Longfic A Space Left For You Junseob
Hiện nay tại tập đoàn Mastermind hùng mạnh, toàn thể nhân viên từ bé tới lớn, từ đội bảo vệ đến các trưởng phòng ban, đều đang đồn ầm lên một câu chuyện hết sức ly kì và hấp dẫn.Chuyện kể rằng, nghe nói sắp tới, trong đợt tuyển nhân viên cho phòng đối ngoại sẽ xuất hiện một nhân vật cực kỳ gây chú ý. Người đó thì ai cũng đoán ra được, chính là vị hôn thê của tổng giám đốc Yong JunHyung nổi tiếng đào hoa.Nguyên nhân có sự vụ này, không ai khác ngoài kẻ lắm chuyện Yang YoSeob.- Tại sao lại không muốn tiết lộ về quan hệ giữa anh và em chứ? – JunHyung nhíu mày vẻ khó hiểu.- Có gì đâu. Em còn đang trẻ trung phơi phới thế này, đương nhiên muốn chơi bời lông bông. Người ta biết em có chủ rồi thì lập tức cho em ra rìa, như vậy chán muốn chết.JunHyung tuy trong lòng lửa giận cháy phừng phừng, muốn một ngụm ăn sạch con người ngây ngô vô số tội kia, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười mỉm đầy ẩn ý:- Được thôi. Vậy chúng ta cược nhé, xem em chịu được bao lâu. Tính tới tính lui anh nghĩ cũng không tới nửa tháng.- Này Yong JunHyung, anh coi thường em quá rồi đấy – YoSeob xị mặt.Vì thế, một ngày mùa thu nắng đẹp ngẫu nhiên trở thành ngày vô cùng trọng đại đối với toàn thể nhân viên tập đoàn Mastermind.- Này, rốt cuộc khi nào họ đến?- Thật sự phu nhân tổng giám đốc sẽ xuất hiện sao?- Chẳng biết nữa, giờ làm bắt đầu lâu như vậy rồi, không lẽ tin đồn đúng chỉ là tin đồn?Nói là lâu nhưng thực chất mới chưa đầy hai mươi phút. Phòng đối ngoại thấp thỏm đứng ngồi không yên, mấy cô nữ nhân viên hết đi ra lại đi vào, rầm rì bàn tán không ngớt. Anh trưởng phòng đứng tuổi tỏ vẻ hờ hững không quan tâm nhưng tuyệt đối cũng không bỏ sót một động thái nào.Tổng giám đốc Yong tiếp quản Mastermind đã lâu, trước nay luôn lạnh lùng lãnh đạm, bao nhiêu mĩ nhân danh giá theo đuổi đều không thành, phải chăng nhân vật này chính là siêu siêu cao thủ?- Đến…đến rồi!Cậu nhân viên trẻ JungShin hớt hải chạy vào, cốc cà phê nóng trên tay sóng sánh suýt đổ ra ngoài. Tất cả mọi người không hẹn mà gặp cùng đứng dậy, mặt hướng về phía cửa chính. Vài giây sau, giám đốc nhân sự KyuHyun bước vào, theo sau là ba người nữa. KyuHyun cất giọng vui vẻ, mỉm cười chào:- Qua đợt tuyển nhân sự vừa rồi có ba người này được phân công về bộ phận kế hoạch. Đều là những người trẻ tuổi, tài năng, mong mọi người giúp đỡ để họ sớm làm quen với công việc.Cả phòng nhất loạt vỗ tay, tuy nhiên ánh nhìn dò xét vẫn không ngừng lướt qua các gương mặt mới.Người đầu tiên là một cô gái nhỏ nhắn, mái tóc xõa dài hơi xoăn, trong chiếc váy trắng hoa nền nã, cô cúi đầu rụt rè:- Xin chào, tôi là Park BoYoung, từ nay mong được mọi người chỉ bảo.Người thứ hai, hoàn toàn trái ngược, là một cô nàng nóng bỏng, chiếc áo vest bó sát khoác ngoài áo thun cổ xẻ và váy đen ngắn để lộ thân hình đầy khêu gợi.- Tôi là Ham EunJung, nhân viên mới của phòng đối ngoại. Hy vọng mọi người sẽ hướng dẫn để tôi làm việc thật tốt.Cuối cùng, nhân vật thứ ba quả nhiên lấy đi không ít hồn phách của các nữ nhân viên trong phòng. Cậu thanh niên có mái tóc đen nhánh vừa vặn ôm lấy khuôn mặt tròn bầu bĩnh trắng trẻo, nụ cười rực rỡ chết người, cậu nhanh nhẹn cúi chào:- Tôi là Yang YoSeob, sắp tới mong nhận được sự giúp đỡ của mọi người.Ngày làm việc đầu tiên trôi qua khá suôn sẻ. YoSeob nhanh chóng quen với môi trường mới, lại được các noona hết sức quan tâm, càng cảm thấy phấn khởi bội phần. Buổi tối nằm cuộn tròn trong lòng JunHyung vẫn ba hoa không ngớt, đặc biệt khi nhớ lại thái độ của các nhân viên lại bật cười khoái trá.- Khổ thân BoYoung và EunJung, bị người ta nhìn đến phát ngại mà không hiểu lý do tại sao.- Vậy em không bị nhìn à?- À thì…nhưng người ta nhìn em bằng con mắt ngưỡng mộ chứ không phải dò xét hiểu chưa? Các noona đối xử với em rất tốt, còn bẹo má em suốt, thích lắm.JunHyung chỉ cười không nói, thực chất trong lòng đã tức tới mức ruột gan muốn lộn hết lên. Có người lâu rồi không được dạy dỗ, giờ trở nên thoải mái quá đà, lời như vậy mà cũng dám nói ra được. Bấy lâu nay anh tắc trách rồi, sau khi chuyện này kết thúc sẽ siết chặt lại kỷ cương thép mới được.Nhưng ngoài những chuyện tốt đẹp, đương nhiên những chuyện còn lại đều không thể tốt đẹp. YoSeob thầm chửi rủa trong đầu, như vậy có phải là bắt nạt người mới quá không? Vào làm việc chưa được bao lâu mà ngày nào cũng phải ngồi gõ gõ một đống giấy tờ công văn đến trật mặt, buổi trưa còn không có thời gian ra ngoài ăn. May có các noona tốt bụng luôn nhớ mua cơm hộp về cho cậu, rau dưa đầy đủ cũng thấy đỡ tủi thân ;__;- Này, cậu nghĩ liệu là ai trong hai bọn họ?- Mười phần thì chắc đến chín rưỡi là EunJung rồi. Một người xinh đẹp gợi cảm như vậy, tính tình lại hoạt bát, tài năng không thiếu, gia thế cũng không tồi, chẳng phải cô ấy thì ai nữa.- Hừm…tôi lại nghĩ là BoYoung. Tổng giám đốc xưa nay vốn khác người, khẩu vị yêu đương dĩ nhiên cũng phải khác, biết đâu lại có hứng thú với mẫu người hiền lành, nhút nhát, không có gì nổi bật như vậy?- Haizz, mỗi bên một kiểu, quả thật là khó đoán…Tình cờ nghe được cuộc tán gẫu, YoSeob nén cười. Quả nhiên khẩu vị của JunHyung có khác người thật, chưa muốn nói là khác đến mức biến thái. Cũng may sức khỏe cậu khá tốt, hai cô nàng kia chắc gì đã chịu nổi cường độ “làm ca đêm” liên miên của anh.Thế là YoSeob an nhàn tận hưởng, thoải mái rong chơi trong vỏ bọc trẻ trung, dễ thương và hoàn toàn “độc thân” của mình. Phòng đối ngoại mở tiệc chào mừng người mới, nhân vật chính như cậu tuyệt đối không thể vắng mặt, kết quả là đi bạt mạng tới tận đêm mới mò về, sau đó lập tức lăn quay ra ngủ, làm ai đó tức chết nhưng vẫn phải cố vuốt giận, chờ đợi thời cơ.Rốt cuộc, chưa đầy hai tuần sau, việc đi làm bắt đầu mang lại cho YoSeob một cảm giác rất đỗi khó chịu.Dù sao trước đây cũng chỉ nghe thiên hạ đồn đại, vào công ty rồi mới được tận mắt chứng kiến thực hư: sếp tổng Yong JunHyung quả là đào hoa hết sức. Thời gian giám đốc đi một mình hay đi cùng nhân viên nam thậm chí còn ít hơn lúc xuất hiện bên cạnh các kiều nữ. Nhiều cô nàng cứ thấy tổng giám đốc là kiếm cớ xán đến, mang tiếng nói chuyện công việc nhưng hai con mắt lại dán chặt vào người đối diện. Đều là sự việc hiển nhiên đập vào mắt, YoSeob có không muốn để ý cũng không được. Tức chết, tức chết mất, Yong JunHyung chẳng lẽ trước đây anh vẫn thoải mái như vậy sao?Thế là vô cớ giận dỗi. YoSeob ở nhà trở nên ít nói, ăn xong lập tức chui vào phòng lên mạng chơi, có hôm còn đi ngủ rất sớm. JunHyung thấy vậy nhưng không hề thắc mắc, thản nhiên sinh hoạt như bình thường, càng khiến cậu điên tiết hơn. Có lần tức quá không ngủ được, nằm lăn lộn trong chăn mãi, tới khi nghe tiếng cửa mở lại giả vờ nhắm mắt. Hành động trẻ con đó không qua được JunHyung, anh chỉ cười mỉm không nói, đặt khẽ một tập gì đó lên chiếc bàn đầu giường rồi đi tắm.Vài phút sau, YoSeob lặng lẽ ngồi dậy, nhoài người ra xem…Là một xấp thư tình, đủ loại trái tim bay phấp phới.Yong JunHyung, anh không chọc em thì không chịu được sao? Mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đó…- Vậy là tôi thắng cược rồi nhé. Câu chuyện giám đốc và cô gái nghèo chỉ có trong tiểu thuyết, cuộc đời vẫn còn khác xa.- Thật không ngờ. Trước đây chẳng thấy động tĩnh gì, ấy thế mà mấy ngày gần đây liên tục vào phòng tổng giám đốc ngồi rất lâu, lúc đi ra tâm trạng lại cực kỳ vui vẻ, cười cười nói nói…- Dù sao hai người họ cũng thật sự xứng đôi…- Các noona…có chuyện gì vậy?Sau một hồi lưỡng lự, YoSeob rụt rè tiến tới. Thực chất cũng chẳng phải cậu cố ý hóng hớt gì đâu, nhưng thật tình…Mấy cô nhân viên trẻ hơi ngạc nhiên, thế rồi nhanh chóng kéo cậu vào cuộc tán gẫu.- Em không biết sao? EunJung chính là phu nhân tổng giám đốc đấy!- Dạo này họ gặp nhau rất nhiều, thỉnh thoảng lại công khai xuất hiện cùng nhau, xem chừng rất thắm thiết…- Nam thanh nữ tú thật, người ngoài nhìn vào không khỏi ghen tỵ.- …Tất cả vẫn tiếp tục rôm rả bàn tán, không hề để ý tới một gương mặt đang trở nên tối sầm.Thật sự, tần suất ra vào văn phòng sếp tổng của EunJung rất đáng lưu ý.YoSeob quyết định không ngồi yên nữa. Vậy là một buổi trưa, tranh thủ lên phòng kế hoạch lấy vài thứ giấy tờ, đã tiến hành theo dõi. Vừa hay lại tình cờ gặp EunJung, cậu bí mật đi theo, quả nhiên cô ta lại gõ cửa phòng JunHyung. Sau khi cánh cửa đóng lại, YoSeob nhằm cửa sổ áp sát tiến tới, dựa tường nghe trộm.- Người ta nói nhãn quang của tổng giám đốc anh rất đặc biệt, há phải lần này anh có gì nhầm lẫn chăng?- Ý cô là…?- Nếu không phải em chắc hẳn người còn lại là vợ anh. Một người xinh đẹp bình thường, tính nết cũng không có gì đặc biệt, lại dễ bắt nạt, không hiểu đã nắm được điểm yếu nào để anh đồng ý kết hôn như vậy?Ngón tay miết nhẹ cánh môi, JunHyung lơ đãng nhìn ra phía cửa sổ, khóe miệng bất chợt nở nụ cười đầy ẩn ý.- Người đó quả thật rất bình thường không có gì nổi bật, bản tính ngây ngô, là đối tượng để người khác thỏa thích ức hiếp, tuy nhiên đôi lúc rất ngang bướng khó bảo, luôn phải dùng biện pháp mạnh. Đáng tiếc là lấy về rồi mới biết…YoSeob há hốc mồm, ngọn lửa trong lòng bùng lên dữ dội. Yong JunHyung anh dám thừa dịp nói xấu sau lưng em sao? Về nhà sẽ biết tay.- Xem ra anh đã bắt đầu hối hận về quyết định ấy. Vậy nên gần đây mới cho phép em ra vào thoải mái như thế này… – giọng EunJung lả lướt – Em tình nguyện làm kẻ thứ ba cứu anh khỏi khổ cảnh vậy…Im lặng.Hoàn toàn không nghe thấy gì nữa.Bộ não YoSeob tập trung hoạt động cực độ, trong đầu liên tục tưởng tượng ra viễn cảnh rùng rợn không hay. Nhỡ đâu…nhỡ đâu…Người nóng như lửa đốt, còn chưa biết phải làm sao thì đã thấy tay mình vặn nắm đấm cửa xông vào phòng:- Yong JunHyung, anh…- …***YoSeob khoác đại lên người chiếc áo tắm mỏng, bải hoải lết ra khỏi phòng. Ngày hôm nay quả là bội thực vì công việc, về tới nhà thì trời đã tối, ăn cũng không thấy ngon miệng nữa. Ngồi xuống ghế sofa, cậu với tay định lấy cái máy sấy trên bàn thì bất chợt có cảm giác ươn ướt, ấm nóng trên vai.Khẽ mỉm cười, cậu quay đầu lại.- Đừng có lợi dụng mà làm càn đấy Yong Jun…Lời chưa nói ra môi đã bị cướp mất. JunHyung nhích người lên nhanh chóng ngậm lấy cánh môi cậu, chậm rãi nhấm nháp từng chút. YoSeob khẽ cựa mình kháng cự, nhưng không kịp nữa, anh đã kéo lỏng đai áo, vòng tay quấn chặt lấy eo cậu. YoSeob thấy toàn thân mềm nhũn, ngả dần rồi nằm hẳn xuống ghế. Mùi thơm của sữa tắm thoảng qua nơi đầu mũi càng mê hoặc JunHyung, anh tiếp tục tiến sâu hơn, bàn tay tà mị không ngừng càn quét cơ thể cậu……tới khi thỏa mãn, một lúc lâu sau mới chịu buông. Bế YoSeob đặt lên đùi, JunHyung mỉm cười đầy đắc ý. Cậu đỏ mặt nhìn anh:- Em thua cược rồi. Anh sẽ phạt em à?- Anh đâu nhỏ nhen đến thế…_flashback_Cửa phòng mở ra, YoSeob đột ngột xông vào. EunJung đang ưỡn ẹo ngồi trên bàn làm việc của JunHyung, nghe tiếng động bất ngờ giật mình, lả lơi ngã vào người anh. - YoSeob, cậu phải biết phép lịch sự tối thiểu chứ, có biết tôi và tổng giám đốc đang bàn việc riêng không? Vậy chứ cô có biết phép làm người tối thiểu là không được cướp chồng người khác không?YoSeob tức tối nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, hỏa khí cứ thế bốc cao ngùn ngụt, bạo gan định lên tiếng thì bị anh cắt ngang: - EunJung, hôm nay cô đã phạm phải ba điều tối kỵ… Đẩy EunJung ra, JunHyung chậm rãi tiến về phía YoSeob còn đang ù ù cạc cạc, choàng tay ôm lấy cậu: -…thứ nhất, tôi đã kết hôn. Thứ hai, khẩu vị của tôi đương nhiên rất đặc biệt, đặc biệt đến mức người thiển cận như cô không thể nào ngờ tới được. Và cuối cùng…- khẽ liếc cậu, anh chợt mỉm cười – cậu ấy không hiền lành như cô nghĩ đâu. _end flashback_- Nhìn mặt cô ta lúc đó buồn cười chết mất, vừa trơ trẽn vừa xấu hổ, thiếu nước tìm cái lỗ mà chui xuống thôi. Anh, anh nói không phạt em nữa, đại boss Yong JunHyung quả thật rất vĩ đại!YoSeob mắt sáng long lanh, ngây thơ choàng tay qua cổ JunHyung, hôn chóc lên môi anh một cái. Nhưng đáp lại cậu là một nụ cười gian tà:- YoSeob, anh nói anh không nhỏ nhen phạt em chỉ vì em thua cược, chứ không nói em không phải chịu phạt…- Hửm? Vậy có khác gì nhau đâu?- Dạo này em thoải mái quá, phát ngôn lẫn hành động đều bừa bãi, cái đó mới đáng phạt kìa…Thời gian tiếp đó, YoSeob không ngừng tự giác truy cứu tội lỗi của bản thân, đồng thời cũng bị “tàn bạo” triệt để!Đoạn kết:Sau khi ăn uống no nê, JunHyung thỏa mãn để YoSeob mệt bơ phờ, nằm gục trên ngực anh.- Đồ xấu xa, ngày nào cũng thế này, em làm việc thiếu năng suất, bị trừ lương sẽ thiệt thòi làm sao…- Vậy anh trực tiếp đưa cho em, coi như trốn thuế hợp lý. Ồ, xem chừng khá ổn đấy.YoSeob lặng thinh, khóc thầm trong lòng. Đối đầu với kẻ mặt dày như vậy, im lặng chính là thượng sách.- Này, nếu hôm nay em không mở cửa xông vào, nhỡ cô ta làm càn thì anh tính sao?- Đương nhiên anh đành thuận theo mà hành động thôi.- Gì cơ, anh muốn chết à?YoSeob tức tối vùng khỏi người anh. JunHyung bật cười kéo lại, tà mị chụp lấy ngón tay cậu đưa vào miệng gặm nhấm:- Đống giấy tờ cần em lấy ở phòng kế hoạch là do anh chỉ định, vì cố tình muốn em đi ngang qua văn phòng, cứu anh thoát khỏi mĩ nhân kế…- …cô ta vốn là cháu gái của chủ tịch Hong. Trước khi vào làm chủ tịch cũng có đôi lời nhờ anh, không ngờ cô ta được đà lấn tới, anh đành phải dùng biện pháp mạnh. Thật là hay, một mũi tên mà trúng hai đích…Anh thật đáng sợ Yong JunHyung ạ.Chuyện đáng sợ hơn là ngay hôm sau, EunJung lập tức nộp đơn xin nghỉ việc. YoSeob đi làm lại có tài xế đưa đón đàng hoàng, đi đến nơi về đến chốn, đại loại là giờ giấc bị “tài xế” quản lý rất chặt, cấm lằng nhằng. Chỉ tội nghiệp các nhân viên trong công ty cứ ngất lên ngất xuống vì bất ngờ, từ đó cung kính YoSeob hết mực, đồng thời giữ khoảng cách, không dám vượt quá giới hạn, nếu lọt vào tầm chú ý của sếp tổng chắc chắn sẽ khó sống.^^
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me