Longfic Sa Chanbaek Mot Doi Binh Yen
Tỉnh dậy Baek Hyun thấy mình bị trói quanh một chiếc ghế trong một nhà kho ẩm ướt. Xung quanh cậu là những người cậu biết rất rõ Kim Jong In, Oh Se Hun và Kim Chae Lin.
Chae Lin và Se Hun ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện cậu, Jong In đi vòng quanh chiếc ghế cậu bị trói cầm gậy sắt lớn rê trên đất, thanh âm sắc mà lạnh lùng. Cậu ngẩng cao đầu nhìn vào mắt bọn họ:
- Những người trong tấm ảnh, trong tập tài liệu đó có phải gia đình tôi?
Se Hun đáp:
- Cậu cũng thông minh đấy. Nghe nói cậu đã mất trí nhớ, có lẽ cậu đã nhớ lại rồi. Họ chính là gia đình cậu, những người mà cậu vô cùng mong nhớ bao nhiêu năm nay.
Se Hun đi đến bên cậu, nâng cằm cậu lên:
- À, để tôi nhắc cho cậu một tin nữa nhé. Cha mẹ cậu đã chết, còn thằng anh trai cậu thì mất tích, tôi cũng chẳng quan tâm, nếu nó còn sống chắc...cũng chẳng tử tế gì. Mà cậu có biết ai là người giết họ không? Để tôi cho cậu biết. Đó là...
Cậu gần như ngừng thở khi nghe hắn nói những lời đó. Thì ra cậu cũng có gia đình, một gia đình hạnh phúc với cha mẹ và cả một người anh trai. Trong kí ức, mẹ cậu đã ra đi đau đớn trong biển lửa với tiếng gào thét vô cùng. Cậu muốn biết tất cả mọi thứ xảy ra trong quá khứ, muốn biết tại sao cha mẹ cậu lại chết, anh trai cậu mất tích, gia đình cậu phải tan vỡ và cả người đã giết chết gia đình họ.
Chae Lin lên tiếng:
- Cứ tiến hành từ từ thôi Se Hun, để tôi tiếp cậu ta.
- Được, giao cho cô, tôi cũng mệt rồi, muốn xem trò vui một chút.
Chae Lin vẫn bước một cách kiêu sa, hôm nay cậu lại cảm thấy vô cùng kinh tởm cái dáng vẻ ấy, cậu vẫn luôn tôn trọng cô ta vì đó là phu nhân chủ tịch xuất thân cao quý học vấn cao lại biết cách đối nhân xử thế, giờ nhìn lại thì chẳng bằng một con tiện tì. Nhìn cô ta bằng một ánh mắt khinh miệt, vẻ ngạc nhiên thoáng hiện qua tâm trí Chae Lin nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh đi đến bên cạnh cậu.
- Cậu dám nhìn tôi với ánh mắt đó.
Chae Lin tát mạnh, khuôn mặt cậu dần dần hiện lên dấu vết bàn tay cô.
- Sao? Uất ức lắm sao? Cậu là cái thá gì mà dám uất ức, dám nhìn tôi với ánh mắt đó. Cậu chỉ là thằng nhãi ranh bám theo Chan Yeol, bao nhiêu năm qua chỉ khao khát chút tình cảm mà cũng không có.
- Không...không phải.- cậu hét lên.
Baek Hyun lắc mạnh đầu, không phải ư...sao nước mắt cậu vẫn rơi, mặt cậu không đau sao trái tim cậu lại đau đớn đến vậy. Được thôi, cậu thừa nhận, là bao năm nay cậu như kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, một kẻ thứ ba đen đủi không có lấy được chút tình yêu nào từ tình nhân. Thực sự bây giờ cần kết thúc rồi. Baek Hyun cười to, một tràng cười đau đớn mà tủi hờn. Từ bây giờ không còn gì là tình yêu không còn gì là xúc cảm nữa. Các người...các người hãy để tôi yên ổn được không, tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi.
- Cậu cười cái gì?-Chae Lin quát lớn.
- Tôi cười vì cái gì ư? Vì tôi không ngờ Chae Lin cao quý cũng có ngày như thế này.
- Bây giờ cậu mới nhận ra sao đã quá muộn rồi. Tôi còn hơn thế nữa, chờ xem.
Dứt lời Chae Lin nhìn về phía Jong In rồi hất cằm. Kim Jong In kéo đến một thùng đầy những con rắn xanh đỏ khè khè cái lưỡi dài.
Rắn chính là điểm yếu của cậu, chỉ có Chan Yeol, Kyung Soo và... Kim Jong In biết điều này. Bây giờ Kim Jong In mới lên tiếng:
- Tôi biết cậu sợ rắn, cậu đã từng ngất đi vì rắn. Tôi cũng biết tôi thực sự sai lầm khi phải lòng người như cậu. Tôi nghĩ cậu cũng đã yêu tôi nhưng thì ra cậu chỉ là con chó dưới quyền Chan Yeol, cuối cùng tôi có đối tốt thế nào thì cậu vẫn theo hắn ta bắn tôi hai phát. Vì vậy hôm nay cậu hãy sẵn sàng đi, cái giá cậu phải trả cho những đau đớn đó không nhỏ đâu.
Nhìn thấy những con rắn Baek Hyun kinh hãi, khuôn mặt cậu trắng bệch, đôi môi không còn một giọt máu. Cậu phải tỉnh táo, tỉnh táo lại, cậu phải biết ai đã giết gia đình mình.
- Ai là người đã giết gia đình tôi?
Se Hun mỉm cười gian xảo. Chae Lin bên cạnh cậu cất lời
- Cậu vẫn không hề hay biết, sau ngần ấy năm sao?
Dứt lời cô ta đút một con rắn vài miệng Baek Hyun. Chất nhớt bên ngoài con rắn làm cậu thấy buồn nôn, cảm nhận nó đang ngoe nguẩy, đang khè khè cái lưỡi dài trong bụng mình cậu chỉ muốn chết giống như đang đứng giữa địa ngục. Baek Hyun cảm nhận nó đang phá huỷ nội tạng của cậu, trái tim của cậu và hình như đâu đó là một sự sống đang nhen nhóm vừa tắt. Trong lúc đau đớn, cậu mơ hồ thấy Se Hun nói.
- Park Ha Soo.
Là Park Ha Soo cha của Chan Yeol đã giết gia đình cậu sao.
Không thể chịu đựng được nữa rồi, Baek Hyun kêu gào đau đớn rồi ngất lịm
Chae Lin và Se Hun ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện cậu, Jong In đi vòng quanh chiếc ghế cậu bị trói cầm gậy sắt lớn rê trên đất, thanh âm sắc mà lạnh lùng. Cậu ngẩng cao đầu nhìn vào mắt bọn họ:
- Những người trong tấm ảnh, trong tập tài liệu đó có phải gia đình tôi?
Se Hun đáp:
- Cậu cũng thông minh đấy. Nghe nói cậu đã mất trí nhớ, có lẽ cậu đã nhớ lại rồi. Họ chính là gia đình cậu, những người mà cậu vô cùng mong nhớ bao nhiêu năm nay.
Se Hun đi đến bên cậu, nâng cằm cậu lên:
- À, để tôi nhắc cho cậu một tin nữa nhé. Cha mẹ cậu đã chết, còn thằng anh trai cậu thì mất tích, tôi cũng chẳng quan tâm, nếu nó còn sống chắc...cũng chẳng tử tế gì. Mà cậu có biết ai là người giết họ không? Để tôi cho cậu biết. Đó là...
Cậu gần như ngừng thở khi nghe hắn nói những lời đó. Thì ra cậu cũng có gia đình, một gia đình hạnh phúc với cha mẹ và cả một người anh trai. Trong kí ức, mẹ cậu đã ra đi đau đớn trong biển lửa với tiếng gào thét vô cùng. Cậu muốn biết tất cả mọi thứ xảy ra trong quá khứ, muốn biết tại sao cha mẹ cậu lại chết, anh trai cậu mất tích, gia đình cậu phải tan vỡ và cả người đã giết chết gia đình họ.
Chae Lin lên tiếng:
- Cứ tiến hành từ từ thôi Se Hun, để tôi tiếp cậu ta.
- Được, giao cho cô, tôi cũng mệt rồi, muốn xem trò vui một chút.
Chae Lin vẫn bước một cách kiêu sa, hôm nay cậu lại cảm thấy vô cùng kinh tởm cái dáng vẻ ấy, cậu vẫn luôn tôn trọng cô ta vì đó là phu nhân chủ tịch xuất thân cao quý học vấn cao lại biết cách đối nhân xử thế, giờ nhìn lại thì chẳng bằng một con tiện tì. Nhìn cô ta bằng một ánh mắt khinh miệt, vẻ ngạc nhiên thoáng hiện qua tâm trí Chae Lin nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh đi đến bên cạnh cậu.
- Cậu dám nhìn tôi với ánh mắt đó.
Chae Lin tát mạnh, khuôn mặt cậu dần dần hiện lên dấu vết bàn tay cô.
- Sao? Uất ức lắm sao? Cậu là cái thá gì mà dám uất ức, dám nhìn tôi với ánh mắt đó. Cậu chỉ là thằng nhãi ranh bám theo Chan Yeol, bao nhiêu năm qua chỉ khao khát chút tình cảm mà cũng không có.
- Không...không phải.- cậu hét lên.
Baek Hyun lắc mạnh đầu, không phải ư...sao nước mắt cậu vẫn rơi, mặt cậu không đau sao trái tim cậu lại đau đớn đến vậy. Được thôi, cậu thừa nhận, là bao năm nay cậu như kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, một kẻ thứ ba đen đủi không có lấy được chút tình yêu nào từ tình nhân. Thực sự bây giờ cần kết thúc rồi. Baek Hyun cười to, một tràng cười đau đớn mà tủi hờn. Từ bây giờ không còn gì là tình yêu không còn gì là xúc cảm nữa. Các người...các người hãy để tôi yên ổn được không, tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi.
- Cậu cười cái gì?-Chae Lin quát lớn.
- Tôi cười vì cái gì ư? Vì tôi không ngờ Chae Lin cao quý cũng có ngày như thế này.
- Bây giờ cậu mới nhận ra sao đã quá muộn rồi. Tôi còn hơn thế nữa, chờ xem.
Dứt lời Chae Lin nhìn về phía Jong In rồi hất cằm. Kim Jong In kéo đến một thùng đầy những con rắn xanh đỏ khè khè cái lưỡi dài.
Rắn chính là điểm yếu của cậu, chỉ có Chan Yeol, Kyung Soo và... Kim Jong In biết điều này. Bây giờ Kim Jong In mới lên tiếng:
- Tôi biết cậu sợ rắn, cậu đã từng ngất đi vì rắn. Tôi cũng biết tôi thực sự sai lầm khi phải lòng người như cậu. Tôi nghĩ cậu cũng đã yêu tôi nhưng thì ra cậu chỉ là con chó dưới quyền Chan Yeol, cuối cùng tôi có đối tốt thế nào thì cậu vẫn theo hắn ta bắn tôi hai phát. Vì vậy hôm nay cậu hãy sẵn sàng đi, cái giá cậu phải trả cho những đau đớn đó không nhỏ đâu.
Nhìn thấy những con rắn Baek Hyun kinh hãi, khuôn mặt cậu trắng bệch, đôi môi không còn một giọt máu. Cậu phải tỉnh táo, tỉnh táo lại, cậu phải biết ai đã giết gia đình mình.
- Ai là người đã giết gia đình tôi?
Se Hun mỉm cười gian xảo. Chae Lin bên cạnh cậu cất lời
- Cậu vẫn không hề hay biết, sau ngần ấy năm sao?
Dứt lời cô ta đút một con rắn vài miệng Baek Hyun. Chất nhớt bên ngoài con rắn làm cậu thấy buồn nôn, cảm nhận nó đang ngoe nguẩy, đang khè khè cái lưỡi dài trong bụng mình cậu chỉ muốn chết giống như đang đứng giữa địa ngục. Baek Hyun cảm nhận nó đang phá huỷ nội tạng của cậu, trái tim của cậu và hình như đâu đó là một sự sống đang nhen nhóm vừa tắt. Trong lúc đau đớn, cậu mơ hồ thấy Se Hun nói.
- Park Ha Soo.
Là Park Ha Soo cha của Chan Yeol đã giết gia đình cậu sao.
Không thể chịu đựng được nữa rồi, Baek Hyun kêu gào đau đớn rồi ngất lịm
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me