Longfic Taegi Chan Ai
Kim Diệu Huyền ngồi trong phòng trà soạn văn bản trên máy tính, thao tác vô cùng dứt khoát, dường như không có chút gì lưu luyến. Kim Dung Tiên vui vẻ huýt sao cầm cốc riêng đi vào, thấy Kim Diệu Huyền ngồi đó, cô thoáng bất ngờ, hỏi: "Sao hôm nay lại tới công ty vậy?" "... tới đánh Kim Tại Hưởng!" Kim Diệu Huyền nửa đùa nửa thật, mắt vẫn dán vào màn hình. "Gì chứ?" Kim Dung Tiên cười cười, vòng ra phía sau cô tới chỗ máy pha cafe tự động. "Hửm? Em muốn rời tổ chức?" Kim Dung Tiên hốt hoảng ghi vô tình nhìn vào màn hình máy tính trên bàn. Kim Diệu Huyền gật đầu, "Em tính qua nước ngoài nhập cư.""Sao lại đột ngột quyết định như vậy?! Mân Doãn Khởi cũng đi cùng em?" Kim Dung Tiên nhíu mày."Ừm, cho anh ấy một môi trường mới, làm lại một cuộc sống mới." Kim Diệu Huyền nhàn nhạt cười.Kim Dung Tiên chỉ đành thở dài, "Vậy cũng tốt... Có gì... hai đứa phải tới tạm biệt mọi người đấy, đừng lén lút trốn đi nữa."Kim Diệu Huyền động tác khẽ ngưng lại, "Ừm."Cô đem văn bản in ra thành lá đơn hoàn chỉnh, kí tên rồi đi thẳng tới phòng của Kim Tại Hưởng. Gõ cửa hồi lâu không có hồi âm, thư kí của gã đi ngang qua mới nói rằng Kim Tại Hưởng đã ra ngoài từ lâu rồi. Kim Diệu Huyền khẽ gật đầu, cô đem lá đơn gửi lại cho thư kí, nhờ hắn đưa lại cho Kim Tại Hưởng khi gã trở về. Kim Diệu Huyền trở lại toà chính, thu dọn hết toàn bộ mọi thứ liên quan đến mình và Mân Doãn Khởi, sau đó chất thành đống lên xe, rồi lại lái xe tới công ty. Khi cô trở lại Kim Tại Hưởng cũng đã trở về, Kim Diệu Huyền gõ cửa, chỉ nghe thấy tiếng gã nhàn nhạt truyền ra, "Vào đi."Kim Diệu Huyền đi vào, thấy lá đơn trên tay Kim Tại Hưởng, cô khẽ mím môi. Kim Tại Hưởng đặt tờ đơn sang một bên, gã cũng chẳng thèm đọc kĩ, cũng không cảm thấy bất ngờ, lời nói nhẹ như bông hỏi cô: "Em thực sự muốn rời đi?" Kim Diệu Huyền gật đầu, mặc dù cô tỏ ra vô cùng dứt khoát, nhưng bản thân đã gắn bó với TS bao nhiêu lâu, không thể nói rằng không có chút nào lưu luyến. Đôi bàn tay lại khẽ vò vạt áo. Đôi mày Kim Tại Hưởng nhíu lại rõ ràng hơn, gã thở dài, cầm bút kí xuống lá đơn, trực tiếp đóng dấu xác nhận, sau đó trả lại Kim Diệu Huyền một bản, gã giữ một bản. "Vậy sau này cố gắng tìm được một hướng đi phù hợp với hơn! Cảm ơn em đã đồng hành cùng TS suốt thời gian qua!" Kim Tại Hưởng đứng dậy, gã châm một điếu thuốc, tới trước cửa kính hút thuốc. Kim Diệu Huyền nhận lại lá đơn, cô miết thật mạnh nó một cái, rồi đem cất vào túi, trong thoáng chốc, cô nhìn thấy một Kim Tại Hưởng mệt mỏi, khổ sở đến kì lạ. Cô cúi người chào gã, sau đó liền đi ra ngoài, lái xe trực tiếp trở về. Kim Diệu Huyền chạy thật nhanh qua bầu trời nắng như đổ lửa, tới khi vào đến nhà cả cơ thể đã ướt đẫm mồ hôi. Cô mở quạt ở mức lớn nhất, nhưng càng ngồi lại càng thấy nóng, hơi nóng cứ phả vào mặt dưới cái nhiệt độ kinh khủng này khiến cô cảm thấy choáng váng. Ngày hôm nay nóng đến kì lạ, mặc dù biệt thự nhỏ được bao quanh bởi rừng cây, nhưng nhiệt độ cứ tăng không ngừng, càng vào nhà càng cảm thấy nóng, mà khi ở TS cũng không nóng như vậy!Phác Chí Mẫn từ trên lầu đi xuống, y lấy ống tay áo tuỳ tiện quệt mồ hôi trên trán mình. Kim Diệu Huyền ngồi trên sofa, bình thường Phác Chí Mẫn rất ít khi đổ mồ hôi, cơ thể y chịu nóng rất giỏi, nhưng hiện tại y cũng phải nhăn nhó vì nóng bức. "Mẫn, anh không mở máy lạnh? Sao hôm nay lại nóng như vậy?" Kim Diệu Huyền nhăn mặt.Phác Chí Mẫn thở dài, y lắc đầu: "Nếu mở lên thì không những không hết nóng được mà còn hỏng luôn máy lạnh mất!"Kim Diệu Huyền:.... "Ầy! Thực ra là lỗi của anh!" Phác Chí Mẫn phẩy tay, "Mân Doãn Khởi hình như mất kiểm soát dị năng rồi, càng ngày càng nóng lên!""Doãn Khởi? Sao đang yên đang lành anh ấy lại mất kiểm soát dị năng?" Nhắc đến Mân Doãn Khởi Kim Diệu Huyền lại cuống lên."Chuyện cũng dài.... Quan trọng là bây giờ làm thế nào để cậu ấy bình tĩnh lại." Phác Chí Mẫn trực tiếp né tránh chuyện vừa xảy ra cách đây không lâu, có vẻ đó cũng là nguyên nhân dẫn đến tình trạng của Mân Doãn Khởi hiện tại.Kim Diệu Huyền cùng Phác Chí Mẫn đi lên phòng Mân Doãn Khởi, càng đến gần cái nóng lại càng khắc nghiệt hơn. Trịnh Hạo Thạc đắp khăn ướt lên trán y, đặt xung quanh Mân Doãn Khởi là mấy chậu đá lớn đang chảy dần thành nước, hắn thấy bọn họ đi vào, liền đứng dậy đưa cho bọn họ một cái quạt mini. Phác Chí Mẫn vẫn nhận lấy cái quạt dù nó chẳng thấm vào đâu cả, thậm chí y càng cảm thấy không ổn khi cái quạt cứ thổi gió nóng vào mặt y. Kim Diệu Huyền đến bên cạnh Mân Doãn Khởi đang nằm mê man, cô phát hoảng khi cảm nhận được thân nhiệt y, như một cái lò than đang rừng rực cháy.Trịnh Hạo Thạc lấy chiếc khăn khác ngâm trong nước lạnh ra, vắt nhẹ nó rồi thay khăn chườm mát trên trán cho Mân Doãn Khởi, chiếc khăn mới đắp lên không lâu đã nhiễm thân nhiệt của y. Kim Diệu Huyền lo sốt vó, luôn miệng lẩm bẩm: "Sao vậy... sao lại nóng như vậy?!"Trịnh Hạo Thạc đến bên cạnh cô, khẽ an ủi: "Không sao đâu, không phải bị sốt, em ấy mất kiểm soát dị năng, khiến cơ thể bị ảnh hưởng nên tăng nhiệt độ lên tới như vậy thôi, chứ không một ai cơ thể nóng lên tới gần năm mươi độ mà vẫn chưa chầu diêm vương đâu."Phác Chí Mẫn khẽ thụi hắn một cái, y cau có, "An ủi mà như vậy hả?" Trịnh Hạo Thạc chỉ cười, hắn thở dài: "Cái loại dị năng này cũng phiền phức thật đấy nhỉ?" Kim Diệu Huyền hơi mơ hồ, nếu không có vấn đề gì lớn thì tại sao y lại mê man như vậy chứ?Trịnh Hạo Thạc như đọc được suy nghĩ của cô, hắn giải thích, "Tâm trạng em ấy có vẻ không ổn, nên dẫn đến việc mất kiểm soát như vậy. Tôi đã cho em ấy một liều thuốc ngủ nhẹ, như vậy là phương pháp hiệu quả nhất để ổn định lại, sau đó sẽ ổn hơn thôi, đừng lo!" "...sao lại tâm trạng không ổn?!" Kim Diệu Huyền bắt được trọng tâm khác. Cô bỗng quay ra nhìn Phác Chí Mẫn, thấy y đang quay mặt ra chỗ khác che giấu biểu cảm của mình, dường như y đang cố nhịn cười. Kim Diệu Huyền: "Chí Mẫn!""Anh có biết gì đâu?" Y phản xạ rất nhanh.Kim Diệu Huyền chằm chằm nhìn y, cô nhăn nhó, lén lút đọc suy nghĩ của Phác Chí Mẫn, chỉ nghe được một tràng: "Anh không nghĩ gì hết! Anh không nghĩ gì hết! Anh không nghĩ gì hết!...."Cô cười lạnh, anh giỏi lắm Phác Chí Mẫn! Trịnh Hạo Thạc nhìn bọn họ đấu mắt với nhau, một chữ cũng không nói, nhưng hắn có thể đoán ra được rốt cuộc bọn họ đang chành choẹ nhau cái gì. Hắn cười cười, nói: "Thôi, cứ để Doãn Khởi ngủ, chúng ta đi đâu đó tránh nóng đi, nếu không người bị hun nóng đến chết là chúng ta đấy!"Phác Chí Mẫn rốt cuộc tìm được cớ chạy thoát, nhanh chóng lôi Trịnh Hạo Thạc đi, Kim Diệu Huyền nghiến răng, chỉ đành thay khăn cho Mân Doãn Khởi rồi theo đuôi bọn họ. Kim Tại Hưởng lái xe trên đường, gã khẽ nhìn đồng hồ rồi chuyển hướng chạy tới công ty. Gã chính là từ nhà của Phác Chí Mẫn trở về, nói ra thì vô cùng mất mặt, Kim Tại Hưởng đã sớm tới công ty, nhưng tâm trạng vừa sáng sớm đã rơi ở nhà Phác Chí Mẫn, nên gã đành bất chấp lái xe chạy tới đó. Kim Tại Hưởng đỗ xe ở phía xa, đi bộ lên trên, gã định lén lút chạy vào nhà, sau đó liền nhìn thấy Phác Chí Mẫn cùng Mân Doãn Khởi đi ra. Kim Tại Hưởng thấy Mân Doãn Khởi hiện tại đã hồng hào hơn, còn có thể tự đi lại, tâm trạng gã cũng bớt đi một quả cân nặng nề. Kim Tại Hưởng theo chân bọn họ đi loanh quanh suốt nửa tiếng, sau đó bọn họ trở về ngồi bên ngoài tán gẫu với nhau, gã liền không tiếc hình tượng trốn sau lùm cây gần đó. Kim Tại Hưởng từ đầu đến cuối nghe không sót một chữ nào, gã cảm thấy lồng ngực nhói nhói, cho đến tận bây giờ rốt cuộc những vấn vương trong lòng bọn họ vẫn không thể nào buông xuống được, dường như càng lâu, mọi thứ càng đậm màu hơn. Nắng đổ xuống đầu gã, Kim Tại Hưởng ngồi một lúc liền cảm thấy khó chịu, vốn gã tới đây chỉ muốn nhìn Mân Doãn Khởi một cái, hiện tại đã có thể nhìn y, lại còn đặc biệt nghe được y tâm sự cùng Phác Chí Mẫn, Kim Tại Hưởng mặc dù đau lòng, nhưng gã vẫn cảm thấy thoả mãn, hiện tại chỉ cần nhìn thấy y cũng đã mãn nguyện rồi. Kim Tại Hưởng định rời đi, kết quả Trịnh Hạo Thạc lại đi tới, gã khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm Trịnh Hạo Thạc. Trịnh Hạo Thạc mơ hồ cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, hắn thoáng đảo mắt, nhìn ra mọi việc, hắn cũng mặc kệ người trong bụi cây, coi như chẳng có gì xảy ra, vô cùng tự nhiên tiến lại gần trò chuyện cùng bọn Mân Doãn Khởi. Ý định trở về của Kim Tại Hưởng hoàn toàn biến mất, gã cứ ngồi đó nhìn chằm chằm Trịnh Hạo Thạc, gã không rõ rốt cuộc bản thân cảm thấy thế nào, nhưng trực giác của gã liên tục mách bảo sẽ có chuyện xảy ra. Sau khi Trịnh Hạo Thạc trở vào nhà, Kim Tại Hưởng mới khẽ thở hắt ra một hơi, mặc dù gã chẳng hiểu sao bản thân lại có phản ứng như vậy, chắc là trúng chưởng của Phác Chí Mẫn nhiều quá, hiện tại gã vẫn bị lú đầu. Kim Tại Hưởng vò đầu, gã thấy Phác Chí Mẫn cùng Mân Doãn Khởi chuẩn bị đi vào nhà, cũng chuẩn bị trở về. Bụi cây khẽ động theo cử động của Kim Tại Hưởng, gã hơi khựng lại nhìn về phía bọn họ, vừa hay bắt được ánh mắt "nhìn thấu vạn vật" của Phác Chí Mẫn hướng về phía này, gã bất giác cảm thấy hơi ngượng, vội né tránh ánh mắt ấy. Khoé miệng Phác Chí Mẫn khẽ câu lên một đường xinh đẹp, nụ cười y như đấm thẳng vào lồng ngực Kim Tại Hưởng, gã cảm nhận được cái gì đó không lành. Bất chợt gã nghe thấy tiếng Phác Chí Mẫn mơ hồ truyền tới, "Doãn Khởi! Cậu có muốn quay lại với Kim Tại Hưởng không?"Trái tim Kim Tại Hưởng như bị treo ngược lên cành cây khô gần đó. Kim Tại Hưởng khẽ mím môi, gã lại nhìn chằm chằm Mân Doãn Khởi đang đưa lưng lại với gã, như mong chờ một điều gì đó, kết quả lại như con dao đâm vào tim gã, ""Không bao giờ! Đừng nhắc đến cái tên đó nữa!"Trong thoáng chốc, Kim Tại Hưởng bị hiện tại đau đớn dội cho một gáo nước lạnh. Tiếng cười lanh lảnh dường như rất thoả mãn của Phác Chí Mẫn lại truyền đến, gã vò đầu, trừng mắt đối mặt với Phác Chí Mẫn một lần nữa, y chỉ cười nhàn nhạt khiêu khích gã, một hành động nhỏ, một câu hỏi đơn giản, nhưng lực sát thương lại vô cùng lớn đay nghiến trái tim Kim Tại Hưởng. Gã lặng dõi theo bọn họ đi chầm chậm dưới những ánh nắng chói chang đậm màu, trong lòng lại dâng lên một cỗ chua xót.Kim Tại Hưởng quay lưng, lùm cây khẽ phát ra tiếng xào xạc của lá cây, gai nhọn trên thân cây đâm một cái đau điếng vào chân gã, Kim Tại Hưởng bất ngờ khẽ rít lên một tiếng. Mân Doãn Khởi nghe thấy tiếng động, mơ hồ hướng về phía bụi cây, liền bắt gặp bóng hình y ngày đêm vương vấn, y luôn cưỡng ép bản thân phải quên đi, cứ tưởng rằng có thể quên, nhưng đến khi nhìn thấy, rốt cuộc vẫn không khỏi đau lòng. Kim Tại Hưởng hơi khựng lại, gã mơ hồ cảm nhận được ánh mắt ngây dại của y nhìn mình, gã khẽ quay lưng lại, chạm mắt với Mân Doãn Khởi, một loại ánh mắt vô cùng quen thuộc, như cách Mân Doãn Khởi nhìn gã khi ở khuôn viên toà chính, một ánh mắt mơ hồ, mờ mịt đến đau lòng. Phác Chí Mẫn nhàn nhạt cười, y khẽ quan sát biểu cảm của bọn họ, sau đó liền coi như chẳng thấy điều gì, y khẽ vỗ Mân Doãn Khởi, nói: "Đi vào thôi!" Kim Tại Hưởng ngây dại nhìn theo bóng lưng bọn họ dần biến mất khỏi tầm mắt, gã đứng như hai chân bị chôn cứng tại đó, trái tim mạnh mẽ đập, còn có cảm giác như nó bị bóp nghẹn. Không biết bao lâu trôi qua Kim Tại Hưởng mới có thể định hình lại được. Gã trầm mặc, đem mọi cảm xúc nhốt vào nơi sâu nhất bên trong trái tim, chầm chậm đi ra xe.
Hôm nay đổi gió đăng trưa🌝👉🏻👈🏻
hoi
ngủ trưa i
ngủ ngon
toii vừa phát hiện ra là chap 36 tôi ghi mẹ thành 38=))
lú cả đầumí ngừi cmt coai 😾 j hum nay khom nhắc cái mí ngừi khum thèm cmt luôn hã
26042021
Ji
Hôm nay đổi gió đăng trưa🌝👉🏻👈🏻
hoi
ngủ trưa i
ngủ ngon
toii vừa phát hiện ra là chap 36 tôi ghi mẹ thành 38=))
lú cả đầumí ngừi cmt coai 😾 j hum nay khom nhắc cái mí ngừi khum thèm cmt luôn hã
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me