[ Long fic/Edit ] [Hunhan] Cưng chiều bảo hộ vợ yêu
Chap 48: Mời ăn
Thế Huân mang Lộc Hàm đi vào một nhà hàng kiểu dáng Âu Tây, tìm một phòng trang nhã, hai người ngồi mặt đối mặt."Hàm nhi, muốn ăn cái gì?" Thế Huân cưng chìu hỏi."Cái gì cũng được, em không kén ăn ." Lộc Hàm dịu dàng nói, cử chỉ ăn nói đều có được một loại khí chất thoát tục, như một đóa hoa bách hợp, tinh khiết trắng noãn, không tranh quyền thế, nhưng mà lại có loại hoa hồng ý vị mê người, có thể dẫn phát tiềm thức dục vọng của đàn ông."Không kén ăn thì tốt, như vậy đối với thân thể rất tốt." Thế Huân mỉm cười, sau đó đem menu khép lại, giao cho người phục vụ, nhàn nhạt nói: "Như cũ, lấy hai phần.""Thiếu chủ, có món ăn gọi là ' như cũ ' sao?" Lộc Hàm ngây thơ hỏi.Tuy cậu không thường xuất hiện tại loại nhà hàng cao cấp này, nhưng mà cũng không phải chưa từng tới, căn bản chưa nghe nói qua có món ăn ' như cũ ' ."Trước kia anh thường xuyên đến đây ăn, bình thường cũng gọi đồng nhất chỉ có một món, cho nên nói như cũ, bọn họ biết rõ nên đem cho anh cái gì ." Thế Huân cười giải thích.Thế Huân bởi vì Lộc Hàm vẫn ngây thơ cùng thuần khiết như vậy mà cảm thấy cao hứng, anh muốn chính là cậu đáng yêu như vậy, thống hận nhất chính là những người đàn bà kia tràn ngập dơ bẩn dục vọng cùng tâm cơ. Xem ra trong bốn năm này, anh đã thành công bảo vệ Hàm nhi của anh để cho cô bảo trì được sự thanh thuần lúc đầu."Thì ra là thế, thiếu chủ, vì sao mà nhiều người nhìn chúng ta như vậy ?" Lộc Hàm nghi vấn.Từ lúc bọn họ vừa tiến vào, người chung quanh đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn bọn họ, làm cho người ta cảm thấy vô cùng không thoải mái. Thử hỏi, ai nguyện ý ăn một bữa cơm mà bị người ta nhìn chằm chằm."Đừng để ý đến bọn họ, chúng ta ăn của chúng ta." Thế Huân không thèm để ý mà nói, sau đó bắt đầu ăn thức ăn người phục vụ đưa tới.Tuấn nam mỹ thụ, ai không thích nhìn, Thế Huân đã thấy nhưng không thể trách rồi, nhưng mà cuộc sống của cậu tương đối là đơn thuần, ngoại trừ trường học, không có đi qua nơi nào khác, tự nhiên không biết đạo lý này."À." Lộc Hàm hiểu gật gật đầu, theo Thế Huân cầm lấy dao nĩa, lạnh nhạt mà cắt lấy thức ăn trong dĩa.Cậu rất ít dùng dao nĩa để ăn cơm, cho nên không thông thạo lắm, nhưng miễn cưỡng cũng không có trở ngại, tối thiểu nhất không phải là cái gì cũng không biết."Hàm nhi, sao lại không ăn, ăn không ngon sao?" Thế Huân ăn được một nửa, nhìn thấy cậu bất động, vì vậy nghi vấn."Thiếu chủ, em không đói bụng, phần này của em cho anh ăn." Lộc Hàm đem của mình đẩy tới trước mặt anh cười nói.Cậu vừa rồi nhìn thấy thiếu chủ ăn vô cùng nhanh, bộ dạng giống như rất đói, cho nên không nỡ ăn, muốn đem của mình đưa cho thiếu chủ ăn."Anh không phải đứa trẻ ba tuổi, lừa gạt không được, làm sao em lại không đói bụng, mau ăn đi, không đủ thì gọi thêm." Thế Huân đem thức ăn đẩy tới trước mặt Lộc Hàm quan tâm nói.Anh hiểu được tâm tư này của cậu bé này, không phải là lo lắng anh ăn chưa no ư, nhưng cậu thật đúng là ngốc, tuy Ngô thị gặp phải phá sản, nhưng mà tình trạng của anh còn không đến mức luân lạc tới đói bụng ."Nhưng mà thiếu chủ anh còn đói, cũng là anh ăn đi." Lộc Hàm lần nữa mang thức ăn đẩy tới trước mặt Thế Huân."Ngoan ngoãn nghe lời, ăn no anh đưa em trở về." Thế Huân vừa đẩy trở về vừa cưng chiều nói.Lộc Hàm lúc này làm cho tâm anh ấm đến trong tâm khảm, mặc dù chỉ là một sự kiện nho nhỏ, nhưng mà có thể thấy được tâm ý của cậu, anh có thể cảm giác được cậu bé này cho anh tình yêu mãnh liệt cùng quan tâm."Nhưng mà --" Lộc Hàm còn muốn cãi lại, đem thức ăn đẩy tới trước mặt Thế Huân nhưng mà mới đẩy tới một nửa, một bàn tay đột nhiên ở trên trời rơi xuống, đem thức ăn của cậu cùng chén đĩa cầm lên.Diệp Tầm Phương nghe thám tử hồi báo, nói nhìn thấy Thế Huân cùng Lộc Hàm ăn cơm tại nhà hàng kiểu Âu Tây, vì vậy chạy đến, vừa hay nhìn thấy một màn đùa giỡn mời ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me