Loi Tieu Kiet Sat Viet Lai Thieu Nien Ca Hanh
Hai con ngươi Tiêu Sắt rung động, trái tim đập nhanh hơn trong một thoáng, trong lòng lại khó chịu không nói nên lời.Ngươi không muốn nhìn ta rơi vào nguy hiểm, ta cũng không muốn nhìn các ngươi bị nguy hiểm vậy. Đều là sinh mạng như nhau, trên đời này cũng không có người thứ hai, mỗi người đều là độc nhất. Sao y có thể bình thản đứng nhìn được?Đương lúc Tiêu Sắt muốn mở miệng, lại nhìn thấy quanh mắt Lôi Vô Kiệt đọng nước, sững người."Tiêu Sắt, huynh đáp ứng ta được không? Lần sau đừng như vậy nữa? Được không?"Cả đời Lôi Vô Kiệt hắn tung hoành ngang dọc, cứ chỗ nguy hiểm là không do dự xông vào đầu tiên, từ trước đến giờ chưa từng cầu xin ai cái gì. Vậy mà lúc này hắn lại nhỏ giọng khẩn khoản nói với Tiêu Sắt, vẻ mặt như thể chỉ cần y lắc đầu một cái thôi, hắn sẽ khóc đến mai cho y xem.Tiêu Sắt không rõ trong lòng mình là cảm giác gì. Tên ngộc này, bình thường đâu có nhìn ra là hắn mít ướt thế đâu. Tiêu Sắt thu hồi lại chủ ý muốn phản bác, nhìn hắn khổ sở như thế, trong lòng cũng khó chịu. Y mở miệng." Được"" Ờm, cái kia ... Lôi sư huynh, thuốc đun xong rồi."Đất mẹ ơi nhóc đứng đây được một lúc rồi, hai người kia không hề phát giác, nhóc cũng không dám đả động đến, đành bất đắc dĩ đứng hóng nốt câu chuyện.Tiêu Sắt giật mình nhìn qua, lập tức lại làm như không có việc gì quay mặt vào trong.Không đúng, y chột dạ cái gì? Lại không phải lần đầu hai người họ dính lấy nhau.Lôi Vô Kiệt lại không nghĩ nhiều, chớp chớp mắt, cười cảm ơn sư đệ hắn, đón lấy bát thuốc." Tiêu Sắt huynh ngồi thẳng lên một chút, chậm thôi, đau thì nói ta."Tiêu Sắt im lặng. Y không phải chưa từng bị thương qua. Ngày đó y bị người ta phế bỏ võ công, từ cao thủ bậc Tiêu Dao thiên cảnh, thiên chi kiêu tử ngã xuống dưới đất. Trời hôm ấy mưa xối xả, một mình y nằm trong mưa, sức cùng lực kiệt như sắp chết. Vậy mới nói, lần bị thương này có điểm tương đồng, y đã sớm quen, gắng gượng thêm một chút không có vấn đề gì. Nhưng mà ... Tiêu Sắt chầm chậm đưa tay lên. Khó có dịp được quang minh chính đại sai xử tên ngộc này, Tiêu Sắt nhất định là không bỏ qua rồi.Khoé mắt y nhiễm ý cười, tâm tình cũng tốt lên mặc cho Lôi Vô Kiệt đỡ mình dậy.Lôi Vô Kiệt bưng bát thuốc lên trước mắt y, thổi phù phù.Tiêu Sắt nhìn hắn, vẻ mặt ghét bỏ. Nghiêm túc không được một chốc, giờ lại trở về bộ dạng ngốc nghếch này rồi. Lôi môn tốt xấu gì cũng là đại thế gia trong giang hồ, tại sao lại dưỡng được một tên ngộc như này chứ?" Ấy Tiêu Sắt huynh làm gì?"Tiêu Sắt nhìn hắn không nói gì, tay đón lấy bát thuốc. Mắt thấy Lôi Vô Kiệt muốn đứng người dậy đòi đút, y đành chớp mắt ra hiệu " tự ta uống được".Lôi Vô Kiệt đơ ra. Hắn nhìn Tiêu Sắt một hơi đổ hết thuốc vào miệng, cố tỏ ra là không có gì, đôi hàng lông mày lại nhăn nhăn lại rất nhỏ, cười trong lòng." Tiêu Sắt thật đúng là kim chi ngọc diệp được nuông chiều lớn lên rồi. Tiêu Sắt vậy mà sợ uống thuốc."Hắn mò tay vào trong vạt áo, lôi ra một túi mứt, nhẹ giọng." Tiêu Sắt, há miệng"Tiêu Sắt đột nhiên cảm nhận được trong miệng truyền tới vị ngọt của mứt, lập tức quay sang thấy Lôi Vô Kiệt đang nhìn mình cười cười." Ngươi lấy đâu ra mứt?"Hắn cầm túi mứt xoay xoay trên tay." Ta đi qua tiệm đồ ngọt tiện tay mua. Huynh thích ăn đồ ngọt không?"Tiêu Sắt mấp máy môi." Ta nói không thích thì sao?"Lôi Vô Kiệt dừng tay lại, hắn nghĩ nghĩ, nói." Vậy chút nữa ta đi chia cho mọi người."Tiêu Sắt nuốt xuống miếng mứt, vươn tay ra, ý tứ hiện rõ trên mặt "đưa ta".Lôi Vô Kiệt khó hiểu." Không đúng nha Tiêu Sắt, không phải huynh nói không thích ăn sao?"Hắn nhìn Tiêu Sắt cầm gói mứt, đặt bên cạnh gối đầu, hừ nhỏ một tiếng." mua cho ta thì là của ta, hỏi lắm như thế làm gì." Tất nhiên là lời này Lôi Vô Kiệt không nghe được.Tiêu Sắt cử động người, cả người hơi lảo đảo, kinh mạch trong người đều âm ỉ. " Tiêu Sắt huynh muốn đi đâu?""Ra ngoài"Vừa nói vừa muốn đứng thẳng người lên. Tiêu Sắt biết tình huống cơ thể y hiện tại cực kỳ không tốt, trước lúc ra tay đã dự đoán trước được. Lần này có lẽ mạng y cũng không lớn được như lần trước đi? Tiêu Sắt cười nhạt trong lòng.Lôi Vô Kiệt nhìn y đứng trên nền đất, sắc mặt suy nhược, không dám khuyên. Suy cho cùng thì Tiêu Sắt cũng không có khả năng cho hắn ôm ra ngoài, đành phải cúi người xuống, bắt lấy cánh tay y đặt lên bả vai mình mượn lực, quỳ một chân trên mặt đất đi giày cho Vĩnh An vương điện hạ.Tiêu Sắt nhìn mái tóc hơi hung đỏ của hắn, suy nghĩ đã phiêu đi nơi nào rồi.Định thần lại, thấy Lôi Vô Kiệt đã đứng thẳng người cẩn thận nhìn mình . Tiêu Sắt nói cảm ơn, chịu đựng đau đớn trên người, bước ra ngoài. [🥹 chưa chi đã thể hiện bản tính thê nô]" Tiêu Sắt huynh đi chậm thôi!"Hắn đi lùi lại một chút, tay đặt hờ sau eo Tiêu Sắt, sợ y ngã.Tiêu Sắt lại không chú ý đến điều này. Tên ngộc này, tối ngày cứ Tiêu Sắt Tiêu Sắt, gọi đến mức tai ta sắp đóng kén rồi." Thật sao? Có cách cứu Tiêu Sắt rồi?"Sắc mặt mọi người hiện lên sự mừng rỡ. Tư Không Thiên Lạc vội hỏi." Vậy hải ngoại tiên sơn đó ở nơi nào? Chúng ta đi đâu tìm?"Nho kiếm tiên băn khoăn."Nhưng mà nghe rất mơ hồ, thậm chí còn chưa có người đặt lên đó đúng không?"Hầu gia bình tĩnh." Chỉ cần vẫn còn là trên giang sơn của Bắc Ly ta, ta có đào từng tấc đất lên cũng sẽ phải tìm ra."Mọi người liếc hắn. Ngươi phẩm hàm to, ngươi giỏi.Đại sư huynh cắt ngang, giọng nói chắc nịch." Không, cái đảo này có thật. Bách Lý sư phụ đã từng đến rồi, người đã kể cho ta nghe một lần. Nghe nói lần này còn đi để tìm phương pháp ủ rượu nữa.""Tiêu Sắt chúng ta đi hải ngoại tiên sơn tìm thần tiên được không? Thần tiên sẽ chữa khỏi cho huynh"Giọng nói Lôi Vô Kiệt gấp gáp vang lên phía ngoài cửa.Chỉ thấy bên ngoài, hai bóng người bị lam một đỏ tiến vào. Ba người Đường Liên, Vô Tâm và Tư Không Thiên Lạc nhìn Tiêu Sắt, lại để ý cái bàn tay đặt hờ sau eo y, quyết định giả mù coi như không thấy.Tiêu Sắt quả nhiên đoán không sai, thương này khó chữa, ít nhất là ở đây không ai chữa được." Sở Hà!"" Hoàng thúc, đến bắt con về sao?"Sắc mặt Tiêu Sắt bình tĩnh.Hầu gia lo lắng, sốt ruột nói." Sở Hà, phụ hoàng con lệnh ta đến đón con về. Giờ con nhìn lại mình bây giờ xem, tối ngày chỉ biết làm trưởng bối lo lắng."Tiêu Sắt không nói gì, ngồi xuống, ánh mắt thất thần nhìn bàn trà trước mặt.Một bên Lan Nguyệt hầu cứ nói, một bên Tiêu Sắt lại không có phản ứng. Lôi Vô Kiệt thật nhìn không được." Này Hầu gia, Tiêu Sắt y vừa mới tỉnh. Ngài nói ít lại chút có được không?"Hầu gia trừng hắn một cái, cuối cùng quay lại hỏi Tiêu Sắt, chốt một câu." Con muốn quay về không?"" Con không về."Đợi nửa ngày lại đợi được Tiêu Sắt nhàn nhạt phun ra một câu như thế, lại nghĩ đến hiện tại không thể kích thích y, Lan Nguyệt hầu nuốt cục tức xuống, thỏa hiệp." Con muốn đi hải ngoại tiên sơn?"" Cho con thời gian sáu tháng. Qua sáu tháng, con sẽ về, lúc đó không phiền người đến đón nữa."Tiêu Sắt đón lấy ánh mắt hoàng thúc, khẳng định." Người khác nói người có thể không tin, nhưng con là Tiêu Sở Hà."Chính là cái vị Tiêu Sở Hà nhất ngôn cửu đỉnh kia.Lan Nguyệt hầu gật đầu, kéo theo Diệp tướng quân, cáo từ mọi người ở đây, vội vã chạy về Thiên Khải báo tin.Vô Tâm ở bên cạnh hỏi y." Tiêu Sắt, sao ngươi lại chắc chắn trong vòng nửa năm như thế?"" Đó là Tiêu Sở Hà nói, liên quan gì đến Tiêu Sắt ta."Xung quanh hít khí lạnh nhìn y. Lôi Vô Kiệt là người đầu tiên phản ứng lại."Không sao. Tiêu Sắt sẽ trị khỏi trong vòng sáu tháng mà."Hoa Cẩm nhìn cũng quanh không còn vấn đề gì nữa, bèn nói." Hết việc rồi, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi. Cái thân thể này của ngươi không cường chống được lâu vậy đâu. Ta xem sốt còn chưa lui nữa "."Nghỉ ngơi thêm hai hôm nữa đi rồi lên đường cũng không muộn."Lần này Tiêu Sắt không cãi lại, chậm rãi đứng dậy, thong thả đi.Về đến trước cửa phòng một quãng ngắn liền gọi." Lôi Vô Kiệt""Ơi"Lôi Vô Kiệt nhích lại gần y hơn, cúi đầu tỏ vẻ hắn đang nghe." Người đau."Lôi Vô Kiệt mở to mắt, hai cánh tay kích động đến run rẩy.Đây là Tiêu Sắt chủ động nói cho hắn nghe, cũng chính là chủ động muốn hắn giúp đỡ, cũng là... để cho hắn ôm vào phòng rồi?Lôi Vô Kiệt dè dặt nhìn Tiêu Sắt. Hắn nhẹ nhàng xuyên tay qua chỗ đầu gối và gáy y, cẩn thận ôm lên.Tiêu Sắt cũng không thấy có gì không đúng, vùi mặt vào lớp áo Lôi Vô Kiệt, bảo trì im lặng.Mắt môi của tóc hung đỏ đều nhiễm ý cười, từng bước ôm tóc đen đi vào phòng.
Tiêu Sắt ăn hành, nhà nhà đều zui. 🫶🏻
Tiêu Sắt ăn hành, nhà nhà đều zui. 🫶🏻
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me