LoveTruyen.Me

Lizkook Yeu Em Dien Cuong

Từ ngày Lisa bị ông mino đưa đi, bà Jisoo không ăn không uống, suốt ngày nhốt mình trong phòng gọi tên con.
- Ông đem Lisa đi đâu rồi! Trả con bé về cho tôi. Con bé có tội tình gì chứ? Mau đưa con bé về nhà đi!
Mino vừa đi làm về, nghe tiếng khóc ròng của vợ mình, lòng càng trở nên bực bội.
- Tôi đem nó trả cho cái thằng làm nhục nó rồi! Bà hài lòng chưa? Tôi không có ném nó ngoài đường là may cho nó rồi!
Nói xong, ông ta bực tức bỏ ra ngoài phòng khách - nơi Momo đang nằm bắt chân chữ ngũ xem phim, vẻ mặt hoàn toàn nhăn nhó.
- Con làm gì mà mặt mày khó coi vậy? - Ông ta ngồi xuống cạnh cô ta.
Giọng Momo nhõng nhẽo, nhão như bùn:
- Ba còn nói! Ba cho Lisa tới chỗ tốt như vậy! Rõ ràng là không thương con. Mà con có thương Jungkook thật đâu! Con chỉ muốn làm nội gián cho ba thôi!
Ông ta tức giận:
- Còn nói không thương nó, không thương mà con ghen tỵ với lisa làm gì? Ta nghĩ nó ở nhà thằng đó chắc cũng bị chà đạp không ít. Dù gì thì ta cũng lừa thằng nhãi đó một vố đau vậy! Với ở cạnh ta không tốt bằng ở cạnh thằng nhãi đó sao?
Momo không nói không rằng, bỏ lên lầu. Cô ta đúng hết chịu nổi lão già này rồi. Phải kiếm một nơi khác tốt hơn để trú chân thôi. Tên Jeon Jungkook điều kiện tốt như vậy, cô ta không thể bỏ qua. Cô ta nghe nói Là thị dùng thủ đoạn bỉ ổi khiến BTS đứng trước nguy cơ phá sản, còn chủ tịch BTS thì lên cơn đột quỵ chết, người vợ đau lòng cũng tự tử đi theo, cho nên Jungkook - con trai hai người đó mới hận Mino sâu đậm. Giả dụ như bây giờ, cô phản bội Mino, làm nội gián cho Jungkook. Không biết anh ta có chịu đuổi con điên kia ra ngoài, rồi lấy cô không? Momo nhất định phải thử.
Mặt trời đi xuống dần, rồi mất hẳn sau những tòa nhà cao tầng, trời sắp tối. Jeon Jungkook vừa đi làm về. Anh nghe có tiếng dì Cho í ới trên lầu, nghe có vẻ bất lực lắm:
- Lisa! Cô nghe lời tôi đi có được không? Mau cởi đồ ra, tôi giúp cô tắm. Mấy ngày nay, cô không tắm rồi. Cậu chủ không thích người ở dơ đâu?
Nghe xong, anh thở dài. Lisa này lúc trước chắc hẳn là một tiểu thư cành vàng lá ngọc kén chọn lắm đây. Ăn uống đã khó khăn, đến việc đi tắm cũng không tự làm được. Bề ngoài là một cô gái hai mốt tuổi, bên trong chắc chỉ là một đứa trẻ bốn, năm tuổi.
"Cạch". Anh mở cửa ra thì dì Cho thốt lên.
- Lisa tiểu thư! Cô làm gì vậy? Đừng chui xuống gầm giường.
Jeon Jungkook đến phát cáu với cô gái này. Mấy ngày nay, tuy cô ở nhà anh, nhưng cùng lắm chỉ có dì Cho hay lui tới chăm sóc cho cô thì chạm vào cô được, còn anh, cô không thèm nếm xỉa đến.
- Trời đất! Cậu chủ! Cậu làm gì vậy? Tôi phải năn nỉ cô ấy mãi, cô ấy mới chịu ra đây nói chuyện với tôi, không thì cứ trốn trong tủ suốt. Cậu mở cửa vào làm bao nhiêu công sức của tôi đổ sông đổ bể! - dì Cho phàn nàn.
Hai người đang nói chuyện thì dưới gầm giường vang lên tiếng nói yếu ớt:
- Biến thái đến rồi! Biến thái đến rồi! Mau đi trốn! Mau đi trốn!
Dì Cho nghe xong, chỉ biết lắc đầu. Bà sống trên đời đã hơn sáu mươi năm rồi, chưa bao giờ thấy cô gái nào tội nghiệp như vậy. Đã bị ngẩn ngân ngơ ngơ ra thế này, còn bị cha mẹ gạt bỏ. Cũng may, cô đang ở với cậu chủ của bà, tính cậu chủ lại tốt, nếu không thật không biết sẽ ra làm sao?
- Tội nghiệp! Chắc là cô ấy bị cưỡng hiếp, ám ảnh quá nên mới sinh bệnh điên đây mà. Ai đời mà thất đức thế không biết?
Bà vẫn không biết, kẻ thất đức đó chính là cậu chủ - người bà vẫn thường khen ngợi có tuệ căn. Jeon Jungkook nghe xong thì cảm thấy không ổn chút nào. Tâm trạng dằn vặt thật khó chịu! Bởi anh - kẻ gây ra mọi việc mới có thể thấu hiểu hết hành động của Lisa lúc này. Chắc chắn, cô sợ tiếng mở cửa phòng, sợ cởi đồ trước mặt người lạ, cả giọng nói của anh nữa, đặc biệt là khi anh tức giận, giọng nói càng giống đêm đó mấy phần.
Anh cúi xuống gầm giường, Lisa nhìn thấy mặt anh thì lập tức lấy con gấu bông che mặt lại:
- Quái vật! Biến thái!
Sao cơ? Cô nói gì? Anh là "quái vật". Giống lắm sao? Tính anh rất nóng, nếu với người thường, anh đảm bảo không tha rồi. Nhưng thấy cô sợ hãi, anh chỉ còn cách cố gắng kiềm nén, tự nhủ: "Không được mắng cô ấy nữa! Cô gái này là cái của nợ mình tự gây ra! Mình phải chịu trách nhiệm!"
- Vậy giờ Lía muốn thế nào mới chịu đi tắm đây!
- Mẹ...mẹ....mẹ....Jisoo!
Thường ngày ở nhà, người tiếp xúc được với Lisa chỉ có mẹ. Đến việc tắm rửa, cho ăn, cho uống, bà cũng tự mình làm. Lisa chỉ tin một mình bà.
Jeon Jungkook nghĩ cô đang nhớ mẹ, muốn về nhà, bất giác nói:
- Lisa nhớ mẹ sao? Tôi đưa em về nhà với mẹ.
Không gian trong phòng im lặng một lúc lâu.
Vài phút sau, anh thấy con gấu bông được đẩy ra khỏi gầm giường, một cô gái nhỏ từ từ chui ra.
- Không muốn về nhà đâu! Đừng đưa Lisa về nhà!
Jungkook bắt đầu thấy kì lạ. Mỗi lần nói muốn đưa cô về nhà, thì ngay lập tức cô nghe lời. Cái nhà đó đáng sợ tới mức đó sao? Hay La mino đã nói gì với cô, làm cô sợ, không dám về nhà. Cô không làm gì sai cả, người sai là anh, sao kẻ nào cũng muốn đá cô ra ngoài như vậy.
Jungkook nhìn cô gái nhỏ này, có chút thuận mắt. Tuy cô ấy điên, nhưng cử chỉ và suy nghĩ đều rất ngây thơ, hồn nhiên. Càng nhìn, càng khiến người ta cảm thấy thương.
- Cậu chủ! Cậu ra ngoài đi! Chắc giờ cô ấy chịu nghe lời tôi đi tắm rồi!
- Vậy...tôi ra ngoài!
Anh liếc nhìn gương mặt lấm tấm mồ hôi của Lisa khẽ cười, rồi đứng dậy, quay gót, bước ra khỏi phòng.
Anh lấy điện thoại, bấm một dãy số:
- A lô! Ngày mai, anh cho người đến đây gỡ bỏ cánh cửa phòng ngủ giùm tôi....Được rồi! Càng sớm càng tốt.
Anh nghĩ bỏ cánh cửa phòng đi rồi, người khác vào phòng cô sẽ không phải mở cửa rồi phát ra tiếng "cạch" ám ảnh trong đầu cô nữa. Cảm giác được chăm sóc, bảo vệ một người khác khiến anh cảm thấy ấm áp vô cùng.
Đến giờ ăn, dì Cho ăn chưa kịp no, đã vội buông bát đũa, đem đồ ăn lên tận phòng cho Lisa Bà cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm chăm sóc cô như một người mẹ.
- Lisa Ăn rau đi nào! Cô đừng chỉ ăn thịt! Cô xem người cô, đã gầy gò xanh xao lắm rồi! Phải ăn rau!
Lisa lắc đầu lia lịa. Bà Mười đưa cái muỗng thức ăn đầy rau gần đến miệng cô, ngay lập tức có một lực đẩy, đẩy tay bà ra xa.
Anh ngồi bên cạnh dì Cho, bắt đầu cảm thấy sốt ruột, bữa ăn đã kéo dài hai tiếng đồng hồ. Cô cứ ăn uống thế này, đến bao giờ mới mập lên nổi.
- lisa em không ăn rau, con quái vật kia sẽ đến bắt em ăn thịt cho coi. Ăn rau vào rồi, em sẽ có sức mạnh, không sợ bị nó ăn thịt nữa!
Lisa nghe xong, khép nép nhìn jungkook - lần đầu tiên liếc mắt để ý tới anh:
- Có thật ăn vào rồi, anh sẽ không ăn thịt Lisa không?
Khóe môi anh giật giật, anh nói "con quái vật kia" hóa ra là đang tự ám chỉ mình. Anh thật cứng họng trước cô rồi, đành chấp nhận đóng vai ác hù con nít vậy.
- Đúng đúng!
Dì Cho nghe xong, không nhịn được cười:
- Jungkook! Cô ấy đúng là cục nợ đời cậu rồi!
Momo từ sáng sớm đã việc cớ bị bệnh, không muốn đi làm cùng Mino. Thật ra, hôm nay, cô ta có ý định tới tìm Jungkook, tỏ rõ muốn làm nội gián cho anh. Cô ta không tin anh sẽ không chấp nhận yêu cầu hấp dẫn này. Bởi, Momo nắm rõ trong lòng bàn tay rất nhiều bí mật của Mino cũng như các vụ làm ăn ngầm của ông ta, ngay cả danh sách những quan chức đã nhận tiền "tài trợ đặc biệt" từ Mino để trốn thuế. Chỉ cần nghĩ đến cảnh, Lisa bị anh đuổi ra khỏi nhà, khóc lóc đầu đường xó chợ, bị người ta chà đạp là cô cảm thấy vui rồi.
Momo trang điểm đậm, mặc chiếc váy ngắn bó sát người, lộ đường cong cơ thể, sau đó, khoác lên mình chiếc áo khoác dài, cố tình giấu giếm không cho ai biết cô đi "kiếm trai". Thêm chiếc khẩu trang y tế, giọng nói khàn khàn, hắt xì vài cái. Nhìn vào, ai cũng nghĩ cô ta đi khám bệnh vì cảm cúm.
- Con đi đâu vậy! Momo! Con đi gặp Lisa đúng không? Con biết nó ở đâu, nói cho mẹ biết đi! Mẹ xin con đó!
Bà Jisoo vừa thấy Momo ăn bận định ra ngoài, rối rít chạy lại hỏi. Mấy ngày nay, người mẹ mất con này không lúc nào nguôi ngoai nhớ con, sợ con khổ. Bà cho người đi tìm, nhưng rốt cuộc vẫn bị chồng bà phát hiện, ngăn cản bằng mọi cách.
- Mẹ này! Mẹ thấy con giống đi gặp chị không? Khụ...khụ...con đang đi khám bệnh đó! Cả người con lạnh cóng hết lên rồi đây. Mẹ không quan tâm con thì thôi! Ngày nào, cũng Liz liz
Nói xong một hồi, Momo bực bội bỏ ra ngoài, đúng là thêm một bà già rắc rối, cũng sắp hóa điên theo đứa con mất rồi.
Cô ta lái xe thẳng đến nơi làm việc của Jungkook, tự xưng là con gái chủ tịch tập đoàn La Thi tới để bàn chuyện hợp tác với anh, rồi không nói không rằng, tự tiện chạy lên phòng anh.
"Cốc...cốc...."
- Mời vào!
Momo mở khóa, bước vào phòng, bỏ khẩu trang ra, thấy một gương mặt đầy anh tuấn đang chăm chú với đống tài liệu trên bàn, càng nhìn càng khiến cô ta thêm đắm đuối.
- Xin chào! Jungkook!
Anh ngước lên, nhận ra cô - kẻ hôm trước giả làm Lisa
- Cô là...Momo!
- Đúng! Xin lỗi vì lần trước đã lừa anh! Thật ra thì em cũng bị ép buộc thôi. Anh biết mà, để có được vị trí như ngày hôm nay, em phải làm vừa lòng lão già đó!
Jungkook nghe xong, không muốn nói thêm câu nào nữa, anh lại tiếp tục bận rộn với công việc, rõ không thèm nếm xỉa gì tới kẻ trước mắt. Giọng nói đầy sự ganh ghét, dối trá của người phụ nữ này khiến anh vô cùng chán ghét. Phải rồi! Đáng lẽ cô ta nên là con ruột của Mino mới xứng chứ? Anh đang nghĩ có nên đổi họ của Lisa sang họ anh, đứt hoàn toàn ra khỏi mối quan hệ huyết thống với Mino không?
- Nếu cô không có chuyện gì thì mời ra ngoài cho!
Momo nghiến răng, nắm chặt bàn tay. Không thể bỏ cuộc! Cô ta tung ra con át chủ bài.
Chiếc áo khoác dài kín đáo được cô ta vứt bỏ ra ngoài. Cô ta không tin loại đàn ông cầm thú đến mức một con nhóc mười sáu tuổi cũng không tha như anh lại không thể rung động trước cơ thể quyến rũ của mình.
Momo tiến đến chỗ Jungkook, ngồi lên bàn làm việc của anh, bàn tay mị hoặc khẽ nắm lấy chiếc cà vạt của anh.
- Jungkook! Anh nói xem! Giữa em và Lisa! Ai đẹp hơn?
Chiếc bút đang kí từng nét chữ của Jungkook dừng lại, anh ngước lên nhìn gương mặt đầy mị hoặc của Momo.
- Hiện tại, cô đúng là đẹp hơn em ấy!
Momo nghe xong nở mũi, nghĩ kế hoạch đã thành công.
- Nhưng nếu Lisa chịu ăn chút, chắc chắn xinh đẹp hơn cô. Dù gì tuổi mười sáu của em ấy tôi đã giữ. Lúc ấy, em ấy còn xinh đẹp hơn cô vài phần.
Momo cắn môi, người đàn ông này thực muốn chơi xỏ cô ta đây mà. Con điên Lisa đẹp hơn cô ta sao? Chuyện buồn cười nhất cô ta từng nghe. Momo đã tức tới ói máu, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh.
- Không giỡn với anh nữa! Em đến đây hôm nay là có chuyện muốn thương lượng với anh. Thật ra, ngay từ lần đầu gặp mặt, em đã rất thích anh. Vậy nên, em có thể vì anh làm tất cả mọi thứ, kể cả việc phản bội lại ba nuôi. Em giữ rất nhiều bí mật của ông ấy, chỉ cần anh chịu yêu em, rồi đuổi Lisa đi, em sẽ giao tất cả bằng chứng cho anh. Đến lúc đó, Mino chỉ còn nước rục xương trong tù thôi. Anh thử nghĩ xem? Anh vừa trả thù được, lại vừa...có được em!
Anh ngước nhìn Momo, nắm lấy bàn tay đang nắm chiếc cà vạt của cô ta, khẽ vuốt ve, rồi khẽ nhếch miệng:
- Momo tiểu thư! Nếu cô cảm thấy "không khỏe" có thể đến quán bar tìm một vài chàng trai. Xin lỗi cô! Tôi không phải trai bao! Năm năm trước, tôi đã phạm sai lầm. Năm năm sau, nhất định sẽ không phạm sai lầm nữa!
Từ lúc anh sử dụng cách bỉ ổi nhất có thể để trả thù Mino năm năm trước. Rồi năm năm sau, anh trở về, Mino thì vẫn ổn, chỉ tội thêm một Lisa ngây ngô. Anh hiểu ra rằng sử dụng những cách bỉ ổi sẽ chẳng bao giờ có kết cục tốt đẹp. Mà anh hiện tại còn gánh thêm một cái "của nợ" ở nhà. Anh muốn quang minh chính đại dùng pháp luật trừng trị Mino
- Cút ra khỏi phòng tôi! Ngay lập tức!
Gương mặt lãnh khốc của Jungkook khiến Momo sợ hãi, vội nhặt chiếc áo khoác lên,vội vã ra khỏi phòng.
- A lô! Ông chủ! Cô Momo vừa nói chuyện gì đó với Jungkook rồi rời khỏi!
Một kẻ lấp sau bức tường ở cầu thang đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Momo cho rằng bản thân thông minh, rốt cuộc vẫn bị Jungkook từ chối mộ cách phũ phàng. Có trời mới biết, mọi hành động, cử chỉ của cô ta đều được Mino theo dõi rất gắt gao. Đặc biệt, từ ngày ông ta phát hiện cô ta có tình cảm với Jungkook, càng trở nên đề phòng, nghi ngờ hơn. Hôm nay, cô ta đến tìm anh, mọi sự đã nắm rõ trong lòng bàn tay La mono Hai con chó ấy chắc chắn rồi cũng có ngày cắn lại lẫn nhau.
Tại nhà Jeon Jungkook, dì Cho vẫn đang tập ăn rau cho Lisa Chăm sóc cô gái điên này tuy có chút vất vả. Nhưng càng ngày càng thấy cô nghe lời, ngoan ngoãn hơn, bản thân dì Cho cảm thấy vui vẻ biết chừng nào? Bà tự hỏi không biết ai đã sinh ra cô gái đáng yêu này.
- Lisa Cố ăn thêm chút salad nữa nào!
Lisa há miệng thật to, cả muỗng rau to bự được cô nuốt trọn vào bụng.
- Quái vật...đi đâu rồi?
Dì Cho cười:
- Lisa Cậu chủ không phải quái vật! Cậu ấy rất tốt!
Lisa hai má phồng to, vừa ăn vừa nói:
- Không phải! Quái vật...sẽ ăn thịt người đó! Không được lại gần quái vật đâu nha! Lát hồi quái vật mà về, Lisa sẽ đưa bà đi trốn, bà không phải sợ đâu!
Cô chính là đang lo lắng, muốn bảo vệ cho dì Cho sao? Bà nghe mà cảm động. Bà làm việc cho nhà họ Jeon từ khi ba mẹ anh còn sống lận, cuộc đời bà gắn với nơi đây, bà không có con cháu, chưa một lần cảm giác được hương vị gia đình là thế nào. Lisa làm bà cảm thấy ấm lòng.
Dì Cho nghe có tiếng bước chân quen thuộc từ ngoài cổng, đoán biết cậu chủ đã về.
- Cậu chủ!
Jeon Jungkook vừa xuất hiện trước mặt Lisa, cô lập tức kéo dì Cho muốn lôi bà đi:
- Nhanh lên! Quái vật về rồi kìa! Trốn đi! Trốn đi!
Hôm nay, tâm trạng Jungkook không hề tốt, gặp và nói chuyện với ả Momo kia khiến anh không mấy vui, cảm giác như nhân phẩm bị một ả tiện nhân chà đạp. Anh không đoái hoài

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me