LoveTruyen.Me

Longfic Tfboys Royal Love Story

Linh Đan cứ mải suy nghĩ mãi, đến gần sáng mới ngủ. Điều đó khiến cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi lúc này.

-Đan Đan, con mệt sao?-Hoàng phu nhân nhìn con gái lo lắng.

-Con không sao đâu mẹ, ổn mà.-Cô cười cười.

-Nếu mệt thì nghỉ ngơi đi con gái.-Hoàng chủ tịch nhắc nhở.

-Dạ vâng.

-A! Mẹ, vậy bao giờ chúng ta mới tổ chức tiệc chào mừng con về?-Linh Tử quay sang nhìn Hoàng phu nhân.

-Hôm nay là thứ năm nhỉ? Vậy thứ bảy được không?-Hoàng phu nhân ngẫm nghĩ.

-Dạ được.-Linh Tử mỉm cười.

-Con gái muốn quà gì nào?-Hoàng chủ tịch nhìn Linh Tử.

-Dạ con muốn piano.

-Piano? Con muốn mua piano thật sao?

-Dạ vâng.

-Được rồi, sẽ mua cho con.-Hoàng chủ tịch mỉm cười gật đầu.

-Con cảm ơn cha.

-Còn Linh Đan, con định mua gì cho Linh Tử?

-Con ấy hả? Ầy, để con xem đã, xem có mua được cái này không?

-Cái gì mà con không mua được, đắt quá sao?

-Không phải đắt mà là nó hiếm đấy cha ạ.-Linh Đan tặc tặc lưỡi liếc Tiểu Linh Tử.

Tiểu Linh Tử cười hì hì nhìn Linh Đan.

-Con bé này, lại vòi chị cái gì hả?-Hoàng phu nhân cốc đầu Linh Tử.

-Au, đâu có đâu má, chị hai đồng ý với con rồi mà.

-Con đồng ý rồi hả?

-Dạ vâng.-Linh Đan gật đầu.-Thôi muộn rồi, con đi học đây.-Cô uống nốt cốc sữa rồi đứng dậy.

-Sayonara chị haiiiii.-Linh Tử vẫy vẫy tay.

Trường học.

-Linh Đan, làm sao vậy?-Kì Doanh vỗ vỗ vai Linh Đan khi cô ngủ gục trên bàn.

-Ưm...ưm....mình không sao đâu? Chỉ buồn ngủ thôi.

-Sao vậy? Tối hôm qua không ngủ được à?

-Ừ.-Linh Đan gật gật đầu.

-Xuống phòng y tế ngủ đi, thoải mái hơn.-Kì Doanh nói.

-Ừ, vậy xin phép giùm mình nhé. À, mà chẳng cần xin phép đâu.-Nói rồi Linh Đan rời lớp, xuống thẳng phòng y tế.

-Lại cúp học nữa hả?-Lâm Anh nhìn Kì Doanh từ cửa đi vào.

-Cậu cũng vậy hả? Hix, buồn ngủ chết mất.

-Tối qua cậu không ngủ hả?-Lâm Anh nhìn Kì Doanh.

-Ừ..mà..không....không hẳn là không ngủ. Chỉ là ngủ ít hơn bình thường thôi. Còn cậu? Sao lại xuống dưới này?

-Cũng vậy, tối qua cùng anh chồng xem phim ma, sợ đến nỗi không ngủ được luôn.

-Vậy hả? Thôi, tôi ngủ nhé, buồn ngủ lắm rồi.

-Ừ, ngủ ngon.

Lâm Anh nhìn Linh Đan nằm xuống giường, bản thân cũng nằm xuống nhưng mà không phải để ngủ, nằm nghịch điện thoại thôi. Cô ngủ nãy giờ rồi mà, ngủ nhiều quá thành heo thì sao? Thành heo rồi anh chồng bỏ thì khốn. A ! Tên đó dảm bỏ mình sao ?Không đời nào. Tên đó mà bỏ mình thì mình cho anh ta ra nghĩa trang ở luôn. Đúng vậy. Là nghĩa trang.

Lâm Anh đang chơi game thì cánh cửa phòng mở ra, có người đi vào.

Cô ngồi dậy, là Vương Nguyên.

-Cậu làm gì ở đây?

Vương Nguyên không trả lời, đưa ngón tay lên miệng ý muốn nói phải giữ im lặng.

Lâm Anh khó hiểu nhìn Vương Nguyên, bàn tay lướt trên bàn phím điện thoại rồi đưa cho Vương Nguyên.

"Cậu làm gì ở đây vậy? Không học sao?"

"Tôi có chút việc."

"Việc gì?"

"Đó."-Nói rồi chỉ vào Linh Đan đang nằm ngủ cạnh đó.

Vương Nguyên nhẹ nhàng tiến đến cạnh giường, đứng nhìn Linh Đan. Lâm Anh chẳng hiểu Vương Nguyên muốn làm gì thì bỗng nhiên cô giật mình, mắt mở to, cái gì đây?

Vương Nguyên nhẹ nhàng cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi Linh Đan rồi nhẹ nhàng rời đi.

( ô không phải hôm trước còn ngại ngùng lắm sao ._. )

Ax, này gọi là gì? Mình có phải tiểu tam không đây? Lâm Anh ngạc nhiên đến nỗi không nói lên lời.

Vương Nguyên nhìn Linh Đan một lúc nữa rồi quay lại, lấy điện thoại của Lâm Anh, bàn tay lướt trên bàn phím.

"Chuyện này là bí mật nha. Giúp tôi giữ bí mật, tôi bao cậu ăn *wink*".-Đưa điện thoại cho Lâm Anh rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Lâm Anh còn chưa hết ngạc nhiên, cô đã nghi ngờ từ lâu rồi, nhưng mà cô không ngờ một người như Vương Nguyên lại có thể thể hiện tình cảm một cách lãng mạn như vậy, cậu thanh niên có tính tình trẻ con lại có thể lãng mạn như vậy. Hix, trên đời này đúng là không gì là không thể mà. Cô có lên nói cho Linh Đan không nhỉ? Không được, không được, Vương Nguyên đã nói phải giữ bí mật, có lẽ cậu ấy chưa sẵn sàng để nói với Linh Đan. Đúng vậy, hãy cứ thuận theo ý trời đi. Linh Đan à, fighting, tin tôi đi, sắp đến ngày cậu về nhà chồng rồi.

***

Bữa tiệc chào mừng Linh Tử trở về được tổ chức không quá cầu kì. Bữa tiệc tổ chức nhỏ, chỉ mời bạn bè và người quen, không đúng, phải nói là chỉ mời những người cực kì quen thân với nhà họ Hoàng thôi.

Linh Đan ở trong phòng, dưới kia mọi người đang vô cùng vui vẻ, cô ở trong này đang vô cùng khó xử. Phải làm thế nào bây giờ?

Lấy điện thoại ra, nhắn một tin cho Vương Nguyên rồi ngồi chờ. Haizzzzz

Cốc cốc....

-Ai vậy?

-Tôi đây.

-Vào đi.

Vương Nguyên bước vào, tự nhiên cả hai cùng thấy ngại ngùng.

-Cậu...cậu...ngồi xuống đi...tôi...tôi có chuyện muốn nói....

-Ừ.-Vương Nguyên ngồi xuống.-Có chuyện gì vậy?

-Thật ra thì...tôi muốn nhờ cậu một chuyện?

-Hử?

-Cậu biết đấy, hôm nay là bữa tiệc chào mừng Linh Tử trở về...

-Rồi sao?

-Tôi đã hứa tặng nó một món quà...

-Tiếp tục đi.

-Cậu...có thể hôn nó được không?

-Cái gì?-Vương Nguyên ngạc nhiên.-Cậu đang nói gì vậy?

-Thì...tôi đã hứa với Linh Tử rồi. Nó nói muốn món quà là nụ hôn của cậu...Vương Nguyên...cậu giúp tôi được không..-Linh Đan khó khăn lắm mới nói được ra những lời này, hiện giờ trong lòng cô đang khó chịu lắm.

Vương Nguyên không trả lời, không khí yên lặng bao trùm căn phòng. Không gì cả, có thể nghe thấy tiếng thở đều đều.

Linh Đan cúi gằm mặt xuống, không ngẩng đầu lên nhìn Vương Nguyên.

-Cậu là muốn tôi giúp cậu và hôn Linh Tử?-Một lúc sau Vương Nguyên mới lên tiếng.

-Đúng vậy.-Linh Đan ngẩng đầu lên.

-Cậu chắc chắn muốn tôi hôn Linh Tử?

-.....đúng...vậy.......-Linh Đan trả lời.-Tôi là chị, đã hứa rồi. Cậu giúp tôi được không?

Vương Nguyên đứng dậy, đi ra ngoài.

Linh Đan ngơ ngơ không hiểu gì.

-Hoàng Linh Đan, cậu muốn giữ lời hứa với em gái mình, cậu muốn trở thành một người chị tốt. Được thôi, tôi giúp cậu. Tôi sẽ hôn Tiểu Linh Tử và khiến em ấy thật vui vẻ.-Nói rồi cậu đóng cửa, không thèm nhìn Linh Đan lấy một cái.

Linh Đan nhìn cánh cửa, ánh mắt đó là gì? Ánh mắt Vương Nguyên nhìn cô khi cậu ấy rời đi là gì? Cô hiện giờ đang vô cùng khó chịu. Tại sao vậy? Hoàng Linh Đan, mày bị làm sao vậy? Linh Đan hiện giờ đang vô cùng buồn, cô không biết, tại sao khi nói những lời đó với Vương Nguyên, cô lại khó chịu đến như vậy? Hoàng Linh Đan, mày bị điên rồi sao?


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me