LoveTruyen.Me

Longfic Moonsun You Score Goals And My Heart

Manchester chào Yong Sun với những đợt gió lạnh thường nhật vào cuối thu. Những cửa hàng đã bắt đầu thu dọn nhưng những quán bar bắt đầu kê những tấm biển hiệu vẽ nguệch ngoạc bằng phấn màu để đón khách. Old Trafford tối nay chỉ lặng lẽ ngắm nhìn những người bạn của mình ùa vào những nơi ấy để xem United so tài ở bờ biển phía Nam xa xôi, nhưng Yong Sun vẫn cố tình bảo taxi rẽ sang đường về phía sân, để tận hưởng hương vị "nhà" một cách tròn đầy.

- Thôi mình dừng ở đây đi ạ, cháu sẽ đi bộ về.

Yong Sun ghé vào cửa kính xe nói với bác lái xe.

- Ôi, chúng ta thậm chí còn có số điện thoại của nhau mà cháu cứ cư xử như người lạ với bác ấy. Ông hóm hỉnh, bác sẽ chờ, hôm nay họ không đá nên cũng chẳng có mấy chuyến đâu.

Yong Sun chạy ào đến khu vực khán đài phía Bắc, về phía tượng đài Sir Alex Ferguson, cứ thế ôm chặt lấy bệ đỡ bằng đá có khắc tên ông. Em luôn làm điều này mỗi khi trở về từ những nơi xa, và đã thành một thói quen kể từ khi người ta khánh thành tượng vào năm 2012. Lần về nhà này, Yong Sun có nhiều thứ để khoe với ông hơn.

- Con đã trở thành một người như Thầy, em dụi đầu vào bề mặt nhẵn nhụi của bệ đỡ, khẽ mỉm cười. Con biết con chỉ là một trợ lý thôi, nhưng con sẽ cố gắng để bước đi trên con đường Thầy đã từng chọn.

-

- Mẹ à, là con đây. 

Yong Sun bấm chuông liên hồi dù mẹ của em đã đáp lại tiếng gọi cách đây nửa phút.Cánh cửa bật mở, bà ôm lấy cô con gái vốn đã xa nhà được 6 tháng tròn. Bà nhớ rõ cái ngày bà cất những vật dụng cá nhân vào va li cho con mới chỉ như ngày hôm qua. Bà vội nâng mặt Yong Sun lên, tìm kiếm nụ cười mà dạo này vốn chỉ được nhìn thấy qua màn hình Skype, nhưng nụ cười bà nhận được không đủ lớn để che đi giọt nước mắt lăn trên má của em.

- Con gái tôi mau nước mắt quá đi mất, bà hôn lên trán Yong Sun, để mẹ xách hành lý vào cho. Con cứ lên ngủ đi, nếu khuya có chợt thức giấc thì đồ ăn ở trong tủ lạnh.

- Con nhớ bố mẹ.

Yong Sun thút thít trong lòng bà, khiến cả hai không thể rời khỏi thềm nhà.

- Vào nhà đi kẻo lạnh. Bà Kim nắm lấy tay con gái kéo vào trong. Bố mẹ vẫn ổn nên đừng lo lắng nhé, con lên phòng nghỉ đi.

-

Tiếng hò reo từ quán rượu nhà William ở cuối phố đẩy Yong Sun khỏi giấc ngủ của mình. Em nở nụ cười, biết rằng chỉ khi United ghi bàn thì người tụ tập trong đó mới la hét đến thế, rồi cố trùm kín chăn để cố tìm lại sự yên bình mình đang tận hưởng. Em mở điện thoại, đã hơn 9 giờ tối, vậy là đã hơn 4 tiếng kể từ em rời đội để về đến nhà. Trước khi xin thôi việc, em đã ngồi cùng hai huấn luyện viên, bàn về một chiến thuật tốt nhất cho cả đội mà không có Moon Byul Yi trong đó.

Có vẻ là mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng cho một tương lai không có Byul Yi, còn Yong Sun thì không.

Cả tháng qua Yong Sun đã vui vẻ biết bao nhiêu khi tự dưng trong đời mình xuất hiện một cô gái xem mình là mọi thứ của em ấy. Người đầu tiên Yong Sun gặp cũng là em, một cô gái cứ lóng nga lóng ngóng khi Yong Sun hỏi đường bằng tiếng Anh. Duyên số đã đẩy cả hai vào chung một môi trường làm việc, nơi Yong Sun là cô giáo còn Byul Yi là học trò. Cô học trò này ngốc đến nỗi máy bay hôm ấy lạnh rét run người mà vẫn đắp chiếc áo khoác của mình cho chị. Kim Yong Sun giả vờ nói mớ để Byul Yi biết được mình đã say nắng em, nhưng em thậm chí còn chẳng hề nghi ngờ về việc một người lại có thể nói mớ mà không vấp váp. Lần đầu Yong Sun hôn em ở cầu Ponts des Arts, chẳng có chiếc khóa nào được cài vào thành và cũng chẳng có chiếc chìa khóa nào được vứt xuống lòng sông, nhưng hôm đó cả Yong Sun và Byul Yi có lẽ đều ước rằng nụ hôn đó sẽ khóa chặt cả hai vào nhau.

- Chết thật... Yong Sun ôm chiếc gối to tướng, kê cằm lên ấy. 

Yong Sun rời đi hôm nay, không phải vì hết thương em, mà vì sợ vết thương do em gây ra cho tập thể đội sẽ lan đến chị, mãi không thể lành. Yong Sun sợ rằng khoảnh khắc đó sẽ khiến Moon Byul Yi rời xa khỏi vòng tay của chị mãi mãi. Em sẽ sang Mỹ chơi bóng, trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp, chị sẽ ở lại Seoul, tiếp tục với lứa trẻ kế cận của trường. Rồi Yong Sun sẽ bắt gặp một cô nhóc năm cuối cũng với nhuộm vàng óng mái tóc của mình như em, những sợi tóc dài và thẳng đã vươn lên môi, lên mũi chị khi cả hai đùa nghịch. Cô nhóc ấy, với cái chân phải điêu luyện của mình sẽ khuấy đảo những hàng phòng ngự kiên cố nhất, xé toang mành lưới của những nàng thủ môn tội nghiệp. Rồi cô gái ấy đứng ở góc sân, quỳ xuống, tay đấm thùm thụp vào ngực để ăn mừng bàn thắng. Hệt như những gì Moon Byul Yi, số 9 của Đại học Thể thao Seoul đã làm.

Chỉ là sau khi tận hưởng niềm vui sướng tột cùng đó, cô nhóc ấy sẽ mãi chẳng bao giờ quay về phía Yong Sun, giơ ngón cái và cười thật tươi đến nỗi hai mắt híp cả lại, vì em không phải là Moon Byul Yi.

Kim Yong Sun từng hứa trong lần đầu tiên cả hai đi chơi chung rằng chị sẽ không bao giờ trả Byul Yi 300 nghìn won để em phản lưới nhà trong trận chung kết. Vậy thì Đại học Harvard đã trả và sẽ trả bao nhiêu để có được sự quay lưng với Seoul của em?

Byul Yi có nghĩ đến chị khi ký vào bản hợp đồng không?

Nếu có một người đến bảo Yong Sun rằng Byul Yi như thế này, Byul Yi như thế nọ thì chị hẳn sẽ bỏ ngoài tai mọi thứ. Nhưng mọi thứ đã diễn ra trước mắt Yong Sun, rành rành.

Với chiếc điều khiển trên tay, Yong Sun khẽ bấm nút. 

Yong Sun chuyển đến kênh vừa lúc Hyerin sút tung lưới Harvard. Qua màn hình, Yong Sun thấy cả đội hình chính lẫn dự bị đều ào ra về phía em, rồi cứ thế ôm nhau mà sụt sùi. Em thấy Bomi, thấy Joo Hyun, thấy Momo cùng mọi người đang khóc, rồi cũng không kìm lòng được. 

Máy quay truyền hình lia một lượt sang băng ghế dự bị của hai đội, với hình ảnh ôm đầu thất vọng của các cầu thủ và thành viên Ban huấn luyện Harvard, trái ngược với sự vui sướng ở bên kia chiến tuyến, nơi cả hai Huấn luyện viên và phó Huấn luyện viên ôm lấy nhau. 

Rồi Yong Sun thấy mái tóc cột gọn gàng của Byul Yi, với hai tay chống lên đầu gối, tựa cằm vào hai nắm tay của mình. Mọi người đều đã tìm đến Hyerin để chung vui cùng em, nhưng Byul Yi thì chỉ ngồi đó, với đôi mắt nhìn thẳng vào camera. Ánh mắt của một người bị trói chặt với những muộn phiền đang cầu xin một sự cứu rỗi. 

Khi người quay lia máy đi mất, trả khán giả lại với mặt sân xanh mướt, đến lúc ấy Yong Sun òa khóc, như thể người ta vừa lấy đi của em một thứ gì đó rất quý. Nước mắt cứ thế thấm ướt gối của em, tiếng nức nở cứ vang đều đều.

" Một sự thay đổi cầu thủ bên phía Đại học Thể thao Seoul: Moon Byul Yi 9 vào thay Seo Hyerin 15."

Yong Sun ngẩng mặt lên, quẹt nước mắt để nhìn Byul Yi thắt chặt dây giày của mình. 

Yong Sun sẽ làm gì nếu như em ở đó? Em sẽ vỗ vai Byul Yi, bảo rằng hãy ghi tầm 5 6 bàn nhé, cười phá lên sau đó nhìn em chạy vào sân, la hét xin bóng. Mọi thứ sẽ diễn ra chính xác như vậy nếu như sáng nay...

Bóng lưng em cứ mải miết chạy trên sân, chiếc áo trắng số 9 đã vấy bẩn sau khi em đã bị đẩy ngã quá nhiều. Những đêm ngủ chung, có cảm tưởng Byul Yi chỉ cần vươn tay ra ôm thì Yong Sun chỉ việc chui vào và chẳng cần chăn mền để giữ ấm nữa. Còn Byul Yi hôm nay, cả về ngoại hình khi đứng trước những cầu thủ đến từ châu Mỹ và về tâm hồn em mà chị nhìn thấy qua đôi mắt, nhỏ bé lắm.

Kim Yong Sun muốn ôm em rồi tha thứ cho em, cho dù hôm nay Seoul mang về vinh quang hay thất bại. Vì với ánh mắt ấy, một người với ánh mắt ấy sẽ không bao giờ cố tình làm tổn thương người mình yêu. Yong Sun chẳng thèm nghĩ tới những điều ấy khi em rời khỏi Paris, cũng chẳng hỏi han khi không thấy Byul Yi lên xe cùng mọi người. Chị chặn số điện thoại của Byul Yi, cũng bởi vì Yong Sun biết rằng khi rời đi, người đầu tiên gọi đến sẽ là em.

Để khi Yong Sun ngước đôi mắt ướt nhòe lên, Byul Yi đang như một chú sóc lao vao hàng vòng cấm. Chú sóc nhỏ của chị với cái đầu gối đầy máu giữ bóng từ biên, vượt qua hai hậu vệ đối phương rồi đối mặt với thủ môn. Byul Yi loại bỏ cả hệ thống phòng ngự của đối phương, để rồi khi chỉ còn cách mọi thứ một chút nữa, Yong Sun nhìn thấy đầu em va vào khung thành, em ôm đầu một cách đau đớn, rồi máu từ trán chảy xuống và em không ôm đầu nữa.

Yong Sun ném chiếc điều khiển đi, chạy đến mò mẫm tắt phụt màn hình đang chiếu cảnh đội cứu thương đặt em lên cáng khiêng vào trong. Chị nằm lăn ra sàn, gào khóc rồi bắt đầu cào cấu thành giường gỗ, vụn gỗ bám đầy tay. Kim Yong Sun vớ lấy điện thoại thật nhanh. Số của Moon Byul Yi đã bị chị xóa mất, nhưng trí nhớ không cho phép chị quên mọi thứ về con người đó nhanh như vậy. Yong Sun cứ bấm số vào rồi nhấn nút gọi.

- Là số điện thoại tạm thời của Moon Byul Yi và hiện mình không có ở đây, hãy nhấn 1 để lại lời nhắn, giọng nói tinh nghịch của em cứ chạy nhảy trong đầu Yong Sun không thôi.

- Làm ơn nói với Byul Yi rằng chị xin lỗi, chị yêu em nhiều lắm. Yong Sun hét lớn vào chiếc điện thoại vô tri đang lặp đi lặp lại lời chào tự động.

Vì Yong Sun đã không nhấn vào phím 1.

Whee In kể rằng Byul Yi từng bảo em thích số 1, vì ngày 1/7 là lần đầu tiên em nhìn thấy Kim Yong Sun.

_____________

Chào mọi người, cũng sắp được một năm kể từ khi mình bắt đầu up những chapter đầu tiên lên Wattpad, mọi thứ lúc đó thật sự rất mới mẻ, mình cũng sợ là sẽ chẳng ai đọc đâu, nhưng rồi cũng vẫn có một hai người tìm đến, rồi dần dần mọi người đến đây đông hơn và mình lại bắt đầu sợ sẽ không làm hài lòng tất cả được :)))) Thật lòng mình cảm ơn mọi người đã đến đây, bấm vào tác phẩm và dù chỉ là lướt qua một hai phút rồi rời đi vì truyện của mình không hợp gu của các cậu, thì mình cũng rất cảm kích.

Mình đã sẵn sàng để kết thúc tác phẩm này, nhưng mình vẫn muốn níu kéo một chút gì đó nên mình đã chia chap này ra thành hai phần, để có thể cảm nhận được nhiều cảm xúc hơn. Mình vẫn còn 1 shortfic chưa hoàn thành và 1 longfic mới chỉ là ý tưởng được vẽ trong đầu, nên mình sẽ không đi đâu, chỉ là thời gian học sẽ hơi chiếm thời gian viết đi một chút, và mạch cảm xúc sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều :( 

Mong là mọi người sau tác phẩm này vẫn sẽ luôn chờ đợi mình, vì mình luôn mong được mang đến niềm vui để cảm ơn sự nhẫn nại của mọi người đối với mình, trong suốt 1 năm qua. Có lẽ cũng sẽ có những chap mà các cậu đã có lúc ồ lên rằng sao viết lủng củng quá, hay là chi tiết không hợp lý tí nào, nhưng vẫn bỏ qua cho mình và dành sự ủng hộ.

Mong mọi người có một đêm an lành.


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me