LoveTruyen.Me

Longfic Krislay Duoi Bat Tinh Yeu

Chương 22:

"Mã Văn, mời tôi uống rượu đi. Tôi bị đá rồi..." Trương Nghệ Hưng mấy bữa trước còn mặt mày hớn hở kéo Mã Văn đi mua quần áo cho người yêu thế nhưng giờ phút này lại đột nhiên xuất hiện trước của quán bar của hắn thở hồng hộc rồi phun ra một câu như thế.

Nhận ra khóe mắt bạn tốt đỏ ửng, quần áo lộn xộn nhìn khốn khổ không thể tả, Mã Văn còn tưởng là cậu gặp phải lưu manh gì gì đó kết quả một lúc sau nghe thấy Trương Nghệ Hưng nghẹn ngào nói như vậy, Mã Văn lại cảm thấy chuyện này ngày càng hoang đường.

"Mấy bữa trước không phải ông còn mua quần áo tặng để cho cậu ta một bất ngờ đó còn gì. Sao mà đến hôm nay lại chia tay rồi?" Hắn nhớ tới nét mặt hạnh phúc vô bờ bến của Trương Nghệ Hưng ngày hôm đó, thế nào mà chỉ mới qua có mấy ngày mà tất cả đã thay đổi một trăm tám chục độ là thế nào?

"Tôi không biết, dạo gần đây ảnh nói bận rộn nhiều việc, thái độ với tôi cũng thờ ơ lắm, đến ngày hôm nay thì ảnh đùng đùng nói muốn chúng tôi tạm thời đừng gặp mặt nhau một thời gian. Chẳng lẽ đây còn không phải là chia tay?! Mã Văn, ông nói thử coi, tại sao Ngô Diệc Phàm phải đối xử với tôi như vậy?!" Chạm đến vết thương lòng, Trương Nghệ Hưng kích động bắt lấy cơ thể của Mã Văn, đôi tay gắt gao nắm chặt hai vai của hắn không ngừng lay qua lay lại, "Nói cho tôi biết, ông mau nói cho tôi biết tại sao đi!"

"Tôi...tôi...Nghệ Hưng ông buông tôi ra trước đã. Tôi sắp ngất rồi..." Bị lay đến chóng cả mặt, vừa được buông tha, Mã Văn vội vàng chạy qua chỗ khác, tránh xa cái người này cả mấy mét, "Hay là ông hiểu lầm người ta rồi?"

"Anh ta đã nói thẳng như vậy, tôi sao có thể hiểu lầm được!" Ngẫm nghĩ kĩ lời nói của Mã Văn, lại nhớ đến thái độ thời gian gần đây của Ngô Diệc Phàm, Trương Nghệ Hưng không khỏi rầu rĩ, ánh mắt cũng không còn long lanh như trước nữa, "Nhất định là anh ta đã chán tôi rồi."

"Vậy bây giờ ông định tính toán thế nào?" Đối mặt với bộ dáng như thể đã mất đi toàn bộ thế giới của Trương Nghệ Hưng, Mã Văn cũng không nhẫn tâm chọc vào nỗi đau của bạn, đành phải nói sang chuyện khác.

"Tôi tạm thời đi đến nhà ông ở vài ngày...sau đó..." Trương Nghệ Hưng gục đầu xuống, lông mi khẽ rung, "Chờ đến khi suy nghĩ kỹ lại, tôi sẽ đi tìm anh ta."

Không quan tâm tại sao Ngô Diệc Phàm lại muốn chia tay cậu nhưng Trương Nghệ Hưng này không thể sống mà không có Ngô Diệc Phàm được.

Bắt đầu bằng tình yêu sét đánh, hai người bọn họ rơi vào biển tình rồi tiến tới ở chung. Hết thảy quá trình này đều diễn ra quá nhanh nên kết thúc cũng nhanh không kém. Nếu ngày đó biết trước kết cục sẽ như ngày hôm nay thì cậu tình nguyện chưa bao giờ gặp hắn, như vậy cậu sẽ không yêu hắn cũng sẽ không vì hắn mà đau lòng.

Nhưng mà trái tim đã sớm rơi vào lưới tình sao có thể nói bỏ là bỏ ngay được. Cậu chỉ có thể mặt dày mày rạn, cho dù có bị tổn thương hơn nữa, càng nhiều thống khổ hơn nữa thì cũng phải mỉm cười mà vượt qua.

Đây mới chính là cậu, là Trương Nghệ Hưng, là người đàn ông kiên cường nhất!

Ở trong lòng thầm cấp sức mạnh cho bản thân, Trương Nghệ Hưng cuối cùng cũng phần nào lấy lại được tinh thần, lay lay khuôn mặt đang lo lắng của Mã Văn, ảm đam nở nụ cười: "Chờ thêm vài ngày nữa đi, tôi chính là tiểu cường (*) đánh mãi không chết Trương Nghệ Hưng a!"

(*) Tiểu cường: Con gián


Vỗ vỗ vai Mã Văn ý bảo hắn yên tâm đi, Trương Nghệ Hưng đột nhiên duỗi người thở dài: "Hôm nay cứ để cho tôi say một bữa đi, ông mời."


"Uống thả ga luôn." Nhìn thấy bạn tốt từng chén lại từng chén uống cạn, Mã Văn chỉ lắc đầu bất đắc dĩ.

Cứ uống đi, uống mới có thể quên hết thống khổ cùng bi thương, Chỉ như vậy ngày mai mới có thể ngẩng cao đầu đối mặt với cuộc sống này.


Tưởng tượng đến ngày hôm sau Trương Nghệ Hưng lại làm như không có chuyện gì mà tiếp tục nhe răng cười haha, Mã Văn không khỏi cảm thán. Đây mới chính là Trương Nghệ Hưng, là người hắn vẫn luôn sùng bái, thậm chí cậu đã trở thành tín ngưỡng của hắn.


.................

"Ngô Diệc Phàm là đồ khốn nạn, anh đây thích hắn ta như vậy mà hắn dám chán ghét nhanh như vậy. Hừ, để đến ngày mai nhìn thấy mặt hắn, anh đây sẽ cẩn thận dạy dỗ hắn một trận!"


"Đúng rồi, nói đúng lắm." Khổ sở dìu Trương Nghệ Hưng đi ra ngoài quán bar. Cái người này sớm đã say đến mức không biết trời đất là gì nhưng trong miệng vẫn không ngừng chửi rủa Ngô Diệc Phàm, Mã Văn tính toán định đưa rắc rối nhỏ này về nhà mình.

"Tại sao phải như vậy, Ngô Diệc Phàm, tôi yêu anh như vậy. Anh đừng bỏ đi có được không?!"

"Ai ui..." Khi thì la mắng, khi thì khẩn cầu, Mã Văn chỉ cảm thấy mình sắp bị con ma men này hành đến chết rồi, "Tiểu tổ tông của tôi, ông đừng hành hạ tôi nữa được không?"


Mã Văn buồn cười nhìn xuống Trương Nghệ Hưng, cậu không ngừng vùi đầu vào cổ hắn, Mã Văn chỉ có thể nở nụ cười bất lực nhanh chóng đi ra khỏi đây.

"Ôi trời ạ..." Nhưng đi chưa được vài bước, Mã Văn đã nhận ra có ai đó đứng chắn trước mặt mình. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thử, người này nhìn quen quen.

"Xin chào." Lời chào hỏi xã giao lạnh đến không thể lạnh hơn được nữa, giọng nói người phía trước không mang theo độ ấm. Mã Văn đối với cái người có thân hình cao ngang ngửa mình nhưng gầy hơn một chút tự nhiên lại chột dạ không dám nhìn thẳng. Căn bản khí thế của cậu ta quá bức người.

"Cậu là..." Mã Văn nhíu mày, hắn do dự mở miệng, hình như đã từng gặp qua người này ở đâu rồi thì phải.


"Ngô Diệc Phàm, anh là cái đồ đại ngu ngốc!" Ngay khi hai người căng thẳng đối mặt với nhau, không khí lạnh lẽo đến cực điểm thì có người nào đó ở phía sau chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, tự nhiên phun ra một câu.

"Haha, xin lỗi cậu. Người bạn này của tôi uống say, bây giờ tôi phải đưa cậu ấy về nhà. Nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi trước." Bó tay toàn tập với con ma men kia, Mã Văn ý định lách qua người đàn ông ở trước mặt.


"Hãy giao Nghệ Hưng cho tôi." Một bàn tay vươn ra ngăn cản không cho Mã Văn bước đi, Khuôn mặt người đàn ông thoáng vẻ chân thành tha thiết thế nhưng ánh mắt quyết tâm không thể bỏ qua lại còn rõ ràng hơn nữa.

"Hả...cậu không phải chính là cảnh sát trưởng Ngô đấy chứ?!" Trong đầu đột nhiên nhảy ra một cái tên, hai mắt Mã Văn sáng rực.

"Đúng vậy, hãy giao Nghệ Hưng cho tôi." Ngô Diệc Phàm kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.

"Hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà để Nghệ Hưng đau khổ đến thế này cơ chứ?" Đối diện với khuôn mặt đáng sợ của Ngô Diệc Phàm, Mã Văn lúc này còn hơi do dự, vẫn thấy là cứ phải hỏi rõ mọi việc thì có lẽ vẫn tốt hơn.

"Tôi sẽ không nhường Nghệ Hưng cho cậu. Vì thế mời cậu giao cậu ấy lại cho tôi!" Không thèm để ý đến câu hỏi của Mã Văn, Ngô Diệc Phàm tiếp tục kiên trì.

"Nhường cho tôi? Cái gì gọi là nhường cho tôi?! Hơn nữa Nghệ Hưng cũng không phải của tôi, sao tôi có thể đi tranh giành với cậu được." Nắm lấy trọng điểm trong lời nói của người trước mặt, đôi mày Mã Văn lại càng nhăn lại. Cảm giác này...chẳng lẽ cậu ta hiểu nhầm cái gì rồi?

"Không phải cậu nhìn thấy tôi cùng với Nghệ Hưng dạo phố cho nên mới hiểu nhầm đấy chứ?!" Mã Văn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, trí nhớ quay trở lại thời điểm Trương Nghệ Hưng cùng với mình đi mua sắm hôm bữa. Nếu thật sự đúng là như vậy thì cảm giác có người theo dõi dõi khi đó không phải là ảo giác?

"......"

Đối mặt với sự trầm mặc của Ngô Diệc Phàm, Mã Văn lại càng khẳng định ý nghĩ của mình là đúng, lớn tiếng thở dài, "Cậu thực sự đã hiểu lầm rồi. Chúng tôi chỉ là bạn bè lớn lên cùng với nhau mà thôi. Ngày hôm đó Nghệ Hưng nhờ tôi cùng đi để mua quần áo cho cậu."

Nhìn thấy đôi mắt trợn tròn của người kia, MãVăn lại buồn cười thở dài: "Nghệ Hưng vốn định dành cho cậu một bất ngờ, coi như đó là quà sinh nhật nhưng ai mà ngờ được hai người lại nháo thành ra sự tình này."

"Thật không?" Đối với những lời này của Mã Văn, Ngô Diệc Phàm vẫn nửa tin nửa ngờ. Hắn nhớ lại tình huống ngày hôm đó, quan hệ của hai người rất thân mật. Việc bọn họ thân thiết như vậy không thể là giả nếu không thì hắn cũng chẳng dễ dàng gì mà hiểu lầm như vậy.

"Cậu gặp tôi một lần rồi đó thôi. Lần đầu tiên hai người gặp mặt, khi cấp dưới của cậu bắt nhầm người, tôi chính là người đứng bên cạnh cậu ấy. Chúng tôi cùng nhau lớn lên, chơi với nhau bao năm sao có thể biến quan hệ thành ra cái dạng này được."

Không ngừng cố gắng giải thích để cho Ngô Diệc Phàm tin tưởng, Mã Văn chỉ đến người đang ngủ sau lưng mình: "Cái người này có đôi khi vô cùng ngốc nghếch. Có thể bị người ta hiểu nhầm cả ngày mà còn không nhận ra, chỉ biết ngây ngốc chạy đến tìm tôi kể lể. Nhưng đối với tôi Nghệ Hưng cũng chính là người kiên cường, lạc quan nhất thế giới này. Hai chúng tôi đều cùng nhau lớn lên trong cùng một cô nhi viện, cả hai luôn giúp đỡ nhau mà kiên trì đến ngày hôm nay. Nhưng thật ra Nghệ Hưng mới chính là động lực lớn nhất khiến tôi có được ngày hôm nay. Nếu không có cậu ấy thì có lẽ bây giờ tôi đang lăn lộn ở nơi đầu đường xó chợ nào đó, không biết chừng còn làm ra những việc mà đến chính bản thân mình còn thấy căm ghét huống chi là những người khác. Cho nên trên danh nghĩa thì Nghệ Hưng là bạn tốt của tôi nhưng nếu nói chính xác thì đối với tôi cậu ấy là một loại tín ngưỡng. Vì vậy tôi không có cách nào mà yêu cậu ấy được..."

Đối mặt với ánh mắt nóng rực của người phía trước, Mã Văn lại nuốt nước miếng kể tiếp: "Hơn nữa việc Nghệ Hưng thích tôi lại càng không thể xảy ra. Trước khi gặp được cậu, cậu ấy vẫn thích con gái như bình thường. Tuy rằng có gặp gỡ qua lại nhiều đến mấy cũng chỉ đến được bước nắm tay thế nhưng tôi không dám tin Nghệ Hưng thế nhưng lại thích đàn ông. Có điều khi tôi nhận ra nét mặt hạnh phúc của cậu ấy khi kể về cậu, lúc đó tôi thật sự tin tưởng Nghệ Hưng quả thực đã thích một người đàn ông. Cũng bởi hiểu được cảm giác của cậu ấy cho nên tôi quyết định không phản đối việc hai người ở bên cạnh nhau."

"Haizz, cái người này yêu cậu đến phát điên rồi..." Thật cẩn thận đưa Trương Nghệ Hưng ở sau lưng giao cho Ngô Diệc Phàm, Mã Văn nghênh đón ánh nhìn của người trước mặt, thái độ vô cùng nghiêm túc, "Tôi chính thức giao người bạn tốt nhất hơn hai mươi năm qua cho cậu. Mong rằng cậu có thể chăm sóc Nghệ Hưng thật chu đáo."

"Tôi sẽ." Gật đầu cảm ơn Mã Văn, nhìn thấy bóng dáng của hắn dần biến mất trong màn đêm, Ngô Diệc Phàm lúc này mới yên tâm cúi đầu nhìn chằm chằm người đã sớm ngủ say kia. Ánh mắt hắn khóa chặt khuôn mặt cậu.

Khóe môi hơi nhếch lên như đang nói lời xin lỗi, Ngô Diệc Phàm cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Trương Nghệ Hưng.Thời khắc này hắn có cảm giác như nắm cả thế giới ở trong tay.

Xin lỗi, xin lỗi vì đã hiểu lầm em, xin lỗi vì đã không tin tưởng em.

Lần sau sẽ không bao giờ có chuyện như vậy nữa, thế nên tha thứ cho anh được không Nghệ Hưng?

Tựa như cậu là báu vật cần trân trọng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu rồi dần xuống đến từng đường nét trên khuôn mặt, cuối cùng ôm chặt cậu vào trong ngực.

Ánh đèn đường chiếu sáng con đường về nhà của bọn họ, hai bóng hình không ngừng kéo dài mãi.

Mỗi một bước đi, Ngô Diệc Phàm cẩn thận đưa báu vật quan trọng nhất của cuộc đời hắn trở về nhà.

-End chương 22 + 23-

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me