LoveTruyen.Me

Lizkook Cho Phep Toi Duoc Yeu Em

Huhu lịch học bữa giờ kín quá mức luôn nên hôm qua au ngủ quên luôn đó trời ạ 😭😭 . Sau này mà thấy tối CN không up là mấy bạn biết tui ngủ quên rồi đó haha . Đến sáng dậy mất hồn, biết lỗi nên hôm nay tui bù chương dài với lại up sớm cho quí vị nè hehe . Đọc xong nhớ vote cho tui với nha . Yêu lắm ♥️
___________________

10 năm trước
Seoul, 18h00 ngày 01.09.2007

Trời hôm nay mưa to. Cơn mưa to nhưng không nặng, mưa to nhưng rất ôn hoà và bình yên. Giống như đang giúp ta trút khỏi những gì sầu não kia đi, một cách chậm rãi và nhẹ nhàng.... 

- Con đứng yên ở đây nhé. Mẹ chọn một ít hoa rồi sẽ xong ngay, sau đó mẹ dẫn bảo bối đi ăn bánh cá. Chịu không nè ? _ Vừa chỉnh lại khăn choàng cho con tránh bị cảm lạnh, cô vừa nói.

- Vâng ạ

Người phụ nữ xoa đầu đứa con gái bé nhỏ mặc đồng phục học sinh tiểu học xinh xắn, đang vui vẻ cặm cụi với chú gấu panda bằng bông, cô khẽ mỉm cười. Nhìn sơ qua cô tầm 30-32 tuổi, dáng vẻ thanh lịch sang trọng. Y phục cô khoát lên mình tuy không phải tất cả đều là hàng hiệu cao cấp, nhưng lạ thay cô vẫn đem đến một khí chất đáng trầm trồ và ngưỡng mộ.

Lisa 7 tuổi ngoan ngoãn cởi giày, ngồi ngay ngắn trên hàng ghế gần quầy thanh toán, vừa nhìn bóng dáng mẹ đi qua từng gian hàng, vừa nhìn bên ngoài ngắm trời mưa. Đôi chân ngắn nhỏ xíu không chạm được mặt sàn, tinh nghịch quơ qua quơ lại. Bàn tay búp măng nhỏ nhắn bao bọc lấy chú gấu bông đáng yêu kia, " trời lạnh như thế này, panda cũng cần được sưởi ấm chứ "

Ngồi đợi mẹ, trời càng lúc càng mưa to, khách vào chọn hoa cũng càng lúc càng nhiều. Phút chốc qua lại hàng ghế đợi đã kín chỗ. Lisa ngồi nép vào trong cùng của băng ghế, nhích người lễ phép. Một lát sau, vì khó chịu nên đứng lên, cúi xuống mặt sàn dò tìm đôi giày búp bê màu đỏ của mình.

7 tuổi cũng đã không còn nhỏ nữa, Lisa biết cách tự làm những việc nhỏ nhặt của mình mà không cần nhờ vả mẹ. Ở những nơi đông đúc, khi bắt buộc tháo giày ra, nhóc đều để ngay ngắn ở một chỗ cố định và ghi nhớ vị trí đó, vì thế nên khi tìm cũng chẳng có gì khó khăn, chỉ tìm ngay vị trí ban nãy, là đã xong.... Nhưng khả năng của nhóc là chỉ ghi nhớ được chỗ mình để giày dép, chứ không phân biệt được tốt lắm mặt sau và mặt trước của giày.

Tình trạng này nhóc đang ngây ngô tìm mãi đôi búp bê của mình mà không biết rằng khách ra vào tấp nập nên chuyện giày dép bị lật mặt sau lên thì không có gì là lạ. Cô nhóc cứ tưởng lúc nãy mình tháo giày ở cổng tiệm, nên ngây ngốc chạy ra xem.

Lisa dùng sức lực nhỏ bé yếu ớt đẩy cánh cửa kính trong suốt kia ra

- Giày của Sasa cũng không có ngoài này _ Cô nhóc chu môi, đôi mắt rũ xuống buồn bã, đôi giày đó là của chị Jisoo tặng cho bé, mà bé làm mất rồi. Giờ phải làm sao ?

Lisa bé nhỏ mếu môi, nhìn qua nhìn lại hai phía bên cạnh cửa cổng tiệm. Bỗng, ở nơi vách tường có lá chắn to lớn kia, một cậu bé trục trục đáng yêu đang ngồi choàng hai cánh tay qua đầu gối nhỏ nhắn, cậu có vẻ rất buồn, giống như là sắp khóc, nhìn đôi mắt cậu cô nhóc lại liên tưởng đến đôi mắt nũng nịu của Halim bé bỏng ở nhà mỗi khi đòi ăn vậy.

Lisa từ từ đến gần cậu. Bạn đó cứ nhìn thẳng ra ngoài đường, nhìn trời mưa to rồi lại gục đầu xuống đầu gối, đôi lúc lại nhìn xuống mũi giày

- Bạn, bạn ơi

Cậu bé nhìn lên với vẻ mặt ngạc nhiên, mái tóc xoăn xoăn nâu nhẹ, đôi mắt mở to ngước lên nhìn cô gái nhỏ trước mặt, hạ mắt xuống chiếc bảng tên trước ngực cô nhóc

- Anh lớn hơn em đó, không phải bạn em đâu _ Sau đó lại cúi xuống nhỉn mũi giày

- Anh học lớp mấy ? Em học lớp 1 rồi đó

- Anh lớp 2 rồi. Mà sao lại nhìn anh như thế ?

- Mẹ em dặn trẻ con không nên ra đường vào trời tối một mình, hôm nay lại trời mưa nữa, bố mẹ sẽ mắng anh đấy

- Anh... anh chờ bố mẹ về để cùng dự sinh nhật. Bố mẹ anh làm ở trong kia kìa_ Vừa nói cậu bé vừa chỉ ngón tay về toàn nhà to lớn đèn sáng trưng ở phía trước.

- Anh nghĩ họ đã quên sinh nhật của anh rồi

Lisa buồn thay cho cậu bạn nhỏ trước mặt mình, cô ngồi xuống bên cạnh nhìn cậu, đôi chân không có giày dép vì thế nên ướt nhẹp cả nước mưa dưới mặt đất

- Này, giày em bị cún gặm đi rồi hả _ JungKook nhìn cô em bên cạnh cười phì, mở một chiếc giày của mình ra đưa cho Lisa, bảo cô đặt ngang giày lại, sau đó để hai chân lên đó, chiếc còn lại cậu cũng làm tương tự như cô.

- Em nghĩ bố mẹ đang đi mua bánh kem sinh nhật cho anh đó. Anh bỏ đi như vậy là hư, mà anh hư thì bố mẹ sẽ buồn đó.

JungKook lại tiếp tục cúi gằm mặt xuống nhìn trời mưa, cậu không nói gì, đôi mắt cứ lén lút nhìn cái toà nhà cao lớn kia

- Tặng anh này, chúc mừng sinh nhật

Lisa hai tay cầm chú gấu bông panda nhỏ nhắn đưa ra trước mặt cậu, nở nụ cười tươi đến mức hai khoé mắt híp lại, nói to

JungKook bất ngờ nhìn sang, lần này mắt lại mở to hơn, dừng mắt trước con gấu bông đáng yêu trên tay cô

- Này, em bị cái gì đâm trúng kìaaaa _ JungKook hốt hoảng chỉ tay gần sát bàn tay cô, ở trên ngón út, một vệt đỏ tuy không to nhưng dưới ánh đèn đường sáng chói, đủ để cậu nhìn thấy. 

Lisa cười ngốc ra nhìn lấy ngón tay rồi nhìn lên

- Không có đâu. Mẹ em bảo đây là nốt ruồi của em, không phải chảy máu đâu

- Nốt ruồi màu đỏ à ?

- Vâng hihi. Anh mau cầm lấy đi, em mỏi tay rồi nè

JungKook chớp mắt nhận lấy. Cậu rất thích. Món quà đầu tiên của sinh nhật lần thứ tám, mắt cứ say sưa ngắm nhìn mãi không rời.

- Cảm ơn em. Sinh nhật em ngày mấy ? Anh sẽ tặng quà lại cho em

- Sinh nhật em hai bảy tháng ba

- Ôi qua mất tiêu rồi, vậy năm sau anh sẽ tìm em để chúc mừng sinh nhật

Hai đứa trẻ nhìn nhau cười khúc khích dưới trời mưa tầm tã, phút chốc cậu bé lại nhìn lên bầu trời một màu đen như mực kia, đôi mắt đượm buồn lo lắng.

- À, em tên là gì ?

..... 

- Sasa à, con đâu rồi ? Sasa của mẹ đâu mất rồi ?

Dami hốt hoảng vì không tìm thấy đứa con gái của mình, cô vật vã đi đến gian hàng này đến gian hàng khác, cuối cùng lại thấy con bé đang ở ngoài hiên với hai bàn chân đất

- A mẹ ơi, con ở đây này _ Nghe  giọng mẹ Lisa quay phắt người lại, chưa kịp trả lời câu hỏi đáng để hỏi của JungKook.

- Cháu chào cô  _ Cậu vội vã đứng lên cúi đầu lễ phép với người phụ nữ trước mặt

- Chào cháu _ Dami mỉm cười với cậu rồi lại quay sang con gái

- Mẹ đã bảo con ngồi bên trong rồi kia mà. Hại mẹ đi tìm muốn xĩu. Không nghe lời mẹ không thương đâu

- Không có, Sasa không có hư, Sasa chỉ đi tìm đôi giày của con thôi, mẹ đừng giận Sasa nhé _ Lisa cầm tay mẹ lay lay mím môi, đôi mắt rưng rưng như mèo nhỏ sắp khóc

- Lần sau không được tự ý bỏ đi như vậy nữa nhớ chưa ? Mau đi vào trong tìm giày rồi chúng ta về

- Vâng ạ

JungKook quan sát cuộc đối thoại đầy yêu thương của hai mẹ con nhà kia. Cậu khẽ mỉm cười và cúi mặt xuống xoa đầu chú panda nhỏ bé. Cậu cũng nhớ mẹ, cũng thích được mẹ dẫn đi lựa hoa, cũng thích được nhìn mẹ hờn dỗi, mắng yêu mỗi khi cậu hư. Nhưng đối với cậu, không nhiều ....

- Sinh nhật là phải có hoa chứ nhỉ ? Tặng anh này

JungKook bất giác ngẩng đầu lên, một cành hoa cẩm chướng xanh ngay trước mắt, trông thật xinh đẹp và tươi tắn, tựa như nụ cười của cô bạn nhỏ này. Cánh hoa mềm, được xếp chồng chất lên đua nhau nở, lá xanh cứng cáp dựa vào thân cành, màu xanh biển của những cánh hoa hoà vào xanh lục của thân lá tạo nên một món quà rất tuyệt vời và bắt mắt.
JungKook nhẹ nhàng đón lấy, không quên nở nụ cười thật tươi với cô bạn đáng yêu đứng đối diện

Cành hoa sau khi được đối phương đón nhận, Lisa mừng rỡ vội vàng nắm tay mẹ chạy đi. Đến cổng tiệm còn quay lại nói

- Sinh nhật vui vẻ . Bố mẹ đang chờ anh đó, mau về đi _ Rồi lại híp mắt cười tươi, sau đó chạy vụt vào trong cửa hàng .

__________________

Sinh nhật đầu tiên tôi gặp được em.  Những bản dương cầm cùng những lần gặp gỡ. Có những cuộc gặp gỡ tình cờ là duyên phận cả đời gắn bó. Nhưng cũng có những cuộc gặp gỡ chỉ là tình cờ đúng nghĩa mà thôi ....

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me