LoveTruyen.Me

Longfic Ket Hon Cung Tong Tai Chanbaek

Bạch Hiền đến sáng mới ngủ được đang say giấc thì bị tiếng ngõ cửa làm phiền nhăn mày khó chịu.

– Thưa cậu, có người tìm cậu.

Nữ giúp việc đỡ Bạch Hiền ngồi dậy đưa khăn cho cậu lau mặt. Người vừa bước vào nhìn dáng vẻ lúc này của Bạch Hiền thì không khỏi ngây người ngắm nhìn. Mái tóc nâu ôm sát nổi bật làn da trắng ngần, đôi mắt vô hồn nhưng đen láy lấp lánh cộng thêm dáng vẻ lơ mơ chưa tỉnh ngủ đáng yêu vô cùng.

– Ai tìm tôi vậy, đi rồi sao?

Bạch Hiền đưa trả người giúp việc chiếc khăn, có người tìm cậu sao chẳng thấy lên tiếng.

– Xin chào, tôi là Lộc Hàm, tôi là người đã gây ra tai nạn... cho nên hôm nay tôi tới để xin lỗi.

Lộc Hàm là người Trung Quốc vì công việc, nên anh đi đi về về giữa Hàn và Trung thường xuyên. Hôm đó cùng đối tác bàn việc lái xe trở về bỗng nhiên thấy một người xuất hiện trước mũi xe mình, dù đã cố gắng nhưng không tránh kịp. Nhìn người kia nằm trên vũng máu thì vội gọi xe cấp cứu, sau đó vì vấn đề pháp luật cho nên lằng nhằng giải quyết mãi mới xong. Đến hôm nay mới có cơ hội tới thăm người bị mình hại, lại nghe nói người kia vì tai nạn mà đôi mắt không thấy nữa, anh càng cảm thấy tội lỗi hơn.

Bạch Hiền nghe vậy có chút bất ngờ, người này cũng thật là tốt bụng đi rõ ràng là tự cậu đâm vào xe của anh ta. Vậy mà còn tới xin lỗi, cậu còn đang sợ gây phiền phức bị người ta trách nữa.

– Tôi là Bạch Hiền, ngài không cần phải làm như vậy, dù sao cũng là tôi có lỗi.

Bạch Hiền xua xua tay cười làm cho người đối diện không thể rời mắt.

Đẹp thật, cứ như thiên thần vậy.

– Ngài sao không nói gì?

– À...tôi cũng có một phần lỗi mà. Mà cứ gọi tôi là hyung là được rồi, tôi mới 27 tuổi thôi gọi ngài tổn thọ mất.

– Hì hì vậy cũng được, Lộc Hàm hyung.

Bạch Hiền trời sinh người gặp người yêu cho nên nhanh chóng đã cùng Lộc Hàm làm thân, thậm chí đối với Lộc Hàm còn có phần đặc biệt. Anh vốn không tin mấy thứ gọi là tiếng sét ai tình hay yêu từ ánh nhìn đầu tiên nhưng khi thấy nụ cười của Bạch Hiền thì anh biết trái tim của mình đã bị cậu hạ ngục.

Mấy ngày sau đó Lộc Hàm thường xuyên tới thăm Bạch Hiền, dẫn cậu đi dạo mặc cho Xán Liệt khó chịu. Hôm nay cũng vậy Lộc Hàm đúng hẹn lại tới còn mang thêm bao nhiêu là đồ ăn cho Bạch Hiền, cả hai sau khi nói chuyện chán thì quyết định ra ngoài hóng mát.

– Khánh Tú...

Bạch Hiền đang đi thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vọng lại.

– Xán Liệt...chúng ta quay lại được không?

– Khánh Tú đừng khóc, như vậy anh sẽ cảm thấy có lỗi.

– Xán Liệt, em yêu anh cho đến bây giờ vẫn chỉ yêu anh mà thôi.

– Anh không thể, anh đã là đã có gia đình.

– Không sao cả, dù thế nào em cũng vẫn yêu anh.

– Khánh Tú, anh....

– Bạch Hiền em sao vậy? Có chuyện gì à.

– A Hả em không sao, chúng ta đi thôi.

Bạch Hiền đang chìm đắm trong cuộc đối thoại thì bị Lộc Hàm làm cho tỉnh, ấp úng trả lời rồi kéo tay Lộc Hàm đi. Như vậy đã là quá đủ rồi, cậu muốn nghe thêm bất cứ lời nào nữa càng nghe chỉ càng khiến cậu đau thêm mà thôi.

Đúng như cậu nghĩ Xán Liệt vẫn còn yêu Khánh Tú nếu không anh đã không trần chừ như vậy. Cậu có lẽ là nên buông tay đó là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.

– Em có tâm sự.

Lộc Hàm để Bạch Hiền ngồi xuống ghế đặt lon nước vào tay cậu, mỗi hành động đều thể hiện sự dịu dàng.

– Em không có, chỉ là có chút nhàm chán.

– Tại sao?

– Lúc nào cũng là một màu đen sao không chán được.

– Hyung xin lỗi.

– Ngốc, đã nói là không phải tại hyung mà. Chẳng phải hyung đã giúp em rất nhiều sao.

Bạch Hiền huých nhẹ vào người bên cạnh, cậu thực tâm chưa bao giờ oán trách Lộc Hàm. Cậu thậm chí còn biết ơn vì đã làm bạn với cậu trong suốt thời gian này. Chỉ là gần đây chuyện về Xán Liệt chiếm hết tâm trí cậu cho nên cậu cũng không để tâm tới người xung quanh nhiều.

Lộc Hàm nhìn vẻ tinh nghịch của Bạch Hiền mà tim lại loạn lên, thật tiêc vì anh biết cậu quá muộn. Cậu giờ đây đã là người của Phác tổng nếu không anh nhất định sẽ biến cậu thành người của mình.

Mà nhắc tới Phác tổng này anh cảm thấy hắn ta và cậu bác sĩ Khánh Tú gì đó có chút...ừm sao nhỉ, nhất định là có quan hệ bất minh. Cuộc nói chuyện vừa nãy nữa Bạch Hiền nghe thấy sao anh lại không nghe thấy chứ. Phác Xán Liệt hay Phác tổng anh không quan tâm nhưng nếu làm tổn thương Bạch Hiền anh sẽ không bỏ qua đâu.

...

Kể từ sau vụ hôn má kia Tử Thao liền biến mất, cố tình qua thăm Bạch Hiền cũng không thấy mặt hắn. Cậu có hỏi thì Tuấn Miên hyung nói hắn có chút việc bận tạm thời không về. Trong lòng cậu không hiểu sao lại thấy có chút nhàm chán, vốn đã quen lúc nào cũng có một cái đuôi lải nhải theo sau giờ không có cũng thấy thiếu thiếu. Đã vậy ngày nào hắn cũng cho người đưa trà sữa cho cậu. Hừ muốn lấy trà sữa ra để chuộc tội sao? Có giỏi thì đến trước mặt cậu thì ba mặt một lời.

Mà khoan kia chẳng phải là hắn sao? Cái dáng vẻ gấu trúc đó sao có thể nhầm được, vậy còn người bên cạnh là ai.

Thế Huân không khỏi tò mò nhìn hai người vừa bước vào quán bar, một người cậu có thể xác định là tên đáng ghét nào đó còn một người đang bá cổ hắn. Người này nhìn không tồi nha mái tóc vàng nhạt khuôn mặt thanh tú dưới ánh đèn hiện lên vẻ mị lực hút người vô cùng.

Gấu trúc chết tiệt, bận việc thì ra là đi hẹn hò với trai sao?

– Huân Huân...

Thế Huân không hiểu sao thấy cảnh hai người bên nhau trong lòng lại khó chịu vừa định đứng lên ra về thì lại bị gọi tên. Huân Huân từ lúc nào lại dám gọi cậu thân thiết như vậy đến Tuấn Miên hyung còn chưa được gọi cậu như thế. Chẳng phải đã có " người đẹp " bên cạnh rồi sao? Định gọi cậu để khoe khoang à. Nghĩ vậy Thế Huân giống như không nghe thấy mà bước tiếp chỉ là chưa đi được vài bước liền bị kéo lại. Và sau đó bị chìm trong cái ôm mạnh mẽ của người kia.

– Nhớ cậu quá đi mất, cả người toàn mùi trà sữa thơm thật.

Thế Huân bị vòng tay cùng lời nói ấm áp vang lên bên tai nhất thời ngây người nhưng nhớ tới hình ảnh hai thân ảnh thân thiết lúc nãy thì vội đẩy người kia ra.

– Bị điên sao, gấu trúc bụng phệ.

– Phụt...hahaha...

Người từ nãy tới giờ chứng kiến màn hội ngộ đầy thâm tình bỗng bật cười lớn khiến cho nhiều người phải ngoái nhìn.

– Hyung không thấy vô duyên sao?

– Gấu trúc...cuối cùng thì cũng có người gọi đúng tên em nha. Xin chào, anh là Lộc Hàm anh họ của tên gấu trúc này.

Lộc Hàm nhịn cười quay qua giới thiệu với Thế Huân lại còn hướng cậu giơ ngón trỏ tán thưởng làm cậu không khỏi ngượng ngùng mà chính mình cũng không biết tại sao.


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me