Longfic Believe Chap 21 Yulsic
Tôi hồi hộp đến độ lòng bàn tay ướt đẫm mồ hồi, tôi vò nhẹ vào áo, cố khiến chúng dịu đi. Mắt tôi hướng đến chiếc đồng hồ nhỏ trên cổ tay, đã trễ mất mười phút và họ vẫn chưa ở đây, tôi giậm nhẹ chân xuống những viên đá, lo lắng.Tôi liếm môi liên tục, nó thường khô hơn vào những lúc thế này, tôi đứng lại, hít một hơi thật sâu như những giáo viên yoga, tự an ủi mình. Nhưng điều đó dường như không mấy hiệu quả, tôi đang sợ hãi.May mắn thay, trước khi tôi kịp ngất đi, ánh đèn pha và tiếng động cơ quen thuộc đang tiến lại gần từ đầu lối vào. Họ đã về.Chiếc xe đen đỗ lại trước cổng nhà, Jae nhanh chóng bước ra khỏi xe và tiến về phía sau với những chiếc túi đồ, Tôi luống cuống mở cửa xe sau với bàn tay trơn tuột, đầy nước, Yuri nhẹ nhàng ra ngoài trước khi loay hoay đỡ Sooyeon ra. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Tôi vặn vòi nước, để sự lạnh buốt xối vào lòng bàn tay, bất giác, tôi nhìn họ, nhìn gương mặt ấy, để đau đớn nhận ra, nó hoàn toàn vô cảm. Tôi mím môi quay đi, bật khóc.Tôi cố lau đi những vệt nước mặn đắng bằng sự ướt lạnh, nhưng chẳng thể đủ khiến cho trái tim tôi tê dại trước nỗi đau này. Tôi gắng ngăn những tiếng nấc nghẹn, tôi không muốn họ biết, nhưng.......Cô ấy dịu dàng đặt tay lên vai tôi, kéo tôi vào lòng, để tôi khóc.- Nín đi, nín đi- Em.....em thật sự xin lỗi, vì tất cả- Em không có lỗi, đó chỉ là những điều ngoài ý muốn, đừng khóc nữa - cô ấy nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, an ủi - đã qua rồi, tất cả đã qua rồi- Không, hãy nhìn đi - tôi vùng ra, hét lên với cô ấy - nhìn xem em đã làm gì ...... - hay khớp gối của tôi như bị tháo rời, buộc tôi ngồi sụp xuống sànCô ấy chẳng nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, tựa lưng vào tủ bếp- Yoona à.......- Yuri, em phải làm sao đây, phải làm gì đây - tôi nấc lên cùng những nhịp thở gấp, khó khăn- Đừng suy nghĩ nữa, xin em, qua rồi, tất cả, đã qua rồi........... - giọng Yuri run lên, và qua làn nước mờ, tôi đã thấy sự yếu đuối hiện lên trong những giọt nước đang chênh vênh nơi khóe mắt ấy.Dường như đó là cũng một nỗi đau, thà rằng cố gắng rồi thất bại, ta cũng vẫn nhìn thấy điều gì đó để phấn đấu.Thế nhưng, cảm giác bất lực, không còn gì bấu víu, thấy đó, mà sao chẳng thể làm gì, thấy đó, mà chẳng biết phải hi vọng vào điều gì, thậm chí còn đáng sợ hơn.Chúng tôi, đang ở đây, cầu nguyện mà còn chẳng biết tới ngày mai sẽ ra sao.Ngày mai, Sooyeon có ổn không?Ngày mai, rồi Sooyeon có cười không?- Chị nên làm gì đây? - Yuri khẽ ngửa cổ, nhìn lên trần nhà, nhưng ánh mắt xa xăm đó, dường như đang hướng tới bầu trời kia, nơi ta vẫn luôn đặt lòng tin vào Chúa- Sao chị lại nói vậy? - tôi bất chợt hỏi - chị không tin nữa sao?- Có chứ, chị phải tin, bởi nếu cả điều đó cũng mất đi, chị chẳng còn lại gì cả Tôi thở dài- Chị chỉ, không biết nên làm gì cho cô ấy lúc này, Sooyeon, đã chịu đựng quá nhiều rồi, chị phải làm gì? - Chị chỉ đang buồn, Yuri, chị không tuyệt vọng - tôi nắm lấy tay cô ấy - đôi lúc, nhất thời, ta không biết mình nên làm gì, nhưng, chị đã luôn ở cạnh cô ấy, suốt thời gian đó, em tin chắc rằng, không vị bác sĩ nào có thể làm điều gì tốt hơn chị, cho cô ấy.Yuri thở nhẹ. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Trời vào xuân.Tới hôm nay, 1 tháng từ ngày cô ấy xuất viện.- Sooyeon, chị thấy ổn không?Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt nâu ngập màu nắng, như một nụ cười rạng rỡ, gật đầu. Tôi chợt mỉm cười, nhận ra một sự quen thuộc.- Chị có nói được không?Ánh mắt chợt do dự, với chút sợ hãi- Thử nói "a" cho em nghe nào - tôi động viênCô ấy há miệng, và tôi nghe được vài tiếng "a" nhỏ nơi cổ họng, rất nhỏ. Sau đó, cô ấy chợt cúi đầu, đặt bàn tay lên yết hầu.- Chị đau họng à?Cô ấy lắc đầu, nhìn tôi.- Chị không cử động được thanh quản, để phát ra tiếng. - tôi thở dài nhìn cô ấy.Sẽ rất khó khăn, trẻ tập nói còn có thể dễ dàng hơn, vì chúng có thể nói ra tiếng. Nhưng Sooyeon không thể cử động thanh quản.- Chị có muốn chúng ta tập nói không?Mắt cô ấy sáng lên, gật đầu lia lịa, như một đứa trẻ.- Chúng ta hãy cứ thử nói thành tiếng đã nhé? Làm theo em được không?Cô ấy nhìn tôi háo hức.- Aaaaaaaaa...........Tôi nằm ra sàn, đã 2 tiếng trôi qua, mọi chuyện dường như vẫn chưa thể khá hơn, có thể cô ấy đã mệt.- Lại lần nữa nhé? Lặp lại theo em này, aaaaaaa- Aa ....aaaa....aa - cô ấy khó khăn làm theoĐôi mắt nâu đang mất dần kiên nhẫn, tôi nhận thấy ở đó sự giận dữ.Cô ấy cầm lấy hộp bánh quy ở gần đó, đáp mạnh vào tường.Màu nâu ấy chợt bùng lên dữ dội, uất ức.Cô ấy nhìn sang trái, tiếp tục đáp mạnh chiếc ly thủy tinh, nó vỡ tan tành, để lại một vệt nước quả màu tím trượt dài trên tường.Tôi thở gấp nhìn cô ấy, cô ấy đang rất mất bình tĩnh rồi. Tôi cố lại gần, nhưng cô ấy ngăn tôi lại bằng một chiếc ly khác. Tôi vội lùi lại, tôi sợ rằng, nếu tiếp tục lại gần, cô ấy sẽ hoảng loạn hơn.- Sooyeon, chị đừng vậy mà ..... - tôi yếu ớt nói với hi vọng nó có thể cứu vãn được điều gì đó.Những tiếng rơi vỡ vẫn không ngừng vang lên, tôi càng lo lắng hơn. Nước mắt bắt đầu rơi trên gương mặt vẫn không có chút cảm xúc. Mắt cô ấy dại dần đi, cô ôm lấy đầu mình, thu người lại.Tôi nín thở, cố lại gần, thật chậm.Nhưng ngay lập tức, cô ấy trừng mắt nhìn tôi, với tất cả cơn giận, và một quyển sách đập mạnh vào cánh tay tôi.Tôi vội vàng lùi lại, tôi sẽ chỉ càng làm cô ấy tệ hơn- Sooyeon à....Em phải làm sao đây? Yuri?Tôi thở gấp, cuống cuồng lấy điện thoại, khi chỉ vừa bấm số cho Yuri thì cánh cửa chợt mở tung.Cô ấy lo lắng nhìn Sooyeon rồi lại nhìn tôi. Trước khi để tôi nói gì nhiều hơn, cô ấy lao thẳng đến bên cô gái kia, bất chấp những mảnh vỡ trên sàn.Yuri quỳ xuống bên cạnh cô gái tóc vàng, ôm lấy cô ấy. Sooyeon nhìn gương mặt quen thuộc ấy và lại tiếp tục khóc trong khi lắc đầu nguầy nguậy, cố rút ra khỏi vòng tay Yuri.- Được rồi, được rồi, cậu không muốn thì chúng ta không làm vậy nữa? Ngoan nào, Sooyeon của mình, ngoan nào.Cô ấy đã mất kiên nhẫn, tôi biết, đáng lẽ tôi nên dừng việc đó sớm hơn và thay bằng một cuộc đi dạo. - Đừng khóc nữa, không sao đâu mà, Sooyeon, không sao.Sooyeon đã dần dịu đi, đôi mắt nâu mệt mỏi dần khép mi lại.- Ổn rồi, ổn rồi, ngoan nào - Yuri thở ra, nhẹ nhõm, vuốt tóc cô ấy~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~- Em...em xin lỗi - tôi đan hai tay vào nhau, nhìn xuống sàn nhà- Vì chuyện gì? - Yuri mỉm cười với tôi, trước khi tiếp tục để ý món canh - Tất cả là... là tại em, em đã ép cô ấy quá đà - tôi cắn môi, nhìn phản ứng của cô gáiYuri với tay lấy chiếc tô nhỏ màu đen, trước khi quay lại nhìn tôi- Chị biết, không sao đâu, em chỉ chưa quen thôi màTôi không nói gì chỉ im lặng chờ đợi- Khi cô ấy bắt đầu mất đi ý thức và lúc nào cũng sợ hãi với xung quanh, chị đã rất cố, để cô ấy xem được tivi thay vì chỉ trùm chăn trong phòng, tập xe đạp thay vì chỉ nép mình sau cánh cửa. Nhưng việc đó rất khó, vì cô ấy rất thiếu kiên nhẫn. Vậy nên những việc này cần thời gian. Hãy cứ dần dần, Yoona à. Chị biết em nóng lòng muốn khắc phục tình trạng hiện tại của cô ấy. Nhưng sức ép của việc không thể nói được như ý mình là quá với cô ấy. - Yuri mỉm cười - Thậm chí, suốt đời này không nghe được giọng nói ấy nữa, vậy cũng không sao, chị không muốn cô ấy khổ sở vì điều gì cả.- Yuri, dù là có mất nhiều thời gian, nhưng em tin nếu chúng ta cố gắng, nhất định sẽ có ngày cô ấy có lại giọng nói.Yuri khẽ gật đầu, cười buồn.------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me