LoveTruyen.Me

Longfic Khai Nguyen Mot Tinh Yeu Da Cu

Hế lô e ri bo đuyy :") Bữa nay tui phá lệ đăng chương sớmmm nhaa :") Bù cho cái trước quá ngắn hihi :") À tui thông báo tin NÓNG cho các bạn là ờ à... có thể chương 9 hoặc chương 10 có Hắc nhẹ =)) 15+ đó nha =)) Tui cảnh báo trước vậy đó nha =)) Mà không biết có ai nghe tui không :(( *khóc*

Chương này tình hình của 2 đứa nó tiến triển được một chút rồi nha :* Vui đee đồng bào ơiii =))

-----------------------------------------------------------

Lúc này đã có hai con người nào đó chính thức đối mặt, vừa hôm qua thôi, còn ở cách nhau cả một đại dương rộng lớn, vậy mà hôm nay đã đứng đối diện với nhau thật gần. 

Anh xúc động đến nỗi ôm chầm lấy cậu xiết thật chặt, suýt nữa nhấc bổng cậu lên.

- A~~ đau...

Cậu xuýt xoa rồi đẩy anh ra.

- Anh làm cái gì ở đây?

- Anh nhớ em, Vương Nguyên.

Cậu lúc này vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của anh. Nhưng hoàn cảnh không cho phép cậu thể hiện sự bất ngờ đó. Cậu tỏ vẻ lạnh lùng hết mức có thể, nhếch môi làm điệu bộ khinh khỉnh.

- Chứ không phải anh đang hạnh phúc bên nhân tình mới kia sao?

- NẾU TÔI HẾT YÊU EM THÌ CÓ LẶN LỘI SANG ĐÂY TÌM EM KHÔNG VƯƠNG NGUYÊN??

Cậu giật phắt người trước thái độ giận dữ của anh. Môi cậu run run, mắt nhòe hơi nước. Anh thô bạo nắm tay cậu lôi vào phòng mình.

- Buông tôi ra...

Cậu yếu ớt kháng cự trước những hành động đó của anh. Anh đẩy cậu ngồi xuống giường rồi quỳ xuống đối diện cậu. Cậu bây giờ như một con thú nhỏ nằm dưới lưỡi dao của một tay đồ tể, chỉ biết im lặng run lên bần bật.

Còn anh dùng đôi mắt ánh lên tia lửa đầy tức giận xoáy sâu vào đôi mắt của cậu. Anh dùng hai tay ôm lấy đôi gò má trơ xương đó của người đối diện, mạnh bạo ấn môi mình vào đôi môi khô khốc.

Sinh vật bé nhỏ vùng vẫy thoát ra không được đành phải thuận theo. Cuối cùng anh cũng chịu rời ra, luyến tiếc liếm nhẹ lên môi cậu một cái, như thể muốn vét sạch hết những hương vị đê mê mà đã lâu rồi anh chưa thưởng thức qua.

- Cảm giác vẫn như hồi đó chứ? 

Anh hỏi khẽ. Gương mặt cậu ửng đỏ lên, môi ươn ướt vì dư âm của nụ hôn ban nãy. Biểu cảm ngượng ngùng này thật sự đáng yêu, làm anh muốn hôn thêm nữa. Nhưng ý thức được cậu rất yếu nên lại thôi.

Cậu lúc này chỉ còn biết im lặng né tránh cái nhìn đầy dịu dàng của anh, nhìn về phía cửa sổ, mắt hơi ươn ướt. Anh đứng dậy kéo cậu vào lòng mình, ôm trọn lấy thân thể gầy yếu đó của cậu.

- Anh xin lỗi, lúc nãy có hơi hung dữ với em.

- ...

- Đừng khóc, anh ở đây rồi. Anh sẽ không để mọi chuyện xảy ra như lúc trước nữa.

Bỗng anh nghe có tiếng nấc khẽ vang lên, anh xiết chặt lấy thân ảnh đó, chặt hơn.

Cậu không dám phản kháng. Điều cậu có thể làm là đáp trả lại những yêu thương đường đột đó một cách thầm lặng, miễn cưỡng. Cậu muốn né tránh anh, rất muốn, nhưng có gì đó giữ chân cậu lại.

Anh nhẹ nhàng nâng gương mặt xanh xao của cậu lên, tay khẽ gạt đi những giọt nước đọng lại rồi khẽ hôn lên đôi gò má đó.

- Đói rồi, đúng không? Mình đi ăn thôi.

Anh nắm lấy tay cậu kéo đi. 

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Em ăn cái này đi, ngon lắm.

Anh gắp một miếng thịt bò xào bỏ vào chén của cậu. Cậu chậm rãi gắp miếng thịt cắn nhẹ một cái. Vẫn là cái kiểu ăn khiến người ta chán nản.

- Em đừng ăn như mèo thế. Em trông ốm đi rồi .

Cậu liền bỏ chén đũa xuống, im lặng rời đi. Vương Tuấn Khải lúc này đói rồi, nhưng nhìn thấy người yêu bỏ ăn nên cũng quyết định bỏ luôn.

Cậu lên phòng mình, ngã phịch xuống giường. Anh bất mãn khoanh tay tựa lưng vào tường nhìn cậu.

- Anh khuấy sữa cho em uống nhé.

Cậu ngồi bật dậy, lườm anh một cái thật sắc.

- Ăn uống sao là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm. 

Vương Nguyên gần như không thể nhịn được nữa, cậu bắt đầu cảm thấy phiền phức rồi. 

Cậu lại ngã phịch xuống giường,nhắm mắt lại, mặc kệ anh. Anh vẫn cười hiền hòa tiến đến ngồi cạnh cậu, dùng tay khẽ vén những lọn tóc lòa xòa của cậu. Cậu liền hất tay anh ra.

- ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI.

Càng nói càng làm, anh nằm xuống ôm lấy cậu, xiết chặt. 

- Trời lạnh lắm, ôm nhau thế này cho ấm.

- Có chăn kìa, ôm ấp cái gì chứ.

Cậu lúc này cũng hơi mệt rồi, không còn sức để trốn chạy nữa nên thôi. Mùi hương trên tóc, trên cơ thể cậu có cái gì đó kích thích anh, làm anh cứ muốn ôm thế này mãi, hít lấy mùi hương quyến rũ đó thế này mãi.

Hai người, hai con người đã và đang còn yêu nhau, cùng chìm vào giấc ngủ. 

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vương Tuấn Khải đăng kí vào học chung trường với Vương Nguyên. Vì anh nghe loáng thoáng được chuyện cậu ở trường mới hay bị bắt nạt, nên muốn học chung cho tiện việc chăm sóc bảo vệ cậu.

- Anh dai như đỉa ấy. Có nhất thiết phải học chung trường như thế không? London thiếu gì trường tốt hơn.

Cậu trề môi quay sang anh. Anh bật cười, không nói gì, nắm tay cậu đến bến xe buýt.

Ngày đầu tiên mà anh vào Emanuel học. Có vẻ như ở đây ai cũng chào đón anh, chẳng bù với lần đầu tiên cậu đến. Có chút gì đó ghen tỵ nhưng rồi cậu cũng thầm mừng cho anh, cậu hiểu cảnh bị xua đuổi là tệ như thế nào mà.

Giờ ra chơi, anh đến lớp cậu, anh cầm tay cậu đứng trước mặt các học sinh trong lớp, dõng dạc nói :

- Xin chào mọi người, tôi là Karry, học sinh mới, và đây là người yêu tôi, tên Roy. (#)

Cậu đứng trơ ra như pho tượng tạc đá, xấu hổ nhìn về phía mọi người. Một số người tiếc nuối, người nhìn cậu bằng ánh nhìn có phần căm ghét. Khung cảnh được dịp hỗn loạn lên.

Nói rồi lại nắm tay cậu kéo đi.

- Anh làm trò gì vậy??

- Anh làm vậy để bảo vệ cho em.

- Bảo vệ khỉ gió, anh làm vậy người ta chỉ càng ghét càng muốn giết tôi thêm thôi.

- Có anh họ sẽ chẳng làm gì em đâu.

Cậu bật cười lớn khi nghe những lời đó của anh.

- Anh nghĩ anh có uy đến thế sao?? 

Rồi cậu bỏ về lớp, điệu bộ vẫn là khinh khỉnh bất cần.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trong lớp Vương Nguyên vài phút sau đó...

Đám học sinh cùng lớp thấy cậu đi một mình,không có anh, liền nhào đến đè cậu xuống sàn. Bọn con trai bỉ ổi mạnh gỡ cút áo cậu làm chúng bung ra. Xung quanh mọi người cổ vũ hò hét toán loạn, bọn lớp khác cũng được dịp kéo nhau tới xem.

- CHÚNG MÀY LÀM GÌ VẬY?? (#)

Cậu hét lên, vùng vẫy kịch liệt. Tên con trai ngồi trên người cậu cười lớn thích thú.

- Tao nghe nói mày bị đồng tính, nên làm vậy xem mày thế nào. Tuyệt chứ??? (#)

Rồi tên biến thái đó hôn lên cổ cậu thô bạo. Đám đông hiếu kì được nước hò hét lớn hơn. Thân thể yếu ớt chỉ dám vùng vẫy rồi kêu lên thống khổ. Và những con người vô cảm kia vẫn cười.

- TRÁNH RA THẰNG KHỐN!!! (#)

Bỗng anh từ đâu lao vào hất tên đó ra rồi ôm lấy cậu. Mọi người thấy vậy sợ hãi, kéo nhau bỏ về vị trí ngồi. Lúc này đầu tóc cậu rối như tơ vò, áo bị mở gần hết cúc, gương mặt tái đi vì sợ, tay chân đỏ tấy lên.

- TAO CẤM MÀY ĐỘNG ĐẾN ROY LẦN NỮA!! (#)

Tên biến thái nhìn thấy đàn anh nên có vẻ sợ sệt, lùi lại.

Nói rồi anh bế xốc cậu lên, chạy đi trước sự ngạc nhiên của các học sinh trong lớp. 

Phòng y tế...

- Em nghỉ ngơi đi, chiều nay anh sẽ về với em.

Anh ngồi đối diện nhìn cậu, ánh mắt cầu xin, van nài. Cậu lườm anh như muốn bay đến cắn nát anh thành từng miếng, nhưng thấy cô trực y tế ở kia nên không manh động. Tại ai mà cậu thành ra thế này chứ?

- Anh hại em rồi, anh xin lỗi.

- Đồ khốn!!! Biến đi...

Cậu mắng anh, giằn giọng nhấn mạnh từng chữ. Cô trực y tế quay sang nhìn cậu với vẻ khó hiểu.

Chuông reng báo hiệu giờ học, anh nhìn cậu mỉm cười, quay sang nói với cô trực y tế cái gì đó rồi về lớp.

Rồi cậu mệt mỏi nhắm nghiền mắt, ngủ một giấc dài. Đêm qua lại bận coi hoạt hình mà không ngủ, sáng lại còn bị một tên biến thái đè ra sàm sỡ, chuyện dồn chuyện khiến cậu mệt mỏi.

Nói về Vương Tuấn Khải, lúc này anh đi về lớp. Những người bạn đồng học nhìn anh như thể anh là Alien từ sao Hỏa mới đáp xuống. Bọn con gái xì xào bàn tán rồi cười khúc khích. Vương Tuấn Khải gần như không quan tâm đến những con người dở hơi kia, bước vào chỗ ngồi lật sách vở ra học. Một tên bạn người da trắng tiến đến hỏi anh:

- Hey, mày là Karry đúng không?? (#)

- Phải (#)

- Trông mày đẹp trai đấy, nhưng mày bị... ? (#)

Chưa đợi tên kia nói hết câu, anh liền đứng phắt dậy, túm lấy cổ áo tên con trai đối diện.

- BIẾN CHO KHUẤT MẮT TAO !!!

Gương mặt anh lúc này đỏ au lên giận dữ, tay nổi gân xanh thấy rõ. Tên nọ sợ hãi gỡ tay anh ra rồi bần thần trở về chỗ. Đám học sinh đứng gần khu vực đó cũng bắt đầu tái mặt trở về vị trí, không hó hé thêm tí nào nữa. 

----------------------------------------------------------

                              HẾT CHƯƠNG 8

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me