LoveTruyen.Me

Linh Moi Trinh Tham Xa

Chương 6: Đáng sợ

Trường tiểu học Mầm Kiều nằm ở ngoại thành, đó là trường tư thục, bên trong học sinh đa phần là con em của dân lao động nhập cư. Từ sáng sớm, cha mẹ của chúng đã dậy sửa soạn đi làm, hoàn toàn không có thời gian chăm sóc chúng, nên tất cả đều cho con em mình học tại trường này. Đến cuối tuần mới đến đón trở về.Nói trắng ra, trường học đó như một nơi ở tạm thời của bọn trẻ.

Trương Đổng Quốc là hiệu trưởng của trường nên đương nhiên hiểu rõ đạo lý có cầu tất cung, chỉ cần làm cho cha mẹ của chúng yên tâm, trường học mới có thể tăng thêm thu nhập, mà ông ta mới có danh tiếng cùng với tiền lương cao.

Trước đây, ông ta luôn một mực vâng theo tuân chỉ đó mà làm, xử lí tốt công việc. Cho nên hơn một tháng trước, ông ta mới được mời tới làm hiệu trưởng ở nơi này.

Trường tiểu học Mầm Kiều là trường số một số hai, hàng năm những trường khác phải đi phát tờ rơi trên những trục đường chính, còn trường ông chỉ cần ngồi một chỗ đã có đến hàng trăm đơn xin nhập học.

Nhưng loại tình huống này chỉ kéo dài một tháng kể từ khi ông lên làm hiệu trưởng.

"Thầy nói có học sinh bị người ta xô xuống cầu thang?"

Hắc Liêu mặc nguyên một bộ quần áo màu đen, ngồi ở ghế phó lái, một bộ dạng trời có sập xuống cũng không sợ.

"Có phải là do mấy đứa nhóc đó làm? Mấy đứa nhóc tuổi này phần lớn đều nghịch muốn chết".

"Không phải!" Trương Đổng Quốc nắm chặt tay lái, bàn tay có chút đổ mồ hôi. "Học trò kia từ trước đến nay rất chăm chỉ, luôn làm bài tập hơn mười giờ mới đi ngủ, thời điểm nó gặp tai nạn lại chỉ có một mình nó".

"Liệu có phải do ánh sáng quá kém không? Đứa học trò kia vì không nhìn thấy rõ đường nên mới vấp ngã? Loại sự tình này vẫn không phải thường xảy ra à?"

Hắc Liêu vô tình hữu ý liếc nhìn ông ta. Bình thường trường học tư thục dạng này đều không có chữ kí quyết định của chính phủ, vậy nên có trường còn thậm trí đem đèn hành lang điều chỉnh cho nhỏ lại để tiết kiệm một chút tiền.

Trương Đổng Quốc lắc đầu, khẩn trương đến phát run "Đứa nhỏ kia một mực chắc chắn là có người bám theo sau lưng mình, hơn nữa nếu coi như ngoài ý muốn vậy sao loại chuyện này lại cứ liên tục xảy ra? Luôn có vài học sinh té từ trên lầu xuống, tần suất này xảy ra cũng quá..."

Hắc Liêu nhíu mày, không để ý đến lời than của ông ta nữa.

Tốc độ xe dần chậm lại, Trương Đổng Quốc nuốt nuốt ngụm nước bọt làm cho mình bình tĩnh trở lại, quay đầu nói "Quỷ dị nhất chính là tất cả các em ấy đều nói là có người đằng sau lưng đẩy mình."

"Ông là một thầy giáo mà cũng tin chuyện quỷ thần sao? Huống hồ, chỉ dựa vào mấy cái phỏng đoán này nói là có quỷ quái quấy phá, có phải hay không cũng quá qua loa?" Hắc Liêu nghiêm túc theo dõi nét mặt của ông ta thầm đánh giá.

"Ách, kỳ thật chắc hẳn ngài cũng biết, tôi chỉ vừa mới nhận chức hiệu trưởng. Tôi vừa mới đến nhận chức lại xảy ra chuyện như vậy, ban lãnh đạo cấp cao của trường đã cho tôi một lời cảnh cáo, nếu không muốn bị đuổi đi thì phải giải quyết chuyện này, tôi cũng không còn cách nào khác!".

Trương Đổng Quốc cười đến có chút miễn cưỡng "Vì chuyện này, nên tôi đã cho học sinh nghỉ học một ngày, đại sư, hi vọng ngài hôm nay có thể đem chuyện này giải quyết xong xuôi. Dù sao nghỉ học thời gian quá dài, cha mẹ của bọn trẻ cũng sẽ có chút không vui".

Hắc Liêu cười cười, từ chối cho ý kiến. Tên hiệu trưởng này có chút cổ quái, không biết đến tột cùng đang che giấu cái gì.

Trương Đổng Quốc tưởng là Hắc Liêu đang suy nghĩ nên cũng không nói nữa. Hai người một đường đều trầm mặc, xe hơi rất nhanh đã tới trước cổng trường tiểu học Mầm Kiều.

Dưới ánh mặt trời, cả tòa nhà như một cái xác không hồn, không có một chút sinh khí. Trương Đổng Quốc ẩn ý dừng xe lại "Đại sư, ở phía trước chính là tòa nhà dạy học đầu tiên."

"Được" Hắc Liêu hiểu ý, ông ta sẽ không đi theo vào, cũng tốt hắn cũng không có thói quen đi bên cạnh người khác, bọn họ giống như tiểu hài tử, vướng tay vướng chân.

Xe hơi dần dần đi xa, Hắc Liêu giẫm trên lá rụng chầm chậm tiến về phía trước. Trước mặt hắn là tòa nhà dạy học gồm 6 tầng, vách tường được sơn màu vàng đất, trong không khí thoang thoảng có thể ngửi thấy mùi sơn.

Hắc Liêu bịt chặt mũi, không đúng, trong mùi sơn này hình như còn có mùi hôi thối. Không phải mùi hôi của thi thể mà là mùi hôi của linh hồn. Xem ra trong này quả thật có cái gì đó không sạch sẽ!

Nhanh chóng lấy tay lập một ấn kết, một hình bát quái rất lớn trong không trung hiện ra phong bế cả tòa nhà. Hắc Liêu làm xong mọi thứ mới bắt đầu đi lên cầu thang.

"Không muốn hồn phi phách tán thì mau lăn ra đây!".

"...yêm...yêm...(Cái này cũng đc hiểu là tôi)" Một bóng hình thanh niên mặc đồ trắng khuôn mặt sợ sệt xuất hiện duỗi cái đầu ra "Không phải yêm..."

Hắc Liêu cũng không có vội vàng động thủ. Tên quỷ trước mặt hắn nhìn cũng không có một tia lệ khí, cùng những gì Trương Đổng Quốc mô tả có chút bất đồng. Chính là trong tòa nhà này, ngoài tên đó ra thì cũng không có khí tức của con quỷ nào khác.

Thu trước rồi nói sau, tiểu Diễn còn đang đợi hắn về ăn cơm! Hắc Liêu rất nhanh móc quả cầu từ trong túi quần ra hướng về thanh niên quỷ phía trước

"Thu!".Thanh niên quỷ kia còn không kịp giãy dụa, đã bị thu vào quả cầu. Hắc Liêu lấy ra lá bùa, dán ở phía trên mặt quả cầu.Quả cầu bị dán lá bùa dưới ánh mặt trời rung lên vài cái.

---

"Ăn ngon!" Bạch Diễn liếm vệt tương trên tay, vẻ mặt si mê, "Á Tùy, anh so với người đầu bếp trước tay nghề còn cao hơn nha". Những người khác ngửi thấy mùi hương cũng lục tục kéo đến.

"Đúng rồi, Á Tùy, lão đại đâu? Tuy hiện tại hắn có nhỏ đi, nhưng cũng cần phải ăn mà?"

Bạch Diễn đem món ăn đầu tiên đặt lên bàn một bên cũng không quên nhắc Á Tùy.

Mộc Á Tùy không nói gì, liếc mắt xem thường. Cậu đương nhiên biết rõ, tiểu thịt viên kia vẫn biết ăn, hơn nữa sức ăn cũng rất nhiều.

"Mọi người ăn trước đi, tôi đem thức ăn vào cho hắn." Mộc Á Tùy bình tĩnh mang khay thức ăn thong dong về phòng mình. Lam Trản cầm lấy chén nhanh chóng đứng dậy bới cơm, một chén đầy rất nhanh xuất hiện. Thanh Hiện gắp mấy món khoái khẩu bỏ vào trong miệng, nhìn thấy Bạch Diễn cứ nhìn theo hướng Mộc Á Tùy rời đi mà thất thần, cười nói "Như vậy thực thú vị đi!".

"A?" Bạch Diễn quay đầu nhìn Thanh Hiện trên mặt hiện rõ hai chữ 'mờ mịt'. Hiển nhiên, cậu không có cách nào hiểu được cái đó có gì thú vị, đồng dạng cũng có một người cũng không cảm thấy có gì thú vị đang bưng khay thức ăn trở lại gian phòng mình là Mộc Á Tùy.

Lúc này, trên giường Mộc Á Tùy có một khối tròn tròn, không cần nhìn cậu cũng biết đó là cái gì. Đặt khay thức ăn trên bàn, mở cái nắp lồng ra, mùi hương của đồ ăn lập tức lan tỏa khắp căn phòng. Chưa đến 2 phút, tiểu thịt viên trên giường lập tức chui ra khỏi chăn.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Mộc Á Tùy tay cầm chặt nồi hướng về phía tiểu thịt viên trên giường mà đi tới, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc. Tiểu thịt viên hiện giờ đã không còn màu tím đen nữa mà nó đã trở nên một màu tím mỹ lệ hơn rất nhiều.

Nhìn thấy tiểu thịt viên không ngừng giãy giụa muốn hướng tới khay đồ ăn, Mộc Á Tùy không có biện pháp, đành phải cho nó ăn trước rồi nói sau. Xem nó vẫn còn khỏe như vậy chắc cũng không vấn đề gì đâu ha?

Hai người cùng ăn, Mộc Á Tùy chỉ có ăn 1/10 phần cơm, phần còn lại đều do tiểu thịt viên giải quyết hết. Đối với Mộc Á Tùy mà nói, xem một cái viên thịt ăn cơm thật sự là một hình ảnh rất quỷ dị, mặc dù chuyện này vẫn diễn ra bên cạnh cậu hàng ngày.

Lại một lần nữa cảm thán 'miệng của tiểu thịt viên như thế nào mọc ra? Chẳng lẽ lúc trước nó cắn mình nó đã dùng...'. Ngay lập tức, Mộc Á Tùy đánh bay cái suy nghĩ hoang đường đó.

Cậu đến chết cũng sẽ không thừa nhận mới vừa rồi, cậu đã nghĩ đến tiểu thịt viên biến thành mĩ nam tử tóc tím ngay ở tại trong ngực cậu mà liếm mút... (Mẹ ơi, hóa ra là anh Tùy đã thèm khát đến mức đó rồi).

Sau khi một người một viên thịt ăn xong cơm, Mộc Á Tùy thoáng cái đã thu thập xong bát đũa, ôm tiểu thịt viên ra ngoài, chuẩn bị đi hỏi tại sao tiểu thịt viên lại bị biến đổi màu sắc.

"Đây là nuôi sủng vật đi" Mộc Á Tùy thở dài trong lòng. Trước kia chứng kiến những nữ nhân khác đem sủng vật nuôi thành con của mình, Mộc Á Tùy thấy rất khó hiểu cộng thêm xem thường. Hiện tại, cậu cũng hiểu được cái này ở chung lâu cũng sinh ra chút tình cảm.

"Làm sao vậy?" Thanh Hiện dù bận nhưng vẻ ung dung vẫn không đổi ngồi trên ghế đá, hướng Mộc Á Tùy đưa ra câu hỏi. Thoáng cái đảo mắt qua tiểu thịt viên trong lòng cậu lại đột nhiên đứng mạnh lên, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc "Sao...?"

"Có vấn đề gì à?" Mộc Á Tùy thấy hắn thay đổi sắc mặt, tâm nhịn không được cũng khẩn trương theo "Chẳng lẽ là hắn sinh bệnh? Hồi nãy hắn còn bình thường mà, ăn cũng rất khỏe, sẽ không phải là bị gì đi?"

Mộc Á Tùy một bên nói, một bên cẩn thận đưa tiểu thịt viên từ trong lòng ra cho Thanh Hiện coi thử, động tác rất chi là chu đáo ôn nhu.

"Khái khái" Thanh Hiện chịu đựng không được liền phì cười. Sự tình phát triển có chút không theo dự tính của hắn nha.

"Cậu rất quan tâm hắn đi?"

"..." Mộc Á Tùy đang xem tiểu thịt viên thì cứng người lại.

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Hắc Liêu vẻ mặt thoải mái đi tới. Hắn vừa mới ăn đồ ăn do Bạch Diễn lưu lại nên tâm tình đặc biệt tốt.

Mộc Á Tùy mang theo tiểu thịt viên quay đầu chạy vội đi.

"Tôi thao! tôi lại không có làm gì cậu ta, cậu ta chạy cái gì?"

Thanh Hiện nhún nhún vai "Có lẽ cậu ta muốn cậu đuổi theo?"

"..."

Trên thực tế, Mộc Á Tùy cũng không hiểu vì sao mình lại chạy, sau khi về đến phòng là cả một hồi buồn bực.

"Mình làm sao phải chạy? Mà khoan, còn chưa hỏi vì sao tiểu thịt viên lại bị đổi màu nữa..."

Tóm lại, Mộc Á Tùy trong thâm tâm đang điên cuồng quấn quýt, đợi cho đến khi cậu bình tĩnh lại thì trời cũng đã tối đen.

Chương 7: Gặp quỷ

"A, đã trễ như thế rồi..." Mộc Á Tùy vội vàng chạy tới nhà bếp, cơm tối còn chưa nấu. Sau lưng cậu, tiểu thịt viên không chuẩn bị bám chặt cậu lập tức bị cậu làm cho ngã xuống đất.

"Nha!" Tiểu thịt viên không cam lòng, 'hưu' một tiếng chạy ra ngoài.

Luống cuống tay chân nấu đồ ăn, Mộc Á Tùy cũng đã làm ra 4 món 1 canh. Đem thức ăn đều chuẩn bị tốt đi ra bày biện ở bàn ngoài. Dựa theo lệ cũ, sau khi nấu xong, cậu sẽ mang một cặp lồng thức ăn quay về ăn chung với tiểu thịt viên.

"Di?" Nhìn thấy trên giường trống rỗng, Mộc Á Tùy nhất thời không biết phản ứng như thế nào. Tiểu thịt viên lúc trước sẽ ngồi trên giường chờ cậu mang đồ ăn tới, nay lại không thấy đâu, chỉ có chăn mền được sắp xếp chỉnh tề mà thôi.

"Đã chạy đi đâu?" Chẳng lẽ hôm nay đói quá nên chạy đi tìm mình? Mộc Á Tùy buông cặp lồng xuống, liền trước sau, trên dưới căn phòng tìm một lần, nhưng cũng không thấy tiểu thịt viên đâu. Mộc Á Tùy vẫn chưa từ bỏ, bưng cặp lồng lên dùng tay phẩy phẩy hòng dụ được tiểu thịt viên đi ra. Nhưng là chờ cả nửa ngày mà cũng không thấy tiểu thịt viên.

Mộc Á Tùy bắt đầu lo lắng, lật đật chạy ra khỏi phòng tìm. Gian phòng cậu là ở bên bên trái chủ viện. Ở đây lâu như vậy mà cậu cũng chưa có đi dạo qua. Lúc này đối với hành lang bên ngoài tối đen như mực làm cho cậu có chút sợ hãi.

Bỗng phút chốc, cậu như là nghe thấy tiếng của tiểu thịt viên bên trong hành lang đó, nhưng cẩn thận nghe lại thì không nghe được cái gì cả.

Mộc Á Tùy nuốt nước miếng, tim đập nhanh 'nếu không hay là gọi cho bọn Bạch Diễn đi tìm giúp?' Ý nghĩ này thoáng hiện lên trong đầu cậu, nhưng trong nháy mắt bị cậu đập tan.

Dùng đầu ngón chân cũng biết Thanh Hiện cùng Hắc Liêu sẽ cười nhạo cậu một phen cho xem!

"Cũng không việc gì phải sợ!" Mộc Á Tùy âm thầm động viên chính mình, chạm nhẹ lên vách tường đi vào trong.

Hành lang rất tối, Mộc Á Tùy cái gì cũng đều không nhìn thấy rõ, chỉ có thể chạm nhẹ lên vách tường mà đi, mà chỗ vách tường có chút nước gì đó, tay cậu chạm lên có chút dính dính.

"Chắc là do bị ứ nước mưa" Mộc Á Tùy tự an ủi chính mình, cố gắng không thèm nghĩ đến mấy cảnh vách tường đầy máu như trong mấy bộ phim kinh dị nữa.

Hành lang thật dài, dường như không có lối ra, trước sau đều toàn một màu đen.

"Ai!" Mộc Á Tùy quát to một tiếng, bởi vì trong khoảnh khắc vừa rồi có người từ phía sau cậu đẩy cậu một cái.

"Anh Hắc, tôi biết là anh rồi, lại muốn dọa tôi phải không?"

Chung quanh lại một mảnh hắc ám. Mộc Á Tùy dựa vào vách tường bên cạnh, chầm chậm đi tới, ngoại trừ màu đen vô tận thì cái gì cũng đều không có.

"Hô!" chốc lát cậu thoáng nhẹ nhàng thở ra, bởi vì phía trước cậu thấy có điểm sáng. Nhưng lát sau cậu lại kinh hãi mở to mắt... ánh sáng đó biết di chuyển???

Mộc Á Tùy ở trong không gian bốn phương tám hướng đều màu đen này có chút thở không thông.

---

"Anh Thanh Hiện...?" Bạch Diễn đứng lên, cảnh giác nhìn vào thiên môn bên cạnh chủ viện. Chỗ đó mới vừa rồi nổi lên sát ý mãnh liệt, xen lẫn mùi hôi thối làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.

Thanh Hiện ngưng thần nghiêng tai, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra một chút sát ý. "Tiểu Hắc, cậu là mang về cái gì rồi?"

Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của hắn, Hắc Liêu thoáng có chút chột dạ.

"Ách... tôi mới thu một con quỷ, sau đó thả nó tới kho linh hồn..." Ánh mắt đầy ẩn ý của Thanh Hiện nhìn Hắc Liêu làm cho hắn có chút nói không ra lời.

So với việc bị Tử Tiêu đại Boss không giận mà uy thì nụ cười tủm tỉm đầy ẩn ý của Thanh Hiện mới càng làm cho người ta sợ hãi. Mặc dù Hắc Liêu tùy tiện nhiều đã quen, nhưng rốt cuộc cũng không chịu nổi mà đưa ánh mắt cầu cứu Bạch Diễn.

Bạch Diễn mềm lòng, chớp đôi mắt hướng tới Thanh Hiện nhìn.

"Trước đem cái kia thu thập đã, lát nói sau!" Thanh Hiện khoát tay áo

Bạch Diễn cùng Hắc Liêu mừng rỡ gật đầu, cười hì hì chạy tới thiên môn. Lam Trản ngồi bên cạnh cắn hạt dưa tinh tường thấy rõ trên mặt hồ ly Thanh Hiện có ẩn chứa nụ cười xấu xa nhịn không được rùng mình một cái.

"Á Tùy..." Bạch Diễn sững sờ nhìn thấy Mộc Á Tùy tựa ở vách tường bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, thần sắc hoảng sợ, nhịn không được la lên. Nhưng tựa hồ Mộc Á Tùy không nghe thấy.

"Chuyện gì đã xảy ra...A!" Bạch Diễn khẩn trương muốn xông tới nhưng lại bị một bức tường vô hình bắn trở về. Lảo đảo mấy cái sắp ngã trên mặt đất, may mắn Hắc Liêu kịp thời phi tới đỡ lấy cậu, đem cậu ôm vào trong người.

"Con quỷ kia oán khí thật nặng!" hơn nữa, nếu so với ban ngày sức mạnh cũng tăng lên không ít.

"A Liêu, phải nhanh giải quyết nha, Á Tùy sắp chịu không nổi"

Bạch Diễn sốt ruột kéo tay áo Hắc Liêu đến sắp khóc. Trong lòng cậu, Mộc Á Tùy rất quan trọng, là bằng hữu cực kỳ quan trọng! Hắc Liêu trấn an vỗ vỗ lưng Bạch Diễn, sau đó vươn tay lập kết ấn vẽ ra lá bùa đem chúng vung tới bức tường vô hình kia "Phá!"

'Bùm' Sau tiếng nổ đó, hành lang trở lại bình thường.

"Buông cậu ấy ra!" Bạch Diễn nhanh chóng phi thân vọt đến. Lúc này Mộc Á Tùy tựa hồ cũng không nghe bất cứ thanh âm nào cả, vô lực ngồi dưới đất. Còn Bạch Diễn thì thấy được rất rõ, có một con quỷ hư thối, đang vươn tay bóp chặt lấy cổ của Mộc Á Tùy, rất chặt!

"Đừng nóng vội!" Hắc Liêu giữ chặt Bạch Diễn đang muốn xông về phía trước. "Không cần chúng ta động thủ!"(đương nhiên! Đây là cảnh của anh Tiêu mà!)

Lời này vừa dứt, hai người liền cảm thấy một thân ảnh màu tím lóe lên, ngay sau đó là thiết thét thê lương. Hắc Liêu hướng Bạch Diễn trao đổi bằng ánh mắt "Xem, tôi nói đúng không!"

Bạch Diễn nào để ý tới hắn, cậu nhanh chóng cẩn thận kiểm tra người cho Mộc Á Tùy "Á Tùy!"

Mộc Á Tùy giật giật thân mình, tất cả sức lực cậu dường như mất hết, hô hấp dần dần có điểm thông thuận đứng dậy "Khụ khụ..." Cậu ho khan 2 tiếng, yếu hầu đau như bị hỏa thiêu vậy.

"Anh không sao chứ? Trước đứng dậy rồi nói sau!".

Bạch Diễn dìu lấy cánh tay của cậu, muốn đem cậu đứng lên, Hắc Liêu lại đến đem hành động của Bạch Diễn ngăn lại có chút ghen tị nói "Có lão đại ở đây thì để cho hắn lo đi, hiện tại cậu ta có chết được đâu!"

"Lão đại?" Mộc Á Tùy mờ mịt nhìn nhìn hắn, hơn nữa ngày mới hô nhỏ một tiếng.

"Tiểu thịt viên? A Diễn cậu có nhìn thấy thịt.. lão đại ở đâu không? Chẳng biết hắn đã chạy đi đâu rồi, tôi đang tìm hắn!". Mộc Á Tùy có chút thở gấp, trên cổ vết siết hằn rất rõ. Thế nhưng lúc này, cậu không quan tâm chúng nữa, không ngừng cầm lấy tay của Bạch Diễn truy hỏi.

"Ách..." Bạch Diễn trừng mắt quay đầu nhìn. Mộc Á Tùy theo phương hướng nhìn của cậu liền 囧.

Lúc này, tiểu thịt viên màu tím vì nãy giờ Mộc Á Tùy không có nhìn thấy nó nên nó phình to ra, thấy Mộc Á Tùy nhìn thấy mình rồi thì nhảy nhảy lên vài cái mà phía dưới thân của nó là thanh niên quỷ, cảm giác như đang tranh công vậy. Thấy nó như vậy, mặt của cậu bị co rút đến lợi hại.

Mộc Á Tùy cho là mình phải sợ hãi hay chán ghét, thế nhưng không biết vì cái gì, khi cậu nhìn thấy quả cầu kia nhảy nhảy thì cảm thấy có chút buồn cười.

"Ai...ai..." Thanh niên kia bị tiểu thịt viên ép như một tờ giấy, nhưng hiển nhiên tiểu thịt viên vẫn chưa tha cho hắn, nó hoàn toàn coi hắn như là điểm hạ cánh a.

Bạch Diễn cười phá lên, oán khí của tên quỷ này cũng đã tan. Cùng với tên quỷ hồi nãy là hoàn toàn khác nhau, cứ như là hai loài quỷ vậy. Mộc Á Tùy cúi đầu cười quên luôn cảm giác đau đớn trên cổ.

"Ai nha! Tha mạng, cầu đại nhân tha mạng..." Thanh niên quỷ giọng nói đặc vùng quê, Mộc Á Tùy vừa nghe lập tức ngẩn ngơ.

"Cậu là người thuộc trấn Trang Hồ?" Mộc Á Tùy dùng giọng nói địa phương hỏi hắn.

Thanh niên quỷ kia lập tức sững sờ, mờ mịt nhìn cậu, dùng ngôn ngữ đồng dạng để trả lời lại "Yêm...Yêm không biết..." Hắn che miệng lại, đối với khẩu âm mình vừa nói hiển nhiên rất kinh ngạc.

Mộc Á Tùy có chút kỳ quái, thanh niên này lớn lên có chút hàm hậu, thoạt nhìn không phải thuộc người biết nói dối. Chẳng lẽ là mất trí nhớ? Nhưng là tại sao cậu ta lại tập kích cậu?

"Thôi, về trước nói sau".

Bạch Diễn vỗ vỗ bờ vai Mộc Á Tùy, cậu gật đầu, tiểu thịt viên lúc này rất thông minh, không đợi cậu có động tác gì đã nhanh chóng bay qua, gắt gao bám chặt trong lòng ngực cậu.

"Hắn xử lý như thế nào?" Hắc Liêu vặn vặn cổ tay, thoạt nhìn rất lưu manh. Thanh niên quỷ kia run rẩy vài cái, dán chặt vào vách tường không dám nói lời nào.

Mộc Á Tùy cảm thấy có chút không đành lòng, người này nói không chừng cũng là đồng hương với cậu

"Anh Hắc, trước dẫn hắn đi cùng, cho anh Thanh quyết định đi!"

Bạch Diễn cũng gật đầu đồng ý nói "Đúng nha a Liêu, cứ như vậy đi"

"Được" Hắc Liêu nhún vai, rất nhanh đem thanh niên quỷ kia dẫn đầu đi ra ngoài. Bạch Diễn theo sau chỉ sợ hắn nhất thời thấy phiền lại quẳng tên quỷ kia ở đâu đó.

Mộc Á Tùy ôm tiểu thịt viên ở trong ngực, có chút lo lắng thì thảo hỏi "Thịt viên, ngươi như thế nào trở lên lớn vậy?" To đến mức như sắp nổ tung vậy.

Chương 8: Giúp quỷ giải oan

Khi Mộc Á Tùy ôm tiểu thịt viên quay trở lại trong sân, Bạch Diễn cùng đám người Thanh Hiện đã ngồi quanh bàn bát tiên, chuẩn bị mở cuộc họp 'thẩm vấn ác quỷ'.

Thanh Hiện híp mắt nhìn thanh niên quỷ đang run rẩy đứng cạnh bàn, nghe thấy động tĩnh, ánh mắt liền rơi xuống tiểu thịt viên trên người Mộc Á Tùy, trên mặt không thể giấu vẻ kinh ngạc "Sao mà nhanh như vậy..."

"Làm sao vậy?" Mộc Á Tùy nghĩ đến những thay đổi khác thường gần đây của tiểu thịt viên, nhịn không được lo lắng hỏi.

Thanh Hiện ánh mắt phức tạp, quét mắt nhìn cậu một cái.

"Hắn đang trong thời kì sinh trưởng, có thể xem như sắp hoàn thành rồi"

"Di?" Mộc Á Tùy giật mình ôm lấy tiểu thịt viên dò xét, nói cách khác, tiểu thịt viên sắp trở về thành nam nhân tóc tím anh tuấn lãnh khốc đại boss? Ý nghĩ này như làm cho tâm cậu bị siết chặt

"Ha ha, nhanh như vậy a? A a tôi nói đó là chuyện tốt...tôi nhanh chóng có thể được giải thoát rồi..." (dối lòng...).

"Chính là khi biến trở về hình dáng con người, lão đại sẽ không nhớ những chuyện đã cùng cậu trải qua đâu" Bạch Diễn nhanh nhảu nói. Lời nói vừa mới thốt ra, cậu mới phát giác có gì đó không đúng, cẩn thận quay đầu về phía Mộc Á Tùy, ngoài miệng bổ sung nói "Ách...ách... tôi là đang nói đến chỉ là khả năng thôi... có lẽ lão đại còn nhớ không biết chừng..."

Mộc Á Tùy vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là không tự giác nắm chặt tay lại.

"Ân?' tiểu thịt viên trầm thấp kêu một tiếng. Mộc Á Tùy giống như chưa tỉnh, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.

Rốt cuộc, Bạch Diễn nhịn không được nữa lớn giọng kêu "Á Tùy!"

"...Ân?"

Bạch Diễn chỉ chỉ tiểu thịt viên trong lòng ngực cậu "Lão đại sắp bị anh bóp chết rồi kìa!"

Mộc Á Tùy cúi đầu xem xét, sợ tới mức buông lỏng cánh tay... hướng tiểu thịt viên một bên nói "Thực xin lỗi... tôi dùng quá sức..." Cậu mặt mũi đầy vẻ ánh náy, dịu dàng xoa xoa tiểu thịt viên.

Ngẫm lại phản ứng của chính mình cũng có chút hơi quá. Năm đó khi còn học trung học, cậu có nuôi một con rùa trong 3 năm, nhưng nó đã bị bệnh chết, nhưng cậu cũng không có quá nhiều cảm xúc. Bây giờ chỉ là một cục thịt tròn tròn mà cậu lại có những cảm xúc quá mức bình thường, thật có chút không giống cậu cho lắm.

Mộc Á Tùy điều chỉnh lại tâm trạng, cố gắng đem sự chú ý của mình chuyển tới cuộc 'thẩm vấn' kia.

Không biết là vô tình hay cố ý, Thanh Hiện lúc này hợp thời mở miệng hỏi "Hắn đã làm gì?"

Đương khi nói chuyện ánh mắt Thanh Hiện đảo qua thanh niên quỷ kia, khiến cho hắn sợ tới mức thân ảnh có chút hỗn loạn, thoạt nhìn đúng là có chút sắp hồn phi phách tán.

Thanh Hiện ngược lại cũng không muốn hắn như vậy, quay đầu ý bảo bên cạnh. Lam Trản đứng dậy, vẽ định hồn chú lên người thanh niên quỷ kia.

Mộc Á Tùy bên cạnh xem có chút kinh hãi. Mặc dù biết đám người này mỗi người đều tuyệt đối là thân mang tuyệt kĩ, nhưng thấy tận mắt nhất thời dưới tận đáy lòng có chút rung động nhỏ. Chỉ là vẽ trên không trung vài cái một lá bùa liền hiện ra.

Đại khái là ánh mắt ngưỡng mộ của Mộc Á Tùy quá mức mãnh liệt, khiến cho Lam Trản luôn mang gương mặt lạnh lùng khó có được chút sắc đỏ như hiện giờ. Mà tiểu thịt viên trong lòng Mộc Á Tùy thì rất là không vui, rất là bất mãn "Hứ" một tiếng, tiểu thịt viên lại lớn thêm một vòng.

Những tiểu tiết ấy cũng không có ảnh hưởng đến quá trình 'thẩm vấn' này, chỉ là người bị thẩm vấn không còn là thanh niên quỷ kia nữa mà là Hắc Liêu. Dù sao cũng là do hắn làm việc không đến nơi đến chốn nên mới xảy ra cơ sự này.

Dựa theo những gì làm trước đây, sau khi bắt được ác quỷ thì thả vào kho linh hồn đợi cho oán khí của chúng chậm rãi tan hết thì tiến vào siêu độ.

Hắc Liêu hiển nhiên cũng biết điểm này, thấy Thanh Hiện cứ nhìn mình, hắn liền mở miệng giải thích

"Chủ yếu là do tên quỷ này có chút quái lạ, ban ngày thành thật có thể ăn hiếp, tuyệt không như Trương Đổng Quốc mô tả ác quỷ tập kích mấy học sinh kia chút nào. Nào biết trời tối lại..."

"Cho nên anh hiện tại định làm gì?"

"Đương nhiên là tra rõ ràng" Hắc Liêu tỏ vẻ đương nhiên nói. Thanh Hiện không tiếp lời hắn mà quay sang hỏi Bạch Diễn "Số tiền kia đã đến chưa?"

Bạch Diễn sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng "Trước đã thanh toán một nửa số tiền lấy để đặt cọc, lúc chiều cũng đã thanh toán nốt số tiền còn lại rồi".

Thanh Hiện nghe vậy nhẹ gật đầu, nhìn chằm chằm vào Hắc Liêu "Lúc nãy là cậu sơ sẩy làm Á Tùy bị thương, vậy nên hình phạt của cậu là làm trợ lý cho cậu ấy một tháng. Về phần là làm gì thì đợi cho cậu ấy phân phó."

Nói rồi cũng không cho Hắc Liêu có cơ hội phản bác nhanh chóng rời đi. Hắc Liêu một bụng lửa giận không biết phát tiết chỗ nào, chỉ có thể đem ánh mắt đầy căm hờn hướng đến Mộc Á Tùy ngồi bên cạnh "Ngài có gì phân phó?"

"Ngài?" Mộc Á Tùy bị chữ này làm cho lông tơ trên người dựng đứng, huyệt thái dương có chút đau. Thanh Hiện hắn không phải muốn đem mình ra đùa giỡn chứ? Đây không phải là đem cậu ném vào trong hố lửa sao?.

"Trước thẩm vấn hắn đi" Mọi người kinh ngạc quay đầu, bởi vì lời này được phát ra từ Lam Trản đang ngồi im lặng cắn hạt dưa.

"Hắn lại thay tiểu tử Mộc Á Tùy nói chuyện?" Hắc Liêu kinh ngạc

"Hắn lại cùng chúng ta nói chuyện?" Bạch Diễn kinh hỉ.

"Hắn có thể nói?" Mộc Á Tùy kinh hoàng.

Được rồi, Mộc Á Tùy thừa nhận, cậu cho rằng cái câu 'chặn đường' lúc trước nghe được là ảo giác. Dù sao sau lần kia, cậu cũng không còn nghe hắn nói chuyện câu nào.

Đối mặt với ánh mắt chấn kinh của mọi người, Lam Trản mặt không biểu tình cúi đầu tiếp tục cắn hạt dưa, phảng phất như câu nói vừa rồi là bọn họ nghe lầm vậy.

Mộc Á Tùy hồi thần, nhìn nhìn người thanh niên quỷ kia hồi lâu lại nổi lên lòng trắc ẩn. Nghĩ nghĩ rồi đem giọng nói của mình mềm mỏng lại hỏi "Tôi tên là Mộc Á Tùy, cậu là tên mới tập kích tôi sao?".

Thanh niên quỷ kia hiển nhiên là rất sợ hãi, liều mạng lắc đầu "Không...không phải yêm làm... vốn yêm đang ở cầu thang...là hắn đã mang yêm đến.."

Thanh niên quỷ kia cứ đứt quãng giải thích, khiến cho mọi người nghe được như rơi vào sương mù.

"Anh đừng nóng vội, từ từ nói" âm thanh Bạch Diễn như là giọng nói của tiểu oa nhi dễ thương, rất nhanh làm người ta sinh hảo cảm, buông lỏng phòng bị. Quả nhiên, thanh niên quỷ kia không còn kinh hoảng nữa, nói chuyện cũng dần dần ổn định.

Căn cứ theo lời hắn nói, bản thân hắn đã ở cái bậc thang chỗ trường học kia từ lâu, không có biện pháp rời đi, cũng không biết nên đi đâu. Đối với quá khứ của mình, là người nơi nào? ở đâu? Tên gì? Cũng hoàn toàn không biết. Đối với chuyện này, hắn lại mãnh liệt muốn biết nhưng lại không có đáp án. Mỗi ngày nhìn mấy tiểu hài tử ra ra vào vào, nghe âm thanh lanh lảnh của tụi nhỏ cũng rất hay, cứ thế yên bình mà trôi qua ngày.

Chính là, vào hơn nửa tháng trước, trong trường học liên tiếp có mấy học sinh bị ngã cầu thang bị thương. Lời đồn đãi càng làm cho người ta sợ hãi, đó là tất cả mấy đứa nhỏ đều bị ngã ở ngay chỗ cầu thang mà hắn thường ngốc ở đó

"Tất cả tiểu hài tử đều bị ngã vào buổi tối, từ 9 giờ đến 10 giờ. Trong khoảng đó cậu đang làm gì?" Hắc Liêu hiển nhiên đối với lời hắn nói có chút nghi ngờ.

Thanh Hiện quỷ nhíu mày suy nghĩ một hồi, lắc lắc đầu, sắc mặt sợ hãi nhìn bọn hắn "Yêm, yêm nghĩ không ra..."

Đối với việc hỏi gì cũng đều không biết, Hắc Liêu có chút nổi nóng. Hỏi những thứ này cũng chẳng có ích gì, vả lại, hắn đúng thật đã ra tay hại Mộc Á Tùy, mọi người đều đã chứng kiến. Mặc kệ những vụ kia có phải do hắn làm hay không thì đều có kết cục là quăng vào kho linh hồn thôi.

"Tôi mặc kệ! Các người thích thì tự mình tiếp tục tra, chuyện này chẳng liên quan đến tôi cùng tiểu Diễn."

"Chính là, anh không phải nói tên hiệu trưởng Trương Đổng Quốc kia có khả năng đang giấu diếm cái gì sao? Chẳng lẽ anh không muốn sự tình được làm rõ?" Mộc Á Tùy không phải là người ái tâm tràn lan nhưng cũng vô pháp mặc kệ. Đương nhiên, nhiệt tâm như vậy còn có nguyên nhân khác, có thể là không muốn nghĩ đến tiểu thịt viên biến trở về hình người nên muốn đặt tâm trí mình vào việc khác.

Hắc Liêu có phần do dự, Bạch Diễn bên cạnh vẻ mặt hào hứng thấy rõ là rất muốn tham gia.

"Tôi gia nhập, tôi gia nhập, Chúng ta trước sau đều là quỷ không nghĩ tới có thể giúp người khác giải oan!"

Nghe vậy Hắc Liêu có chút động tâm (Đồ thê nô). Mộc Á Tùy nhịn không được rèn sắt khi còn nóng

"Linh môi trinh thám xã, hai từ trinh thám có nghĩa là phải có trách nhiệm tìm ra chân tướng sự thật... Lại nói, anh Thanh là muốn anh đi theo phụ giúp tôi đó"

Hắc Liêu ánh mắt phát lạnh, Mộc Á Tùy gượng cười "Ách...là tôi trợ giúp anh.. A..ha"

Hắc Liêu ném cho cậu một ánh mắt 'ngươi còn kém nhiều lắm', sau đó cùng Bạch Diễn hôn nhẹ vài cái rồi quay về phòng. Lam Trản đối với quyết định của bọn họ đều không có dị nghị gì, nhưng hiển nhiên hắn cũng không có ý định gia nhập. Thấy ánh mắt Mộc Á Tùy cứ tha thiết nhìn, hắn lập tức đứng dậy đi không quay đầu lại.

Cái này xem như là một cách uyển chuyển từ chối đi, Mộc Á Tùy tự mình an ủi.

"Yêm.." Thanh niên quỷ kia mờ mịt nhìn Mộc Á Tùy.

"Cậu đi theo tôi, cùng tôi xem xét lại vụ án, coi có gì còn thiếu không" Mộc Á Tùy có vẻ tinh lực rất dư thừa.

Cậu cảm giác được có vẻ ngoài việc chiếu cố tiểu thịt viên thì mình đã có thêm một công việc khác để làm.

Mộc Á Tùy ôm tiểu thịt viên xúc động hồi lâu, sải bước hướng đến gian phòng của mình. Thanh niên quỷ bay theo phía sau cậu, cùng cậu bảo trì khoảng cách không xa không gần.

"Cái kia... Thịt viên đại nhân...hắn..." Theo góc độ của thanh niên quỷ mà nhìn, thì thấy tiểu thịt viên nguyên bản màu tím nay lại phát ra thứ ánh sáng quỷ dị. Chỉ là ánh sáng này vô cùng nhu hòa, khiến cho Mộc Á Tùy cũng không phát hiện.

( Vì có một số nhầm lẫn trong tên gọi, nên mình đã đi tra từ điển và có một số sửa đổi như sau:

- Liêu Hắc sẽ sửa thành Hắc Liêu như vậy đúng hơn, sorry vì đã có sự nhầm lẫn này!)

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me