LoveTruyen.Me

Linh Moi Trinh Tham Xa

Chương 48

Nằm ngoài dự đoán của Mộc Á Tùy, Thụ Minh sau khi bị khí tràng của Tử Tiêu đánh bay vài mét, hắn ta chỉ xoay người vài cái đã vững vàng rơi trên mặt đất. Sắc mặt của Tử Tiêu càng thêm khó coi, Mộc Á Tùy tuy có chút nghi hoặc, nhưng cậu cũng nhanh tay giữ chặt lấy tay của Tử Tiêu

"Thụ Minh là người hay nói giỡn, nụ hôn đầu của hắn đã sớm hiến cho nữ sinh nào đó từ tám trăm năm trước rồi, nên cái đó không có một chút quan hệ gì với tôi cả" Mộc Á Tùy dùng thái độ trịnh trọng nói với Tử Tiêu.

Cậu là nóng lòng muốn lấy lòng Tử Tiêu, nhưng ở trong mắt hắn là cậu đang có ý khiêu khích hắn. Đột nhiên, Tử Tiêu trở tay kéo cậu lại gần bên mình, cúi đầu hôn Mộc Á Tùy một cái thật sâu

Thụ Minh đứng cách hai người vài mét nhìn thấy cảnh hai người hôn sâu thì ngẩn người, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần nói

"Ban ngày ban mặt, hai người làm vậy không sợ bị đem đi bỏ lồng heo hay sao"

Tuy nói như vậy, nhưng ý cười bên khóe miệng hắn lại mang theo chút khổ sở

"Lớp trưởng..."

Thấy trên bả vai của hắn nhiều thêm một cái tay, hắn lập tức quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười mang theo ý an ủi của lớp trưởng. Mộc Á Tùy giãy nửa ngày mới thoát khỏi sự kiềm hãm của Tử Tiêu, nghe thấy lời của Thụ Minh, cậu mới vội vàng quay người, khuôn mặt đỏ bừng chào hỏi

"Lớp trưởng..."

"Cậu cũng quay lại chỗ này à? Năm này đúng là một năm đáng nhớ mà" Ý cười của lớp trưởng càng thêm chân thành hướng cậu đi đến, hai người thoáng ôm nhau một chút. Đối với vị lớp trưởng này, Mộc Á Tùy vẫn luôn rất kính trọng

Thụ Minh cũng nhân cơ hội đi tới, muốn đục nước béo cò ôm Mộc Á Tùy, nhưng vừa mới tới gần lại bị Tử Tiêu chặn lại

"Ngươi đã học qua pháp thuật?" Tử Tiêu nói như khẳng định. Thụ Minh ngẩn người, sau đó lập tức gật đầu

"Tôi là đệ tử thứ 148 của phái Mao Sơn, có học qua pháp thuật, đây là danh thiếp của tôi..." Hắn bỏ qua Tử Tiêu, đưa danh thiếp cho Mộc Á Tùy, ánh mắt trấn định nhìn Tử Tiêu "Xém ra chúng ta cũng là người chung nghề"

Mộc Á Tùy nhìn tấm danh thiếp được in bốn chữ 'Thụ Minh thiên sư', lại nghe hắn nói như vậy, trên mặt khống dấu nổi vẻ kinh ngạc

"Cậu cũng là..." Chẳng lẽ Thụ Minh cùng đám người Tử Tiêu là giống nhau, đều cùng Minh giới ký khế ước?

"Hắn không phải" Tử Tiêu tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Mộc Á Tùy, nhanh miệng nói cho cậu biết đáp án. Thụ Minh bất mãn nhìn hắn

"Tôi là đệ tử phái Mao Sơn hàng thật giá thật. Á Tùy, nếu như cậu không tin lời của tớ nói, vậy chúng ta đến phòng của tớ đi, tớ liền xuất ra bản lĩnh, biểu diễn cho cậu thấy"

Hắn tuy miệng nói, nhưng hai mắt lại tỏa ra ánh sáng xanh nhìn chằm chằm vào Mộc Á Tùy, nụ cười trên mặt càng thêm vẻ hèn mọn bỉ ổi

"A!" Lúc này, Tử Tiêu không có lưu tình, xuất một quyền đánh ngay tại chính giữa trán của hắn. Thụ Minh lập tức di chuyển giống như một ngôi sao băng, 'hưu' một tiếng liền biến mất trong tầm nhìn của mọi người

Mộc Á Tùy lo lắng nhìn hướng hắn biến mất, ngược lại thì lớp trưởng rất thoải mái an ủi cậu

"Yêm tâm, tính mạng của hắn so với tiểu cường còn bưu hãn hơn nhiều, lát nữa thôi, thể nào hắn cũng tự động chạy lại thôi. Đừng để ý đến nhiều đến hắn ta nữa, bên phía của Vĩ Tử chắc cũng đã làm đồ ăn xong rồi, chúng ta nên đi ăn cơm trước"

(tiểu cường: Gián)

Sự thật chứng minh, lời của lớp trưởng vô cùng chính xác, vừa lúc Vĩ Tử bưng lên hai món chính, Thụ Minh từ cửa chính hùng hùng hổ hổ bước vào, trên tay còn cầm theo một tổ chim

"Ta khao! Dám làm tổ trên mộ ở phía sau trường học. Nếu không phải tôi lớn gan, hừ hừ..." Lời tiếp theo hắn chưa kịp nói, liền nhìn thấy ánh mắt tràn đầy áy náy của Mộc Á Tùy chiếu tới, lông mày của hắn liền mềm mại trở lại

"Á Tùy, cậu đừng lo lắng, tuy chân của tớ có điểm muốn gãy, cổ cũng có chút đau nhức..."

"Thụ Minh!" Lớp trưởng cắt ngang lời hắn "Đừng làm chậm trễ thời gian ăn cơm của mọi người. Khó có dịp để Vĩ Tử xuống bếp, cậu nếu mà chậm một chút nữa thì đừng mơ có lộc ăn" Lời này của hắn không nghi ngờ chính là bậc thang cho Thụ Minh leo xuống, cũng tránh khiến cho Tử Tiêu tức giận

"Cơm!" hai mắt Thụ Minh sáng lên,vứt chuyện hắn muốn nói ra sau đầu, rất vui vẻ chạy tới chiếm cứ một vị trí có lợi

Kể từ khi Lý Kiều cùng Mập Mạp biết được mối quan hệ của hai người Mộc Á Tùy, họ liền không có cùng Mộc Á Tùy nói chuyện gì nhiều. Lúc ăn cơm cũng ngồi cách bọn họ rất xa, giống như là sợ bị lây bệnh truyền nhiễm gì đó

Thế như Vĩ Tử ngược lại không ngừng gắp rau giúp Mộc Á Tùy

"Ăn nhiều một chút, lúc này trong thôn không có cửa hàng gì cả, muốn mua chút gì đó đều không có thuận tiện, cho nên nhất định phải ăn no..."

Mộc Á Tùy gật đầu "Tay nghề của cậu cũng không tồi, nếu không ăn là bạc đãi chính mình rồi"

Tử Tiêu bĩu môi – đồ ăn này mùi vị cũng khá, nhưng tuyệt nhiên không để so sánh được với đồ ăn Mộc Á Tùy nấu

"Đúng rồi, cơm nước xong thì mọi người có dự định gì không?" Thụ Minh miệng chất đầy đồ ăn, gò má phình to nhìn Mộc Á Tùy hỏi "Có muốn ở lại chơi một đêm không? Chúng ta có thể cùng chơi mạt chược"

Lời này vừa dứt, sắc mặt của Lý Kiều và Mập Mạp không che dấu nỗi nhục nhã (nhục nhã này là hai người đó coi ở cùng với Mộc Á Tùy là một sự sỉ nhục đối với hai người họ vậy)

"Nếu bọn hắn ở lại, thì chúng ta sẽ đi nơi khác" Ánh mắt Lý Kiều tràn đầy chán ghét liếc nhìn Mộc Á Tùy, sau đó ánh mắt đặt lên người lớp trưởng

Không khí trên bàn cơm nhất thời có chút cứng lại. Tử Tiêu đem ánh mắt lạnh lùng nhìn hết người trên bàn cơm một lượt, không khí càng trở nên thấp hơn. Mộc Á Tùy mở miệng trước tiên nói

"Hai người tụi tôi ở cùng với Vĩ Tử là được"

Vĩ Tử cũng vội vàng tiếp lời "Đúng đúng đúng, cậu là đang định làm gì hả Thụ Minh, có phải là muốn cướp người từ tay tớ hay không?"

Lớp trưởng trầm ngâm một chút rồi gật đầu "Chúng ta dù sao là cũng đến tảo mộ, chơi mạt chược đối với người chết ít nhiều gì cũng có chút bất kính. Chờ lúc trở về thành phố, tìm được thời gian thích hợp, mọi người cùng tụ tập lại chơi"

Vĩ Tử gật đầu "Đúng là lý do như vậy"

Mọi người nghe vậy cũng không có ý kiến gì thêm, hiển nhiên cũng chấp nhận, chỉ có duy nhất Thụ Minh biết rõ là việc gì, hắn bực bội cúi đầu, hung hăng nhét đồ ăn vào miệng

Sau đó, tất cả mọi người đều không nhắc đến chuyện này nữa, một bữa cơm muốn ăn thoải mái cũng không được

Ăn cơm xong, nhìn bọn họ đều có vẻ ủ rũ, Vĩ Tử cùng lớp trưởng nói lời tạm biệt, mang theo hai người Mộc Á Tùy cùng Tử Tiêu đi về nhà hắn

"Hồi nãy tớ cũng đã nói chuyện với chú của cậu rồi, nên cậu cứ trực tiếp đi theo mình là được"

"Ân" Mộc Á Tùy gật đầu, nhưng lập tức có chút bất an nhìn hắn "Chúng tớ cứ như vậy mà đến, có hay không là mang đến phiền phức cho chị dâu?..."

Vĩ Tử tùy tiện khoát tay

"Hắc, cậu còn nói lời khách sáo sao, chị dâu cậu là người rất hiếu khách, cô ấy chắc ước mấy cậu ở lại thêm vài ngày ấy chứ. Hơn nữa, nhà của tớ cũng đã sớm sửa sang lại, còn dư một phòng ngủ, nên cũng không có gì bất tiện cả"

Lúc này Mộc Á Tùy mới yên lòng, kì thực, cậu cùng Tử Tiêu cũng đã dự tính sẽ đến khách sạn nhỏ trấn trên ở một đêm, mà khách sạn nhỏ đó chính là nơi lưu lại lần đầu tiên ngọt ngào của hai người. Nhưng khác sạn nhỏ đó cách nơi này quá xa, lại không có phương tiện đi lại, đặc biệt hiện tại biết rõ chú của mình có vấn đề, cậu hi vọng ở gẫn chỗ của ông ta để tiện cho việc điều tra

"Vào đi!" Vĩ Tử cười hì hì mở cửa mời bọn cậu vào.

Căn nhà xác thực là đã được sửa sang lại cách đây không lâu, trên vách tường đều được quét sơn trắng không có tý vết bẩn, mặt đất cũng cực kỳ sáng, cời giày đi trên đó rất thoải mái. Tuy căn nhà không lớn, nhưng lại được sắp xếp vô cùng sạch sẽ

"A, chắc cô ấy đã về nhà mẹ đẻ rồi đi" Vĩ Tử từ buồng trong đi ra, trên tay quơ quơ tờ giấy. Mộc Á Tùy cười nói

"Hai người cũng thật tình thú, còn có viết lên giấy nhắn a"

Vĩ Tử có ý tứ cười cười, trong mắt đều nồng đậm ngọt ngào, có thể nhìn ra được, tình cảm của hai vợ chồng rất tốt

Trong lòng của Mộc Á Tùy có thể cảm nhận được sự hạnh phúc đó của hắn, liền sinh ra một chút cảm động đối với hạnh phúc của bạn nối khố thuở nhỏ

"Hai người có muốn tắm rửa trước hay không?" Nhìn hai người trên thân đều không nén nổi phong trần mệt mỏi, hắn hảo tâm đưa ra cái đề nghị.

Mộc Á Tùy gật đầu, cậu cảm thấy trên người của mình có chút dính dính của mồ hôi, tuy hành lý trên người đều đã để ở nhà, nhưng trên người cũng có mặc theo một cái quần lót duy nhất, cũng thuận tiện

Tử Tiêu nhìn về phía của Mộc Á Tùy dò xét một hồi, hiển nhiên là hắn có ý định muốn tắm chung. Mộc Á Tùy thoáng khó xử, tay hoảng chân loạng bước vào phòng tắm, nhanh chóng tắm sạch rồi ra

Đợi cho hai người đều đã tắm hết, Vĩ Tử đặt một cái bàn chân thấp ở gần cửa ra vào, đặt lên trên mặt bàn một bình mao đài cùng một dĩa đậu phộng, thêm một dĩa đồ nhắm

"Đây chính là rượu ngon, lúc trước được ông chủ cho, đến, tớ cụng với cậu một ly" Vĩ Tử cười cười, rót rượu cho Mộc Á Tùy cùng Tử Tiêu

Ba người ngồi trên bậc thang cửa, vừa uống rượu vừa nói chuyện phím, ngay cả vẻ mặt của Tử Tiêu cũng đã trở nên ôn hòa hơn nhiều. Mộc Á Tùy tự biết tửu lượng của chính mình như thế nào, nhấp hai ngụm cho có. Vĩ Tử cười đùa nói

"Tửu lượng của cậu cũng thật kém, mới uống hai ngụm liền không được..."

Lời còn chưa dứt, cả người hắn cũng đã ngã xuống đất. Mộc Á Tùy cùng Tử Tiêu không nói gì mà nhìn hắn – người có tưu lượng kém còn không biết là ai đi

"Đỡ hắn về phòng a"

Tiếng muỗi 'ong ong' vẫn duy trì liên tục không ngừng, Mộc Á Tùy sợ rằng, đến sáng mai chắc hắn sẽ biến thành cái đầu bánh bao đi. Tử Tiêu gật đầu, đè tay cậu lại

"Để tôi làm" Nói xong thì hắn khẽ phất tay, Vĩ Tử cả người thẳng tắp, chân không chạm đất, nhẹ nhàng lơ lửng, sau đó mạnh mẽ gió cuốn hướng đến trên giường ở trong phòng hắn

"...." Mộc Á Tùy nhìn Tử Tiêu không nói gì

Sắc mặt của Tử Tiêu vẫn không đổi, phủi tay

"Đã xong, chúng ta là tiếp tục uống rượu hay là làm vận động gì khác?"

Ánh mắt của hắn rất không có ý tốt mà nhìn ngắm Mộc Á Tùy hơi say rượu khiến cho gương mặt của cậu đỏ ửng, nhìn mà trong lòng hắn rất ngứa

Dù đầu của cậu có chút choáng váng, nhưng là vẫn còn có lý trí. Vừa nghe đến hai lựa chọn này của Tử Tiêu, cậu liền nhìn ra được ý đồ của hắn. Nếu tiếp tục uống rượu, thì chẳng mấy chén nữa là cậu cũng sẽ bị hắn đem đi làm cái kia, như vậy thì cùng với lựa chọn thứ hai có gì khác nhau?

"Chúng ta đi tản bộ a" Mộc Á Tùy đứng lên, không chút do dự nói ra

Tử Tiêu nhíu nhíu mày "Bên ngoài trời cũng đã tối như vậy rồi, có gì hay để xem?" Hắn bước chân tới gần bên Mộc Á Tùy "Hay chúng ta vẫn nên bàn luận đến vấn đề 'nụ hôn đầu tiên' đi"

Mộc Á Tùy biết là hắn muốn mượn đề tài này để nói chuyện của bản thân, cậu liền vội vàng muốn phủi sạch mối quan hệ nói

"Lời của tôi nói là thật a, tôi cùng Thụ Minh không có gì cả. Anh cũng thấy đấy, hắn ta là loại người rất thích đùa. Lúc trước hắn cũng rất thích lấy tôi ra đùa cợt, đại khái tính tình của tôi giống như cái bánh bao, cũng rất dễ vuốt ve..."

Trong lòng của Tử Tiêu âm thầm viết thêm một số tội trạng của Thụ Minh, ngoài miệng hung hăng nói

"Coi em như cái bánh bao, thì đó cũng là bánh bao của tôi"

Hai gò má của Mộc Á Tùy lại nóng lên, cậu ngẩng đầu, rất nhanh hôn một bên má của Tử Tiêu như chuồn chuồn lướt, sau đó nhanh chóng xoay người đi về phía trước. Khóe miệng Tử Tiêu giương cao, lập tức đứng dậy, vung tay đóng lại cửa gỗ Vĩ gia. Thân ảnh của Tử Tiêu chợt lóe, người đã vững vàng đứng ở bên cạnh Mộc Á Tùy

Chương 49

"Đi đâu?" Bước chân của Tử Tiêu chậm lại, hắn nghiêng người hỏi Mộc Á Tùy

Lúc này, bốn phía đều toàn một màu đen bao phủ, phía xa còn nghe thấy tiếng côn trùng, chuột, kiến đua nhau kêu lên, làm cho không khí u ám này có thêm hương vị của thôn quê. Tắm trong gió đêm một lúc, Mộc Á Tùy thoải mái đến nheo hai mắt lại

"Đi chỗ nào cũng được, bụng của tôi có phần hơi chướng" Mộc Á Tùy sờ sờ bụng, trong thâm tâm vẫn có chuyện khiến cho cậu phiền muộn

"Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái mọi người cũng đã thay đổi rất nhiều" Vừa nghĩ tới khi còn nhỏ, cùng mọi người học ở ngôi trường cũ đó, Mộc Á Tùy không nhịn được cảm thán.

Tử Tiêu thu hồi lại ý đùa cợt "Bằng hữu của em cũng không phải là đèn cạn dầu"

"Nói vậy là sao?" Mộc Á Tùy nhìn thấy hắn không giống như nói đùa, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn

"Đầu tiên là Thụ Minh" Nhìn thấy ánh mắt của Mộc Á Tùy trở nên khó hiểu, hắn nhịn không được đưa tay gõ lên đầu cậu một phát "Nghĩ gì thế? Tôi là nói hắn từ nhỏ đi trên con đường đạo thuật, ít nhiều hắn ta cũng cảm nhận được khí tức Minh giới từ trên người của tôi. Nhưng hắn lại tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì cả, lại còn nhiều lần khiêu khích tôi..."

"Anh là nói hắn đang che dấu thực lực của mình?" Mộc Á Tùy nhíu mày, cậu quả thật rất khó có thể hình dung, một Thụ Minh luôn luôn diện cái mặt cười hì hì lại có lòng dạ thâm sâu khó lường

Tử Tiêu khiêu mi "Cái này nếu muốn biết thì chỉ có thể đi hỏi hắn mới rõ. Tiếp theo chính là Lý Kiều, em thật sự cho rằng, cô ta vì tình nghĩa bạn học năm xưa mà lại đến chỗ này nghỉ lại một đêm?"

Nghe vậy, Mộc Á Tùy cũng nhận ra là có chỗ không đúng. Bạn học năm đó bị đuối nước tên là Trần Kim Thủy, tuy nhiên lúc đó mọi người đều là tự lập nhóm chơi với nhau, quan hệ với Lý Kiều cũng không phải quá tốt. Đều là hai nữ hài tử, nên không tránh khỏi luôn hơn thua nhau ở vài phương diện. Lý Kiều dáng người đẹp mắt, trở thành tâm điểm ở trong nhóm, tất cả nam lẫn nữ hài tử đều đem cô ta phủ trong lòng bàn tay, Trần Kim Thủy lớn lên thì không đẹp mắt, nhưng trong nhà lại có tiền, thỉnh thoảng sẽ mang một ít bánh kẹo cho mọi người, nên nhân duyên của cô ấy cũng tốt

Mà chuyện làm cho hai người trở nên đối trọi gay gắt với nhau chính là vì Lớp Trưởng.

Trước kia, hai người đối với người khác phải đều là một vẻ mông lung, mà Lớp Trưởng lớn lên suất, thành tích trên lớp lại tốt, liền nghiễm nhiên trở thành bạch mã hoàng tử trong mắt tất cả nữ sinh trong lớp. Vì tranh đoạt ánh nhìn của Lớp Trưởng, Lý Kiều cùng Trần Kim Thủy thỉnh thoảng tranh nhau vài lần

"Quả thật có điểm kỳ quái" Mộc Á Tùy xoa cằm, một bộ dáng nghi hoặc khó hiểu

Tử Tiêu đưa lời đề nghị "Không bằng lúc này chúng ta đi xem thử? Có lẽ chuyện này cùng tính toán của chú em sẽ có chút quan hệ"

Trong đầu của Mộc Á Tùy còn có chút mơ hồ, nhưng dưới sự kích thích của rượu, cậu hưng phấn đáp "Được"

Vừa dứt lời, eo của cậu liền được Tử Tiêu nắm lấy 'Hưu' một tiếng biến mất

Khi hai người vừa đặt chân trên sân trường học cũ một lần nữa, bầu trời cũng đã hoàn toàn tối đen, bóng đêm đen đặc liền trở thành chỗ cho hai người ẩn thân

"Hiện tại nên làm cái gì?" Mộc Á Tùy mở to hai mắt, thoạt nhìn như một con mèo nhỏ hiếu kỳ. Tử Tiêu vươn tay kéo cậu qua, đang muốn nói chuyện chợt nghe phía trước có tiếng mở cửa

Tử Tiêu ôm lấy Mộc Á Tùy vọt đến bên sau cây đại thụ ẩn nấp

'Chi nha' một tiếng, cửa hông được mở ra. Hai thân ảnh lén lén lút lút đi ra. Mộc Á Tùy trợn to hai mắt – hóa ra đó là Lý Kiều cùng Mập Mạp

Khiến cho cậu thêm kinh ngạc chính là Mập Mạp đang vác trên lưng một cái gói to, thoạt nhìn có vẻ rất nặng, bên trong là chứa thứ gì? Mộc Á Tùy đem đầu nhích ra một tấc, còn chưa xem cẩn thận thì đã bị Tử Tiêu xách về

Đợi cho thân ảnh Mập Mạp cùng Lý Kiều biến mất sau cánh cổng của trường học cũ, Tử Tiêu mới buông tay ra

"Xem ra chúng ta đến rất đúng lúc a!"

Mộc Á Tùy nghiêm mặt nói "Muộn như vậy, hai người bọn họ là muốn đi đâu? Cái gói to trên lưng Mập Mạp là cái gì? Chẳng lẽ...."

Kinh nghiệm sống ở nhà cổ khiến cho cậu nháy mắt nghĩ đến bên trong túi đó chứa một xác người, ý nghĩ này vừa xuất hiện liền khiến cho cậu càng thêm hoảng sợ

Tử Tiêu vỗ trán cậu nói "Theo sau thì sẽ biết thôi"

Mộc Á Tùy từ sau thân cây nhón chân đi ra, theo sát hai người kia. Tử Tiêu nhìn dáng đi của cậu mà buồn cười, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng. Cánh tay dài của hắn vươn đến, đem cậu kéo qua, hai người liền dung nhập vào trong màn đêm

Hai người không xa không gần theo sát Lý Kiều cùng Mập Mạp. Người đi phía trước bước chân không nhanh, thậm chí còn rất chậm. Lý Kiều ở một bên vừa đi vừa phàn nàn, Mập Mạp thân hình to nặng, lại vác thêm cái túi to ở đằng sau, nên hắn ta đi một bước lại nghỉ ba giây

Hô hấp của Mộc Á Tùy dần nghẹn lại, tâm của cậu cũng nâng lên cổ họng. Lý Kiều của Mập Mạp từ cửa sau của trường học, trực tiếp đi đến ngọn núi nhỏ phía sau. Mộc Á Tùy quay đầu nhìn Tử Tiêu, dùng khẩu hình miệng nói cho hắn biết 'Con đường này hình như là thông đến ngôi mộ phía sau núi. Bọn họ chắc sẽ không định vứt bỏ thi thể ở đó đúng không?'

Tử Tiêu lắc đầu, hắn không ngửi được mùi của thi thể, bất quá hắn cũng không có ý định nói ra, bởi vì – nhìn bộ dạng thất kinh của cậu cũng rất thú vị

Mộc Á Tùy giống như chim sợ cành cong, nhìn chằm chằm vào cử động của Lý Kiều và Mập Mạp

Hai người bọn họ giống như cùng cậu bất đồng, một đường đi đều không mở miệng. Đi gần nửa tiếng đồng hồ, Lý Kiều cùng Mập Mạp cũng dừng lại trước một ngôi mộ. Hai người cảnh giác liếc mắt nhìn xung quanh, thẳng đến khi xác nhận không có ai theo sau, Mập Mạp mới buông cái túi to xuống.

"Ngươi nhanh lên a..." Lý Kiều ở một bên hối thúc hắn, một bên lấy tay đập muỗi. Cái nơi quái quỷ này, cô tuyệt đối sẽ không đến lần thứ hai. Mập Mạp hai tay vụn về cởi bỏ nút thắt, xuất ra hai thứ gì đó thật dài. Mộc Á Tùy tập trung nhìn, thì ra là hai xẻng xúc đất

"Cô cũng tới hỗ trợ, hai người sẽ nhanh hơn một chút...." Mập Mạp đem một cái xẻng đưa đến bên chân cô ta. Lý Kiều kinh hô lùi về phía sau một bước

"Mập Mạp chết bầm, ngươi muốn chết hả"

Nghe thấy âm thanh bén nhọn, Mộc Á Tùy có thể đoán ra hiện tại Lý Kiều có vẻ rất giận dữ. Cái tính tình kia, người có thể chịu được chắc cũng không có mấy ai

Mập Mạp cũng không nói nữa, chính mình cầm xẻng bắt đầu đào

Mộc Á Tùy kinh hãi nhìn bọn họ "Chẳng lẽ hai người họ định trộm mộ?"

Tử Tiêu đến gần cậu, thế nhưng lại không có mở miệng, khí tức hai người giao thoa một chỗ, khiến cho Mộc Á Tùy tựa hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình

Không khí trầm mặc khiến cậu có chút bối rối, nhịn không được đưa mắt nhìn hai người Mập Mạp cùng Lý Kiều. Mập Mạp đã đào xong một cái hố, Lý Kiều cũng đã gia nhập hàng ngũ đào đất. Động tác của hai người rất nhanh, không bao lâu sau, đầu xẻng đụng phải một vật cứng gì đó. Mộc Á Tùy đoán đó là nắp quan tài

Quả nhiên, động tác của hai người kia thoáng chậm lại, trông chốc lát lại lấy tay đào đất

"Mộ kia là của ai a? Gan của bọn họ cũng quá lớn đi!" Mộc Á Tùy thoáng run rẩy, sau lưng liền cảm nhận được từng trận mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng. Tay của Tử Tiêu hướng đến phía hai người kia vẽ trên không trung, sau đó hắn chọc chọc bên má của Mộc Á Tùy nói

"Có thể lớn tiếng nói chuyện rồi"

Mộc Á Tùy không nói gì nhìn hắn "Anh nên sớm làm như vậy a"

"Đó là bởi vì vừa mới có người tới, nếu làm kết giới thì rất dễ bại lộ" Tử Tiêu một bộ dạng ung dung nhìn cậu. Mộc Á Tùy kinh ngạc nói

"Còn có người theo tới? A, anh nói nếu làm kết giới sẽ rất dễ bị phát hiện? Tức là người đó rất am hiểu về chuyện này, chẳng lẽ đó là Thụ Minh...."

Tử Tiêu nhẹ gật đầu "Lúc chúng ta đi không bao lâu thì hắn theo tới, hắn cũng vừa mới đi thôi"

"Đến tột cùng là có chuyện gì đang xảy ra a?" Đầu óc của cậu hiện giờ chỉ toàn một mảnh hỗn độn.

Tử Tiêu đưa tay chỉ hướng Mập Mạp nói "Em xem"

Mộc Á Tùy nhìn theo hướng hắn chỉ, liền thấy Mập Mạp đã đem nấp quan tài mở ra, hai người ở bên trong lục lọi một hồi, sau đó lấy ra vật gì đó, liền vội vàng đóng nắp quan tài lại

Tiếp đó hai người đem đất lấp lại, làm rất cẩn thận

"Chúng ta có cần đi ra, bắt bọn họ nói cho rõ ràng?" Trong nội tâm của cậu dâng lên một chút không được tự nhiên, cậu cảm thấy, bản thân mình đã không còn nhận ra bộ dáng cũ của bạn học nữa rồi

Tử Tiêu lắc đầu "Chờ một lát, hiện tại nếu có đi ra thì bọn họ cũng chỉ thề thốt phủ nhận, em cũng sẽ không có biện pháp bắt hai người đó thừa nhận. Huống hồ chuyện này sẽ không đơn giản như vậy, người đứng phía sau bọn họ mới chính là con cá lớn"

Mộc Á Tùy còn muốn nói gì đó, bên kia Mập Mạp cùng Lý Kiều cũng đã thu thập xong, đang chuẩn bị rời đi

"Chúng ta qua đó nhìn thử xem" Mộc Á Tùy không hề do dự cùng Tử Tiêu đến bên ngôi mộ "Sao lại thế này!" Cậu đầu tiên là hoảng sợ, sau đó là phẫn nộ không thể che dấu

Tử Tiêu theo tầm mắt của cậu đảo qua, tấm ảnh trên bia mộ chính là hình của một cô bé, trên đó viết 'Trần Kim Thủy xxx'

Chương 50

Trở lại nhà của Vĩ Tử, Mộc Á Tùy cảm thấy đầu óc của cậu không có buồn ngủ, nằm ở trên giường lăn qua lăn lại một hồi cũng không ngủ được. Đến tột cùng, Lý Kiều cùng Mập Mạp là lấy cái gì bên trong phần mộ của Kim Thủy? Thụ Minh chắc chắn biết được chuyện gì đó, thế nhưng tại sao hắn lại không vạch trần hai người bọn họ?

"Đang suy nghĩ chuyện gì?" Tử Tiêu vươn ngón tay xoa giữa hai hàng lông mày của cậu

Mộc Á Tùy nghiêng đầu rầu rĩ nói "Không có gì, chỉ là không biết nên làm thế nào"

Tử Tiêu thuận tay sờ lên đầu cậu "Đừng nghĩ quá nhiều, sự tình cũng không nghiêm trọng như vậy đâu, một mình tôi xử lý là ổn" Nói rồi Tử Tiêu đem chăn kéo lên "Ngủ đi, ngày mai còn phải đi tảo mộ"

Có được lời cam đoan của Tử Tiêu, Mộc Á Tùy cũng cảm thấy an tâm rất nhiều, không bao lâu sau thì ngủ thiếp đi

Sáng sớm hôm sau, Mộc Á Tùy bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Vừa mở mắt liền nhìn thấy tay của Tử Tiêu vung lên, điện thoại bị văng ra ngoài, tiếng chuông cũng im bặt

Mộc Á Tùy yên lặng leo ra khỏi ổ chăn, thời điểm kinh khủng nhất của Tử Tiêu chính là lúc hắn ngủ không đủ giấc, cho nên đến tận bây giờ, hai người cũng không có đặt báo thức hẹn giờ, buổi tối nhất định phải tắt máy, tránh tình trạng mới rạng sáng đã có người không thức thời gọi điện đến – giống như hôm nay vậy

Tối hôm qua, Mộc Á Tùy chỉ lo nghĩ đến chuyện của Lý Kiều cùng Mập Mạp, nên quên mất chuyện này. Tự biết mình sai phạm, cậu ngoan ngoãn bò xuống giường đi đến nhặt vỏ điện thoại ráp lại

"Á Tùy, chào buổi sáng!" Vĩ Tử miệng đầy bọt kem đánh răng ngồi xổm trong sân súc miệng, vừa nhìn thấy cậu liền vội vàng chào hỏi "Tối hôm qua ngủ ngon không?"

Hiển nhiên hắn cũng đã quên mất chuyện bản thân mình say sỉn bị đuổi về phòng như thế nào

Mộc Á Tùy che miệng gật đầu "Ngủ ngon lắm"

Cậu để di động ở một bên, đi qua ngồi xổm bên cạnh Vĩ Tử, bắt đầu súc miệng. Hai người nhanh chóng rửa mặt xong, lúc Vĩ Tử ra ngoài mua bánh quẩy, thì Tử Tiêu cũng đã tỉnh dậy

"Vừa rồi là ai gọi tới?" Tử Tiêu súc miệng, ưu nhã rửa mặt, đem khuôn mặt ướt nhẹp nước. Mộc Á Tùy liếc mắt nhìn hắn, xác định là hắn đang tâm bình khí hòa hỏi chuyện. Lúc này cậu múc ra bát cháo, đặt ba bát trên cái bàn nhỏ, thuận miệng đáp lời

"Không biết, điện thoại bị cưỡng chế tắt máy, hiện tại không mở được, trở về phải mang đi sửa"

"Ăn cơm a..." Vĩ Tử vui mừng hớn hở chạy vào, đem bánh quẩy từ trong túi lấy ra "Lúc này nhà mình còn có chút đồ ăn sáng, cùng nhau lấy ra ăn a"

Vừa vặn tất cả mọi người cũng đang đói bụng, hương thơm của cháo cùng bánh quẩy càng làm tăng lên thú vui nhân sinh, còn có những món ăn đầy dinh dưỡng của vùng quê, Mộc Á Tùy ăn đến miệng đầy mỡ

'Linh....' Một hồi tiếng kêu từ trong phòng Vĩ Tử vang lên, đó chính là từ chiếc điện thoại bàn phát ra. Vĩ Tử đem ngụm bánh quẩy cuối cùng nuốt vào, chạy vội vào nghe máy

Mộc Á Tùy nhấp một ngụm cháo "Hay là có chuyện gì xảy ra? Mới sáng sớm mà điện thoại reo không ngừng...."

Đang nói chuyện, Vĩ Tử từ bên trong phòng thất kinh chạy ra, thần sắc hoảng sợ nói "Bên kia đã xảy ra chuyện, Kiều Kiều chết rồi..."

Mộc Á Tùy cùng Tử Tiêu sững sờ nhìn nhau, lập tức theo chân Vĩ Tử đi ra ngoài

"Gọi cảnh sát!" Tử Tiêu tỉnh táo nhìn Vĩ Tử. Trong nội tâm của Mộc Á Tùy nháy mắt cũng đã thắt chặt lại, tối hôm qua Lý Kiều vẫn còn rất tốt, tại sao cô ta lại đột nhiên chết? Cô ta tuyệt đối không có khả năng tự sát, cho nên khả năng duy nhất chính là – bị giết

Vĩ Tử hiển nhiên không kịp phản ứng, ấp úng nói "Tình huống cụ thể thì tôi không biết, vừa rồi Thụ Minh cũng đã gọi điện cho Mộc Á Tùy để báo tin, nhưng lại không được.... trước hết chúng ta nên nhanh đến đó nhìn qua đã"

Ba người rất nhanh cũng đã đến trường học. Ngoại trừ Lý Kiều, những người khác đều đã có mặt, đang đứng vây quanh hồ nước, có vẻ đứng ngồi không yên

"Kiều Kiều làm sao vậy?" Vĩ Tử hướng về phía Lớp Trưởng hỏi. Sắc mặt Lớp Trưởng có chút tái nhợt, liếc nhìn Thụ Minh nói

"Buổi sáng tôi thức dậy sớm, lúc đi qua phòng của Kiều Kiều thì phát hiện Thụ Minh đang đứng trước cửa phòng cô ấy, tôi cảm thấy có điều kì quái liền tiến tới xem xét, phát hiện Kiều Kiều bị treo dưới cánh quạt trần, đã chết..."

Mộc Á Tùy hít vào một ngụm khí lạnh, Vĩ Tử hiển nhiên cũng rất hoảng loạng, nhất thời không thể nào tưởng tượng được. Ngược lại, Tử Tiêu rất bình tĩnh, nhìn Thụ Minh nói

"Ngươi dẫn chúng ta đi xem phòng của cô ta một chút, đồng thời giải thích tại sao mới sáng sớm ngươi lại xuất hiện ở trước phòng của cô ta"

Một đám người đi đến phòng của Lý Kiều. Thụ Minh nhếch miệng, đối với câu hỏi của Tử Tiêu thì chẳng hề để ý

"Tôi đã vừa nói rồi, bởi vì có một số nguyên nhân đặc biệt, tôi mới chú ý hành động của Lý Kiều. Tối hôm qua, lúc mới 12 giờ, thì bọn tôi đều ở chung rất tốt. hôm nay buổi sáng cùng nhau đi tảo mộ, tôi thuận đường đến xem cô ta. Thật không ngờ tới cô ta lại chết như vậy"

Tử Tiêu khiêu mi, đối với lời nói của hắn từ chối cho ý kiến. Mộc Á Tùy lo lắng nhìn hắn, lại nghĩ đến vụ việc đêm qua, Thụ Minh lén lút theo dõi hành động của Mập Mạp cùng Lý Kiều, nhất thời cùng không biết lời hắn nói là thật hay giả

Thụ Minh nhún vai, quay đầu nhìn Mộc Á Tùy, hiển nhiên hắn rất để ý đến phản ứng của cậu

"Mấy người không tin thì có thể nhìn một chút"

Hắn đưa tay chỉ lên một gian nghỉ ngơi trên lầu, sơn trên trần cũng đã bị bong chóc vài chỗ, trên cánh quạt còn đang treo một sợi dây thừng, khuôn mặt của Lý Kiều cứng lại, thần tình có vẻ hơi khủng bố người nhìn

"Tại sao lại không đem cô ấy xuống đất?" Trong nội tâm của Mộc Á Tùy có vài phần không đành lòng, tối hôm qua còn vui vẻ, nhưng trong chớp mắt lại biến thành một cỗ thi thể, dùng cách này để giết chết cô

Lớp Trưởng nghe vậy giải thích "Chúng tôi đã báo cảnh sát, bởi vì sợ phá hư hiện trường vụ án, nên chúng tôi đều không dám bước vào, cho nên..."Nghe hắn nói hình như cũng rất có đạo lý

Mộc Á Tùy nhìn quanh, bắt gặp Mập Mạp đang không ngừng lau mồ hôi, bộ dạng rất giống như kinh hoảng chuyện gì đó. Nhìn hắn từ đầu đến bây giờ đều là bộ dạng trầm mặc, tóc tai cũng rất lộn xộn, có vẻ là mới rời giường không lâu

Ngoại trừ Tử Tiêu, tất cả mọi người đều đứng ở ngoài không có đi vào. Vĩ Tử nhìn mọi người, nhịn không được đề nghị "Nếu không chúng ta đi tới phòng khách ngồi chờ a. Mọi người còn chưa ăn cái gì đi? Tôi đi ra ngoài mua chút gì đó cho mọi người"

Những người khác hiển nhiên là không có tâm trạng để ăn, nhưng lúc này, mọi người rất cần có thứ gì đó để phân tác sự chú ý, vì vậy cả đám người đều gật đầu đáp ứng. Phòng khách cách nơi này không xa, từ căn phòng của Lý Kiều đi thẳng rẻ một cái là đến

Mọi người vừa ngồi xuống chỗ của mình, Mập Mạp gãi gãi đầu đứng lên nói "Tôi đi rửa mặt một chút..."

Mộc Á Tùy nhấc tay "Tôi đi với cậu, hiện tại nếu hành động một mình thì rất nguy hiểm"

Mập Mạp ngẩn người, sau đó lập tức gật đầu

"Phòng của cậu cũng ở chỗ này?" Mộc Á Tùy cùng Mập Mạp sau khi ra khỏi phòng khách, đi thêm vài bước nữa thì tới phòng của hắn. Mộc Á Tùy hỏi như vậy là cũng có nguyên nhân, trong này chỉ có căn phòng của Mập Mạp là gần phòng của Lý Kiều nhất, hơn nữa phòng của Lớp Trưởng cùng Thụ Minh đều nằm ở bên kia, hay nói cách khác, nếu như hắn muốn đi tìm Lý Kiều thì hoàn toàn có thể không đi qua phòng của mọi người

Còn có một điểm lưu ý nữa, tối hôm qua hắn cùng Lý Kiều ở cùng một chỗ, hắn hoàn toàn có cơ hội ra tay sát hại cô ta

Mập Mạp vội vàng súc miệng, sau khi rửa mặt xong, hắn thở dài một hơi

"Cậu không khỏi hoài nghi tớ đi" Hắn xoay đầu nhìn Mộc Á Tùy "Tớ không có lý do gì để làm như vậy hết, lúc trước tớ cũng rất yêu mến Kiều Kiều, cho nên tớ tuyệt đối không có khả năng thương tổn cô ấy. Ngược lại Lớp Trưởng cùng Thụ Minh..."

"Hai người họ làm sao?" Mộc Á Tùy ý thức được bản thân có thể nghe được tin tức hữu dụng gì đó, nhịn không được thúc giục hắn

Thế nhưng Mập Mạp lại không có mở miệng nữa, ngược lại vẫy tay về chỗ cánh cửa "Cậu sao cũng đến?"

Mộc Á Tùy nghe vậy lập tức nhìn sang – hóa ra là Thụ Minh

"Tớ lo lắng cho hai cậu nên qua bên này nhìn xem thử. Thế nhưng cũng may là tớ có đến, bằng không sẽ không nghe đến những điều cậu đánh giá về tớ đâu"

Thụ Minh cười như không cười nhìn Mập Mạp. Mập Mạp thoáng cái đỏ mặt, cười khan

"Tớ đâu có ý định nói gì đâu a... Chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về thôi, Vĩ Tử chắc cũng đã trở về rồi..."

Nói xong hắn dẫn đầu bước ra ngoài, bỏ lại Mộc Á Tùy đứng xấu hổ nhìn Thụ Minh

"Chúng ta cũng nên đi qua?"

"Cậu không tin tưởng tớ?"

Hai người đồng thời đưa ra câu hỏi, nói xong thoáng nhìn nhau, sau đó cả hai đều bật cười

"Kỳ thực ngoại trừ thân phận thiên sư bắt quỷ ra, tớ còn có một thân phận khác"

Thụ Minh không cố kỵ đưa một tấm danh thiếp khác cho Mộc Á Tùy

"Thám tử tư?"

"A, đúng vậy, đây so với phải thuyết pháp gì đó có hàm súc hơn. Nói cho cùng chính là giúp người ta đi tìm người, điều tra thêm tình huống xảy ra ở bên ngoài. Cậu cũng biết rồi đó, thời buổi bây giờ, khoa học kỹ thuật càng ngày càng phát triển, người tin quỷ thần cũng càng ngày càng ít đi, làm thiên sư cũng không dễ lăn lộn. Cho nên vẫn phải thêm cái nghề phụ này, chủ yếu là vì kiếm miếng cơm mà thôi" Thụ Minh khó có chút ngại ngùng nói ra

Mộc Á Tùy đồng ý gật đầu "Vậy cậu đặc biệt chú ý tới Lý Kiều là cũng có nguyên nhân..."

"Ân, có người ủy thác tớ phải điều tra cô ta, tình huống cụ thể thì tớ không tiện tiết lộ, nhưng mà cậu nhất định phải tin tưởng tớ, tớ tuyệt đối không có giết cô ta. Người tớ nghi ngờ nhất chính là Mập Mạp"

Nghe hắn nói thẳng thắng khiến cho Mộc Á Tùy lắp bắp kinh hãi. Nói cách khác, hắn là sợ Mập Mạp hạ thủ với cậu nên mới lo lắng theo tới?

Mộc Á Tùy có chút cảm động, đang muốn tiếp chuyện thì thấy thân ảnh Tử Tiêu chợt lóe, sau đó Thụ Minh lại một lần nữa bị đá bay ra ngoài

"Anh sao lại..." Mộc Á Tùy xem thường không nói gì nhìn hắn

Tử Tiêu sửa sang lại ống tay áo

"Không có gì, nhìn hắn khó chịu mà thôi" hắn cũng không để ý vẻ mặt bất đắc dĩ của cậu, đưa tay lôi cậu kéo ra ngoài

"Ở hiện trường có dấu vết tìm kiếm, rất có thể hung thủ sau khi giết người thì ở lại lục lọi muốn tìm vật gì đó"

"Chẳng lẽ cướp của giết người? Vậy thì có khi nào là người bên ngoài làm?"

Không biết vì cái gì, khi nghĩ đến khả năng này, nội tâm của Mộc Á Tùy có một chút được thả lỏng. Nhưng mà, Tử Tiêu nói tiếp câu sau, phủ định lại suy nghĩ của cậu

"Nếu cướp của giết người thì cần gì phải treo nạn nhân lên trên quạt trần? Hơn nữa ví tiền cùng trang sức quý giá đều vẫn còn"

"....." Mộc Á Tùy nhíu mày

Tử Tiêu vươn tay vuốt chỗ giữa hai hàng lông mày đang nhíu lại của cậu

"Lại nhíu mày? Tóm lại nên đến chỗ phòng khách trước, hỏi bọn họ xem trước đó, cô ta có ném vật gì đó rất đặc biệt hay không..."

Linh quang của Mộc Á Tùy chợt lóe "Tối hôm qua Mập Mạp cùng Lý Kiều ở trong phần mộ của Kim Thủy lấy ra thứ gì đó, có lẽ chính là vật ấy. Chúng ta nên đi hỏi Mập Mạp một chút đi"

Tử Tiêu gật đầu tán thành, đang muốn mở miệng thì thấy Vĩ Tử chạy tới tìm hai người

"Cảnh sát đã đến đây, họ muốn hai người qua lấy khẩu cung một chút"

"Vậy đi thôi" ba người một đường nhanh chóng đi tới phòng khách

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me