LoveTruyen.Me

Longfic Hunhan That Su La Yeu Sao

Tia nắng xế chiều tiếp xúc nhẹ lên hàng mi cong đang không ngừng chớp chớp,lộ ra con ngươi đen nháy sâu thẳm đầy mơ hồ và lạ lẫm.Sehun nhíu mày,tàn dư cơn đau từ ca phẫu thuật kéo đến khiến cậu khó chịu vô cùng.Nhìn quanh bốn bức tường đều một màu trắng xóa,hẳn là cậu đang ở bệnh viện rồi,và...cậu còn sống.(thông cảm...anh nhà mới được hồi sinh mà :* )..Bị giam cầm trong bóng tối hình thành từ những ký ức không vui,những đau buồn khó dứt.Nó giống như một tác động vô hình, một lực cản níu kéo Sehun,không cho cậu có cơ hội thoát ra khỏi chính sự mê man của bản thân.Để đến khi cái thứ suy nghĩ áp đảo tâm trí, thứ suy nghĩ về chuyển kiếp,về đầu thai.Nếu kiếp này của cậu không thể trọn vẹn,  vậy hẹn kiếp sau nhất định sẽ đợi anh sớm hơn tất cả những người khác, sẽ gặp lại anh sớm hơn một chút.

Nhưng rồi trong không gian tiềm thức bị vây lấy bởi sự bất lực,thứ ánh sáng mờ ảo nào đó từ từ xuất hiện. Con người đẹp đẽ đó,cười nhẹ với cậu,đưa bàn tay ra đón lấy cậu,nhưng trên đôi mắt thánh thiện lại chảy xuống hai hàng ngọc lệ long lanh như đang khẩn thiết van xin cậu.Sehun biết rõ bóng dáng thiên thần nhẹ nhàng trong suốt ấy là ai,vì trong lòng cậu, duy nhất một mình Luhan,là người vĩnh viễn tồn tại không bao giờ mất đi,không bao giờ phai nhạt.Luhan tiếp thêm sinh khí cho Sehun,giúp cậu chiến thắng chính mình trên đấu trường sinh tử. Sehun bắt buộc phải thức tỉnh,vì nếu anh còn trên đời ..thì cậu không thể mất đi.

.

.

-Ơn trời Sehun,thật may là em đã tỉnh..anh rất lo lắng cho em..anh rất.._Hoàng Tử Thao tiến vào, ngạc nhiên tột độ khi thấy Sehun đã có thể ngồi hẳn dậy.Nhưng thái độ của cậu khi nhìn thấy hắn..một cử chỉ động tâm cũng không có.

-À..ý anh là..em nên nghỉ ngơi thêm nữa..anh sẽ đi báo cho mọi người biết..anh đi ngay đây._Tử Thao bối rối lùi lại từng nhịp đến khi bước chân cảm nhận được cánh cửa phòng.

-...Khoan đã...tôi..._Sehun bất ngờ gọi với lại.

-Em cần gì..cứ nói.Anh nhất định sẽ đáp ứng._Hắn khẩn trương trả lời khi Sehun đã chịu chủ động bắt chuyện với mình.

-Chỉ là..tôi không thấy Luhan..anh gọi anh ấy cho tôi được không?

-Lu..Luhan,anh ta ấy à..anh ta..em muốn gặp..nhưng mà ..

-Anh ngập ngừng gì chứ,Luhan hiện giờ đang ở đâu?Anh nói mau..._Sehun sốt ruột gặng hỏi,chẳng nhẽ Luhan có chuyện gì sao?

-Anh..chỉ là không muốn em kích động mạnh thôi.Luhan..đã bất tỉnh từ lúc em nhập viện..đến nay cũng đã 2 ngày...khoan đã,Sehun..em đang làm gì vậy._Không chờ Hoàng Tử Thao nói hết câu,Sehun đã vội vàng lao ra ngã xuống khỏi giường.Thiết bị điều trị gắn trên người cậu vì thế mà bị kéo theo,cảnh tượng rất hỗn loạn.

-Phòng nào..là phòng nào._Sehun gằn giọng trong giận dữ.

-Phòng..bên cạnh..chính nó.._Tử Thao run sợ khi Sehun cứ như vậy liều mình để rời khỏi phòng bệnh.

Là anh đi tìm em đúng không?Anh không muốn em chịu cô đơn một mình,không muốn em phải đấu tranh một mình.Em đã thấy anh lúc đó..nhưng lúc này anh không thể gặp em được đâu.Hãy trở về hiện thực cùng với em,đừng ở lại đó..giờ đến lượt em..cầu xin anh...


.


.


Trời về đêm dần trở nên se lạnh,những cơn gió mát lành nhẹ nhàng đùa giỡn trên mái tóc nâu mềm đang bay lên theo chiều hướng điều khiển của nó.Sehun đã ngồi đây,cậu nhìn Luhan ngủ cũng chừng được nửa ngày rồi.Anh cứ yên bình trong giấc mơ của mình,nhịp thở đều đặn,không một chút vướng bận.Anh không biết là cậu đang lo lắng ra sao,đang sốt ruột thế nào .Sehun giận lắm,trách làm,nhưng xem ra là không đủ tư cách,cậu không có quyền.Cậu chỉ nghĩ rằng phải cứu sống được anh,phải để Luhan sống sót mới là tốt nhất.Nhầm rồi,nếu như thực sự Sehun có mệnh hệ gì,để mặc Luhan một thân chống trọi với số phận.Vậy thì khẳng định rằng dù có đến mức đến tột cùng của hối hận,Sehun cũng sẽ không thể tha thứ cho quyết định sai lầm này.Đặt bàn tay truyền hơi ấm tới gò má mềm mại,Sehun chỉ hi vọng Luhan có thể cảm nhận rằng cậu là đang bên cạnh anh ấy.Cậu mong muốn có  một con đường nào đó có thể dẫn lối mình tiến sâu vào trong tiềm thức của Luhan,gọi Luhan dậy như cái cách anh từng gọi cậu.Sehun chưa từng tin vào kì tích,nhưng giờ cậu sẽ thử,ít nhất là lần này.Vì không còn cách nào nữa,không còn sự lựa chọn...

...

Hoàng Tử Thao khẽ nhìn lén vào trong,cảm giác tê buốt nơi lồng ngực như trực vỡ ra không ngừng khiến hắn đau đớn.Hắn thấy mình như tội đồ,như một kẻ không có lương tâm.Một con người bình thường liệu có thể nghĩ ra những mưu kế bỉ ổi, vô liêm sỉ như vậy hay không?Tử Thao không chỉ hại Sehun,mà còn cả Luhan vô tội.Nếu như hắn không đạt mục đích cá nhân lên trên cả phẩm giá,cái phẩm giá kém cỏi yếu ớt của hắn...nếu như...Hắn nghẹn ngào nước mắt,làm sao để mình chuộc lại được lỗi lầm này?Hay là..nợ gì..thì sẽ trả lại đó.Mình là nên bị giống như Luhan...Sehun...?(Phản đối tiêu cực nhá <<-_->>!!!).


-Đừng nghĩ ngốc,em đâu còn là con nít nữa?_Ngô Diệc Phàm đứng từ phía sau,túm lấy đôi vai đang run rẩy của hắn quay về phía mình.

-Anh...hichic...em phải trả giá...hic...em phải chế...tt...._Ngăn cản lời nói không nên thốt ra của Tử Thao là đôi môi cứng rắn chế ngự từng hơi thở dồn dập.

-Em dám bỏ rơi tôi sao.Nhìn vào mắt tôi đi...em dám không?

...

-Kh...không..không bao giờ..._Hoàng Tử Thao như tỉnh ngộ ra điều gì đó.Cậu giật nảy mình ôm chặt lấy Diệc Phàm như sợ rằng anh có thể sẽ tan biến mất.

-Được rồi,đừng bao giờ suy nghĩ như vậy nghe chưa.Em có lỗi,và em phải sửa đổi.Đừng bao giờ trốn tránh bằng cách ấu trĩ như vậy..nhất là khi em còn có anh._Anh ôm gọn hắn lọt thỏm trong lòng đầy cưng chiều,đưa hắn rời khỏi nơi khiến trái tim day dứt khôn nguôi.Luhan luôn là người may mắn,vì ông trời không thể nào để quên những người con tốt bụng,thánh thiện như vậy.Tình yêu của em sẽ trọn vẹn như tình yêu của tôi,đó là điều hiển nhiên đúng.(Chân lí sống đó nha *3*~~~).

...


....tít...tít...tít....

.

.


Hơi ấm này...đã bao lâu rồi anh chưa được tiếp xúc.Từng ngón tay đan chặt vào nhau,từng thớ thịt cảm nhận lẫn nhau.Chủ nhân của nó..không thể nhầm lẫn..không thể sai lệch...một nửa sự sống của anh...

...

-Anh tỉnh rồi đúng không Luhan?Đúng rồi,mở mắt ra nhìn em này...nào cố lên..cố lên anh.Em yêu anh..Em cần anh...

...

-Sehun ahhh....


.

.

Note:Tình hình là chap ra hơi lâu mem nhỉ?Au cũng cảm thấy vô cùng có lỗi luôn TT-TT

Tết đến mông rồi,có bạn nào cật lực đi làm thêm kiếm ít xiền tiêu tết như au không nhỉ?

Mấy mem vẫn nhiệt tình cmt ủng hộ động viên là au vui lắm ạ.Mặc dù tay nghề không sâu sắc ,cũng chưa thực sự gây xúc động hay ý nghĩa gì cả *suy ra* giải trí vẫn là chính ^^.

Thui thì Fic cũng sắp end rùi,năm mới nên cho cái kết ấm êm cửa nhà chút chút.Nhưng các mem đừng vội mừng nha,giao thừa mà mưa là au cũng...cho fic ướt lun đó.

Tâm sự thế thui nhỉ,nếu được thì trước tết sẽ có ra chap.(Nếu chỗ làm thêm đuổi sớm hihi...)

Có gì chúc tết mọi người sau nhé,bái bai...*vẫy khăn sụt sùi...*

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me