LoveTruyen.Me

Loi Hoi Dap Moi Tinh Don Phuong


Tối hôm nay không khí đã bắt đầu se lạnh, thành phố vẫn nhộn nhịp đông đúc như ngày thường, bảy giờ đêm, tất cả ánh đèn dường đều được bật, ánh sáng tưng bừng như những ngôi sao li ti từ dưới lòng đất chui lên, khắp các tòa nhà cao tầng dần dần được thắp sáng bằng đèn điện, người dân bây giờ mới bắt đầu đổ ra đường.

Lê Quánh Dao một mình xách hành lý đứng đợi tàu hỏa, trong sân ga có không ít người cùng cô chờ đợi, nhưng chẳng có mấy người cô độc lủi thủi giống như cô, ngoài ý muốn bị người khác nhìn ngó.

Gương mặt góc cạnh xinh đẹp thanh nhã, khí chất dịu dàng đoan trang, những ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt gọn mái tóc vén ra sau vành tai, cô trông như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, mong manh thuần khiết, đôi môi anh đảo ửng đỏ vì lạnh, cảm giác như mỹ nhân từ trong tranh bước ra, khiến người ta không nhịn được đưa mắt nhìn thêm vài lần.

Có người muốn đến bắt chuyện với cô, Lê Quánh Dao căn bản đã quen thuộc với tình huống này, tầm mắt cô một mực đặt trên chiếc đồng hồ đeo tay, lạnh nhạt từ chối bọn họ.

Tàu vừa đến ga, Lê Quánh Dao đưa vé của mình cho nhân viên đoàn tàu, sau đó tìm chỗ ngồi yên vị an tĩnh ngủ một giấc.

Không ngờ đến cô vừa ngồi vào chỗ, đột nhiên có một người đàn ông cao lớn không biết từ đâu xuất hiện, khí thế không chút nhường nhịn, giở giọng điệu chất vấn cô.

"Cô gái, cô ngồi ngầm chỗ rồi, đây là chỗ của tôi đã mua! Mời cô rời khỏi!"

Cô khó hiểu ngẩng đầu, tầm nhìn trước mặt cô xuất hiện gương mặt bịt kín bằng khăn choàng màu nâu sẫm, chỉ để lộ vỏn vẹn một cặp mắt có con ngươi đen hẹp kéo dài, trông rất dữ, đôi lông mày sắc bén cùng đầu sóng mũi cao thẳng tấp.

Thấy cô vẫn bình tĩnh không có ý định di chuyển, người đàn ông cau mày thẳng thắn nói thêm lần nữa.

"Cô nghe rõ không? Đây là chỗ ngồi của tôi, phiền cô rời đi! Trước khi tôi gọi nhân viên đến đây!"

Lê Quánh Dao không trả lời ngay, cô quay đầu nhìn số thứ tự được đánh trên mỗi chiếc ghế, từ ngày xưa cô đã luôn tự tin với khả năng ghi nhớ của mình, sau khi đi làm, chút tài năng nho nhỏ này đã cứu vớt cô vài lần, vì vậy cô chắc chắn rằng mình đã ngồi đúng chỗ, có sai, thì chính là người đàn ông này sai.

Bình thường Lê Quánh Dao vốn là người lương thiện, không so đo chuyện nhỏ, nhưng người đàn ông kia từ lúc bắt đầu đã dùng giọng điệu trịch thượng để nói chuyện với cô, Lê Quánh Dao đã ghi hận.

Căn bản, cô là người có thù tất báo.

Lê Quánh Dao chậm rãi 'à' một tiếng, cố tình kéo dài thời gian, mãi cho đến khi tàu hỏa bắt đầu chuyển động, vài phút sau liền ra khỏi ga.

Lê Quánh Dao giương mắt nhìn thẳng về phía người đàn ông, nhẹ giọng nói.

"Tiên sinh, nơi anh muốn đến là Chiết Giang sao?"

"Hả? Đương nhiên không phải, tôi mua vé tàu đến Vân Nam"

Cô mỉm cười như có như không, từ tốn nói.

"Vậy thì tôi chỉ có thể tốt bụng nhắc nhở anh, chuyến tàu này đang di chuyển đến Chiết Giang, ngược hướng với Vân Nam, anh đã lên nhầm tàu rồi tiên sinh! Và còn nữa, đây đúng là ghế ngồi của tôi!"

Người đàn ông bỗng chấn kinh, cứng họng như bị đóng đinh tại chỗ, may mà tinh thần còn vững không lập tức ngã lăn ra.

Sau một hồi bình tĩnh lại, người đàn ông kỳ lạ vội vàng chạy đi tìm nhân viên đoàn tàu để hỏi đường quay trở về, nhưng chỉ có thể đợi đến ba tiếng sau tới ga tiếp theo mới có thể dừng lại cho anh ta xuống.

Nghĩ thế nào cũng rất bực tức, người đàn ông hung hăng quay lại chỗ của Lê Quánh Dao, hai mắt hừng hực tia lửa nhắm vào cô tra hỏi.

"Là cô cố tình khiến tôi không thể xuống tàu có đúng không?"

Lê Quánh Dao thong thả rũ mi, thanh âm ôn nhu nghe rất nhỏ, nhưng đủ để lọt vào ốc tai của đối phương.

"Tiên sinh đừng suy bụng ta ra bụng người, ngay từ đầu tôi không nhường chỗ, thì anh cũng nên xem lại vé tàu của mình đi chứ? Lên nhầm tàu, anh còn trách tôi được sao?"

Ngón tay người đàn ông run run chỉ vào cô, lúc sau liền tức đến mức ngồi bịch xuống sàn, giãy đành đạch.

"Tôi không thể đến trễ được cô có biết không hả? Giải đấu này đặc biệt quan trọng với tôi, vì tôi đã thua một lần rồi, tôi phải lấy lại danh dự của mình..."

Đoạn, lúc người đàn ông cử động, vô thức khiến chiếc khăn choàng rơi xuống bả vai, lúc này gương mặt tuấn tú của anh ta lộ ra, Lê Quánh Dao quan sát một lúc, gợi lên một thứ cảm giác khá quen thuộc.

Cô ngẩn ra, mắt sáng rực lên như vừa khám phá ra điều gì đó.

"Trương Sâm?"

Người đàn ông vội vàng kéo khăn choàng lên, đột nhiên trừng nhìn cô.

"Có phải ngay từ đầu cô đã biết thân phận của tôi rồi hay không? Cô là fan cuồng theo dõi tôi đúng không?"

Không ngờ đến con người 'cực kỳ tốt bụng, ấm áp' trong mắt người hâm mộ lại có giọng điệu vừa mở miệng ra liền nghi ngờ người khác, cô đặc biệt lưu tâm, muốn nhanh chóng quay lại tòa soạn, thông báo xóa bài.

"Trương tiên sinh, anh nên xem xét lại tình huống một chút, rồi chúng ta nói chuyện! Ngay từ đầu là anh lên nhầm tàu, tôi căn bản không thần thông quảng đại đến mức theo dõi anh để đi trước anh một bước! Hơn nữa, tôi không phải fan của anh"

Tôi là fan của Lục Viêm có được không!

"......"

Người đàn ông theo bản năng bình tĩnh hít thở, sâu chuỗi sự việc, sau khi cảm thấy bản thân sai đến mức không thể cứu chữa bắt đầu ân hận, ánh mắt cảnh giác lén lút nhìn cô, sau đó nhìn xung quanh một lượt mới chấp tay phía trước tha thiết mở miệng.

"Thành thật xin lỗi! Tôi đã hiểu lầm cô! Từ đầu tôi không nên tự nhận định cô là người cuồng theo dõi áp đặt lên người cô, tôi hoàn toàn sai rồi, mong cô sẽ tha thứ cho sự ngạo mạn của tôi!"

Lê Quánh Dao hơi mím môi, giây sau mới buông lơi ra, thở dài một hơi, xem ra người đàn ông này không đến mức đáng ghét đi.

"Tôi bỏ qua cho anh, hơn nữa, Trương tiên sinh, vì sao một vận động viên nổi tiếng như anh lại đi tàu hỏa một mình vậy? Từ Thành Đô đến Vân Nam đi máy bay không phải nhanh hơn sao?"

Trương Sâm không dám lộn xộn gì nữa, nhìn thấy ghế ngồi bên cạnh Lê Quánh Dao chưa có người ngồi, người đàn ông đánh liều ngồi xuống, chậm rãi giải thích.

"Thật ra đoàn đội của tôi đều đã đi đến Vân Nam bằng máy bay, còn tôi phải tách ra, vì trước đó có một bức thư nội dung đe dọa gửi đến nhà riêng của tôi!"

Ngưng lại một nhịp, người đàn ông nọ dè chừng nhìn cô, không nói thêm.

Lê Quánh Dao biết hai người giống như bèo nước tương phùng không có khả năng tin tưởng để kể chuyện riêng, vì vậy cô đành phải thành thật cho đối phương biết thân phận của mình, đoạn, cô lấy bảng tên của mình đưa đến trước mặt Trương Sâm.

"Xin lỗi Trương tiên sinh, trùng hợp là tôi đến từ tòa soạn MK-BSC, mức độ này anh có thể tin tưởng tôi một chút, nếu như anh không phiền, hãy để tôi dùng một chút khả năng của mình để ngăn chặn việc anh bị uy hiếp được không?"

Trương Sâm nhìn chằm chằm vào bảng tên của cô, con ngươi hơi nới lỏng ra, đột nhiên dựng người dậy ngước nhìn cô, rồi vò đầu bức tai, may mà tóc anh ta là kiểu tóc ba phân của vận động viên, nên không thể bị đánh rối.

"Khoan đã, Lê Quánh Dao? MK-BSC chắc không có người thứ hai có tên đặc biệt như cô đâu nhỉ?"

Lê Quánh Dao không trả lời, nhìn anh khó hiểu.

Người đàn ông vỗ đùi một cái đét, cảm giác như đánh cho bản thân tỉnh lại, nở nụ cười hồ hởi như một đứa trẻ, đưa hai tay ra chụp lấy vai cô.

"Nếu như tôi không nhầm thì cô nhà báo đây chính là người đã viết bài tuyên truyền cho tôi đúng không? Gần đây người hâm mộ của tôi tăng lên đều là nhờ có cô! Mỗi ngày trước khi đi ngủ tôi đều sẽ mở bài viết của cô xem lại một lần, cô thực sự đã chữa lành cho tôi đấy!"

"......."

Lê Quánh Dao bị người kia rung lắc một hồi lâu mới chịu dừng lại, cô cười gượng gạo lấy lệ.

"Trương tiên sinh đã quá khen, quá khen rồi!"


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me