LoveTruyen.Me

Longfic M Hoehwan Ikon Life

Sáng hôm sau – 07:00 AM

- Hm..._ Vài tia nắng vô tình rọi vào đôi mắt của JinHwan làm cậu tỉnh giấc.

Đầu óc cậu lúc này hoàn toàn trống rỗng và trắng xóa. Không một chút kí ức nào còn đọng lại trong cậu, không một chút nào cả. Đêm qua xảy ra điều gì, ai đã làm gì cậu, hay chuyện gì đã đến, tất cả chỉ là một con số không. Mọi thứ đêm qua chỉ còn là một hạt cát nhỏ mà hạt cát ấy chỉ là qua cảm nhận mơ hồ của cậu.

Đây là đâu, đây là lúc nào, và tại sao cậu lại ở đây. Muôn vàn câu hỏi tràn về trong trí óc cậu. Cảnh vật thật là lạ lẫm, không gian này cậu không thấy quen chút nào. Cố nhớ về khỏang thời gian ấy, tiếng nhạc ồn ào của club, ly rượu kia, và con người ấy, tất cả chỉ là một bức sương mờ và lạ lẫm. Nhìn thấy trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, trên đó là một mẩu giấy và một cành hoa hồng đỏ thắm. Cầm nó lên, mắt cậu lướt qua những con chữ kia.

" Đêm qua thật tuyệt vời, cảm ơn em. Tôi đã trả tiền phòng và đặt xe sẵn, nếu em muốn đi đâu thì cứ bảo họ chở đến đó. Tặng em cành hoa này, nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. Hôn em.

P/s: Em thật là hoàn hảo, tôi yêu em mất rồi. "

Vò nát mẩu giấy sau khi đọc đến chữ cuối cùng. Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra điều gì, rốt cuộc người trong bức thư này là ai, rốt cuộc những chuyện này là gì, là gì thế này. Nhìn lại cơ thể mình, không một mảnh vai che thân trừ chiếc chăn mỏng, mặt cậu bỗng đỏ cay lên. Ôm đầu trong sự mệt nhọc, nhắm nghiền mắt để cố nhớ về tất cả, nhưng hầu như cũng chỉ là con số không kia, cũng chỉ là mờ nhạt thôi.

Ông trời. Sao ông lại che giấu mọi thứ thế này​?

Vớ lấy bộ quần áo nằm lăn lóc trên giường, đứng lên và bước vào phòng vệ sinh. Một lát sau, cậu lại trở thành một JinHwan tươm tất, chỉnh tề như mọi khi. Bước ra khỏi phòng, cậu sải chân đến quầy tiếp tân, nơi một cô gái nghiêm túc, luôn nở nụ cười với khách hàng luôn chờ sẵn.

- Cậu có phải là Kim JinHwan không? _ Cô tiếp tân hỏi trong trang trọng và lịch sự

- Vâng, sao cô biết tên tôi?_ Ngó cô gái bằng ánh mắt kì lạ, cậu trả lời.

- Sáng nay bạn cậu đã nói cho tôi biết.

- Bạn tôi? _ Sự thắc mắc của cậu tăng lên dần dần.

- Vâng, và cậu ta đã đặt xe sẵn cho cậu. Cậu có thể khởi hành bất cứ lúc nào.

- Mà cô cho tôi hỏi, cô có biết người bạn đó tên gì không?

- Xin lỗi cậu, cậu ta không cho chúng tôi biết tên.

- Vâng cảm ơn cô.

- Xe đã tới, mời cậu _ Cô tiếp tân niềm nở, miệng vẫn luôn nở mãi nụ cười.

- Vâng.

Bước vào trong xe, chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Chiếc xe chạy đến đâu, cậu cố lấy lại phần kí ức bị mất của mình. Nhìn dòng người tấp nập trên đường mà lòng JinHwan lại thêm não nề. Là một ngày mới, ừ là một ngày mới đối với cậu, là một ngày đầy khó hiểu, là một ngày đầy mệt mỏi và là một ngày mới để cậu có thể lật sang trang mới cho cuộc đời của mình. Đêm qua sẽ là một cái kết cho một chuỗi thời gian vừa rồi của JinHwan, và sẽ là một cái bắt đầu cho một chuỗi thời gian khác.

Ông trời. Phải chăng ông đã sắp đặt mọi thứ​?

Một nửa đầu cậu đang tìm cách đã kéo những gì mình bỏ quên đêm qua trở lại, một nửa còn lại bắt đầu lo sợ khi cậu hình dung ra cảnh JunHoe sẽ nổi điên lên nếu biết cậu qua đêm ở nơi bào khác. Cậu quá hiểu anh mà, là một con người nóng nảy, tính bốc đồng và ngang bướng. Cậu lại sợ hình ảnh tức giận của JunHoe, rằng anh sẽ làm gì trong sự giận dữ kia, cậu hoàn toàn không thể đoán trước được. Cầu mong thời gian trôi thật chậm để cậu không phải về gặp anh sớm. Chỉ một giây thôi, chỉ cần một giây chạy thật chậm, cậu sẽ vui biết chừng nào.

.

.

.

Goo gia – 07:40AM

'Ding Dong Ding Dong'

Chuông cửa nhà vừa reo lên, JunHoe lật đật chạy ra mở cửa. Nhận ra bóng dáng quen thuộc của JinHwan, mặt anh vơi đi tất cả sự lo lắng khi nãy của mình. Cứ tưởng cậu xảy ra chuyện gì hay gặp tai nạn gì, anh thật sự nãy giờ đứng ngồi không yên. Và lúc này, khi thấy JinHwan đứng trước mặt mình an toàn và không gặp phải điều gì, anh mừng lắm.

- JinHwan _ Ôm chầm lấy cậu, anh đong đưa.

- Buông ra _ Đẩy anh ra, nhưng hình như càng làm thế, JunHoe càng ôm chặt cậu hơn.

- Em đi đâu từ hôm qua đến giờ thế hả?

- Buô...ng...ra... _ Khó thở.

- Xin lỗi em _ Thả cậu ra, JinHwan cố tìm cho mình một chút không khí để thở _ Hôm qua đến giờ em đi đâu vậy hả?

- Tôi...qu...a...nhà HanBin _ Ấp úng.

- Nhà HanBin!?

- Ừ.

- Vậy sao anh gọi em không được?

- Điện thọai tôi hết pin.

- Vậy hả?

- Ừ.

- Vậy thì thôi, anh yên tâm rồi _ Lại cười híp cả mắt, JunHoe trông thật đáng yêu mà.

Lảng tránh ánh mắt của anh, đó là một thói quen khi cậu nói dối. JinHwan bỏ mặt anh đang đứng cười ngoài cửa, cậu bước vào nhà. Sao hôm nay JunHoe hiền thế này, sao JunHoe lại không làm ầm lên. Thường thì lúc này sẽ ồn ào lắm chứ. Thật là một ngày kì lạ, tất cả mọi chuyện đều không như cậu nghĩ, một thứ lại đi theo một chiều hướng khác, một ngã khác. Và chắc chắn, từ lúc này, cuộc đời cậu cũng sẽ rẽ sang một hướng khác.

Vâng, JunHoe giờ đang rất hiền, lại còn dễ thương nữa chứ. Thật ra thì anh đang tập cố kiềm chế bản thân mình. Sau sự việc kì trước, anh đã tự nhủ với bản thân rằng sẽ không nổi nóng trước mặt JinHwan nữa, hay làm gì để cậu phải tổn thương. Vì anh nghĩ, nếu sự xự như lúc trước cũng chẳng ích gì hơn. Chỉ làm cậu sợ hơn và khỏang cách giữa anh và cậu cũng rộng hơn, nhiều hơn nữa. Đúng là từ khi gặp cậu, anh dã thay đổi được nhiều lắm. Từ một người luôn đâm đầu trong công việc, JunHoe trở thành một người thích vui chơi cùng vợ mình. Từ một người luôn lầm lì, JunHoe trở thành một người hài hước, hòa đồng hơn. Và từ một người hay nóng nảy, JunHoe đã trở thành một người biết tự chủ trước những hành động của mình.

Ông trời. Người ấy dã thay đổi, đã thay đổi tất cả.​

'Ding Dong Ding Dong'

Chuông cửa lại reo lên một lần nữa, anh lại quay ngược ra mở cửa. Là một phong thư được gửi tới, trên phong thư đề tên Goo JunHoe. Bước vào trong phòng khách và ngồi xuống ghế, anh từ từ mở phong thư ra. Không hiểu sao lòng anh lại có một linh cảm chẳng lành, tay anh phút chốc run lên bần bật. Là một sắp ảnh, đó là ảnh gì. Tay JunHoe lướt nhanh qua những tấm ảnh ấy, mắt anh trợn lên, cánh tay gồng lên, hiện rõ những đường gân trong người và anh run lên từng hồi. Bấu chặt tay vào thành ghế, mặt JunHoe chuyển sắc, đâu mất những nụ cười khi nãy mà giờ đây hằn trên khuôn mặt là sự giận dữ tột đỉnh của anh.

- JinHwan _ Giọng anh trầm xuống, mắt nhìn về phía cậu.

- Hửm?_ Nghe anh gọi, cậu tiếng lại gần.

- Hôm qua em đi đâu?_ Gằng giọng lên, anh hỏi.

- Qu...a...nhà...Han...Bi...n..._ Bỗng cổ họng cậu có một thứ gì đó nghẹn lại, cậu lại run lên như sợ một điều gì đó không tốt sẽ tới.

- Tôi hỏi lại một lần nữa, hôm qua em đi đâu?

- Nhà HanBin.

- NHÀ HANBIN HẢ, NHÀ HANBIN MÀ NHƯ THẾ NÀY?_ Anh hét lên, quăng phong thư khi nãy lên bàn, lộ ra cả chục tấm ảnh.

Nhặt chúng lên xem, mặt JinHwan cũng như anh, dần dần xanh lên. Là hình của cậu và một người đàn ông trong đêm qua. Mặt cậu chụp thấy rõ còn người kia chỉ thấy được tấm lưng trần. Nóng bỏng, là cảnh nóng bỏng đêm qua của cậu. Tại sao, tại sao anh lại có chúng. Rõ ràng có ai đó muốn hại cậu mà, rõ ràng là vậy. Nhưng là ai, là ai đã chơi cậu thế này, là kẻ nào thế.

Ông trời. Có phải do ông gây nên tất cả không​?

- Jun...Hoe...tô...i..._ Ngước lên nhìn anh, nước mắt dâng chậc chờ ở khóe mi cậu.

- Đừng nói gì nữa _ Quay mặt sang chỗ khác, anh nhắm nghiền mắt lại và cầu mong tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi.

- Tô...i...xin...lỗi...

- ĐỪNG NÓI NỮA.

-...

- EM ĐÙA VỚI TÔI CHƯA ĐỦ SAO? _ JunHoe hét lên _TẠI SAO EM CỨ GÂY CHO TÔI NHIỀU CHUYỆN THẾ NÀY HẢ?

-...

- TÔI YÊU EM, EM THẬT SỰ KHÔNG HIỂU SAO!?

-...

- Đừng làm tôi phải thêm đau khổ, tôi xin em đấy.

'Rầm'

Đóng mạnh cửa, tiếng xe JunHoe vút đi. Anh chạy nhanh lắm, chạy nhanh đến nỗi không kịp nhìn thấy mình đang chạy với tốc độ bao nhiêu cả. Còn cậu, ngồi bệt xuống, hàng nước mắt tuôn nhanh. Xé nát những tấm ảnh kia, ôm lòng ngực mình, cậu khóc to thành tiếng. Căn phòng vắng lặng giờ đây đầy tiếng khóc của cậu. JinHwan biết mình đã sai rồi, sai vì đã nói dối anh. Cầu mong cậu có thể giải thích, cầu mong lời xin lỗi của mình sẽ đến anh và nói cho anh rằng mọi thứ đều do có sự sắp đặt sẵn. Nhưng muộn rồi, mọi thứ nhanh tới rồi cũng chóng đi. Cứ như một cái chớp mắt, nhanh, nhanh lắm, mọi thứ xảy ra nhanh lắm.

Ông trời. Sao không bao giờ ông cho thời gian chậm lại cả?

Một tiếng rồi thêm nửa tiếng trôi qua. Cậu vẫn ngồi nơi đó, vẫn ngồi nơi góc phòng, ngồi trong thoi thóp và đau đớn. Nước mắt JinHwan khô đi bởi gió. Gió lùa qua khóe mắt, gió cuốn đi những giọt nước mắt. JinHwan giờ như một cái xác không hồn, vật vờ trong đau đớn.

'Reng Reng'

Tiếng điện thoại reo lên.

- A...l...ô?_ JinHwan nói không thành lời, giọng cậu rè đi.

- JinWoo đây, JunHoe...

- JunHoe bị làm sao!? HẢ? _ Cậu bất giác lại run lên, tay cậu run đến nỗi cầm không nỗi cái điện thọai.

- JunHoe bị tai nạn rồi.

End chap 12.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me