LINGORM - LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT
Chương 2
Trần Mỹ Linh lấy bút ghi âm ra: "Thói quen nghề nghiệp, cô không phiền chứ?"
Thẩm Tĩnh Tuệ cười lắc đầu: "Nếu tôi đã chuẩn bị thưa kiện rồi thì không còn gì bí mật nữa."
Trần Mỹ Linh rót một tách cà phê cho người ủy thác, cố gắng khiến bầu không khí có vẻ nhẹ nhàng hơn chút.
"Có thể nói tôi nghe tình huống của cô sao?"
Cho dù đang trong tình trạng quẫn bách, không thể không kể cho người khác nghe về hôn nhân thất bại của mình, Thẩm Tĩnh Tuệ vẫn giữ một tư thái vô cùng ưu nhã. Bưng tách cà phê trước mặt lên, nhấp nhẹ một ngụm, rồi mới giương mắt nhìn Trần Mỹ Linh: "Lí do ly hôn của tôi rất đơn giản, bởi vì Phùng Thiệu ngoại tình. Tôi cho rằng tình cảm hai bên đã tan vỡ, không thể nào tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa."
Lí do của Thẩm Tĩnh Tuệ cũng không ngoài dự đoán của Trần Mỹ Linh lắm.
Người như Phùng Thiệu và Thẩm Tĩnh Tuệ, hôn nhân của họ đã định là sẽ bị mọi người chú ý. Nếu không có nguyên nhân gì đó thì tuyệt đối sẽ không để đến nông nỗi này.
Trần Mỹ Linh đưa cho Thẩm Tĩnh Tuệ một phần hợp đồng ủy thác, tiếp tục nói: "Ly hôn cần đề cập đến mấy phương diện: phân chia tài sản, nợ nần, quyền nuôi con. Không biết cô Thẩm có yêu cầu hay ý tưởng gì cụ thể không?"
Thẩm Tĩnh Tuệ và Phùng Thiệu kết hôn năm năm. Theo tin tức được công bố thì bọn họ không có con. Nhưng loại chuyện này, bên trong còn có nội tình gì khác không thì chỉ có đương sự mới rõ ràng nhất. Trần Mỹ Linh cũng không có thói quen tự quyết định thay đối phương.
Mấy đề tài này tương đối riêng tư, nhưng thái độ Thẩm Tĩnh Tuệ lại khá thản nhiên: "Tôi đang có thai ba tháng. Đây là con đầu lòng của tôi và Phùng Thiệu, tôi mong đứa bé có thể theo tôi. Còn về vấn đề phân chia tài sản, Phùng Thiệu là bên có lỗi, tôi hy vọng luật sư Trần có thể cố hết sức giúp tôi giành được ích lợi lớn nhất."
"Chuyện đứa bé, chồng cô có biết không?" Trần Mỹ Linh hỏi: "Cô phải hiểu rằng làm cha đứa bé, anh ta có quyền được biết. Chúng ta rất khó giấu, cũng không nên giấu."
Thẩm Tĩnh Tuệ dường như biết rõ điều Trần Mỹ Linh băn khoăn, cô gật đầu trả lời: "Phùng Thiệu biết. Chúng tôi đã mong chờ đứa nhỏ này rất lâu. Lúc mới vừa có tin, tôi đã nói cho anh ta."
"Hành vi ngoại tình của anh Phùng là trước hay là... sau đó?"
"Trước sau đều có."
"Cô đã thu thập chứng cứ ngoại tình của anh Phùng?" Trần Mỹ Linh hỏi.
Thẩm Tĩnh Tuệ gật đầu: "Đúng vậy. Nhưng trước khi trình cho tòa án, tôi còn có chút chuyện phải làm."
Trần Mỹ Linh nhìn người phụ nữ vừa lên chức làm mẹ trước mặt. Cô ta rất bình tĩnh thong dong, đoan trang xinh đẹp.
Tuy nói làm luật sư thì luôn phải giữ vững lí trí, không nên có suy nghĩ bất công, nhưng Trần Mỹ Linh vẫn nhịn không được mà âm thầm khinh thường Phùng Thiệu.
"Tình huống của cô, tôi đã hiểu biết đại khái. Cô còn có yêu cầu gì khác không? Ví dụ như có cần giành bất động sản hiện hai người đang ở, hay là..."
Trần Mỹ Linh nói được một nửa, Thẩm Tĩnh Tuệ đã cười cắt ngang: "Nếu nói yêu cầu đặc biệt gì thì đúng là có một cái."
Trần Mỹ Linh gật đầu, ý bảo mời nói.
Từ khi vào cửa đến giờ, Thẩm Tĩnh Tuệ vẫn luôn có mục đích rõ ràng, diễn đạt mạch lạc. Cô ta có một đôi mắt xinh đẹp, đã từng chứa chan đủ loại cảm xúc trên màn ảnh, nhưng khi nói ra yêu cầu này, trong mắt cô ta lại có phần mịt mờ.
Một lúc sau, sự im lặng trong phòng mới bị phá vỡ: "Luật sư Trần, đã tìm đến cô nghĩa là tôi sẽ không thầm thỏa hiệp với Phùng Thiệu, nhưng... tôi chấp nhận hòa giải ngoài thành tòa án."
Chỉ một câu vô cùng đơn giản, Trần Mỹ Linh đã hiểu ngay ý định của Thẩm Tĩnh Tuệ. Cô ta sẽ không lén thương lượng với Phùng Thiệu, thậm chí chấp nhận giải hòa, cũng không nhất quyết phải ly hôn cho bằng được, nhưng cô ta muốn làm lớn chuyện, để tất cả mọi người đều biết.
Trần Mỹ Linh nghĩ, điều Thẩm Tĩnh Tuệ thật sự muốn có lẽ không phải tận lực chiếm phần nhiều tài sản như vừa nói. Cô ta muốn chồng mình là Phùng Thiệu cùng với kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân của bọn họ phải thân bại danh liệt.
"Luật sư Trần là người thông minh, tôi tin cô hiểu ý tôi muốn nói." Sau một chốc thất thần ban nãy, đôi mắt Thẩm Tĩnh Tuệ lại khôi phục thần thái. Đẹp đẽ, bình tĩnh, quyết tuyệt như đóa hoa đang nở bừng mạnh mẽ."Tôi hiểu ý của cô Thẩm." Trần Mỹ Linh đáp.
Có thể thấy, nghe được lời Trần Mỹ Linh, Thẩm Tĩnh Tuệ cũng nhẹ nhàng thở phào.
"Chỉ là có một việc tôi chưa rõ."
Thẩm Tĩnh Tuệ cười cười: "Luật sư Trần, xin cứ nói."
Trần Mỹ Linh vốn không phải người nhiều chuyện, nhưng có đôi lời không nói không được: "Tại sao cô không dứt khoát hơn nữa?"
Ý Trần Mỹ Linh muốn ám chỉ là mang theo đứa con, rời xa Phùng Thiệu.
Gương mặt Thẩm Tĩnh Tuệ thoáng nét buồn bã. Cô ta hướng mắt về phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Ngoài trời là ánh nắng chói chang, phóng tầm mắt nhìn xa khắp thành phố Kinh Nguyên là các tòa nhà cao tầng san sát nối liền nhiều không đếm xuể.
"Bởi vì đã quá lâu." Thẩm Tĩnh Tuệ chậm rãi mở miệng: "Quá lâu, đã quen rồi. Cái gọi là thói quen thật sự đáng sợ."
Ánh mắt Trần Mỹ Linh bởi vì động tác theo bản năng của Thẩm Tĩnh Tuệ mà dừng lại trên bụng nàng ta, nơi đó đang dựng dục một sinh mệnh nhỏ.
"Là tôi nói lỡ." Trần Mỹ Linh tạ lỗi.
Thẩm Tĩnh Tuệ cười nhẹ: "Không có gì. Thật ra đôi khi tôi cũng rất muốn tìm một người để tâm sự."
Sau khi xác nhận nhiều chi tiết, Trần Mỹ Linh bắt đầu suy nghĩ viết đơn khởi tố cho Thẩm Tĩnh Tuệ.
Thẩm Tĩnh Tuệ mang theo rất nhiều giấy tờ: giấy chứng minh, giấy hôn thú, chứng minh tài sản liên quan cùng giấy xác nhận chẩn đoán của bệnh viện đều đầy đủ hết. Như vậy hai người đã có thể lên đơn xin lập án.
Nhưng Thẩm Tĩnh Tuệ lại lắc đầu: "Luật sư Trần, tôi sẽ tự đi."
Trần Mỹ Linh sửng sốt. Nàng đã tiếp nhận rất nhiều ủy thác, nhiều người chỉ hận luật sư không thể đi theo từ đầu tới cuối, nhưng hành động của Thẩm Tĩnh Tuệ lại hoàn toàn trái ngược.Trần Mỹ Linh cảm thấy sở dĩ Thẩm Tĩnh Tuệ tìm đến nàng có lẽ chỉ vì đó là một quy trình theo nhận định của nàng ta, tựa như muốn khởi tố ly hôn thì phải đến tòa án, muốn thưa kiện thì phải tìm luật sư vậy.
"Được rồi." Trần Mỹ Linh cũng không kiên trì.
Đưa Thẩm Tĩnh Tuệ rời khỏi sở luật Hoa Sách xong, Trần Mỹ Linh quay trở lại văn phòng mình.
Nàng thích sự thẳng thắn của Thẩm Tĩnh Tuệ. Chỉ khi người ủy thác thẳng thắn thành khẩn nói hết tất cả ý niệm cùng tính toán trong lòng thì nàng thân là luật sư mới có thể biết chính xác mình phải làm gì để giúp được thân chủ.
Sau khi biết được suy nghĩ của người ủy thác, Trần Mỹ Linh gọi một cuộc điện thoại, dựa theo dãy số mà Thẩm Tĩnh Tuệ lưu lại ban nãy.
Gọi cho Phùng Thiệu.
Có thể nói, sự góp mặt của luật sư là để tránh cho vấn đề cảm xúc của đương sự hai bên, dẫn đến khả năng bàn bạc, thương thảo một cách lí trí. Chỉ là tình huống của Thẩm Tĩnh Tuệ có phần đặc biệt hơn, nên Trần Mỹ Linh cũng hiểu rõ vai trò của mình trong vụ kiện này. Nàng không phải đi thương lượng, nàng là đi kiếm chuyện.
Điện thoại chẳng mấy chốc đã thông.
"Xin chào. Ai vậy?"
Giọng nam dễ nghe, mát lạnh, sạch sẽ. Cho dù bận rộn như Trần Mỹ Linh cũng từng xem qua phim truyền hình do Phùng Thiệu biểu diễn, vừa nghe đã nhận ra giọng anh ta.
Trần Mỹ Linh thanh thanh giọng, lễ phép hỏi: "Chào anh, xin hỏi là anh Phùng Thiệu đúng không? Tôi là luật sư Trần Mỹ Linh của sở luật Hoa Sách, được cô Thẩm Tĩnh Tuệ ủy thác xử lý những công việc liên quan trong tố tụng ly hôn. Trước khi thân chủ của tôi làm đơn tố tụng, không biết tôi có thể nói chuyện với anh một chút không?"
Đầu kia điện thoại nghe Trần Mỹ Linh tự giới thiệu xong liền im lặng. Một lúc sau, bên kia đã đổi người nghe.
"Chào cô, tôi là người đại diện của anh Phùng Thiệu. Anh Phùng hiện giờ đang quay phim truyền hình ở phim trường Trường Lưu, tạm thời không tiện nghe điện thoại. Mong cô thứ lỗi."
Trần Mỹ Linh rất dễ nói chuyện, lập tức sửa lời: "Nếu anh Phùng Thiệu đang bận thì không biết chúng ta có thể hẹn lại không, anh xem khi nào thì tiện?"
Bên kia điện thoại máy móc đáp lời: "Xin lỗi, anh Phùng Thiệu đang quay phim truyền hình, trong khoảng thời gian này đều không tiện ra ngoài."
Đối phương nói xong cũng không cho Trần Mỹ Linh cơ hội mở miệng, trực tiếp ngắt điện thoại.
Bất lịch sự vậy sao...
Trần Mỹ Linh cầm điện thoại trong tay, xoay mấy cái.
Vậy đừng trách nàng không khách khí.
Hòa thượng chạy được, còn miếu cũng có thể chạy luôn chắc? Phùng Thiệu có thể trốn tránh, nhưng công ty giải trí Thiên Duyệt còn êm đẹp nằm trong nội ô thành phố Kinh Nguyên kia kìa.
Mà đối với công ty giải trí Thiên Duyệt... Trần Mỹ Linh thật sự không thể quen hơn.
Tâm trạng Quảng Linh Linh hôm nay rất tốt, rất sáng sủa.
Tuy sáng nay Trần Mỹ Linh vẫn tháo nhẫn như mọi hôm nhưng nàng đã hứa với cô sẽ mua sợi dây chuyền để có thể mang nhẫn mỗi ngày rồi.
Xử lý xong công việc, Quảng Linh Linh vươn vai. Vừa đặt tay xuống thì điện thoại nội bộ đã vang lên.
"Quảng tổng." Tiểu Lưu nói.
Trợ lý Tiểu Lưu, tên đầy đủ Lưu Minh Di, là sinh viên được tuyển vào mấy năm trước, diện mạo bình thường, bằng cấp bình thường, tài ăn nói bình thường. Cả Thiên Duyệt đều cho rằng một sinh viên như vậy chắc chắn sẽ không ngồi ở vị trí trợ lý tổng tài được bao lâu, nhưng chính cô nàng bình thường đó lại thật sự đi theo bên cạnh Quảng Linh Linh nhiều năm.
"Tiểu Lưu, vừa lúc, giúp chị..." Nói đến giữa chừng, Quảng Linh Linh cảm thấy không tốt: "Mà thôi đi, đồ đưa em ấy, vẫn nên để chị tự đi mua."
Tiểu Lưu không có thời gian thắc mắc nhân vật quan trong trong lời cấp trên là ai, nàng chỉ biết một người khó giải quyết hơn lúc này đang đứng ngay bên cạnh.
Tiểu Lưu liếc mắt nhìn người nọ một cái theo bản năng.
Cô gái đó một thân đồ công sở, dáng người phập phồng quyến rũ, đôi mắt hoa đào phong lưu đang nhìn quanh, đuôi mắt hơi xếch lên tạo khí thế sắc bén.
Tiểu Lưu nhớ bà nội cô từng nói, ai trời sinh mắt hoa đào thì rất dễ mềm lòng, nhưng đối với người này...mềm lòng đâu chưa thấy, nhưng khó chơi là thật sự.
Dưới cái nhìn chăm chú đầy ý cười của người nọ, Tiểu Lưu nuốt nước bọt: "Quảng tổng, luật sư Trần tới."
"Luật sư Trần?! Luật sư Trần nào?"
Nghe kìa!Đâu chỉ mình nàng thấy vị luật sư Trần này liền run bần bật đâu, ngay cả sếp tổng mỹ nhân mắt cao hơn đỉnh kia nghe được nàng ta đến cũng trở nên không mấy bình thường.
Giọng Quảng Linh Linh trong điện thoại rất cao, còn mang theo chút vui vẻ bất ngờ.
Vui vẻ...
Tiểu Lưu nghĩ hốt hoảng quá mức đại khái chắc là như vậy. Nàng thanh thanh giọng: "Quảng tổng, là luật sư Trần của sở luật Hoa Sách."
"Mau, mau mời cô ấy lên." Quảng Linh Linh vội vàng phân phó.
Phải biết rằng có thể khiến Trần Mỹ Linh đến chỗ cô, thật sự còn khó hơn lên trời. Nhưng ngay sau đó, Quảng Linh Linh lại vội vàng bổ sung: "Không không, để chị đi xuống. Em bảo cô ấy đứng đó chờ chị."
Sếp trịnh trọng như vậy, xem ra cũng là bị khí thế của luật sư Trần mấy lần trước làm kinh sợ! Tiểu Lưu thầm kết luận.
"Luật sư Trần, mời ngồi. Quảng tổng sẽ xuống ngay. Cô có muốn uống gì không? Cà phê hay trà?"
"Không cần đâu, cảm ơn." Trần Mỹ Linh cười nói.
Mấy lần trước vị luật sư Trần này cũng khách khí như vậy. Nàng không uống trà đãi khách của Thiên Duyệt nhưng lại khiến sếp phải móc hầu bao mời mình ăn cơm. Thậm chí ăn cơm xong cũng vô dụng, thiếu chút nữa đã làm nàng thắng kiện, đào góc tường Thiên Duyệt, mang Lục Viện cao chạy xa bay.
Tiểu Lưu không khỏi thổn thức một trận.
Cũng may, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cuối cùng sếp vẫn có cách.
Tiểu Lưu còn mải suy nghĩ vẩn vơ, sếp tổng trong đầu nàng đã hóa thân vào hiện thực, vội vàng chạy tới.
Có cần gấp vậy không? Tiểu Lưu cảm thấy kì quái.
Quảng Linh Linh đẩy cửa ra, ánh mắt đầu tiên liền nhìn đến Trần Mỹ Linh đang ngồi trên sô pha. Dáng ngồi cô đoan trang, tay đặt trên đầu gối, mang theo nét ưu nhã.
Quảng Linh Linh bất giác bắt đầu tưởng tượng cảnh Trần Mỹ Linh nói với Tiểu Lưu rằng muốn gặp mình.
Tôi đến gặp vợ tôi?
Hay là tôi đến tìm bà xã?
Quảng Linh Linh vươn tay, muốn ôm eo, muốn sờ mặt, muốn cho Trần Mỹ Linh một cái ôm thật tình cảm. Nhưng không ngờ, tay vừa đưa ra một nửa đã bị Trần Mỹ Linh nắm lấy, còn rất công thức, rất chuyên nghiệp mà gật hai cái.
"Quảng tổng, xin chào, chúng ta lại gặp mặt."
Quảng tổng?
Xin chào??
Lại gặp mặt???
Quảng Linh Linh nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ném văng tay Trần Mỹ Linh ra.
-----------
Quảng Linh Linh: Lẽ nào chị không phải vợ yêu dấu của em sao? Trần Mỹ Linh: Xin lỗi, quấy rầy.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me