LoveTruyen.Me

Longfic M Hoehwan Ikon Life

- Park Hyun đấy hả con? _ Chủ tịch Goo lên tiếng _ Vô đây đi con.

- Dạ _ Cởi giày ra và mang đôi dép đi trong nhà do chị giúp việc đưa khi nãy, Park Hyun bước vào phòng ăn.

- Chào cậu _ JinWoo cúi đầu.

- Chào hyung _ Lịch sự _ JunHoe, khỏe chứ? _ Đánh vào vai anh một cái rõ đau, Park Hyun nhìn anh bằng một ánh mắt trìu mến.

Park Hyun, anh đang làm gì ở đây, anh đang có ý nghĩ gì thế này? JunHoe mặt lại đỏ rần rần đường như con người hôm qua sắp trỗi dậy trong anh. Nhưng không, JunHoe ráng kiềm chế lại cơn giận không rõ nguồn gốc của mình. Nhìn sang JinHwan, cậu không dám ngẩng mặt lên hay nhìn sang phía anh. Giờ đây anh cảm thấy yêu cậu nhiều lắm, yêu cậu nhiều hơn là ghen, và anh cũng chẳng biết lý do vì sao nữa.

- Cảm ơn _ Kéo cậu ngồi sát lại bên mình, anh thì thầm _ Vì em đã không nhìn hắn ta.

-...

- Ngồi đi con _ Chủ tịch Goo mời Park Hyun _ Mà sao mặt mũi bầm tím thế này?

- Ah..._ Sờ nhẹ lên những vết bầm đó, Park Hyun cười nhẹ _ Con vừa bị tai nạn.

- Tai nạn gì, có nặng lắm không?

- Không ạ, chỉ bị một tên hành hung thôi.

- Chết thật _ Chủ tịch lo lắng _ Tụi trẻ bây giờ như thế đấy, suốt ngày chỉ biết đi đánh lộn ngoài đường. Thật là...

- Dạ.

- Bố, ăn đi mà _ JunHoe lên tiếng, đổi sang câu chuyện khác.

Rõ là Park Hyun đang xỏ anh mà, cố ý nói xiêng anh đây. Nắm chặt đôi đũa cứ như đôi đũa là kẻ thù của anh vậy, JunHoe không thèm ngó tới Park Hyun một giây nào cả. Ngay cả JinHwan cũng vậy, nhưng khác với JunHoe, cậu không nhìn Park Hyun vì sợ nếu nhìn thì anh có thể điên lên bất cứ lúc nào.

- Bố, con xin phép lên phòng _ JunHoe đứng dậy, kéo JinHwan đi cùng.

- Ơ..._ Chủ tịch Goo ngơ ngác, thái độ thằng con trai ông nãy giờ thật kì quặc.

-..._ Một người nhìn theo bóng họ đi về phía cầu thang mà lòng đầy căm tức. Nắm chặt lòng bàn tay lại, nhưng Park Hyun vẫn cố tỏ ra không có gì trước mặt chủ tịch và JinWoo.

- Cậu sao vậy? _ JinWoo xua tay trước mặt Park Hyun.

- AA..._ Giật mình _ Không có gì hyung ạ.

- Hôm nay sao nhiều thứ kì lạ quá ta? _ Chống cắm, JinWoo ngồi đoán già đoán non.

- Này, JinWoo! _ Chủ tịch Goo lên tiếng.

- Dạ!?

- Vô bếp lấy tráng miệng ra cho tôi.

- Chủ tịch, sai giúp việc đi.

- Nhanh lên, cãi hả?

- Dạ _ Mặt xìu xuống, lầm lũi bếp vào bếp.

Mặc kệ cho giữa chủ tịch và JinWoo có bị gì đi chăng nữa thì ánh mắt Park Hyun vẫn không hướng về họ. Chỗ anh ta đang hướng mắt nhìn chính là căn phòng của JunHoe. Anh ta đang ghen với JunHoe, anh ta cũng muốn thử một lần làm chồng của JinHwan, cùng cậu trải qua bao vui buồn. Và anh ta nghĩ anh ta xứng đáng với vai trò đó hơn JunHoe, Park Hyun sẽ không bao giờ là JinHwan phải khóc, phải buồn như anh cả. Và Park Hyun muốn được tình yêu đó, tình yêu của cậu, một tình yêu mong manh mà thôi.

Ông trời. Tình yêu đó có tồn tại lâu không vậy?

.

.

.

Phòng JunHoe – 08:50 AM

- Sao lại lôi tôi lên đầy, vẫn chưa ăn xong cơ mà _ Nhìn JunHoe khó hiểu, anh cứ như ăn trộm ấy, cứ sợ bị ai phát hiện một điều gì đấy thì phải.

- Không có gì _ Kéo cậu ngồi xuống giường, anh lắc đầu _ Chỉ vì anh không muốn thấy hắn ta.

-...

- Em sao thế? _ Gối đầu trên đùi của JinHwan, nhìn từ dưới lên trên, cậu trông thật đáng yêu làm sao.

- Tôi không sao _ Khẽ luồng tay vào mái tóc đen hung của anh, môi cậu nhoẻn miệng cười với anh.

- Em hứa với anh đi.

- Hứa chuyện gì?

- Không được giấu anh bất kì chuyện gì, dù lớn hay nhỏ.

-...

- Không được giấu nỗi buồn một mình, phải chia sẻ cho anh.

-...

- Cuối cùng là... _ Đẩy khuôn mặt cậu sát với khuôn mặt mình, anh lại đặt vào đôi môi căng mộng, đầy mùi sữa dâu ấy một nụ hôn _ Chỉ mãi thuộc về anh thôi.

-...

- Hứa đi, hứa với anh đi _ Mở to con mắt ra, cố làm vẻ dễ thương nhưng anh chỉ nhận được một nụ cười của JinHwan.

- Ừm _ Khẽ gật đầu, môi cậu vẫn nở mãi cái nụ cười ấy.

Đúng là Goo JunHoe bây giờ, chính lúc này luôn là một Goo JunHoe dễ thương nhất mà cậu biết. Luôn dịu dàng, không bạo lực một chút nào. Luôn tôn trọng và yêu thương cậu hết mực. Nhưng mà JinHwan nào cảm nhận hết được điều đó. Cái tình yêu của JunHoe cậu chỉ cảm nhận được một phần nhỏ mà thôi. Dù cho sự tự ti, mặc cảm về bản thân đã phần nào giảm bớt nhưng cậu vẫn thế, vẫn luôn suy nghĩ mình không xứng đáng với tình yêu ấy. JinHwan thầm cảm ơn anh, thầm cảm ơn vì anh đã mua cậu, thầm cảm ơn vì anh đã luôn làm cho cậu ấm áp và thầm cảm ơn vì tình yêu mà anh dành cho cậu mấy ngày nay.

Ông trời. Thầm cảm ơn vì ông đã mang hai người đến với nhau.​

'Cốc cốc'

Ai đó gõ đang cửa phòng. Đứng lên, cậu mở cửa. Là JinWoo, lại là người thư ký mỏ nhọn của chủ tịch Goo. JinHwan đã từng nghĩ sao mình không thể giống JinWoo, cứ tự nhiên nhìn đời vui vẻ, lạc quan có phải hơn không. Dù cho đã cố gắng mỉm cười thật nhiều, cố gắng quên đi mọi sự ưu phiền nhưng cậu vẫn không làm được. Bởi cuộc đời lại không mang cho cậu điều đó. Cuộc đời mỗi người mỗi khác, và cuộc đời của cậu là gắn với sự buồn bã.

- Chủ tịch kêu JunHoe xuống kìa _ JinWoo la lên.

- Để em gọi anh ấy.

- Khỏi cần gọi, giọng hyung ấy to như vậy ai mà không nghe được _ Nhìn JinWoo, anh cười nhếch mép.

- Nghe rồi thì xuống đi _ Quay người lại đi, miệng cậu ấy vẫn không thôi lầm bầm _ Tự dưng phải lết lên đây rồi lại đi xuống.

- Anh đi làm nhé _ Hôn nhẹ lên má cậu.

- Đi xuống đi, hôn hoài, bị nghiện hôn hả? _ Giật mình bởi tiếng la của JinWoo, anh lại thầm nguyền rủa cái tên thư ký đáng chết ấy. Lúc người khác đang có hứng nhất thì lại cắt một cái rụp không thương tiếc.

- Con xuống đây bố _ Bực mình bước xuống, đôi lông mày JunHoe chau vào nhau.

- Chuẩn bị hết chưa con? _ Chủ tịch hỏi trong vẻ mặt gấp gáp.

- Rồi ạ _ Gật đầu _ JinWoo ở nhà với vợ em đi nha.

- Cái gì!? _ Trợn to mắt nhìn anh _ Tại sao phải ở nhà? Hyung còn việc ở công ty đấy.

- Nghỉ một ngày có sao đâu.

- Thôi, JinWoo phải đi với bố _ Chủ tịch Goo vẫy tay _ Mà sao vậy, thường ngày vợ con cũng ở nhà một mình mà.

- Tại...

- Để con ở nhà cùng JinHwan cho _ Park Hyun bất ngờ lên tiếng.

- Ừ, được đấy / Không bao giờ _ Hai cha con đồng thanh.

- Tại sao không được? _ JinWoo chen vào.

- Con không thích để người lạ trong nhà.

- Thằng khỉ, Park Hyun mà là người lạ gì _ Cốc đầu JunHoe, Chủ tịch Goo mắng _ Cứ để Park Hyun ở nhà với vợ mày đi, hôm nay mày nhiều chuyện quá đấy.

- Vâng, con không làm gì JinHwan đâu.

- Vậy đi _ JinWoo giục _ Mau lên không thôi trễ cuộc họp bây giờ.

- Chào bác _ Cúi đầu lễ phép.

- Nhưng...

- Đi mau.

JunHoe bước ra khỏi nhà mà lòng bồn chồn lo lắng. Chuyện gì thế này, anh muốn vứt cả cuộc họp này để ở nhà cùng JinHwan chứ không muốn người ở cùng JinHwan là Park Hyun. Còn về Park Hyun, anh vui mừng khi lại được ở cùng JinHwan, anh sẽ lại sắp được vào thế giới của cả hai, thế giới mà không một lo âu chỉ tràn ngập đầy những nụ cười mà thôi.

Ông trời. Sao mà lại có sự sắp đặt này cơ chứ?

- Park Hyun!? _ Từ trên bước xuống, cậu hơi bất ngờ trước sự có mặt của Park Hyun. Cứ tưởng anh ta đã về rồi luôn cơ chứ.

- Sao vậy, không thích anh ở đây hả?

- Không phải _ Lại gần Park Hyun, cậu chạm nhẹ lên những vết bầm _ Còn đau không anh?

- Còn chứ _ Nhăn mặt.

- Chờ em chút _ Cậu lật đật chạy đi lấy một vài đồ dùng y tế _ Anh ngồi xuống đi.

Cả hai ngồi xuống sofa. Một cách hiền từ, cậu lau sạch vết thương trên má và khóe miệng của anh ta. Từng cử động của cậu làm tim Park Hyun đập thật mạnh. Sao cái không gian và thời gian này lại yên bình và hạnh phúc đến thế. Liệu cái thời gian này liệu có là mãi mãi không, hay chỉ là một cái chớp mắt, nhanh tới và chóng đi. Park Hyun vẫn ngẩn ngơ nhìn JinHwan, từng đường nét, cậu thật là đẹp.

- Xong rồi đấy.

- A, đỡ đau thật rồi.

- Mà sao anh chưa về nữa? _ Loay hoay dọn dẹp.

- Muốn ở chơi với em không được sao?_ Nhìn cậu từ nãy giờ nhưng cậu vẫn không thèm để ý đến Park Hyun một chút nào.

- Được...nhưng...

- Ngại JunHoe phải không?

-..._ Gật gù.

- JinHwan..._ Nắm chặt đôi tay bé nhỏ kia, anh thì thầm _ Cho anh biết câu trả lời đi, anh thật sự mong nó đấy.

- Em...

- Đừng ngại bởi JunHoe, em cứ nghe theo trái tim em đi.

- Nhưng...

-..._ Thất vọng khi anh cảm nhận được điều gì đó từ cậu, cảm nhận được tình yêu đơn phương của anh vẫn chưa được cậu chấp nhận.

- Mình đi chơi đi _ Kéo Park Hyun ra khỏi cửa, JinHwan thầm mong anh quên đi câu hỏi ban nãy.

Cậu suy nghĩ thật kỹ rồi, cậu thật sự không có tình cảm với Park Hyun, cậu chỉ xem Park Hyun như một người bạn thân, một người anh luôn tìm cách bảo vệ và che chở cậu. Con tim cậu không đập mạnh khi đứng gần Park Hyun bằng khi đứng cạnh JunHoe. Có vẻ trái tim cậu hơi nghiêng về phái anh thì phải. Nhưng cậu cũng chưa nhận biết được rằng mình có thật là yêu anh không nữa. Nhức đầu thật, trái tim cậu, tại sao cậu không thể lắng nghe được chúng chứ.

Ông trời. Làm gì đi, làm gì đi chứ!​

- Ừ _ Cười nhẹ _ Đi bar đi ha.

- Đi bar!?

End chap 10.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me