LoveTruyen.Me

Lingorm Hi Vong Cuoi Cung

Lingling bước ra khỏi phòng làm việc, nhẹ nhàng khép cửa lại sau lưng. Ánh đèn hành lang mờ ảo, chỉ có âm thanh của đôi giày cô khẽ vang trên nền gạch sạch sẽ. Mặc dù đã muộn, cô vẫn không vội vã, từng bước đi của Lingling như một thói quen an yên. Cô dừng lại trước những phòng bệnh, mắt khẽ lướt qua từng cánh cửa.

Mỗi căn phòng đều có một câu chuyện riêng, một bệnh nhân đang chiến đấu với căn bệnh của mình. Lingling dừng lại một chút, ngắm nhìn tên bệnh nhân trên bảng tên ở cửa mỗi phòng. Đôi mắt cô chợt trở nên dịu dàng hơn, có chút nặng nề, như thể lòng cô đồng cảm với từng người, dù họ không biết rằng có một bác sĩ trẻ đang lặng lẽ đứng ngoài cửa, luôn mong mỏi sự hồi phục của họ.

Lướt qua các phòng, cô tự nhủ phải làm gì thêm để cải thiện tình hình, có phương pháp gì mới để giúp đỡ bệnh nhân của mình. Cô biết rằng dù đêm đã khuya, công việc của mình sẽ không bao giờ dừng lại. Khi cánh cửa phòng bệnh cuối cùng khép lại, cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cho một ngày mới.

Lingling Kwong là một bác sĩ tim mạch
28 tuổi, nổi bật với vẻ ngoài thanh thoát và trí tuệ sắc bén. Cô có làn da mịn màng và mái tóc đen dài, thẳng mượt mà, thường buộc gọn gàng khi làm việc. Đôi mắt sáng và sâu, luôn ánh lên vẻ kiên định và thông minh, nhưng cũng đầy sự chăm sóc và cảm thông. Lingling cao khoảng 1m65, dáng người thon gọn và khỏe khoắn, thể hiện sự cẩn thận và quyết tâm trong công việc.

Lingling là một người nghiêm túc trong sự nghiệp. Cô là người khá kín đáo, ít chia sẻ cảm xúc cá nhân, nhưng lại là một người lắng nghe tuyệt vời, luôn sẵn sàng giúp đỡ những ai cần.

Lingling bước vào phòng khám với một nụ cười nhẹ nhàng, khuôn mặt của cô toát lên sự chuyên nghiệp và ân cần. Cô mặc chiếc áo blouse trắng, tay cầm hồ sơ bệnh án, đôi mắt sáng ngời nhưng lại đầy sự dịu dàng, như thể mỗi bệnh nhân là một người bạn mà cô quan tâm sâu sắc.

Cô dừng lại trước từng giường bệnh, nhìn vào mắt bệnh nhân và hỏi thăm tình hình của họ bằng giọng nói ấm áp, đầy sự quan tâm:
"Chào chị, hôm nay cảm thấy thế nào rồi ạ? Có thấy đỡ mệt hơn không?"
Lingling lắng nghe từng lời phản hồi, đôi khi gật gù nhẹ nhàng để thể hiện sự thấu hiểu. Cô luôn làm việc một cách từ tốn, không vội vã, khiến mọi người cảm thấy dễ chịu và an tâm.

Cô quay sang bác sĩ điều dưỡng đứng bên cạnh, trao đổi nhanh chóng về các chỉ số và tình hình sức khỏe của từng bệnh nhân. Mắt cô không rời khỏi các kết quả xét nghiệm, luôn chú ý đến từng chi tiết nhỏ, nhưng vẫn không quên động viên người bệnh:
"Công việc của chúng ta không dừng lại, nhưng chị yên tâm, chúng tôi sẽ làm hết sức để giúp chị cảm thấy tốt hơn."

Lingling tiếp tục di chuyển từ giường bệnh này sang giường bệnh khác, hỏi thăm và ghi chép lại những thay đổi trong tình trạng sức khỏe của từng bệnh nhân. Dù bận rộn, nhưng thái độ ân cần và sự chuyên nghiệp của cô luôn khiến mọi người cảm thấy yên tâm.

Trở về văn phòng, Lingling đặt chiếc túi xách nhỏ sang một bên và nhẹ nhàng khép cửa lại. Phòng làm việc của cô yên tĩnh, chỉ có tiếng máy tính hoạt động đều đặn. Cô ngồi xuống ghế, tháo bỏ kính và nhắm mắt một lúc để lấy lại sức. Đã khuya, nhưng công việc của cô vẫn chưa kết thúc.

Lingling mở lại hồ sơ bệnh án, bắt đầu xem xét các kết quả xét nghiệm và lên kế hoạch điều trị cho các bệnh nhân sắp tới. Cô ghi chú vào sổ tay những phương pháp mới mà mình đang nghiên cứu, thỉnh thoảng dừng lại để suy nghĩ về các phương án điều trị tốt nhất. Những trang giấy dày đặc chữ và các biểu đồ y học có thể khiến nhiều người choáng ngợp, nhưng với Lingling, đó là nơi cô tìm thấy sự bình yên trong công việc.

Những khoảnh khắc làm việc đêm khuya như thế này, Lingling lại càng thêm quyết tâm, bởi cô hiểu rằng mỗi quyết định mình đưa ra có thể thay đổi cuộc sống của một người. Dù mệt mỏi, nhưng cô không cho phép mình nghỉ ngơi quá lâu. Cô nở một nụ cười nhẹ khi nhìn vào bức ảnh nhỏ của bạn gái trên bàn làm việc, rồi tiếp tục những trang hồ sơ bệnh án. Công việc và tình yêu, cả hai đều đòi hỏi sự tận tâm không ngừng nghỉ.

Bức hình trên bàn làm việc của lingling là một khoảng khắc vui vẻ của cô và bạn gái. Trong bức ảnh cả hai đang ở khu vui chơi, bên cạnh là những chiếc đu quay và những gian hàng trò chơi. Trong hình bạn gái cô, với mái tóc dài ngang vai, được nhuộm màu xám khói và với nụ cười tươi rói, Khoác một chiếc váy nhẹ nhàng, tay cầm món quà nhỏ mà cô vừa thắng được trong trò chơi bắn súng.

Cô gái trong hình tên là Orm kornnaphat, năm nay 22t và đang làm họa sĩ tự do. Orm có niềm đam mê mãnh liệt với nghệ thuật, luôn tìm cách thể hiện cảnh xúc và cái nhìn của mình qua từng bức tranh. Cô ấy yêu thích tự do sáng tạo, có thể làm việc bất cứ đâu vào thời gian mình muốn, mang đến những tác phẩm độc đáo và đầy tính nghệ thuật.
Tính cách Orm có chút nghịch ngợm và trẻ con, cô thích tìm những thứ mới mẻ và đi nhiều nơi để nghiên cứu học hỏi thêm nhiều nghệ thuật vẽ tranh.

Cô bác sĩ ngả người trên ghế, tay cầm điện thoại, ngón cái vuốt nhẹ màn hình như một thói quen. Cuối cùng, không kìm được nữa, cô bấm số gọi cho Orm.

Điện thoại vừa đổ chuông một lần, giọng Orm đã vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy vui vẻ:
“Em nghe đây lingling, sao chị gọi muộn vậy?”

“Chị nhớ em.” Cô bác sĩ cười khẽ. “Em đang làm gì thế?”

“Vẽ tranh,” Orm đáp, giọng phảng phất chút tập trung. “Em đang hoàn thành một bức mới. Chị đoán xem, lần này em vẽ gì?”

“Vẽ chị à?” Cô bác sĩ đùa, nhưng trái tim lại thoáng chờ đợi.

Orm bật cười, giọng trong trẻo:
“Không phải! Em đang vẽ một khu rừng. Nhưng mà… nếu chị muốn, em sẽ thêm một cô bác sĩ đứng giữa rừng, với một trái tim sáng lên trong tay.”

“Vậy em định nói gì qua bức tranh đó?”

Orm dừng lại một lát, giọng trở nên nhẹ nhàng hơn:
“Rằng chị luôn là ánh sáng, là niềm hy vọng trong thế giới của em. Dù thế giới ấy có tối tăm hay rối loạn thế nào đi nữa.”

Cô bác sĩ cảm thấy tim mình chợt thắt lại, vừa xúc động vừa tự hào. Cô khẽ nói:
“Đừng vẽ khuya quá, nhớ giữ sức khỏe. Chị không muốn em mệt đâu.”

“Biết rồi mà, chị yên tâm.” Orm cười. “Chị cũng ngủ sớm đi. Ngày mai em sẽ cho chị xem bức tranh đầu tiên nhé.”

“Ừ. Chị chờ.”

Cúp máy, cô bác sĩ vẫn giữ nụ cười trên môi. Cô biết, dù bận rộn thế nào, chỉ cần nghe giọng Orm, cô đã có đủ năng lượng để tiếp tục.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me