LoveTruyen.Me

Longfic Moonsun You Score Goals And My Heart


Những chiếc áo đỏ quần nhau giữa khoảng sân xanh mướt viền những đường sơn trắng dài được tô điểm thêm những tia nắng nhẹ chiều tà. Byul Yi thanh thoát như một ngọn gió, em lướt qua từng cầu thủ để nhận đường bóng từ Joo Hyun, vuốt bóng từ ngoài vòng cấm để bóng lọt thỏm vào góc cao khung thành trong sự bất lực của cả hệ thống phòng ngự. Huấn luyện viên Kim nở nụ cười hài lòng, ông nhận ra sự tập trung đã trở lại trong từng bước chạy của cô học trò cưng, nhưng ông lại khẽ chau mày khi nhìn thấy Byul Yi chạy thẳng về phần sân của mình để tiếp tục trận đấu mà không hề có một sự phấn khởi nào. Trước đây, Byulie luôn nở nụ cười mỗi khi nhận được đường chuyền đẹp hay sau khi ghi được bàn thắng, nhưng hôm nay dù chỉ một cái đập tay đang chờ sẵn của Joo Hyun cũng không được em đáp lại, và Kim Doo Hoon sợ rằng biện pháp của mình lên cô đã phản tác dụng.

- Mọi người đã hoàn thành tốt rồi, ông thổi hồi còi triệu tập các cầu thủ lại. Ngủ thật ngon đêm nay, chuẩn bị thật tốt cho trận bán kết chiều mai nhé, được không?

Huấn luyện viên Kim trầm ngâm nhìn các cầu thủ rời khỏi sân tập để tiến về phía phòng thay đồ. Ông nhìn thấy Byul Yi đã tiến tới, khẽ chạm cánh tay Eunha. Eunha có tí giật mình khi nhìn thấy Byul Yi, nhưng có vẻ như những lời xin lỗi chân thành của nữ tiền đạo Bucheon đã làm an lòng cô. Cả hai cùng cười nói vui vẻ khi bước vào trong đường hầm, và Kim Doo Hoon thở phào nhẹ nhõm.

- Byul Yi này, Joo Hyun khẽ huých tay cô khi cả hai ngồi cùng hàng ghế trên chuyến xe trở về khách sạn. Em đang buồn gì phải không?

- Không ạ. Byul Yi khẽ đáp, tiếp tục chăm chú vào màn hình điện thoại.

- Này, chị chơi với em đủ lâu để hiểu em cần gì mà. Joo Hyun nháy mắt, nhéo bắp tay Byul Yi rõ đau. Tối nay 8 giờ ở sảnh khách sạn sẽ có người chờ em, xuống đúng giờ nhé.

- Ơ... Byul Yi đã sẵn trong cổ họng một lời thoái thác chuẩn bị được bật ra, nhưng chặn lại ở đầu lưỡi. Có lẽ cô thật sự cần một sự xả hơi sau những ngày này. Vâng ạ.

- Phải thế chứ, Joo Hyun cười thật tươi vừa lúc chiếc xe dừng lăn bánh ở cổng.

Byul Yi khoác cho mình một chiếc khăn len đỏ rực cùng chiếc áo măng tô màu xám nhẹ cho một buổi tối cần những sự nhẹ nhàng. Ngắm mình trong gương, em sực nhớ đã lâu rồi những quần jeans và áo phông đã làm em bớt nữ tính đi thấy rõ, và hôm nay em thấy mình xinh đẹp lắm. Byul Yi luôn tỏ ra khó chịu khi bị bố mẹ bắt thử những chiếc váy sặc sỡ cho những chuyến đi chơi cuối tuần khi em còn nhỏ. Em đã từng ăn mặc như một đứa con trai từ đầu đến chân, cư xử như một đứa con trai từ đầu đến chân. Nhưng hôm nay em nhận ra dù ăn mặc như thế nào thì mình vẫn đẹp chán. Khẽ lướt qua chiếc móc treo đồ của khách sạn, chiếc mũ beret của Yong Sun tặng vẫn còn treo ở đó kể từ lần đi chơi cuối của cả hai. Byul Yi đội nó lên nhẹ nhàng rồi đóng sập cửa phòng.

Cửa thang máy bật mở và sảnh khách sạn lung linh như một cung điện với những bó đèn chùm pha lê rực rỡ cùng những tấm gương phản chiếu lại những ánh sáng ấy. Byul Yi nhận ra cánh tay của Joo Hyun vẫy vẫy liền cười đáp lại, nhưng vội chết đứng vài giây khi nhận ra Yong Sun ngồi ở đó, cùng bàn với Joo Hyun.

Em tiến đến, khẽ gật đầu chào Kim Yong Sun. Mắt chị ánh lên khi nhìn thấy cô, nhưng cũng chỉ gật đầu nhẹ chào lại. Ai cũng biết huấn luyện viên Kim là người nghiêm khắc như thế nào.

- Thôi nào hai người, Joo Hyun cười tươi như bà mai ở lễ dạm hỏi cho các cặp đôi, chị đã xin phép huấn luyện viên Kim và với việc em tập trung chuyên môn trở lại, thì không lý do gì lệnh cấm không được rút ngắn cả. Chào hai người nhé, nhóm của chị đang chờ. 

Bóng Joo Hyun khuất sau lớp cửa kính khách sạn, nhưng sự ngại ngùng giữa cả hai vẫn chưa dứt hẳn. Byul Yi chống tay vào chiếc ghế trong khi Yong Sun ngồi như tượng ở chiếc ghế kế cạnh. Em nhận ra mình không thể đứng đây cùng với sự ngượng ngùng đến hết đêm được.

- Em nhớ chị. Moon Byul Yi ngồi xuống cạnh Yong Sun, tay khẽ đặt lên bàn, mình đi đâu nhé.

- Chị... 

Yong Sun có chút ngập ngừng, ánh đèn vàng hắt lên mái tóc đen óng ả của chị. Nhưng nhớ ra rằng không còn gì phải e ngại, cô đứng dậy cùng em, sửa lại một tí trang phục rồi không cần chờ đến Byul Yi, Yong Sun lồng những ngón tay thanh mảnh, trắng muốt vào bàn tay của em, cùng em bước ra khỏi sảnh.

- Cám ơn vì ngày hôm nay, Byulie. Yong Sun ôm eo Byul Yi khi cả hai cùng đứng trước cửa phòng khách sạn vừa lúc đồng hồ điểm ở con số 10. Một chút vang Bordeaux dù không quá mức cũng đã làm chị hơi chếnh choáng và những bước chân đã không còn tỉnh táo như trước.

Byul Yi khẽ xoay người lại để ôm chặt Yong Sun trong lòng. Em đặt lên trán và gò má chị những nụ hôn mềm như nhung, phảng phất mùi nho của vị rượu nổi tiếng châu Âu. Yong Sun ngước lên, ngắm nhìn em thật kĩ, tay khẽ chạm vào những sợi tóc mượt mà của người tình, khẽ khàng như đang ve vuốt một tác phẩm điêu khắc lâu đời. Ba ngày trôi qua là quá đủ cho những xa cách. Yong Sun nhớ rõ Byul Yi đã nghiêm khắc với bản thân đến nỗi không dám với tay nhận lấy chai nước của chị đưa cho những ngày án phạt của thầy Kim được áp đặt. Còn Byul Yi thì không quên được bóng lưng chị chỉ cách mình có vài bước chân giữa đường xá Paris vắng bóng người vào một buổi đêm trước nhưng lại không thể chạm được vào.

- Em có để tâm đến những lời người ta nói không? Yong Sun bất giác hỏi,

- Như thế nào ạ?

- Người ta bảo chị là lý do em trở nên sa sút, là lý do khiến em lạnh nhạt với tập thể những buổi gần đây, bảo chị là...

Yong Sun đón nhận đôi môi của Byul Yi khi những chữ còn lại còn chưa qua được đầu lưỡi.

Hơn ai hết, Byul Yi hiểu rõ lý do mà bản thân mình đã không ở đó những ngày qua như vậy.

- Yongdonnie, Byul Yi nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của Yong Sun, em không để tâm đến người khác nói gì, em chỉ để tâm đến chị thôi, được không.

- Chị yêu em, Moon Byul Yi. Yong Sun khẽ thì thầm vào tai Byul Yi, hơi thở chị lướt qua vành tai Byul Yi đầy mê hoặc.

Và Byul Yi cũng trả lời bằng một nụ hôn.

Cả thêm nhiều nụ hôn sau đó nữa.

" Chúng ta đang được thấy một Moon Byul Yi mạnh mẽ hơn rất nhiều kể từ sau sai lầm không đáng có ở lượt trận cuối vòng bảng, cũng là trước chính Đại học Cologne. Byul Yi với ba bàn thắng trong hiệp 1 đã đưa Đại học Seoul dẫn trước toàn diện, và cho dù quả penalty cuối trận của số 9 Marian Heisenberg có đánh bại được Hirai Momo, thì 3-1 cũng là một kết quả mỹ mãn để đưa những cô gái từ Đại học Seoul đến với trận chung kết đầu tiên trong lịch sử thành lập trường, và nó thật sự là một cú sốc với Giải Vô địch Sinh viên Thế giới."

Byul Yi cười thật tươi khi những cái bắt tay đầy cỏ và đất cùng những cái ôm ướt đẫm mồ hôi từ cả đồng đội và đối phương ùa tới sau khi hồi còi kết thúc trận đấu vang lên. Em đã làm những gì có thể làm cho mọi người, và thật sự em chỉ mong chờ bản thân sẽ nhận được những tình cảm ấm cúng này. Em gặp mặt các thành viên trong đội còn nhiều hơn cả bố mẹ mình những năm gần đây, vì vậy em có cảm giác đây là một chiến thắng cho gia đình, chứ không còn đơn giản là một chiến thắng vì nghĩa vụ. Em đã giành chiến thắng trước Đại học Cologne, trước những sự phân tâm không đáng có, và trước bản thân em.

Một cái khều từ sau khiến Byul Yi bất giác quay lại. Là thủ môn của Cologne- Sofia Skarf.

- Chúc mừng. Sofia niềm nở, vẫn với tiếng Hàn lơ lớ của mình.

- Cảm ơn chị, Byul Yi nắm chặt bàn tay chìa sẵn của Sofia.

- Tôi thật sự đã thấy một Moon Byul Yi khác, trưởng thành hơn rất nhiều.

________________

Xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu như vậy, tớ mong mọi người sẽ không thất vọng.





Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me