phẫu thuật này. Nếu xét theo chuyên môn, tình trạng của sơ Lucia là những trường hợp Rosé đã phẫu thuật qua rất nhiều lần và cô luôn có tự tin rằng mình sẽ phẫu thuật thành công. Nhưng cũng vì quá tự mãn, Rosé đã bỏ sót một chi tiết tưởng chừng vô hại. Vị trí máu bầm trên tấm phim chưa phải là nơi duy nhất xuất huyết, do va đập mạnh tụ máu khiến cho vị trí đối diện vùng va đập chậm xuất hiện nhiều xuất huyết hơn. Dẫn đến sau khi phẫu thuật xong nó mới lớn dần và vỡ ra.Sơ Lucia ra đi khi còn chưa kịp lên bàn mổ lần thứ hai, sơ mất vì một lý do tưởng chừng đơn giản đối với một bác sĩ nội trú dày dạn kinh nghiệm. Khoảnh khắc nhìn đôi tay mình đã gây nên tội lỗi, thế giới xung quanh Rosé vỡ vụn. Cô thậm chí còn không dám đối diện với đám tang của sơ Lucia, cứ thế nhốt mình trong phòng. Rosé nguyền rủa mình hàng trăm, hàng ngàn lần. Nếu nói David là người yêu thương cô vô điều kiện, thì sơ Lucia cũng yêu cô bằng cả sinh mạng. Vậy mà chính bàn tay cô đã để cho người thân mình ra đi một cách dễ dàng. Cô bắt đầu hận bản thân, mắng rủa nó. Tuổi thơ của Rosé gắn liền với bố và sơ Lucia, việc hằng ngày đối diện với ông chỉ gợi lại kỉ niệm thời thơ ấu. Không thể tha thứ cho bản thân, cũng không thể đối diện với bố, trong một đêm mưa gió, Rosé đã rời khỏi ngôi nhà mà cô đã lớn lên, từ đó cắt đứt liên lạc với gia đình. Brian và Brandon sau khi nghe tin cũng đã từ chối nộp đơn thăng chức, rời khỏi quân ngũ và bắt đầu những tháng ngày tìm kiếm đứa em gái duy nhất của mình. Những năm tháng rời khỏi gia đình, Rosé không kể tiếp mình đã đi đâu, làm những gì. Tiếng nấc nghẹn đã ngăn Rosé không thể kể tiếp, nằm trong vòng tay Lisa, cô khóc như một đứa trẻ. Bao nhiêu tủi hờn, thương tổn dằn vặt đã theo nước mắt tuôn ra ngoài, thấm ướt mảng áo của Lisa.Ôm cơ thể nức nở từng cơn trong vòng tay, Lisa chỉ biết hôn lấy người yêu và vỗ về. Cô biết Rosé lại vừa trải qua cảm giác hận bản thân một lần nữa, nỗi đau này có lẽ sẽ theo Rosé rất nhiều năm sau nữa. Lisa hiểu, bởi cô cũng đã là một người dằn vặt tội lỗi của mình mãi đến nay chưa thể nguôi ngoai. Cô nằm đó, ôm chặt Rosé trong vòng tay, im lặng chờ cho tâm trạng Rosé bình ổn hơn. Khi chắc rằng Rosé đã bình tâm trở lại, Lisa mới thì thầm bên tai.- Rosé. Giờ thì tôi hiểu vì sao Thượng Đế lại sắp đặt cho chúng ta gặp nhau rồi. Tôi từng nghĩ em sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác tội lỗi của tôi cho đến hôm nay, nghe được những lời này. Chúng ta đều mang trong tim nỗi đau tội lỗi không thể chuộc lại. Nếu đã vậy, chúng ta hãy bên cạnh nhau, hàn gắn cho nó cùng nhau. Được không? Thiên sứ thì không thể nào hiểu được suy nghĩ của kẻ tội đồ, nếu đã không thể làm được Thiên sứ, chúng ta sẽ cùng nhau làm kẻ tội đồ. Lấy tội lỗi đã từng gây ra cho người thân làm mục đích tồn tại, cố gắng trả nợ lại cho cuộc sống này.Đôi lúc, tình yêu không chỉ là đi dạo cùng nhau, nói với nhau về những sở thích chung. Sự liên kết giữa hai tâm hồn không chỉ là những khoảnh khắc vui vẻ hạnh phúc. Khi cuộc sống là sự đồng hành, nhìn thấy bí mật, nỗi đau, vất vả của nhau và san sẻ chúng cho một nửa còn lại, đó mới là bản chất thật của tình yêu. Họ vẫn chưa bao giờ thật sự trải lòng với đối phương, ẩn sau đó vẫn còn những góc khuất. Cũng chính vì vậy, hôm nay cả Lisa lẫn Rosé đều đã bước những bước đầu của cái gọi là đồng cảm, trong chặng hành trình để tình yêu trưởng thành còn dài ở phía trước.
—--
Nguồn tham khảo: nghenhinvietnam.vn
00h - 06/12: chờ đợi Toxic Till The End & full album còn hơn đón Giao Thừa.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me