Longfic Junseob Luon Co Nang Sau Mua Chap 1
Chap XVIIIJunhyung ở lại phòng giám đốc tới tận khuya. Anh cần phải nghiên cứu rất nhiều về thị trường bất động sản đang gần như đang đóng băng hiện nay. Một phút thả lỏng người ra ghế, ngước nhìn lên trần nhà, anh đột nhiên nghĩ về Yoseob.Nếu như nói “Không”, anh chắc chắn thua cha mình. Với ý nghĩ không thể để ông khai tử Hwanam trước khi anh kịp cứu nó, Junhyung sẽ không nói “Không”. Nhưng nếu nói “Có” thì đó là một ngọn núi mà anh phải vượt qua mà chưa thể biết được liệu có tuột tay mà rơi xuống vực không. 3 năm nữa, chẳng ai biết tương lai sẽ ra sao, Yoseob khi đó có còn ở bên anh, có còn cần anh. Rồi còn cha anh, không biết ông sẽ còn tạo những áp lực gì lên cho cả hai nữa.Tiếng đồng hồ báo đã điểm 11 giờ khiến Junhyung sực tỉnh. Anh mải mê với công việc quá mà chưa ăn tối, cũng chẳng nói gì với Yoseob, chắc giờ này cậu vẫn đợi anh. Nghĩ vậy, Junhyung với tay lấy áo vest, lái xe ra về.Trên đường, Junhyung vẫn suy nghĩ rất nhiều về việc có hay không nhận lời Kyuhyun. Nếu so sánh về giá trị của khu đất so với những gì mà anh đã nhân nhượng thì đó là một cái giá quá hời, nhưng nếu nhìn về phía yêu cầu của Kyuhyun thì đó là một bài toán khó. Với 100000 USD, làm thế nào mà kinh doanh được bất động sản?Đến khi đỗ xe vào gara, rời khỏi thang máy, đến trước cửa nhà, anh mới thôi nghĩ về nó. Vặn nắm cửa, anh mới biết rằng Yoseob vẫn còn thức vì cửa không hề khóa. Tiếng TV vọng ra từ phòng khách. Anh tháo giày, bước vào nhà. Yoseob đang nằm trên ghế sofa, trên bàn ăn trong bếp vẫn còn nguyên bữa tối, có vẻ như cậu cố gắng đợi anh nhưng lại ngủ quên mất, thật là… Điều hòa 18 độ mà cũng không thèm mang chăn ra để đắp nữa, cái thói quen khó bỏ mỗi khi ngồi xem TV là kiểu gì cũng ngủ gật, lần nào anh cũng nhắc là phải ôm thêm chăn ra mà không nghe._Yoseob. – Anh lay nhẹ người cậu._Uhm… anh về rồi à?_Sao không ăn tối đi mà còn đợi anh về?_Em định đợi anh về cùng ăn mà lại ngủ quên mất. Đã 11 rưỡi rồi cơ à._Dậy đi, anh cũng chưa ăn.Cậu bật dậy, vào bếp, tất bật hâm nóng lại thức ăn khi Junhyung đi tắm. Khi nghe tiếng bát đĩa đặt lên mặt kính, Junhyung từ phòng đi ra._Nghe nói hôm nay em đi ăn trưa với Kyuhyun._Anh biết ba của Henry? – Yoseob vẫn từ tốn bày biện thức ăn ra bàn rồi ngồi xuống phía đối diện Junhyung._Hôm nay anh mới biết anh ta là người ở căn hộ 504. Và anh ta là chủ mảnh đất chúng ta đang thương thảo.Yoseob có thể cảm nhận được tiếng thở dài của anh, dù cậu nghĩ rằng đây là việc tốt._Có vẻ mọi thứ không tốt đẹp lắm?_Đúng vậy.Junhyung vừa ăn vừa kể lại cho Yoseob cuộc nói chuyện chiều nay của anh với Kyuhyun. Junhyung hẳn rất mệt mỏi vì chuyện này. Cậu chỉ chăm chú lắng nghe và suy nghĩ một chút về con người Kyuhyun._Vậy… anh có kế hoạch gì chưa?_Anh chưa. Mọi thứ rối rắm quá._Vì em mà…_Là do anh chọn con đường này, không phải do em._Đây gần như là một dự án bất khả thi rồi. Chi bằng chúng ta…_Em muốn chúng ta kết thúc ở đây?Yoseob im lặng. Cậu không dám trả lời, cũng không dám chấp nhận sự thật rằng có lẽ đây là dấu chấm hết._Hôm nay em nhìn thấy một người giống anh đi với một người phụ nữ khác ở trung tâm thương mại. – Cậu lấy gói quà từ dưới, đưa ra trước mặt Junhyung. – Khi em đi mua cái này._Đúng là anh. Nhưng tất cả chỉ là công việc._Công việc thì đâu cần phải thân thiết tới mức khoác tay nhau như vậy?_Em đang ghen hả?_Ai thèm ghen chứ. – Yoseob quay mặt giấu đi gương mặt đỏ bừng vì bị nhìn thấu tâm can._Ăn cơm đi. Từ ngày lấy em, ngoài công việc và em ra, anh đâu có thèm để tâm tới ai. Mới hôm qua mẹ còn gọi cho anh, hỏi sao lâu rồi không gọi cho mẹ. Mới có 3 ngày chứ mấy mà đã…Yoseob cười. Đúng là mẹ nào cũng lo cho con hết, mới hôm trước mẹ cậu cũng nói như bà Yong vậy._Đừng nghĩ linh tinh nữa nhé....Sáng hôm sau, Yoseob tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trên giường. Cậu nhớ rõ ràng đêm qua cậu đã ngủ gật trên bàn làm việc mà. Laptop cũng tắt mất rồi. Trên màn hình laptop có thứ gì đó. Cậu dụi mắt tiến lại gần đó.“Nice day, yeobo~Anh đã chuẩn bị bữa sáng cho em, ở trong bếp ý.Ông xã đẹp trai của em.Cậu phì cười. Lâu lắm rồi Junhyung mới lại ngọt ngào như thế này.Thì ra, em có chỗ đứng trong cuộc sống của anh rồi…P.s : Bản kế hoạch của em, anh đã in ra rồi.”Nhưng còn kế hoạch. Ôi khôngggggggggggggggggggg! Đó là điều điên rồ nhất mà cậu có thể nghĩ tới. Làm sao anh có thể???_Junhyung, em chỉ làm chơi thôi, kế hoạch đó không thể nào. – Cậu cuống cuồng hét lên trong điện thoại khi thấy đầu bên kia bắt máy._Em dậy rồi hả?_Junhyung, đừng xem cái kế hoạch đó._Sao vậy? Anh xem hết mất rồi. Nó rất hay mà, cái này hoàn toàn có thể sinh lời được 100 lần._Thật điên rồ! Nó sẽ làm cho anh mất 100 lần vốn thì có ấy._À, dĩ nhiên rồi, chỉ là ý tưởng thôi, cách thực hiện của anh sẽ khác chứ._Anh đừng…_Anh đang lái xe, lát nữa tới văn phòng, anh sẽ gọi cho em sau nhé.Và cậu nghe tiếng “tút tút” vang lên đều đặn.Yoseob vò đầu bứt tai, không thể ngờ được Junhyung lại dậy sớm hơn cả cậu, và còn kịp in ra bản kế hoạch đó...._Mình không thể nào tin nổi là Yoseob nghĩ ra cái ý tưởng này. Một cậu nhóc năm thứ 2, chưa trải qua kinh doanh mà có thể sao? – Anna mừng rỡ cầm bản kế hoạch của Yoseob trên tay. – Việc bỏ qua phân khúc biệt thự cấp cao của Yoseob là quá đúng với số vốn ít ỏi như thế này._Nhưng mình cảm thấy cần phải thay đổi thứ gì đó. Hay là thế này. Thay vì môi giới, mỗi căn nhà bán được chỉ được 1 đến 2 triệu won tiền hoa hồng thì ta ép giá chênh lệch, bên người bán một chút, người mua một chút thì trung bình một căn hộ 100m2 ta có 5 đến 10 triệu won. Môi giới nhà đất ở Seoul cũng không ít, nhưng sự tin tưởng cũng chưa nhiều. Ta có thể nhờ vào bất động sản Doz mà đi lên không chừng._Mình chỉ lo phía Kyuhyun không đồng ý._Anh ta không hề nhắc tới việc ta nương tựa vào ai. Thứ anh ta cần là xây dựng một thương hiệu riêng về bất động sản, cũng như đảm bảo chắc chắn rằng cứ 3-5 năm, với một số tiền bỏ ra sẽ thu về 100 lần như thế._Uhm._Sau từ 4-6 tháng, chúng ta sẽ mở một sàn giao dịch bất động sản. Cậu lập luôn dự toán về chi phí thuê địa điểm hộ mình. Mình muốn 2 phòng hơi chếch nhau ở cùng 1 tầng trong một khu văn phòng cao cấp ở Kangnam, một phòng để bán, một phòng để mua. Mình tin sau 1 năm nữa, thị trường bất động sản sẽ sôi động trở lại._Từ 1 ý tưởng của Yoseob mà cậu có thể khai triển ra nhiều tới vậy._Cái mình cần là ý tưởng. – Junhyung cười._Mình nghĩ Yoseob nên trở thành trợ lý của cậu mới đúng._Không, Yoseob phải ở nhà. Kinh doanh không hợp với em ấy._Lúc nào cũng nhốt vợ ở nhà còn bắt mình phải tung tăng khắp nơi cùng cậu, còn là thân gái dặm trường. Cậu ích kỷ quá đấy. _Mình cần phải “bóc lột” cậu nhiều hơn trước khi cậu kịp bỏ mình đi chứ._Đồ xấu xa._Ha ha. Bây giờ cậu sắp xếp cho mình một cuộc hẹn với bên Kyuhyun đi. Trong thời gian mình đi gặp anh ta thì cậu tính chi phí của cả đời dự án cho mình nhé._Rõ rồi, thưa sếp....Junhyung như mở cờ trong bụng khi nhìn thấy bản kế hoạch trên bàn của Yoseob. Mấy nét chữ nguệch ngoạc “Junhyung” trên tờ giấy trắng hình như là nháp trên bàn của cậu khiến anh khẽ mỉm cười.Thì ra cảm giác yêu một người nó hạnh phúc như thế này. Chỉ cần thấy một nụ cười là mọi mệt mỏi tan biến, lúc nào cũng chỉ muốn nâng niu, đem đến cho người ta hạnh phúc, lúc nào cũng chỉ lo sợ người ta bị tổn thương, đau đớn, luôn mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với người ta.Junhyung, anh yêu người ta quá rồi.End chap XVIII
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me