[ Long fic/Edit ] [Hunhan] Cưng chiều bảo hộ vợ yêu
chap 7 + chap 8
Chap 7: Mẹ nuôi. Bà Lâm ở một bên nhìn cậu đánh răng rửa mặt, đợi cậu làm xong, thì chải tóc cho cậu, sau đó mang cậu đến bên bàn ăn.Cậu nhìn cả bàn thức ăn ngon, không ngừng nuốt nước miếng, nhưng vẫn không dám ngồi xuống.Hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện xấu rồi, cậu không cách nào tiếp nhận, cậu không thể tin được, trong nháy mắt thế giới hoàn toàn thay đổi, nếu như có thể vẫn cứ như vậy, thì thật là tốt biết bao! "Hàm nhi, sao còn đứng đó, mau ngồi xuống, một hồi bác Lâm sẽ trở lại, ông ấy đã đi mua thức ăn rồi". Bà Lâm khuyên."Mẹ Lâm, những thức ăn này là cho con ăn sao?". Cậu đối với thức ăn trên bàn tràn đầy khát vọng, nhưng vẫn không dám tùy tiện ăn."Đương nhiên, những thức ăn này là do mẹ Lâm đặc biệt làm cho con, con nếm thử xem ăn được không, nếu như không ăn được, mẹ Lâm sẽ phải tiếp tục cố gắng thêm rồi". Bộ dáng bà Lâm làm ra vẻ bi thương nói."Không, con nhìn thấy là biết rất ngon rồi, nhưng con thật sự có thể ăn sao? Nếu mà ăn thì con không có tiền trả cho người đâu, mẹ con đã nói qua, không thể tùy tiện mà muốn đồ của người khác". Cậu cúi đầu nói.Cậu biết rõ, ăn được gì đó khẳng định phải dùng tiền, nhưng mà cậu không có tiền."Không cần tiền, đây là mẹ Lâm đặc biệt làm cho con, con cứ nhiệt tình ăn là được rồi". Bà Lâm nói xong, sau đó giúp cậu ngồi xuống, đem chiếc đũa đưa tới tay của cậu, bản thân mình cũng ngồi ở bên cạnh, không ngừng gắp thức ăn cho cậu."Mẹ Lâm, tại sao người phải đối tốt với con như vậy?". Cậu không dám động vào thức ăn, hơn nữa lại cảm động hỏi."Bởi vì mẹ Lâm yêu mến Hàm nhi, cho nên muốn đối tốt với Hàm nhi, mẹ Lâm không có con trai, cũng luôn muốn có một đứa con trai, Hàm nhi có nguyện ý làm con trai nuôi của mẹ Lâm không!".Cậu bé này quá bướng bỉnh rồi, đã đói đến mức không chịu được, vậy mà chỉ nhìn thức ăn mà chảy nước miếng, cũng không muốn động đũa, xem ra nên cho cậu bé một mối quan hệ, bằng không cậu bé có thể sẽ không ăn những thức ăn mà bà làm, nếu đã nói như vậy, bà làm sao mà báo cáo cùng thiếu chủ được chứ!"Nguyện ý, con nguyện ý làm con trai nuôi của mẹ Lâm". Cậu hưng phấn nói.Có một người mẹ nuôi yêu thương cậu như thế, cậu cầu còn không được."Đã nguyện ý, như vậy mẹ Lâm làm thức ăn cho con trai mình, có phải là rất hợp lý
không?"."Dạ --". Cậu mỉm cười, hài lòng gật gật đầu, sau đó bắt đầu ăn nhiệt tình.Dưới khuôn mặt ngây thơ, căn bản không biết rõ mọi chuyện đều đã có người an bài."Ăn rất ngon nha, đã lâu rồi con chưa từng được ăn thức ăn ngon như thế". Cậu vừa ăn vừa tán thưởng.Năm năm rồi, từ năm năm nay cậu đều là ăn khoai lang cùng bánh bao cứng, có lẽ chỉ có nước là có thể được uống, những thức ăn này chỉ có ở trong mộng mới có, không nghĩ tới mộng đẹp của cậu hôm nay đã trở thành sự thật."Ăn từ từ, coi chừng nghẹn". Bà Lâm ở bên cạnh khuyên.Cậu không ngừng gật đầu, nhưng vẫn là ăn nhiệt tình, đến khi bụng quá no mới dừng lại."Quá no ạ, đã lâu rồi con không được no như vậy, ha ha"."Từ nay về sau mỗi ngày con có thể ăn no bụng như vậy, bởi vì đã có mẹ Lâm!". Bà Lâm dọn dẹp bát đũa, hiền lành nói."Cám ơn mẹ Lâm, mẹ thật tốt, con tới giúp người rửa chén nha". Cậu đứng lên, muốn ra tay hỗ trợ, lại bị bà Lâm ngăn lại."Hàm nhi ngoan, trước tiên con đến phòng khách ngồi một lát, mẹ Lâm làm cho con chút trái cây"."Còn có trái cây sao, mẹ Lâm thật tốt". Cậu hạnh phúc nói, trong lòng còn có một loại cảm giác như đang nằm mơ.Nếu như là mộng, như vậy để cho cậu đựơc hạnh phúc một chút cũng tốt.Cậu đi đến phòng khách, nhẹ nhàng ngồi ở trên ghế sa lon mềm mại, nhắm mắt lại, hít sâu, một loại cảm giác hạnh phúc từ đáy lòng không ngừng bốc lên.Nhưng mà lúc này, một giọng nói kinh khủng lập tức kéo cậu về thực tế.Chap 8: Lòng của cậu đau quá.
Mẹ kế của cậu sáng sớm đã đi ra chỗ đất trồng rau, không thấy cậu làm việc, sau khi nghe ngóng mới biết được là ở chỗ hai người ngày hôm qua, vì vậy chạy tới đòi người. "Lộc Hàm, mày đi ra cho tao, bằng không từ nay về sau mày đừng nghĩ về nhà". Sau khi cậu nghe thấy giọng của mẹ kế, thì nhanh chóng chạy ra, sợ hãi nhìn mẹ kế ở trước mắt. Cậu thật sự không nghĩ sẽ trực tiếp đối mặt với mẹ kế, nhưng mẹ kế thỉnh thoảng lại tìm đến gây phiền phức cho cậu, thậm chí là đánh cậu, nhưng mà tất cả những điều đó, cậu chỉ có thể nhịn và chịu đựng. "Tao còn tưởng rằng mày đã chết đâu rồi, rõ ràng không đi làm việc, mày muốn bị đánh có phải không". Bà mẹ kế nhìn thấy cậu chạy đến, vì thế mắng to. "Mẹ hai, bây giờ con lập tức đi làm việc, lập tức đi liền". Cậu nói xong, tức thì chạy đến đất trồng rau. Tỉnh mộng, cậu nên tiếp nhận thực tế, hoàn toàn nên trở lại bộ dáng lúc trước thôi, cậu không nên hy vọng quá xa vời, hạnh phúc của ngày hôm qua đã đủ rồi. Bà mẹ kế nhìn thấy cậu chạy đi, vì thế cũng nhanh chóng đuổi theo, bà vội đến xem cái thằng nhỏ này có chuyên tâm làm việc không. Cậu chạy đến đất trồng rau, lập tức cầm lấy thùng gỗ múc nước, bởi vì quá khẩn trương, nên kết quả là không cẩn thận ném vào bên trong khe suối, quần áo trên người đều ướt đẫm, vì thế khi đứng ở bên trong khe suối, đau lòng nhìn những món quần áo trên người mình. Bộ quần áo này là buổi sáng mẹ Lâm mới thay cho cậu, đây là quần áo mới mà từ năm năm qua lần đầu tiên cậu được mặc, không nghĩ tới lại bị cậu biến thành ra như vậy, lòng của cậu đau quá. Đột nhiên -- một tiếng "ba", một cây roi trúc thật nhỏ hung hăng đánh vào trên thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cậu. "A --". Cậu bị đau mà kêu một tiếng, thùng trong tay rớt xuống bên trong khe suối, nếu cậu không cầm về kịp thời, chỉ sợ đã bị khe suối cuốn đi. "Thằng nhóc thối tha, lại phát ngốc, tao sẽ cắt đứt chân của mày". Bà mẹ kế đứng ở trên bờ, cầm roi trong tay, rồi dùng roi chỉ vào cậu, rống to cảnh cáo. "Con lập tức làm việc, lập tức làm việc". Cậu nhịn xuống đau đớn ở trên người, trong lòng chịu đau nhìn quần áo mới, cố gắng gánh nửa thùng nước, đi đến bên cạnh bờ. Cũng may buổi sáng cậu đã ăn no, có chút sức lực, bằng không lúc này khẳng định cậu sẽ ngã xuống đất. "Đừng có lại trông cậy vào có ai đó sẽ đến giúp mày, làm tốt cho tao thì sống, bằng không đừng nghĩ ăn cơm". Bà mẹ kế đứng ở một bên, không ngừng cảnh cáo, rất giống một địa chủ đang bóc lột nô lệ vậy. Loại con trai khắc mệnh này, nếu như là bà, bà đã bóp chết từ lâu rồi, bà hận không thể ngược chết cái sao chổi này, miễn cho sau này nó khắc chết bà. Cậu chỉ có thể cúi đầu làm việc, tuyệt không dám lười biếng, bởi vì cậu biết rõ hậu quả của lười biếng, chính là gặp phải một trận đòn hiểm độc. Bà Lâm rửa chén ở trong phòng bếp, sau khi xong liền cắt trái cây, muốn lấy ra cho cậu ăn, song khi bà đi vào phòng khách, lại không thấy người, lập tức tìm kiếm, vô cùng sốt ruột. "Hàm nhi, con đang ở đâu?".Kết quả tìm khắp cả phòng ở, cũng không thấy bóng dáng của cậu, lúc này ông Lâm vừa vặn mua thức ăn trở về, vừa vào cửa liền nhìn thấy bà Lâm bối rối, vì vậy kỳ quái hỏi: "Bạn già, bà vội cái gì vậy?". "Ông già, Hàm nhi không thấy, làm sao bây giờ, nếu để cho thiếu chủ biết đựơc, khẳng định chúng ta liền xong đời". "Đừng có vội, trước tiên chúng ta tìm bốn phía xem, bà qua vùng gần đó tìm thử, còn tôi đi đến đất trồng rau ngày hôm qua mà tìm xem sao". Ông Lâm nói rõ ràng mạch lạc, sau đó đi ra khỏi cửa nhà. Cậu bé này mỗi ngày đều làm việc, chắc hẳn bây giờ đang trở lại chỗ đất trồng rau đi.
không?"."Dạ --". Cậu mỉm cười, hài lòng gật gật đầu, sau đó bắt đầu ăn nhiệt tình.Dưới khuôn mặt ngây thơ, căn bản không biết rõ mọi chuyện đều đã có người an bài."Ăn rất ngon nha, đã lâu rồi con chưa từng được ăn thức ăn ngon như thế". Cậu vừa ăn vừa tán thưởng.Năm năm rồi, từ năm năm nay cậu đều là ăn khoai lang cùng bánh bao cứng, có lẽ chỉ có nước là có thể được uống, những thức ăn này chỉ có ở trong mộng mới có, không nghĩ tới mộng đẹp của cậu hôm nay đã trở thành sự thật."Ăn từ từ, coi chừng nghẹn". Bà Lâm ở bên cạnh khuyên.Cậu không ngừng gật đầu, nhưng vẫn là ăn nhiệt tình, đến khi bụng quá no mới dừng lại."Quá no ạ, đã lâu rồi con không được no như vậy, ha ha"."Từ nay về sau mỗi ngày con có thể ăn no bụng như vậy, bởi vì đã có mẹ Lâm!". Bà Lâm dọn dẹp bát đũa, hiền lành nói."Cám ơn mẹ Lâm, mẹ thật tốt, con tới giúp người rửa chén nha". Cậu đứng lên, muốn ra tay hỗ trợ, lại bị bà Lâm ngăn lại."Hàm nhi ngoan, trước tiên con đến phòng khách ngồi một lát, mẹ Lâm làm cho con chút trái cây"."Còn có trái cây sao, mẹ Lâm thật tốt". Cậu hạnh phúc nói, trong lòng còn có một loại cảm giác như đang nằm mơ.Nếu như là mộng, như vậy để cho cậu đựơc hạnh phúc một chút cũng tốt.Cậu đi đến phòng khách, nhẹ nhàng ngồi ở trên ghế sa lon mềm mại, nhắm mắt lại, hít sâu, một loại cảm giác hạnh phúc từ đáy lòng không ngừng bốc lên.Nhưng mà lúc này, một giọng nói kinh khủng lập tức kéo cậu về thực tế.Chap 8: Lòng của cậu đau quá.
Mẹ kế của cậu sáng sớm đã đi ra chỗ đất trồng rau, không thấy cậu làm việc, sau khi nghe ngóng mới biết được là ở chỗ hai người ngày hôm qua, vì vậy chạy tới đòi người. "Lộc Hàm, mày đi ra cho tao, bằng không từ nay về sau mày đừng nghĩ về nhà". Sau khi cậu nghe thấy giọng của mẹ kế, thì nhanh chóng chạy ra, sợ hãi nhìn mẹ kế ở trước mắt. Cậu thật sự không nghĩ sẽ trực tiếp đối mặt với mẹ kế, nhưng mẹ kế thỉnh thoảng lại tìm đến gây phiền phức cho cậu, thậm chí là đánh cậu, nhưng mà tất cả những điều đó, cậu chỉ có thể nhịn và chịu đựng. "Tao còn tưởng rằng mày đã chết đâu rồi, rõ ràng không đi làm việc, mày muốn bị đánh có phải không". Bà mẹ kế nhìn thấy cậu chạy đến, vì thế mắng to. "Mẹ hai, bây giờ con lập tức đi làm việc, lập tức đi liền". Cậu nói xong, tức thì chạy đến đất trồng rau. Tỉnh mộng, cậu nên tiếp nhận thực tế, hoàn toàn nên trở lại bộ dáng lúc trước thôi, cậu không nên hy vọng quá xa vời, hạnh phúc của ngày hôm qua đã đủ rồi. Bà mẹ kế nhìn thấy cậu chạy đi, vì thế cũng nhanh chóng đuổi theo, bà vội đến xem cái thằng nhỏ này có chuyên tâm làm việc không. Cậu chạy đến đất trồng rau, lập tức cầm lấy thùng gỗ múc nước, bởi vì quá khẩn trương, nên kết quả là không cẩn thận ném vào bên trong khe suối, quần áo trên người đều ướt đẫm, vì thế khi đứng ở bên trong khe suối, đau lòng nhìn những món quần áo trên người mình. Bộ quần áo này là buổi sáng mẹ Lâm mới thay cho cậu, đây là quần áo mới mà từ năm năm qua lần đầu tiên cậu được mặc, không nghĩ tới lại bị cậu biến thành ra như vậy, lòng của cậu đau quá. Đột nhiên -- một tiếng "ba", một cây roi trúc thật nhỏ hung hăng đánh vào trên thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cậu. "A --". Cậu bị đau mà kêu một tiếng, thùng trong tay rớt xuống bên trong khe suối, nếu cậu không cầm về kịp thời, chỉ sợ đã bị khe suối cuốn đi. "Thằng nhóc thối tha, lại phát ngốc, tao sẽ cắt đứt chân của mày". Bà mẹ kế đứng ở trên bờ, cầm roi trong tay, rồi dùng roi chỉ vào cậu, rống to cảnh cáo. "Con lập tức làm việc, lập tức làm việc". Cậu nhịn xuống đau đớn ở trên người, trong lòng chịu đau nhìn quần áo mới, cố gắng gánh nửa thùng nước, đi đến bên cạnh bờ. Cũng may buổi sáng cậu đã ăn no, có chút sức lực, bằng không lúc này khẳng định cậu sẽ ngã xuống đất. "Đừng có lại trông cậy vào có ai đó sẽ đến giúp mày, làm tốt cho tao thì sống, bằng không đừng nghĩ ăn cơm". Bà mẹ kế đứng ở một bên, không ngừng cảnh cáo, rất giống một địa chủ đang bóc lột nô lệ vậy. Loại con trai khắc mệnh này, nếu như là bà, bà đã bóp chết từ lâu rồi, bà hận không thể ngược chết cái sao chổi này, miễn cho sau này nó khắc chết bà. Cậu chỉ có thể cúi đầu làm việc, tuyệt không dám lười biếng, bởi vì cậu biết rõ hậu quả của lười biếng, chính là gặp phải một trận đòn hiểm độc. Bà Lâm rửa chén ở trong phòng bếp, sau khi xong liền cắt trái cây, muốn lấy ra cho cậu ăn, song khi bà đi vào phòng khách, lại không thấy người, lập tức tìm kiếm, vô cùng sốt ruột. "Hàm nhi, con đang ở đâu?".Kết quả tìm khắp cả phòng ở, cũng không thấy bóng dáng của cậu, lúc này ông Lâm vừa vặn mua thức ăn trở về, vừa vào cửa liền nhìn thấy bà Lâm bối rối, vì vậy kỳ quái hỏi: "Bạn già, bà vội cái gì vậy?". "Ông già, Hàm nhi không thấy, làm sao bây giờ, nếu để cho thiếu chủ biết đựơc, khẳng định chúng ta liền xong đời". "Đừng có vội, trước tiên chúng ta tìm bốn phía xem, bà qua vùng gần đó tìm thử, còn tôi đi đến đất trồng rau ngày hôm qua mà tìm xem sao". Ông Lâm nói rõ ràng mạch lạc, sau đó đi ra khỏi cửa nhà. Cậu bé này mỗi ngày đều làm việc, chắc hẳn bây giờ đang trở lại chỗ đất trồng rau đi.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me