[LINGORM] Sự Phiền Phức Ngọt Ngào
15
Ling đến bệnh viện như thường lệ, nhưng tâm trạng không mấy tốt. Dạo gần đây, cô không thể phủ nhận rằng Orm có điều gì đó khác lạ. Dù Orm luôn tỏ ra vui vẻ, Ling không khỏi nhận ra sự mệt mỏi ẩn giấu đằng sau nụ cười ấy.Khi bước vào sảnh chính của bệnh viện, Ling chú ý thấy một nhóm y tá đang tụ tập trước màn hình TV lớn treo trên tường. Họ vừa xem vừa bàn tán rôm rả, những câu từ rời rạc nhưng đập ngay vào tai cô:
“Orm với Ratee nhìn thân mật thế kia mà”
“Cái gì mà chỉ là đồng nghiệp thân thiết, tôi không tin nổi!”
“Bác sĩ Kwong kìa, nói nhỏ thôi”Ling khựng lại, đôi chân bất giác dừng bước. Tên Orm cùng nhóm nhạc C3 khiến cô không thể bỏ qua. Cô tiến lại gần, ánh mắt lập tức hướng lên màn hình TV.Trên màn hình là chương trình giải trí nổi tiếng Showbiz Spotlight, đang trực tiếp phát sóng buổi họp báo của C3. Các thành viên xuất hiện rạng rỡ, nhưng tâm điểm dường như là Orm và Ratee.Phóng viên hỏi:
“Orm, gần đây có tin đồn rằng cô và Ratee không chỉ là đồng nghiệp mà còn có mối quan hệ đặc biệt. Cô có thể chia sẻ gì về điều này không?”Orm, ngồi bên cạnh Ratee, bật cười nhẹ, vẻ mặt không chút bối rối. “Đúng vậy. Ratee là người mà tôi luôn có thể dựa vào trong mọi hoàn cảnh.”
Cô quay sang nhìn Ratee, ánh mắt đầy trìu mến. “Tôi nghĩ mình rất may mắn khi có một người như cô ấy bên cạnh.”Tiếng ồn ào trong khán phòng vang lên, phóng viên không bỏ lỡ cơ hội.
“Vậy mối quan hệ giữa cô và bác sĩ Kwong là gì? Có tin đồn rằng hai người đang yêu nhau, nhưng dạo gần đây lại không còn xuất hiện cùng nhau nhiều nữa.”Orm nghiêng đầu, nở nụ cười nhạt. “Bác sĩ Ling là một người rất đặc biệt, nhưng chúng tôi chỉ là đồng nghiệp thân thiết. Không có gì hơn đâu.”Ratee khẽ chạm vào tay Orm, như một cách ủng hộ, và Orm không hề rút tay lại. Cử chỉ nhỏ ấy không qua được mắt của các phóng viên, và cả Ling.Ling đứng sững trước màn hình, trái tim như bị bóp nghẹt. Cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh Orm đang cười nói vui vẻ bên cạnh Ratee, ánh mắt cả hai tràn đầy sự thân mật.Những lời Orm nói trên sóng truyền hình như từng nhát dao đâm thẳng vào tim cô.
“Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp thân thiết.”
Những từ ngữ ấy lặp đi lặp lại trong đầu Ling, càng nghe càng đau đớn.Một phóng viên khác tiếp tục hỏi, giọng điệu đầy ẩn ý:
“Nhưng Orm, có người nói rằng cô và Ratee thực sự đang hẹn hò. Cô nghĩ sao?”Orm hơi ngập ngừng, nhưng rồi cười đáp:
“Tôi không phủ nhận điều đó. Chúng tôi thật sự đang trong một mối quan hệ tốt đẹp.”Câu trả lời như một cú tát thẳng vào mặt Ling. Bàn tay cô siết chặt đến mức đỏ hoe, hơi thở dồn dập. Cô cố kìm nén cảm xúc, nhưng không thể ngăn nước mắt rơi xuống.Một đồng nghiệp của Ling nhận ra sự khác thường, tiến đến hỏi nhỏ:
“Bác sĩ Ling, cô ổn chứ?”Ling hít một hơi thật sâu, gượng cười đáp:
“Tôi không sao.”Nhưng trong lòng, cô biết mình đã tổn thương sâu sắc. Người phụ nữ cô yêu thương nhất lại nói những lời chối bỏ đầy lạnh lùng trước hàng triệu người, khiến tình cảm của họ trở nên mờ nhạt, thậm chí không đáng để công khai.Ling về nhà trước giờ tan làm, nhưng lần này không phải vì công việc đã xong mà vì cô không còn đủ sức để tiếp tục. Đầu óc cô trống rỗng, trái tim như bị hàng trăm gai nhọn đâm xuyên.Căn hộ tĩnh lặng đến mức đáng sợ, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt từ tấm ảnh của cô và Orm đặt trên kệ. Ling ngồi lặng trên ghế sofa, ánh mắt đăm chiêu nhìn bức ảnh. Hình ảnh Orm cười rạng rỡ trong bộ váy trắng tinh khiến cổ họng cô nghẹn lại. Những ký ức hạnh phúc ngày ấy tràn về, từng lời hứa hẹn, từng ánh mắt yêu thương, từng khoảnh khắc cả hai nghĩ rằng sẽ mãi bên nhau.Nhưng tất cả giờ đây dường như chỉ còn là một giấc mơ đẹp. Tin tức trên TV ban nãy đã xóa nhòa mọi niềm tin cô từng có. Lời nói của Orm, ánh mắt đầy thân mật mà cô dành cho Ratee... Chúng không chỉ làm tổn thương cô mà còn khiến cô cảm thấy như mình chẳng còn vị trí nào trong trái tim người phụ nữ ấy.Điện thoại đột nhiên rung lên, cắt ngang dòng suy nghĩ. Ling nhìn màn hình, là Tasha.> Tasha: “Ling, tối nay qua nhà tôi ăn tối nhé. Tôi mới làm vài món mà tôi nghĩ chị sẽ thích.”Ling thoáng cau mày. Tasha luôn tìm cách tiếp cận cô, luôn đưa ra những lời mời đầy ẩn ý. Nếu là trước đây, cô sẽ thẳng thừng từ chối. Nhưng lúc này, lý trí của cô đã không còn đủ sức để chống cự. Phải chăng đây là cách để cô tạm quên đi sự đau đớn đang xâm chiếm tâm hồn.Cô nhấc máy, trả lời một cách lãnh đạm:
“Được, tôi sẽ qua.”Ling tự cười chính mình khi tắt điện thoại. Cô biết rõ Tasha không chỉ đơn thuần muốn mời cô ăn tối, nhưng cô cũng không quan tâm. Lòng cô giờ đây như một mớ hỗn độn. Cô không muốn về nhà và đối mặt với Orm, không muốn nghe thêm bất kỳ lời giải thích nào nữa.Cô đứng trước gương, chải tóc một cách máy móc. Ánh mắt trong gương trống rỗng, không còn sự sắc sảo, tự tin vốn có.“Làm gì có ai không bị tổn thương khi người mình yêu phủ nhận mình trước hàng triệu người chứ” Ling thầm nghĩ.
“Mình đã tin tưởng Orm. Tin tưởng tình yêu của cô ấy. Nhưng rõ ràng, trong lòng cô ấy, mình chỉ là một sự lựa chọn có thể bỏ qua bất cứ lúc nào.”Từng lời nói của Orm trên truyền hình lặp đi lặp lại trong đầu cô."Bác sĩ Ling chỉ là đồng nghiệp thân thiết."
"Ratee rất quan trọng với tôi."Ling khẽ nhắm mắt, cảm giác như trái tim mình đang bị bóp nghẹt. Lý trí bảo rằng cô nên bình tĩnh, nên chờ Orm về và nói chuyện rõ ràng. Nhưng cảm xúc thì đang gào thét, muốn cô trốn chạy khỏi căn hộ này, khỏi những kỷ niệm ngọt ngào giờ đây chỉ làm cô đau lòng.Khi Ling ra khỏi cửa, không khí lạnh lẽo của buổi tối chạm vào da thịt, làm cô tỉnh táo hơn đôi chút. Nhưng nỗi đau vẫn âm ỉ trong lồng ngực, như một ngọn lửa không thể dập tắt.Căn nhà của Tasha được trang trí ấm cúng, ánh đèn vàng dịu nhẹ tạo cảm giác thoải mái. Tasha mở cửa, nở nụ cười rạng rỡ khi thấy Ling.
“Chị đến rồi, tôi còn lo chị sẽ từ chối.”Ling không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ. Tasha nhận ra ngay sự u ám trong ánh mắt của Ling, nhưng cô không hỏi. Thay vào đó, cô dẫn Ling vào bàn ăn đã được bày biện sẵn.“Chị ngồi đi, để tôi lấy thêm rượu.”Ling nhìn bàn ăn, những món ăn được bày trí tỉ mỉ. Nhưng cô không cảm thấy đói, chỉ cảm thấy trống rỗng.“Ling, sao thế?” Tasha ngồi xuống đối diện, đôi mắt đầy quan tâm.Ling im lặng một lúc lâu, rồi bất giác nói:
“Tasha, cô nghĩ sao nếu người cô yêu thương nhất phủ nhận cô trước mặt tất cả mọi người”Tasha khựng lại, ngỡ ngàng trước câu hỏi bất ngờ ấy. Nhưng cô nhanh chóng đáp:
“Tôi nghĩ người đó không xứng đáng với tình yêu của chị, Ling. Ai lại làm tổn thương người mình yêu như vậy.”Ling khẽ cười nhạt. “Đúng vậy… có lẽ tôi đã sai lầm.”Tasha nhìn Ling, đôi mắt ánh lên tia hy vọng. “Ling, nếu chị cần một ai đó để dựa vào, tôi luôn ở đây. Tôi sẽ không bao giờ làm chị tổn thương.”Ling không đáp, chỉ nhấp một ngụm rượu. Nhưng sâu trong lòng, cô biết rằng những lời của Tasha, dù ấm áp đến đâu, cũng không thể xoa dịu vết thương mà Orm đã để lại.Tasha quan sát Ling, đôi mắt lóe lên sự toan tính. Cô mỉm cười dịu dàng, rót thêm rượu vào ly của Ling.
“Uống thêm chút nữa đi, Ling. Rượu có thể giúp chị quên đi nỗi buồn.”Ling mơ màng nâng ly lên, không hề hay biết ánh mắt đầy ẩn ý của Tasha. Rượu chảy vào cuống họng, mang theo một cơn choáng váng mơ hồ. Trái tim cô vẫn nặng trĩu, nhưng đầu óc thì bắt đầu rời rạc, không còn phân biệt được thực và ảo.Tasha tiến lại gần hơn, ngồi sát bên Ling. Mùi hương nước hoa nhẹ nhàng của cô xộc vào mũi Ling, khiến cô bất giác nhắm mắt lại. Trong cơn say, hình bóng của Orm chợt hiện lên. Ling như thấy Orm đang ngồi trước mặt mình, ánh mắt dịu dàng, nụ cười quen thuộc mà cô đã từng yêu.“Orm…” Ling khẽ thì thầm, giọng nói pha chút nghẹn ngào.Tasha khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm. Cô biết Ling đang say, biết cô ấy đang nhầm mình với Orm, và đây chính là cơ hội cô chờ đợi bấy lâu.“Em đây, Ling,” Tasha thì thầm.Ling ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ màng nhìn Tasha. Trong phút giây đó, cô không còn phân biệt được ai đang trước mặt mình. Với tất cả cảm xúc dồn nén, Ling nghiêng người, đặt lên môi Tasha một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy đau khổ.Tasha thoáng sững sờ, nhưng ngay lập tức đáp lại nụ hôn. Cô vội lấy điện thoại giấu sau lưng, chụp nhanh vài tấm ảnh trong khi Ling vẫn còn đắm chìm trong cơn say.Ling buông Tasha ra, đầu óc quay cuồng. Cô lảo đảo muốn đứng lên nhưng lại ngã xuống ghế, đôi mắt dần khép lại. Tasha nhanh chóng đỡ lấy cô, ánh mắt đầy thỏa mãn.
“Chị cần nghỉ ngơi rồi, Ling,” cô nói, giọng pha chút giả vờ lo lắng.Ling lẩm bẩm vài từ không rõ, rồi chìm vào giấc ngủ. Tasha dìu cô vào phòng ngủ, đắp chăn cẩn thận trước khi quay lại phòng khách, kiểm tra lại những tấm ảnh vừa chụp.Nhìn vào màn hình điện thoại, môi Tasha khẽ nhếch lên một nụ cười ma mãnh. “Cuối cùng, chị cũng thuộc về tôi, Ling.”Orm về nhà muộn hơn mọi ngày. Buổi họp báo kéo dài hơn dự kiến, và cô cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết. Những ánh đèn trong căn hộ đã tắt, chỉ còn lại bóng tối lạnh lẽo chào đón cô.Cô bật đèn, gọi lớn:
“Ling? Chị có ở nhà không?”Không có tiếng trả lời. Orm đi khắp căn hộ, nhưng không thấy bóng dáng Ling đâu. Cô mở điện thoại, nhắn tin:> Orm: “Ling, chị ở đâu? Em về rồi.”Tin nhắn gửi đi, nhưng không có hồi âm. Orm cảm thấy lo lắng. Lòng cô không yên khi nghĩ đến biểu cảm của Ling lúc cô rời khỏi nhà sáng nay. Cô tự hỏi liệu có phải Ling đã biết về buổi họp báo.Cầm điện thoại trên tay, Orm ngồi xuống ghế, lòng ngổn ngang những cảm xúc. Nhưng cô không biết rằng, trong đêm tối đó, Ling đang ngủ say ở nhà Tasha, trong khi những tấm ảnh Tasha chụp đã trở thành một quân bài nguy hiểm sẵn sàng chờ ngày tung ra ánh sáng.Ling từ từ mở mắt, cảm giác nặng nề đè lên đầu như hàng nghìn mũi kim châm vào thái dương. Ánh sáng từ cửa sổ lọt vào, khiến cô phải nhắm nghiền mắt lại một lần nữa. Hương thơm thoảng nhẹ từ chăn gối xung quanh khiến cô nhíu mày. Đây không phải là nhà cô.Cố gắng ngồi dậy, Ling phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, chiếc áo sơ mi vẫn chỉnh tề, nhưng có phần nhăn nhúm. Đôi chân trần của cô chạm sàn lạnh, một cảm giác rợn ngợp len lỏi khi cô cố nhớ lại tối qua. Ký ức lờ mờ về Tasha, tiếng cười nói, và ly rượu cuối cùng dần hiện lên.Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng mở ra, Tasha bước vào với dáng vẻ dịu dàng. Trên tay cô là ly nước và viên thuốc giải rượu."Chị tỉnh rồi à. Chị đã ngủ rất lâu. Chắc hẳn đau đầu lắm." Tasha đặt ly nước lên bàn cạnh giường, ánh mắt đầy vẻ quan tâm.
Ling nhìn cô, cảm giác không yên cứ dâng lên trong lòng. "Tối qua… đã xảy ra chuyện gì?"Tasha mỉm cười nhẹ, ngồi xuống mép giường. "Chị uống quá nhiều, tôi không thể để chị về một mình. Đành giữ chị lại đây. Đừng lo, tôi không làm gì đâu, chỉ muốn chị an toàn."Câu nói ấy càng làm Ling thêm bất an. Cô đưa tay lên trán, cố gắng xâu chuỗi lại những gì mình nhớ. Nhưng sự mơ hồ cứ bao phủ, những khoảng trống trong ký ức không thể lấp đầy.Tại căn hộ của hai người, Orm tỉnh dậy sớm hơn mọi ngày. Căn hộ vắng lặng đến mức cô cảm giác như nghe rõ cả tiếng kim đồng hồ nhích từng giây. Quay đầu nhìn sang, chiếc giường bên cạnh trống trơn. Ling không có ở nhà.Orm thở dài, cầm điện thoại lên kiểm tra. Một dãy tin nhắn chưa được đọc hiện lên:"Ling, chị làm việc xong chưa?""Ling, chị có về không?""Gọi cho em một chút."Không một tin nhắn hồi đáp. Cảm giác bất an bắt đầu len lỏi trong lòng cô. Orm cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng trực giác của cô mách bảo rằng có điều gì đó không ổn.Cô nhanh chóng bấm số gọi cho Junji."Junji, chị Ling có ở bệnh viện hay ở quán của chị không? Em không thể liên lạc với chị ấy cả đêm qua."
Junji, dù bất ngờ, cũng lập tức tra thông tin. "Không, hôm qua Ling không có ca trực, mà cậu ấy cũng không ở chỗ tôi. Có chuyện gì sao, Orm?"
Orm khựng lại, lòng nặng trĩu. "Không… không có gì. Chỉ là chị ấy không về nhà."Khoảng giữa trưa, Ling mới về đến nhà. Cô bước vào căn hộ với dáng vẻ mệt mỏi. Đôi mắt thâm quầng, sắc mặt nhợt nhạt. Orm, đang chờ cô, lập tức đứng dậy."Ling, chị đi đâu cả đêm qua vậy?" Orm hỏi, giọng vừa lo lắng vừa trách móc.Ling lướt qua cô, tháo giày và đặt túi xách xuống bàn. "Tôi phải trực cả đêm. Vừa mới xong ca."Orm nhíu mày, cảm nhận rõ sự khác lạ trong giọng điệu của Ling. "Thật sao? Nhưng Junji nói rằng hôm qua chị không có ca trực."Ling khựng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. "Chắc có sự nhầm lẫn. Tôi nhận trực thay đồng nghiệp."Orm nhìn Ling chằm chằm, ánh mắt đầy sự nghi ngờ. "Vậy tại sao chị không trả lời tin nhắn hay cuộc gọi của em? Chị biết em lo lắm không?"Ling thở dài, giọng trầm xuống. "Tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo mọi chuyện với em, Orm. Tôi chỉ muốn được nghỉ ngơi, em phiền quá rồi đấy"Ling bước thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa lại, để Orm đứng lặng thinh giữa căn hộ. Bên trong phòng, Ling dựa lưng vào cánh cửa, ánh mắt nhìn mông lung. Hình ảnh của Tasha, những khoảng trống ký ức, và đôi mắt lo lắng của Orm cứ xoay vòng trong tâm trí cô.Ở phòng khách, Orm ngồi phịch xuống sàn, lòng nặng trĩu. Cô cảm nhận rõ ràng bức tường vô hình mà Ling đang dựng lên. Orm tự hỏi mình đã làm sai điều gì, nhưng không cách nào tìm ra câu trả lời.Ling ngồi lặng lẽ trong căn phòng làm việc của mình, ánh đèn bàn hắt lên gương mặt mệt mỏi. Hình ảnh từ buổi tối ở nhà Tasha không ngừng hiện về trong tâm trí. Cô siết chặt tay, cảm giác tội lỗi đè nặng lên lồng ngực.Ling biết, mình không hề cố ý. Cô không muốn phản bội Orm. Nhưng cũng không thể chối bỏ rằng khi say, cô đã yếu lòng. Nụ hôn lạc lối với Tasha, dù trong sự mơ hồ và nhầm lẫn, đã để lại vết nứt sâu hoắm trong lòng cô.“Là mình đã sai,” Ling tự nhủ, đôi mắt cụp xuống. Cô cảm thấy mình không còn đủ tư cách để đối diện với Orm. Nhưng nỗi đau của sự giằng xé, giữa việc nói ra tất cả hay giữ im lặng, khiến cô cảm thấy như bị bóp nghẹt.Thời gian trôi qua, nhưng mối quan hệ giữa Ling và Orm không hề tốt lên.Căn hộ từng ấm cúng giờ đây trở nên lạnh lẽo. Hai người sống chung dưới một mái nhà nhưng như hai đường thẳng song song, không có giao điểm.Ling thường trở về nhà muộn hơn trước, cố ý tránh mặt Orm. Cô lao vào công việc, dùng công việc như một cái cớ để không phải đối diện với những ánh mắt dò hỏi của Orm. Ngược lại, Orm dành phần lớn thời gian bên ngoài cho các lịch trình, nhưng mỗi lần về nhà, cảm giác trống trải càng lớn dần.Căn bếp nơi hai người từng nấu ăn cùng nhau giờ lạnh tanh, chỉ còn những món ăn đơn giản Ling chuẩn bị qua loa. Phòng khách với chiếc sofa từng là nơi cả hai ngồi xem phim, giờ chỉ còn sự im lặng.Orm thường lén nhìn Ling từ xa, cố gắng tìm cách bắt chuyện, nhưng ánh mắt lạnh nhạt của Ling như một tấm rào cản vô hình. Ling không cố ý phớt lờ Orm, nhưng cô không biết làm sao để đối diện với cảm xúc rối bời trong lòng.Một tối muộn, Ling ngồi bên bàn làm việc, ánh đèn bàn hắt bóng cô lên tường. Trước mặt cô là tờ giấy trắng cùng cây bút. Sau nhiều đêm suy nghĩ, Ling quyết định viết thư cho Orm – cách duy nhất để cô có thể bày tỏ lòng mình mà không cần đối mặt trực tiếp."xin lỗi vì thời gian qua đã không thể là một người yêu tốt. Chị biết, em cảm nhận được sự tổn thương và bối rối trong ánh mắt của em mỗi khi em nhìn chị. Chị biết mình đã làm em lo lắng, nhưng chị không thể tiếp tục như thế này nữa.Chị cần thời gian, không chỉ để sắp xếp lại cảm xúc của mình, mà còn để đối diện với chính những sai lầm mà chị đã gây ra. Chị không muốn làm tổn thương em thêm nữa, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, chị sợ rằng cả hai chúng ta sẽ chỉ càng xa nhau hơn.Hãy cho chị thời gian, Orm. Chị hy vọng em sẽ hiểu.Ling."Ling đặt bức thư lên bàn đá ở phòng khách, đôi mắt nhìn nó thật lâu như muốn khắc sâu từng chữ mình vừa viết.Khi Orm còn bận rộn với lịch trình, Ling âm thầm thu dọn đồ đạc. Cô chỉ mang theo một vali nhỏ, không muốn để lại bất kỳ dấu vết nào làm Orm phải đau lòng thêm.Ling bước ra khỏi căn hộ, ánh mắt quét qua từng góc quen thuộc lần cuối. Những ký ức đẹp đẽ chợt ùa về – lần đầu Orm nấu ăn cho cô, những buổi tối cả hai cuộn tròn trên sofa xem phim, những nụ hôn ngọt ngào trong bếp.Nhưng tất cả giờ đây chỉ còn là dĩ vãng. Ling hít sâu, cố nén nước mắt, rồi bước đi không ngoảnh lại.Con đường về nhà ba mẹ dài đằng đẵng, nhưng Ling lái xe trong im lặng, chỉ có tiếng gió vờn qua cửa kính. Cô không gọi báo trước, cũng không chắc mình sẽ giải thích thế nào khi đến nơi.Khi dừng xe trước ngôi nhà, Ling ngồi yên một lúc lâu, nhìn ánh đèn vàng từ cửa sổ hắt ra. Đây là nơi từng mang lại cảm giác bình yên cho cô, nhưng giờ đây, lòng cô chỉ còn lại sự trống rỗng.Ling bước vào nhà, mẹ cô từ bếp bước ra với vẻ mặt ngạc nhiên."Ling? Sao con về mà không báo trước?""Con… chỉ muốn nghỉ ngơi một thời gian," Ling đáp, giọng nhẹ bẫng.Mẹ Ling không hỏi thêm, chỉ khẽ thở dài, bước tới ôm lấy cô. Cái ôm ấy khiến Ling như muốn vỡ òa, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, giấu đi mọi cảm xúc bên trong.Ling biết, đây chỉ là sự trốn tránh tạm thời. Nhưng cô cần nó, để tìm lại chính mình, để hiểu rõ hơn tình cảm thật sự dành cho Orm.Ling vừa bước qua ngưỡng cửa, Chan từ trong nhà đã chạy ra đón. Nhưng khác với mọi lần cậu em trai năng động và hay trêu chọc, lần này Chan chỉ đứng lặng một chút trước khi bước tới. Gương mặt cậu lộ rõ sự trầm tư, ánh mắt như đang dò xét từng cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt chị gái.Thay vì những câu hỏi dồn dập hay lời trêu đùa như thường lệ, Chan nhẹ nhàng bước tới, ôm lấy Ling thật chặt. Không một lời nói nào thốt ra, chỉ có hơi ấm từ cái ôm đó khiến Ling bất giác muốn rơi nước mắt.Khi buông tay, Chan khẽ nói, giọng như muốn an ủi nhưng không quá rõ ràng:"Chị, dù mọi chuyện có ra sao... chị luôn có gia đình mình."Ling cắn môi, cố nén cảm xúc, chỉ khẽ gật đầu rồi bước vào trong. Chan đứng nhìn theo bóng dáng chị gái, lòng đầy lo lắng. Cậu biết, Ling đã trải qua chuyện gì đó rất đau lòng, nhưng chị chưa sẵn sàng để chia sẻ.Ling ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tay nắm chặt ly trà mẹ vừa pha. Đối diện cô, ba của Ling – ông Kwong, người đàn ông nghiêm nghị nhưng luôn quan tâm đến con cái theo cách riêng, đang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu."Con về đây… có chuyện gì muốn nói với ba sao, Ling?" ông Kwong mở lời, giọng trầm ổn nhưng rõ ràng.Ling im lặng một lúc, đôi mắt cúi xuống nhìn tách trà trong tay, như thể đang cân nhắc từng câu chữ. Cuối cùng, cô nói, giọng nhỏ nhưng đầy quyết tâm:"Ba… con muốn thực hiện tâm nguyện của ba."Ông Kwong hơi ngả người ra sau, ánh mắt thoáng sự ngạc nhiên."Ý con là… con đồng ý kết hôn với Tasha?"Ling không trả lời ngay, chỉ khẽ gật đầu. Cô cảm nhận ánh mắt của ba mình dán chặt vào mình, nhưng cô không dám ngẩng lên."Thật sự là thế?" ông Kwong hỏi tiếp, lần này giọng ông có chút sắc bén hơn.Ling đáp lại bằng một cái gật đầu nặng nề. "Vâng ba"Đúng lúc đó, từ đâu Chan chạy ào vào phòng khách. Cậu đứng trước mặt Ling, đôi mắt trừng lớn, giọng nói đầy phẫn nộ:"Không được! Chị không thể làm vậy, Ling! Chị không yêu Tasha, sao chị lại đồng ý kết hôn với cô ta?"Ông Kwong nghiêm giọng:"Chan, đây là quyết định của Ling. Con không có quyền can thiệp."Chan quay phắt lại, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của ông."Ba, con tôn trọng tâm nguyện của ba, nhưng ba cũng phải nghĩ đến cảm xúc của chị hai! Con không tin chị hai thực sự muốn điều này!"Ling vẫn im lặng. Cô không nhìn Chan, không đáp lại lời ba, chỉ cúi gằm mặt xuống. Thái độ đó càng khiến Chan thêm nóng nảy."Ling! Chị nghĩ gì thế? Chị đang trừng phạt bản thân sao? Chị biết rõ người chị yêu là ai, sao lại để mình mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn này" Chan hét lớnLing chỉ cúi mặtNhưng Ling không trả lời. Cô vẫn cúi đầu, đôi bàn tay đan vào nhau như đang tự đấu tranh với chính mình. Chan nhìn chị gái mình, lòng tràn đầy sự bất lực."Chị không cần phải làm điều này chỉ để bù đắp hay trốn tránh. Hạnh phúc của chị là quan trọng nhất, chị hiểu không vậy hả"Ling khẽ cười nhạt, nhưng nụ cười ấy chất chứa đầy nỗi đau."Chan… đôi khi, hạnh phúc không phải là điều mình có thể chọn."Câu nói của Ling khiến cả phòng rơi vào im lặng. Chan định nói thêm điều gì đó, nhưng nhìn ánh mắt mệt mỏi và đau đớn của Ling, cậu chỉ biết lặng lẽ nắm chặt tay thành quyền.Ông Kwong, dù không nói gì, cũng cảm nhận được sự bất ổn trong con gái mình. Nhưng với ông, việc kết hôn với Tasha là một sự đảm bảo – đảm bảo cho tương lai của Ling và gia đình họ.Khi cuộc nói chuyện kết thúc, Ling bước về phòng mình, đóng cửa lại. Cô ngồi trên mép giường, đôi mắt nhìn xa xăm qua cửa sổ. Ngoài kia, ánh đèn phố nhạt nhòa, như chính tâm trạng cô lúc này.Ling không khóc, nhưng sâu trong lòng, cô cảm thấy như mình vừa đánh mất điều gì đó rất quan trọng.
“Orm với Ratee nhìn thân mật thế kia mà”
“Cái gì mà chỉ là đồng nghiệp thân thiết, tôi không tin nổi!”
“Bác sĩ Kwong kìa, nói nhỏ thôi”Ling khựng lại, đôi chân bất giác dừng bước. Tên Orm cùng nhóm nhạc C3 khiến cô không thể bỏ qua. Cô tiến lại gần, ánh mắt lập tức hướng lên màn hình TV.Trên màn hình là chương trình giải trí nổi tiếng Showbiz Spotlight, đang trực tiếp phát sóng buổi họp báo của C3. Các thành viên xuất hiện rạng rỡ, nhưng tâm điểm dường như là Orm và Ratee.Phóng viên hỏi:
“Orm, gần đây có tin đồn rằng cô và Ratee không chỉ là đồng nghiệp mà còn có mối quan hệ đặc biệt. Cô có thể chia sẻ gì về điều này không?”Orm, ngồi bên cạnh Ratee, bật cười nhẹ, vẻ mặt không chút bối rối. “Đúng vậy. Ratee là người mà tôi luôn có thể dựa vào trong mọi hoàn cảnh.”
Cô quay sang nhìn Ratee, ánh mắt đầy trìu mến. “Tôi nghĩ mình rất may mắn khi có một người như cô ấy bên cạnh.”Tiếng ồn ào trong khán phòng vang lên, phóng viên không bỏ lỡ cơ hội.
“Vậy mối quan hệ giữa cô và bác sĩ Kwong là gì? Có tin đồn rằng hai người đang yêu nhau, nhưng dạo gần đây lại không còn xuất hiện cùng nhau nhiều nữa.”Orm nghiêng đầu, nở nụ cười nhạt. “Bác sĩ Ling là một người rất đặc biệt, nhưng chúng tôi chỉ là đồng nghiệp thân thiết. Không có gì hơn đâu.”Ratee khẽ chạm vào tay Orm, như một cách ủng hộ, và Orm không hề rút tay lại. Cử chỉ nhỏ ấy không qua được mắt của các phóng viên, và cả Ling.Ling đứng sững trước màn hình, trái tim như bị bóp nghẹt. Cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh Orm đang cười nói vui vẻ bên cạnh Ratee, ánh mắt cả hai tràn đầy sự thân mật.Những lời Orm nói trên sóng truyền hình như từng nhát dao đâm thẳng vào tim cô.
“Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp thân thiết.”
Những từ ngữ ấy lặp đi lặp lại trong đầu Ling, càng nghe càng đau đớn.Một phóng viên khác tiếp tục hỏi, giọng điệu đầy ẩn ý:
“Nhưng Orm, có người nói rằng cô và Ratee thực sự đang hẹn hò. Cô nghĩ sao?”Orm hơi ngập ngừng, nhưng rồi cười đáp:
“Tôi không phủ nhận điều đó. Chúng tôi thật sự đang trong một mối quan hệ tốt đẹp.”Câu trả lời như một cú tát thẳng vào mặt Ling. Bàn tay cô siết chặt đến mức đỏ hoe, hơi thở dồn dập. Cô cố kìm nén cảm xúc, nhưng không thể ngăn nước mắt rơi xuống.Một đồng nghiệp của Ling nhận ra sự khác thường, tiến đến hỏi nhỏ:
“Bác sĩ Ling, cô ổn chứ?”Ling hít một hơi thật sâu, gượng cười đáp:
“Tôi không sao.”Nhưng trong lòng, cô biết mình đã tổn thương sâu sắc. Người phụ nữ cô yêu thương nhất lại nói những lời chối bỏ đầy lạnh lùng trước hàng triệu người, khiến tình cảm của họ trở nên mờ nhạt, thậm chí không đáng để công khai.Ling về nhà trước giờ tan làm, nhưng lần này không phải vì công việc đã xong mà vì cô không còn đủ sức để tiếp tục. Đầu óc cô trống rỗng, trái tim như bị hàng trăm gai nhọn đâm xuyên.Căn hộ tĩnh lặng đến mức đáng sợ, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt từ tấm ảnh của cô và Orm đặt trên kệ. Ling ngồi lặng trên ghế sofa, ánh mắt đăm chiêu nhìn bức ảnh. Hình ảnh Orm cười rạng rỡ trong bộ váy trắng tinh khiến cổ họng cô nghẹn lại. Những ký ức hạnh phúc ngày ấy tràn về, từng lời hứa hẹn, từng ánh mắt yêu thương, từng khoảnh khắc cả hai nghĩ rằng sẽ mãi bên nhau.Nhưng tất cả giờ đây dường như chỉ còn là một giấc mơ đẹp. Tin tức trên TV ban nãy đã xóa nhòa mọi niềm tin cô từng có. Lời nói của Orm, ánh mắt đầy thân mật mà cô dành cho Ratee... Chúng không chỉ làm tổn thương cô mà còn khiến cô cảm thấy như mình chẳng còn vị trí nào trong trái tim người phụ nữ ấy.Điện thoại đột nhiên rung lên, cắt ngang dòng suy nghĩ. Ling nhìn màn hình, là Tasha.> Tasha: “Ling, tối nay qua nhà tôi ăn tối nhé. Tôi mới làm vài món mà tôi nghĩ chị sẽ thích.”Ling thoáng cau mày. Tasha luôn tìm cách tiếp cận cô, luôn đưa ra những lời mời đầy ẩn ý. Nếu là trước đây, cô sẽ thẳng thừng từ chối. Nhưng lúc này, lý trí của cô đã không còn đủ sức để chống cự. Phải chăng đây là cách để cô tạm quên đi sự đau đớn đang xâm chiếm tâm hồn.Cô nhấc máy, trả lời một cách lãnh đạm:
“Được, tôi sẽ qua.”Ling tự cười chính mình khi tắt điện thoại. Cô biết rõ Tasha không chỉ đơn thuần muốn mời cô ăn tối, nhưng cô cũng không quan tâm. Lòng cô giờ đây như một mớ hỗn độn. Cô không muốn về nhà và đối mặt với Orm, không muốn nghe thêm bất kỳ lời giải thích nào nữa.Cô đứng trước gương, chải tóc một cách máy móc. Ánh mắt trong gương trống rỗng, không còn sự sắc sảo, tự tin vốn có.“Làm gì có ai không bị tổn thương khi người mình yêu phủ nhận mình trước hàng triệu người chứ” Ling thầm nghĩ.
“Mình đã tin tưởng Orm. Tin tưởng tình yêu của cô ấy. Nhưng rõ ràng, trong lòng cô ấy, mình chỉ là một sự lựa chọn có thể bỏ qua bất cứ lúc nào.”Từng lời nói của Orm trên truyền hình lặp đi lặp lại trong đầu cô."Bác sĩ Ling chỉ là đồng nghiệp thân thiết."
"Ratee rất quan trọng với tôi."Ling khẽ nhắm mắt, cảm giác như trái tim mình đang bị bóp nghẹt. Lý trí bảo rằng cô nên bình tĩnh, nên chờ Orm về và nói chuyện rõ ràng. Nhưng cảm xúc thì đang gào thét, muốn cô trốn chạy khỏi căn hộ này, khỏi những kỷ niệm ngọt ngào giờ đây chỉ làm cô đau lòng.Khi Ling ra khỏi cửa, không khí lạnh lẽo của buổi tối chạm vào da thịt, làm cô tỉnh táo hơn đôi chút. Nhưng nỗi đau vẫn âm ỉ trong lồng ngực, như một ngọn lửa không thể dập tắt.Căn nhà của Tasha được trang trí ấm cúng, ánh đèn vàng dịu nhẹ tạo cảm giác thoải mái. Tasha mở cửa, nở nụ cười rạng rỡ khi thấy Ling.
“Chị đến rồi, tôi còn lo chị sẽ từ chối.”Ling không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ. Tasha nhận ra ngay sự u ám trong ánh mắt của Ling, nhưng cô không hỏi. Thay vào đó, cô dẫn Ling vào bàn ăn đã được bày biện sẵn.“Chị ngồi đi, để tôi lấy thêm rượu.”Ling nhìn bàn ăn, những món ăn được bày trí tỉ mỉ. Nhưng cô không cảm thấy đói, chỉ cảm thấy trống rỗng.“Ling, sao thế?” Tasha ngồi xuống đối diện, đôi mắt đầy quan tâm.Ling im lặng một lúc lâu, rồi bất giác nói:
“Tasha, cô nghĩ sao nếu người cô yêu thương nhất phủ nhận cô trước mặt tất cả mọi người”Tasha khựng lại, ngỡ ngàng trước câu hỏi bất ngờ ấy. Nhưng cô nhanh chóng đáp:
“Tôi nghĩ người đó không xứng đáng với tình yêu của chị, Ling. Ai lại làm tổn thương người mình yêu như vậy.”Ling khẽ cười nhạt. “Đúng vậy… có lẽ tôi đã sai lầm.”Tasha nhìn Ling, đôi mắt ánh lên tia hy vọng. “Ling, nếu chị cần một ai đó để dựa vào, tôi luôn ở đây. Tôi sẽ không bao giờ làm chị tổn thương.”Ling không đáp, chỉ nhấp một ngụm rượu. Nhưng sâu trong lòng, cô biết rằng những lời của Tasha, dù ấm áp đến đâu, cũng không thể xoa dịu vết thương mà Orm đã để lại.Tasha quan sát Ling, đôi mắt lóe lên sự toan tính. Cô mỉm cười dịu dàng, rót thêm rượu vào ly của Ling.
“Uống thêm chút nữa đi, Ling. Rượu có thể giúp chị quên đi nỗi buồn.”Ling mơ màng nâng ly lên, không hề hay biết ánh mắt đầy ẩn ý của Tasha. Rượu chảy vào cuống họng, mang theo một cơn choáng váng mơ hồ. Trái tim cô vẫn nặng trĩu, nhưng đầu óc thì bắt đầu rời rạc, không còn phân biệt được thực và ảo.Tasha tiến lại gần hơn, ngồi sát bên Ling. Mùi hương nước hoa nhẹ nhàng của cô xộc vào mũi Ling, khiến cô bất giác nhắm mắt lại. Trong cơn say, hình bóng của Orm chợt hiện lên. Ling như thấy Orm đang ngồi trước mặt mình, ánh mắt dịu dàng, nụ cười quen thuộc mà cô đã từng yêu.“Orm…” Ling khẽ thì thầm, giọng nói pha chút nghẹn ngào.Tasha khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm. Cô biết Ling đang say, biết cô ấy đang nhầm mình với Orm, và đây chính là cơ hội cô chờ đợi bấy lâu.“Em đây, Ling,” Tasha thì thầm.Ling ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ màng nhìn Tasha. Trong phút giây đó, cô không còn phân biệt được ai đang trước mặt mình. Với tất cả cảm xúc dồn nén, Ling nghiêng người, đặt lên môi Tasha một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy đau khổ.Tasha thoáng sững sờ, nhưng ngay lập tức đáp lại nụ hôn. Cô vội lấy điện thoại giấu sau lưng, chụp nhanh vài tấm ảnh trong khi Ling vẫn còn đắm chìm trong cơn say.Ling buông Tasha ra, đầu óc quay cuồng. Cô lảo đảo muốn đứng lên nhưng lại ngã xuống ghế, đôi mắt dần khép lại. Tasha nhanh chóng đỡ lấy cô, ánh mắt đầy thỏa mãn.
“Chị cần nghỉ ngơi rồi, Ling,” cô nói, giọng pha chút giả vờ lo lắng.Ling lẩm bẩm vài từ không rõ, rồi chìm vào giấc ngủ. Tasha dìu cô vào phòng ngủ, đắp chăn cẩn thận trước khi quay lại phòng khách, kiểm tra lại những tấm ảnh vừa chụp.Nhìn vào màn hình điện thoại, môi Tasha khẽ nhếch lên một nụ cười ma mãnh. “Cuối cùng, chị cũng thuộc về tôi, Ling.”Orm về nhà muộn hơn mọi ngày. Buổi họp báo kéo dài hơn dự kiến, và cô cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết. Những ánh đèn trong căn hộ đã tắt, chỉ còn lại bóng tối lạnh lẽo chào đón cô.Cô bật đèn, gọi lớn:
“Ling? Chị có ở nhà không?”Không có tiếng trả lời. Orm đi khắp căn hộ, nhưng không thấy bóng dáng Ling đâu. Cô mở điện thoại, nhắn tin:> Orm: “Ling, chị ở đâu? Em về rồi.”Tin nhắn gửi đi, nhưng không có hồi âm. Orm cảm thấy lo lắng. Lòng cô không yên khi nghĩ đến biểu cảm của Ling lúc cô rời khỏi nhà sáng nay. Cô tự hỏi liệu có phải Ling đã biết về buổi họp báo.Cầm điện thoại trên tay, Orm ngồi xuống ghế, lòng ngổn ngang những cảm xúc. Nhưng cô không biết rằng, trong đêm tối đó, Ling đang ngủ say ở nhà Tasha, trong khi những tấm ảnh Tasha chụp đã trở thành một quân bài nguy hiểm sẵn sàng chờ ngày tung ra ánh sáng.Ling từ từ mở mắt, cảm giác nặng nề đè lên đầu như hàng nghìn mũi kim châm vào thái dương. Ánh sáng từ cửa sổ lọt vào, khiến cô phải nhắm nghiền mắt lại một lần nữa. Hương thơm thoảng nhẹ từ chăn gối xung quanh khiến cô nhíu mày. Đây không phải là nhà cô.Cố gắng ngồi dậy, Ling phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, chiếc áo sơ mi vẫn chỉnh tề, nhưng có phần nhăn nhúm. Đôi chân trần của cô chạm sàn lạnh, một cảm giác rợn ngợp len lỏi khi cô cố nhớ lại tối qua. Ký ức lờ mờ về Tasha, tiếng cười nói, và ly rượu cuối cùng dần hiện lên.Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng mở ra, Tasha bước vào với dáng vẻ dịu dàng. Trên tay cô là ly nước và viên thuốc giải rượu."Chị tỉnh rồi à. Chị đã ngủ rất lâu. Chắc hẳn đau đầu lắm." Tasha đặt ly nước lên bàn cạnh giường, ánh mắt đầy vẻ quan tâm.
Ling nhìn cô, cảm giác không yên cứ dâng lên trong lòng. "Tối qua… đã xảy ra chuyện gì?"Tasha mỉm cười nhẹ, ngồi xuống mép giường. "Chị uống quá nhiều, tôi không thể để chị về một mình. Đành giữ chị lại đây. Đừng lo, tôi không làm gì đâu, chỉ muốn chị an toàn."Câu nói ấy càng làm Ling thêm bất an. Cô đưa tay lên trán, cố gắng xâu chuỗi lại những gì mình nhớ. Nhưng sự mơ hồ cứ bao phủ, những khoảng trống trong ký ức không thể lấp đầy.Tại căn hộ của hai người, Orm tỉnh dậy sớm hơn mọi ngày. Căn hộ vắng lặng đến mức cô cảm giác như nghe rõ cả tiếng kim đồng hồ nhích từng giây. Quay đầu nhìn sang, chiếc giường bên cạnh trống trơn. Ling không có ở nhà.Orm thở dài, cầm điện thoại lên kiểm tra. Một dãy tin nhắn chưa được đọc hiện lên:"Ling, chị làm việc xong chưa?""Ling, chị có về không?""Gọi cho em một chút."Không một tin nhắn hồi đáp. Cảm giác bất an bắt đầu len lỏi trong lòng cô. Orm cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng trực giác của cô mách bảo rằng có điều gì đó không ổn.Cô nhanh chóng bấm số gọi cho Junji."Junji, chị Ling có ở bệnh viện hay ở quán của chị không? Em không thể liên lạc với chị ấy cả đêm qua."
Junji, dù bất ngờ, cũng lập tức tra thông tin. "Không, hôm qua Ling không có ca trực, mà cậu ấy cũng không ở chỗ tôi. Có chuyện gì sao, Orm?"
Orm khựng lại, lòng nặng trĩu. "Không… không có gì. Chỉ là chị ấy không về nhà."Khoảng giữa trưa, Ling mới về đến nhà. Cô bước vào căn hộ với dáng vẻ mệt mỏi. Đôi mắt thâm quầng, sắc mặt nhợt nhạt. Orm, đang chờ cô, lập tức đứng dậy."Ling, chị đi đâu cả đêm qua vậy?" Orm hỏi, giọng vừa lo lắng vừa trách móc.Ling lướt qua cô, tháo giày và đặt túi xách xuống bàn. "Tôi phải trực cả đêm. Vừa mới xong ca."Orm nhíu mày, cảm nhận rõ sự khác lạ trong giọng điệu của Ling. "Thật sao? Nhưng Junji nói rằng hôm qua chị không có ca trực."Ling khựng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. "Chắc có sự nhầm lẫn. Tôi nhận trực thay đồng nghiệp."Orm nhìn Ling chằm chằm, ánh mắt đầy sự nghi ngờ. "Vậy tại sao chị không trả lời tin nhắn hay cuộc gọi của em? Chị biết em lo lắm không?"Ling thở dài, giọng trầm xuống. "Tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo mọi chuyện với em, Orm. Tôi chỉ muốn được nghỉ ngơi, em phiền quá rồi đấy"Ling bước thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa lại, để Orm đứng lặng thinh giữa căn hộ. Bên trong phòng, Ling dựa lưng vào cánh cửa, ánh mắt nhìn mông lung. Hình ảnh của Tasha, những khoảng trống ký ức, và đôi mắt lo lắng của Orm cứ xoay vòng trong tâm trí cô.Ở phòng khách, Orm ngồi phịch xuống sàn, lòng nặng trĩu. Cô cảm nhận rõ ràng bức tường vô hình mà Ling đang dựng lên. Orm tự hỏi mình đã làm sai điều gì, nhưng không cách nào tìm ra câu trả lời.Ling ngồi lặng lẽ trong căn phòng làm việc của mình, ánh đèn bàn hắt lên gương mặt mệt mỏi. Hình ảnh từ buổi tối ở nhà Tasha không ngừng hiện về trong tâm trí. Cô siết chặt tay, cảm giác tội lỗi đè nặng lên lồng ngực.Ling biết, mình không hề cố ý. Cô không muốn phản bội Orm. Nhưng cũng không thể chối bỏ rằng khi say, cô đã yếu lòng. Nụ hôn lạc lối với Tasha, dù trong sự mơ hồ và nhầm lẫn, đã để lại vết nứt sâu hoắm trong lòng cô.“Là mình đã sai,” Ling tự nhủ, đôi mắt cụp xuống. Cô cảm thấy mình không còn đủ tư cách để đối diện với Orm. Nhưng nỗi đau của sự giằng xé, giữa việc nói ra tất cả hay giữ im lặng, khiến cô cảm thấy như bị bóp nghẹt.Thời gian trôi qua, nhưng mối quan hệ giữa Ling và Orm không hề tốt lên.Căn hộ từng ấm cúng giờ đây trở nên lạnh lẽo. Hai người sống chung dưới một mái nhà nhưng như hai đường thẳng song song, không có giao điểm.Ling thường trở về nhà muộn hơn trước, cố ý tránh mặt Orm. Cô lao vào công việc, dùng công việc như một cái cớ để không phải đối diện với những ánh mắt dò hỏi của Orm. Ngược lại, Orm dành phần lớn thời gian bên ngoài cho các lịch trình, nhưng mỗi lần về nhà, cảm giác trống trải càng lớn dần.Căn bếp nơi hai người từng nấu ăn cùng nhau giờ lạnh tanh, chỉ còn những món ăn đơn giản Ling chuẩn bị qua loa. Phòng khách với chiếc sofa từng là nơi cả hai ngồi xem phim, giờ chỉ còn sự im lặng.Orm thường lén nhìn Ling từ xa, cố gắng tìm cách bắt chuyện, nhưng ánh mắt lạnh nhạt của Ling như một tấm rào cản vô hình. Ling không cố ý phớt lờ Orm, nhưng cô không biết làm sao để đối diện với cảm xúc rối bời trong lòng.Một tối muộn, Ling ngồi bên bàn làm việc, ánh đèn bàn hắt bóng cô lên tường. Trước mặt cô là tờ giấy trắng cùng cây bút. Sau nhiều đêm suy nghĩ, Ling quyết định viết thư cho Orm – cách duy nhất để cô có thể bày tỏ lòng mình mà không cần đối mặt trực tiếp."xin lỗi vì thời gian qua đã không thể là một người yêu tốt. Chị biết, em cảm nhận được sự tổn thương và bối rối trong ánh mắt của em mỗi khi em nhìn chị. Chị biết mình đã làm em lo lắng, nhưng chị không thể tiếp tục như thế này nữa.Chị cần thời gian, không chỉ để sắp xếp lại cảm xúc của mình, mà còn để đối diện với chính những sai lầm mà chị đã gây ra. Chị không muốn làm tổn thương em thêm nữa, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, chị sợ rằng cả hai chúng ta sẽ chỉ càng xa nhau hơn.Hãy cho chị thời gian, Orm. Chị hy vọng em sẽ hiểu.Ling."Ling đặt bức thư lên bàn đá ở phòng khách, đôi mắt nhìn nó thật lâu như muốn khắc sâu từng chữ mình vừa viết.Khi Orm còn bận rộn với lịch trình, Ling âm thầm thu dọn đồ đạc. Cô chỉ mang theo một vali nhỏ, không muốn để lại bất kỳ dấu vết nào làm Orm phải đau lòng thêm.Ling bước ra khỏi căn hộ, ánh mắt quét qua từng góc quen thuộc lần cuối. Những ký ức đẹp đẽ chợt ùa về – lần đầu Orm nấu ăn cho cô, những buổi tối cả hai cuộn tròn trên sofa xem phim, những nụ hôn ngọt ngào trong bếp.Nhưng tất cả giờ đây chỉ còn là dĩ vãng. Ling hít sâu, cố nén nước mắt, rồi bước đi không ngoảnh lại.Con đường về nhà ba mẹ dài đằng đẵng, nhưng Ling lái xe trong im lặng, chỉ có tiếng gió vờn qua cửa kính. Cô không gọi báo trước, cũng không chắc mình sẽ giải thích thế nào khi đến nơi.Khi dừng xe trước ngôi nhà, Ling ngồi yên một lúc lâu, nhìn ánh đèn vàng từ cửa sổ hắt ra. Đây là nơi từng mang lại cảm giác bình yên cho cô, nhưng giờ đây, lòng cô chỉ còn lại sự trống rỗng.Ling bước vào nhà, mẹ cô từ bếp bước ra với vẻ mặt ngạc nhiên."Ling? Sao con về mà không báo trước?""Con… chỉ muốn nghỉ ngơi một thời gian," Ling đáp, giọng nhẹ bẫng.Mẹ Ling không hỏi thêm, chỉ khẽ thở dài, bước tới ôm lấy cô. Cái ôm ấy khiến Ling như muốn vỡ òa, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, giấu đi mọi cảm xúc bên trong.Ling biết, đây chỉ là sự trốn tránh tạm thời. Nhưng cô cần nó, để tìm lại chính mình, để hiểu rõ hơn tình cảm thật sự dành cho Orm.Ling vừa bước qua ngưỡng cửa, Chan từ trong nhà đã chạy ra đón. Nhưng khác với mọi lần cậu em trai năng động và hay trêu chọc, lần này Chan chỉ đứng lặng một chút trước khi bước tới. Gương mặt cậu lộ rõ sự trầm tư, ánh mắt như đang dò xét từng cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt chị gái.Thay vì những câu hỏi dồn dập hay lời trêu đùa như thường lệ, Chan nhẹ nhàng bước tới, ôm lấy Ling thật chặt. Không một lời nói nào thốt ra, chỉ có hơi ấm từ cái ôm đó khiến Ling bất giác muốn rơi nước mắt.Khi buông tay, Chan khẽ nói, giọng như muốn an ủi nhưng không quá rõ ràng:"Chị, dù mọi chuyện có ra sao... chị luôn có gia đình mình."Ling cắn môi, cố nén cảm xúc, chỉ khẽ gật đầu rồi bước vào trong. Chan đứng nhìn theo bóng dáng chị gái, lòng đầy lo lắng. Cậu biết, Ling đã trải qua chuyện gì đó rất đau lòng, nhưng chị chưa sẵn sàng để chia sẻ.Ling ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tay nắm chặt ly trà mẹ vừa pha. Đối diện cô, ba của Ling – ông Kwong, người đàn ông nghiêm nghị nhưng luôn quan tâm đến con cái theo cách riêng, đang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu."Con về đây… có chuyện gì muốn nói với ba sao, Ling?" ông Kwong mở lời, giọng trầm ổn nhưng rõ ràng.Ling im lặng một lúc, đôi mắt cúi xuống nhìn tách trà trong tay, như thể đang cân nhắc từng câu chữ. Cuối cùng, cô nói, giọng nhỏ nhưng đầy quyết tâm:"Ba… con muốn thực hiện tâm nguyện của ba."Ông Kwong hơi ngả người ra sau, ánh mắt thoáng sự ngạc nhiên."Ý con là… con đồng ý kết hôn với Tasha?"Ling không trả lời ngay, chỉ khẽ gật đầu. Cô cảm nhận ánh mắt của ba mình dán chặt vào mình, nhưng cô không dám ngẩng lên."Thật sự là thế?" ông Kwong hỏi tiếp, lần này giọng ông có chút sắc bén hơn.Ling đáp lại bằng một cái gật đầu nặng nề. "Vâng ba"Đúng lúc đó, từ đâu Chan chạy ào vào phòng khách. Cậu đứng trước mặt Ling, đôi mắt trừng lớn, giọng nói đầy phẫn nộ:"Không được! Chị không thể làm vậy, Ling! Chị không yêu Tasha, sao chị lại đồng ý kết hôn với cô ta?"Ông Kwong nghiêm giọng:"Chan, đây là quyết định của Ling. Con không có quyền can thiệp."Chan quay phắt lại, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của ông."Ba, con tôn trọng tâm nguyện của ba, nhưng ba cũng phải nghĩ đến cảm xúc của chị hai! Con không tin chị hai thực sự muốn điều này!"Ling vẫn im lặng. Cô không nhìn Chan, không đáp lại lời ba, chỉ cúi gằm mặt xuống. Thái độ đó càng khiến Chan thêm nóng nảy."Ling! Chị nghĩ gì thế? Chị đang trừng phạt bản thân sao? Chị biết rõ người chị yêu là ai, sao lại để mình mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn này" Chan hét lớnLing chỉ cúi mặtNhưng Ling không trả lời. Cô vẫn cúi đầu, đôi bàn tay đan vào nhau như đang tự đấu tranh với chính mình. Chan nhìn chị gái mình, lòng tràn đầy sự bất lực."Chị không cần phải làm điều này chỉ để bù đắp hay trốn tránh. Hạnh phúc của chị là quan trọng nhất, chị hiểu không vậy hả"Ling khẽ cười nhạt, nhưng nụ cười ấy chất chứa đầy nỗi đau."Chan… đôi khi, hạnh phúc không phải là điều mình có thể chọn."Câu nói của Ling khiến cả phòng rơi vào im lặng. Chan định nói thêm điều gì đó, nhưng nhìn ánh mắt mệt mỏi và đau đớn của Ling, cậu chỉ biết lặng lẽ nắm chặt tay thành quyền.Ông Kwong, dù không nói gì, cũng cảm nhận được sự bất ổn trong con gái mình. Nhưng với ông, việc kết hôn với Tasha là một sự đảm bảo – đảm bảo cho tương lai của Ling và gia đình họ.Khi cuộc nói chuyện kết thúc, Ling bước về phòng mình, đóng cửa lại. Cô ngồi trên mép giường, đôi mắt nhìn xa xăm qua cửa sổ. Ngoài kia, ánh đèn phố nhạt nhòa, như chính tâm trạng cô lúc này.Ling không khóc, nhưng sâu trong lòng, cô cảm thấy như mình vừa đánh mất điều gì đó rất quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me