LoveTruyen.Me

[ Long fic/Edit ] [Hunhan] Cưng chiều bảo hộ vợ yêu

Chap 51: Văn kiện phong ba

luhan_exo_fighting

Ngày hôm sau vừa tan học, cậu cầm thức ăn do chính mình chuẩn bị cẩn thận, đi vào trước cửa lớn của Ngô thị, bởi vì ngày hôm qua bị giáo huấn, làm cho cậu thấp thỏm bất an, vì vậy khúm núm đi tới cửa chính của Ngô thị.

"Hắc, xin chào." Cậu chào hỏi với cô tiếp tân ngày hôm qua, trong lòng còn có chút sợ hãi cô tiếp tân này.

"Xin chào." Cô tiếp tân lễ phép cúi đầu gật đầu tỏ ý với cậu

"Tôi tìm --" không đợi cậu nói xong, cô tiếp tân lập tức nói, "Tổng tài bây giờ đang mở một hội nghị quan trọng, nhưng ngài ấy có báo qua, chỉ cần là Lộc thiếu gia đến đây, thì để cho cậu vào trong phòng làm việc của ngài ấy chờ."

Sáng sớm hôm nay, cô đã bị tổng tài khiển trách một trận, cũng bởi vì ngày hôm qua cô đã ném cậu trai này ra ngoài, còn báo hôm nay gặp cậu ấy, để cho cậu ấy tiến vào. Xem ra tổng tài cùng cậu trai tên Lộc Hàm này quan hệ không tầm thường, may mắn cô chưa có bị đuổi đi.

"Tôi đây có thể đi vào tìm anh ấy không?" Cậu lễ phép hỏi.

"Có thể, xin mời." Cô tiếp tân cũng khách khí nói.

Cậu lần nữa gật gật đầu với cô tiếp tân, mỉm cười, sau đó đi về phía thang máy, dựa theo chỗ anh đã nói ngày hôm qua mà đi đến.

Cậu lấy chìa khóa ra, mở cửa văn phòng của tổng tài ra, sau đó đi vào, khẽ đóng cửa lại, và ngồi ở bên trong chờ.

Thiếu chủ nói muốn cậu ở chỗ này chờ anh, cho nên cậu sẽ ngoan ngoãn chờ .

Cậu thả thức ăn trong tay xuống, vốn muốn yên lặng ngồi đó, lại phát hiện văn phòng làm việc của anh vô cùng lộn xộn, khắp nơi đều là giấy tờ, vì vậy bắt đầu thu dọn một chút.

Nhưng mà trong khi đang thu dọn, tất cả văn kiện gần như đều là tiếng Anh, hơn nữa có nhiều văn kiện chỉ mới phiên dịch một nửa, còn có rất nhiều chưa phiên dịch ra.

"Mình nên giúp thiếu chủ phiên dịch." Cậu lấy giấy bút, ngồi ở trên bàn làm việc, bắt đầu phiên dịch giúp Tề Hiên, không tới vài phút đã phiên dịch xong một phần văn kiện rồi.

Tuy cậu không thể hiểu được nội dung bên trong văn kiện, nhưng cái này cũng không quan trọng, chỉ cần cậu có thể phiên dịch ra là tốt rồi.

Cậu hết sức chăm chú mà phiên dịch, sau đó âm thanh sắc bén ở bên ngoài làm cậu sợ tới mức lập tức phủ kín tất cả văn kiện lại.

Bởi vì thiếu chủ đã từng nói, văn kiện trong văn phòng anh đều vô cùng quan trọng, không thể để cho người khác nhìn thấy, toàn bộ những văn kiện này cậu phải bảo vệ giúp thiếu chủ.

"Ngô Thế Huân, anh đi ra cho tôi." Diệp Tầm Phương ở bên ngoài phòng làm việc của anh hô to, hô xong liền trực tiếp đẩy cửa vào.

"Tại sao là mày?" Diệp Tầm Phương nhìn thấy cậu ngồi ở trên bàn làm việc của anh, rất là kinh ngạc.

"Thiếu chủ bảo tôi ở chỗ này chờ anh ấy." Cậu nói, tay không tự chủ được mà che văn kiện lại.

"Thế Huân đâu?" Diệp Tầm Phương không có chú ý tới cậu đang cực lực bảo vệ những văn kiện này, một lòng chỉ muốn tìm anh.

"Thiếu chủ đang họp --" cậu khẩn trương trả lời.

Bởi vì ánh mắt của Diệp Tầm Phương luôn ở trên người của cậu, làm cho cậu cảm thấy rất sợ hãi, cậu sợ mình không bảo vệ được những văn kiện quan trọng này.

"Mày đi gọi anh ta tới cho tao." Diệp Tầm Phương cao ngạo ngồi xuống trên ghế sa lon bên cạnh và ra lệnh.

"Không đi --" Cậu không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.

Cậu đi, như vậy những văn kiện này nhất định sẽ bị Diệp Tầm Phương nhìn tới, đều do cậu không tốt, đã quên đóng cửa.

"Mày nói cái gì, mày dám nói với tao là không đi." Diệp Tầm Phương đứng lên, tức giận nhìn cậu lúc này mới phát hiện hai tay của cậu ấy cố gắng che chở văn kiện ở trên bàn.

"Đem văn kiện trên bàn đưa cho tao xem một chút." Diệp Tầm Phương tiếp tục ra lệnh.

"Không được --:" Cậu càng dùng sức che chở văn kiện, kiên quyết cự tuyệt.

"Đừng tưởng rằng Thế Huân cưng mày, thì tao không có biện pháp bắt mày, mày nên hiểu rõ, bây giờ là Tề Hiên muốn cầu cạnh tao, tao mà mất hứng một chút, tùy thời có thể làm cho Ngô thị phá sản, mày tốt nhất chớ chọc tao. Mau đem văn kiện đưa cho tao xem." Diệp Tầm Phương nói, không đợi cậu nói, trực tiếp đưa tay giật lấy.

"Không được, trả lại cho tôi." Cậu cố gắng đoạt lại văn kiện đã bị Diệp Tầm Phương cầm lấy đi một nửa.

Nếu như văn kiện bị Diệp Tầm Phương nhìn thấy, như vậy thiếu chủ nhất định sẽ vô cùng tức giận, cho nên nói cái gì cậu cũng cần phải bảo vệ tốt những văn kiện này.

"Khẩn trương như vậy, nhất định là bí mật mà không thể cho ai biết, tao không thể không xem, đưa đây." Diệp Tầm Phương đổi lại dùng hai tay cướp đoạt.

Cậu cũng không yếu thế, trực tiếp dùng thân thể của mình cố gắng ngăn chặn văn kiện, không để cho Diệp Tầm Phương cướp đi.

"Tiện nhân --" Diệp Tầm Phương cực kỳ nổi giận, lấy tay ở phía sau lưng cậu hung hăng nhéo cô một cái.

"A --" cậu đau đớn mà kêu to, nhưng vẫn không có buông văn kiện ra, thân thể cũng không di chuyển, tiếp tục chống lại Diệp Tầm Phương.

Đau quá, nhưng mà mặc kệ đau thế nào, văn kiện cậu phải bảo vệ tốt.

...............................^.^........................

Xong vậy là mình hết nợ mấy bạn rồi nha.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me