LoveTruyen.Me

Longfic Syasak Bao Boi Em La Cua Toi Full

Meiling mở to mắt nhìn người anh họ của mình, chưa bao giờ cô thấy anh mình mất kiểm soát như thế, trong đôi mắt hổ phách kia ánh lên một chút tức giận, có vẻ lúc này cô không nên nhắc đến chuyện quá khứ thì hơn.

- Thôi được, em không cản anh nữa, anh muốn làm gì thì làm, dù sao anh cũng là đàn ông, anh nên tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.

Meiling đi lướt qua người anh ra khỏi phòng, khuôn mặt anh chẳng mang theo nét thay đổi gì nhiều, chỉ là trong tâm trí anh đang rất hỗn độn, lắc đầu một chút anh đi vào phòng tắm, anh đã quá mệt mỏi rồi.

___________________

Bốn mươi bốn ngày sau...

Đã qua bốn mươi bốn ngày, cũng đã hơn một tháng bà Li chọn vợ cho anh, nhưng không hiểu tại sao những cô tiểu thư ấy lại cuốn gói chạy hết sau hai ngày chứ!?

Khi nãy bà vừa tiễn người cuối cùng ra khỏi cổng, bà ngồi xuống ghế sô-pha, uống một ngụm trà nhỏ, trong đầu liền suy nghĩ đến những câu nói của hai mươi hai cô gái kia, thật hoang đường đi?

Đơn cử như cô gái bốn mươi bốn ngày trước còn ngồi gọt táo cho anh: "Thưa phu nhân, hôm qua con vừa nằm mộng thấy người mẹ đã khuất của con, bà ấy nói rằng nếu con thực sự sẽ gả vào nhà họ Li, nhất định sẽ gặp tai nạn đổ máu, kết quả mới sáng nay khi con đang đánh răng thì cắn phải đầu lưỡi"

Thậm chí mấy lí do kế tiếp còn "khó đỡ" hơn:

"Hôm qua cháu vừa đi ra vườn sau, phát hiện có một vật thể nho nhỏ màu đen, cháu vừa lại gần thì mới phát hiện ra một con chuột đang ăn lúa, nghĩ đến câu nói của mẹ cháu 'chuột vào nhà ắt sẽ gặp điều chẳng lành' thôi thì cháu nên trao cơ hội này cho một cô gái khác vậy"

"Lúc cháu vừa đến đây, mọi thứ đều rất bình thường, chỉ là hôm trước cháu gọi điện về nhà. Ba cháu nói mấy con cá cháu nuôi không hiểu nguyên do gì mà nổi lềnh bềnh, còn mấy con rùa cháu nuôi lâu năm cũng chết toi luôn, vì tình yêu đối với động vật, cháu chỉ có thể nói rằng cháu sẽ chúc phúc anh ấy với một cô gái khác"

"Hôm trước cháu vừa lên mạng xem bói toán, ông Thầy kia nói số cháu và anh ấy không hợp, lấy nhau nhất định sẽ bị nhà tan cửa nát, cháu phải lấy người cung Sư Tử thì mới hợp, cháu chỉ chúc Syaoran sớm tìm được một cô gái tốt thôi"

"Sáng nay cháu vừa đi ra ngoài liền thấy một bóng trắng ở phía sân sau, do vội chạy theo nên đập đầu vào chậu hoa Lavender nhà bác, lại không nghĩ mà tiếp tục chạy theo, cháu chỉ có thể nghe được một giọng nói 'Nếu ngươi còn ở lại đây ta sẽ ám ngươi đến cuối đời' thật sự là rất đáng sợ a!"

"..."

Thế đấy, mấy cái lí do đó được thốt ra từ miệng của hai mươi hai cô gái bà chọn, thật sự bà rất chán nản, trong khi căn bệnh của bà sắp đến lúc phát tác cuối cùng rồi, có thể trong hai mươi mấy ngày tới bà chỉ có thể nằm trên giường chờ chết mà thôi. Rốt cuộc chừng nào người bà cần tìm mới xuất hiện đây?

Mệt mỏi bước về phòng, bà quyết định đi ra ngoài một chút, bà nên tranh thủ lúc đầu óc còn minh mẫn mà ghi nhớ hết tất cả mọi thứ vào tầm mắt mình, đến khi bà chỉ còn nằm trên giường thì lúc đó bà cũng chẳng hối tiếc gì nữa.

Bà đi lên xe, chiếc xe bắt đầu lăn bánh, bà đưa đôi mắt trong suốt nhín ngắm thành phố hoa lệ này, đã thay đổi nhiều rồi nhỉ? Kể từ khi chồng bà mất, bà suốt ngày chỉ lao đầu vào công việc, ngay cả nơi sinh sống gần hết đời thay đổi ra sao bà cũng không biết.

Bỗng, bà cất giọng: - Jack, dừng lại ở quán coffee MFL cho tôi.

Người đàn ông ngồi phía trước thông qua kính gật đầu một cái, lái xe tắp vào lề đường, bà bước xuống xe rồi vào bên trong. Ðây là một quán cà phê nhỏ thuộc chi nhánh của My First Love, được trang trí khá đơn giản với tông nền màu xanh biển, trên mỗi kệ cửa sổ có một chậu hoa hồng đỏ trông rất thuận mắt. Tuy là một quán nước nhỏ nhưng khách thì lại rất đông, bà chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ và ngồi xuống. Bà cứ chìm sâu trong suy nghĩ của mình đến khi một giọng nói ngọt ngào cất lên:

- Phu nhân muốn dùng gì ạ?

Bà xoay lại nhìn người có giọng nói ngọt ngào kia, phút chốc im lặng, cô gái này quả thật là xinh đẹp động lòng người đi!? Hơn nữa trông rất đáng yêu, làn da trắng nõn này, mái tóc nâu ngắn được chải gọn gàng, môi nhỏ chúm chím đỏ mọng như một quả cherry chín, chiếc mũi nhỏ thanh mảnh, cuối cùng là một đôi mắt to tròn màu xanh lục bảo trong suốt.

Thấy bà cứ nhìn mình chăm chăm như thế, cô gái thoáng chút đỏ mặt, lặp lại câu nói khi nãy:

- Phu nhân, người muốn dùng gì ạ?

Bà vẫn bị nét đẹp cùng sự đáng yêu kia thu hút, nhưng trong phút chốc lại trở lại dáng vẻ bình thường.

- Một ly capuchino, cảm ơn.

- Vâng, thức uống của phu nhân sẽ có ngay.

Cô gái gật đầu rồi xoay người vào trong. Bà lại tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, một cô gái trẻ trung lại xinh đẹp, tuy rằng bà có ấn tượng tốt với cô gái này nhưng Syaoran có thích hay không mới là yếu tố quyết định.

Một lúc sau, cô gái bưng tách cà phê để trước mặt bà. Bà chợt nắm cổ tay cô lại khiến cô thoáng giật mình.

- Cô có thể ở lại nói chuyện với tôi một chút không?

Cô gái nhìn xung quanh, thấy trong tiệm lúc này cũng đã thưa khách nên ngồi xuống chiếc ghế đối diện bà, lí nhí nói:

- Phu nhân muốn hỏi gì ạ?

- Cô tên gì?

- Sakura...Sakura Kinomoto ạ...

- Sakura sao? Hoa anh đào? Tên của cô rất đẹp.

- Cảm ơn phu nhân ạ.

Bà Li uống một ngụm cà phê, vị ngọt ngào của nó khiến bà cảm thấy thoải mái, bà chợt hỏi:

- Cô có thể giới thiệu một chút về bản thân không?

Sakura thoáng chốc giật mình, về gia đình sao? Cô đâu còn gia đình đâu mà nói chứ? Nhưng thấy ánh mắt bà hiền dịu như vậy, cô liền không tự chủ thốt lên:

- A... cháu... cháu năm nay mười tám tuổi, cháu ở dưới vùng quê lên đây kiếm sống, vì khi cháu vừa vào trung học thì cha mẹ đã mất trong một vụ tai nạn máy bay, ngay cả người chị cùng cha khác mẹ cũng mất tích, cháu khi đó phải vừa đi học vừa đi làm, đến khi quyết định lên đại học cháu lại không thể trang trải hết tiền học phí nên phải lên Tokyo tìm việc làm, buổi sáng cháu thường ở tiệm cà phê này, đến trưa thì đến nhà hàng My First Love để làm, tối thì về nhà trọ, thật sự không có gì đặc biệt đâu ạ.

Bà nghe tất cả những gì cô nói, thật rất đáng thương, không cha không mẹ một thân kiếm sống, lại không thể tiếp tục con đường học vấn, quả thật rất đáng tiếc. Trong lòng bà lại dâng lên một cỗ cảm xúc muốn cô gái trước mắt làm vợ con trai bà.

- À, ta thật sự không nghĩ quá khứ của cô buồn như vậy, nếu ta biết trước sẽ không bảo cô kể...

Sakura vội xua tay, lí nhí nói: - Không, không sao đâu thưa phu nhân, dù sao cũng khá lâu rồi nên con không có để tâm đâu...

Bà cười nói: - Như vậy...cô đã kể quá khứ của cô rồi, tôi cũng nên nói về hoàn cảnh gia đình tôi chứ nhỉ?

Sakura thấy bà vui vẻ như vậy cũng không nỡ cắt ngang, liền im lặng nghe bà nói.

Bà nói tiếp: - Ta trước kia là dựa vào mai mối mới lấy được một người chồng tài giỏi, nhưng cuộc sống vợ chồng của chúng ta không giống như những gì báo chí nói, ta và chồng ta như hai người dưng bị ép bắt ở cùng một chỗ. Cũng do lúc say rượu nên ông ấy mới động vào ta, nếu như bình thường ắt hẳn sẽ chỉ xem ta như không khí. Không lâu sau ta có thai, ông ấy không nói gì chỉ là dành thời gian cho ta nhiều hơn trước một chút... đến khi ta sinh ra một đứa con trai, quyền nuôi dạy con ông ấy đều nhận hết. Ông ấy thật rất tốt chỉ là đến khi ta nhận ra bản thân mình yêu ông ấy mới thật trái ngang, ông ấy bỏ mạng trong một cuộc giao hàng, từ đó ta phải gánh vác công việc ở Mĩ nên không có thời gian chăm sóc con, cho nên tuổi thơ của con trai ta liền gắn với việc học tập, lên mười lăm tuổi liền điều hành công ty ở Nhật này... thời gian cứ trôi qua nhưng ta đã quá vô tâm, cách đây mấy tháng, nó vừa mới bị thương dẫn đến mất trí nhớ... hơn nữa lại chỉ nghĩ bản thân như một đứa trẻ năm tuổi thôi, ta thật sự rất đau đầu, mấy ngày nữa ta phải đi Mĩ có việc, ta thật sự lo cho nó không có ai chăm sóc, tối lại khóc lóc đòi ta, thật sự rất khó xử...

Sakura nghe bà kể mà khóe mắt đã đo đỏ, ai bảo ông trời cho cô một tính cách yếu đuối lại mang theo chút nhu nhược chứ? Nhưng dù vậy cô vẫn mạnh mẽ những lúc cần thiết mà thôi.

- Phu nhân, người thật sự là một người phụ nữ kiên cường...

Bà cười nói: - Cô quá khen rồi, ta chỉ cố gắng vượt qua mà thôi ...nhưng không biết mấy ngày nữa ta phải giao con ta cho ai đây...

Thấy bà buồn bã như vậy, cô nhất thời mềm lòng nói: - Nếu phu nhân không chê, tôi có thể giúp phu nhân... chỉ là...

Cô chưa kịp nói xong, bà đã nói: - Nếu như vậy thì tốt... chỉ là... nếu như chỉ một vài ngày ta nghĩ không được, thôi thì cô cùng kí với ta một bản hợp đồng được không? Ba năm, chỉ cần con ở nhà họ Li ba năm, ta sẽ cho người lo liệu việc học cũng như tiền học phí cho cô, chỉ cần cô chịu ở cạnh con tôi là được...

Sakura ra vẻ khó xử nói: - Cháu... phu nhân như vậy có vẻ không được lắm, nếu người lo liệu việc học cho cháu vậy... cháu thực không dám nhận đâu ạ, cháu thật rất ngại...

Bà cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô lên, dịu dàng nói: - Cô cứ nghĩ đây là tiền lương của cô đi, như vậy có được không?

Sakura không nói gì nữa, cô khẽ gật đầu một cái, xem như đã đồng ý điều kiện của bà Li, dù sao cô cũng phải hoàn thành di nguyện của ba mẹ cô, dù như thế nào cũng phải học cho xong đại học, sau này tìm một nghề nuôi sống bản thân chứ cô không thể cứ làm phục vụ như thế này được...

- Vậy là cô đồng ý rồi nhé? Tối nay cô cứ đến địa chỉ này, nói là khách của tôi thì ông Wei sẽ hiểu...

Bà nói xong lấy ra một tờ giấy nhỏ để lên tay cô, cô nhận lấy rồi để vào túi áo của mình.

- Vậy cháu xin phép đi làm việc...

- Được.

Bà nhìn bóng dáng cô khuất dần sau tấm màn che, nở một nụ cười nhẹ. Cuối cùng cũng có người chăm sóc con bà rồi, tuy chỉ là ba năm ngắn ngủi thôi nhưng nếu Syaoran nảy sinh tình cảm với cô gái này thì sẽ có cách giữ cô lại mà thôi. Bà tin chắc con bà sẽ biết ý định của bà mà, nhưng chừng nào nó mới trở lại con người thật của chính mình đây... trong khi chỉ một tháng nữa thôi... bà phải rời xa thế gian này rồi, bà thật không cam tâm nhưng không thể làm trái ý trời được.

Hết chương 20.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me