Longfic Yoosu Ma Vuong
Ma VươngTác giả: ReasonTrans: Minh Triều
----------------------------------------------------------Không biết chừng hắn chẳng phải là người. Micky vẫn đang mắt đối mắt với tôi, người đang nhìn gương mặt của chính mình trong mắt đối phương mà không có câu trả lời, hắn đã cười. Như một kẻ ăn thịt người vậy. Nụ cười rũ xuống bóng đen, dường như nó sẽ moi đến cả linh hồn tôi mà nuốt lấy. Không biết chừng hắn chẳng phải là người nữa. Đúng vậy. Chẳng biết chừng hắn không phải là người thật. Cái ánh mắt đó không lí nào lại là ánh mắt của con người. Đồng tử làm ngưng trệ tình cảm và bản năng của chính hắn để chỉ còn lại chút lý trí tối tăm một cách hoàn hảo khiến tôi sởn gai ốc. Vì đó là người mà đến cả cảm giác và sự hưng phấn cũng bị đem ra tính toán. Không thể có thứ gì như thế được.
"Anh là ai chứ hả?"
Hãy nói tên thật của anh đi. Tên thật của anh ẩn đằng sau cái mặt nạ được tạo nên công phu, gọi là Micky ấy.
"Tôi chỉ đang sống trong tiếng nói của người khác thôi."
"......""Chỉ tồn tại trong tiếng gọi là Micky.""......""Nếu cưng muốn biết con người thật của tôi thì hãy nhắm mắt lại."
Tôi không thể hiểu nổi mấy lời tuôn ra như điệu nhạc đó. Điều tôi chắc chắn chỉ có mỗi việc tôi đang bị hắn thôi miên mà thôi. Không phải là cảm giác khẳng định gì, không phải là tôi bị người ta mê hoặc đến chìm đắm. Tôi không thể dùng sức, không thể tìm thấy lý trí trong lời thì thầm của ác ma. Tiếng ầm ĩ mờ mịt xa dần. Khoảnh khắc tôi nhắm mắt, hắn đến gần với tốc độ nhanh chóng và cắn lấy gáy tôi. Hắn thật ra là quỷ hút máu à. Tôi đã định tóm chặt tóc hắn nhưng chẳng có thứ gì bị tóm lấy cả. A, hắn đã lột luôn bộ tóc giả. Mái tóc ngắn luồn qua giữa những ngón tay tôi. Lòng bàn tay trơn của hắn đi xuống dưới và tóm chặt lấy vai tôi.
Và trong giây phút tay hắn đi vào giữa hai bắp đùi của tôi như vừa rồi, tôi dần gập đầu gối như tác dụng phản xạ. Chân duỗi ra phía trước. Tôi lấy sức đá mạnh. Micky cuộn người lại và ngã về phía sau.
"Cái tên biến thái này......""Tại cưng nhắm mắt lại như thế làm tôi cứ tưởng là đang chấp nhận nên..."
Micky cứ liên tục cười rất hớn hở và đứng dậy khỏi sàn. Hắn chống lấy eo cười đau khổ đứng dậy và nhặt lấy bộ tóc giả đang rơi cạnh tôi ném đi.
"Điên rồi sao? Anh muốn chết hả?!""Đừng có giận quá. Chẳng phải cưng cũng đã khá thích còn gì?""Thích cái mông ấy!! Nếu mà tôi không tỉnh táo thì bây giờ anh thật sự định làm trong tình huống này á? Tên khốn kiếp này!" "Làm..là làm gì cơ?""Cái gì?!""Cái cưng đã nghĩ đến là gì thế? Dường như tôi sẽ làm gì đó à?"
Tên đê tiện này. Ngay tức thì tôi đã đá mạnh vào chăn và chạy ra định sẽ đấm hắn nhưng nghĩ mới nhớ tôi chỉ còn lại mỗi đồ lót còn toàn bộ đã cởi hết còn đâu. Tôi vừa nghiến răng vừa bước xuống khỏi giường và bắt đầu nhặt chiếc áo bị rơi dưới sàn lên mặc. Micky lại vừa huýt sáo vừa đang cài lại nút áo sơ mi.
"Anh, về rồi xem."".......""Tôi sẽ không để yên đâu."
Tôi sẽ giết nửa cái mạng anh. Anh đã sờ vào những đâu, tôi còn nhớ rõ ràng..tất cả.., tên đồng tính biến thái chết dẫm. Còn nữa, cái lưỡi của hắn, ực, đừng nhớ đến nữa đi. Xấu hổ chết mất. Không thể tin nổi. Vì sao tôi lại gặp phải tình thế xấu hổ thế này chứ.
Tôi mặc lại trang phục của nhân viên hỗ trợ khách, khoảnh khắc tôi quay lại nhìn đã là sau khi Micky mặc xong và đội đến tóc giả rồi. Với cảm giác xấu hổ vẫn còn sót lại, tôi nhớ trong khoảnh khắc gặm cắn bên trong gò má, hắn đã lẩm bẩm bằng gương mặt xảo quyệt.
"Làm ơn đừng có để yên như thế." (Ý bảo Su không phối hợp khi hun đó =]]]])*
Khi tôi quét lại thẻ và đi ra khỏi phòng thì hành lang đã chìm trong sự tĩnh mịch đến mức tôi cảm thấy được âm thanh các tấm bài va vào nhau chắc chắn từ vòng quay thẻ bài mà các chai rượu nho vẫn rót đầy. Dù trong lúc chậm rãi đi tới trước cửa thang máy, lòng phẫn nộ của tôi cũng không thể lắng xuống nổi. Dĩ nhiên tôi hiểu đâu là tình huống cấp bách, nhưng mà dù chết không phải cũng nên giải thích trước cho tôi cái gì đó à? Còn nữa, mẹ kiếp, tên khốn này lại sờ chỗ này chỗ kia trên người tôi như biến thái ấy.
"Cưng à.""Đừng có gọi tôi là cưng. Vì tôi sẽ cho anh ăn đấm vào mặt đấy.""Vẫn còn giận cơ à?""Đừng có nói mấy lời phù phiếm nữa. Bộ muốn bị chậm trễ sao?" "Vẻ mặt nổi giận thế này tuy quyến rũ đó nhưng mà thái độ nhạy cảm vào thời điểm sắp gặp được số 432 này thì không được khôn ngoan cho lắm.""Nếu không phải anh đã làm cái trò như biến thái ấy thì tôi cũng không thế này!!" "Biến thái á~ Chẳng phải cũng nhờ đó mà đã dụ được toàn bộ mấy tên kia xuống tầng 1 à?"
Đúng vậy, tuy điều đó đúng nhưng... Hắn vừa nhìn bộ mặt không thể nói thêm và giận dỗi mà thở phì phò của tôi như nhìn vật để tham quan thú vị nào đó vừa cười.
"Dù vậy anh cũng phải thật sự sờ mó tôi hả? Chỉ cần giả bộ hôn là được cơ mà!""Cưng quên rồi sao? Sự thật làtôi đã thắng cược.""Anh không biết là tôi chưa từng đồng ý rằng sẽ cược ván đó à?!""Biết rồi mà, cho nên ngừng giận dỗi đi~""Biết rồi mà tại sao còn làm theo ý mình hả?!""Nổi giận về việc đã qua rồi là lãng phí thời gian đó."
Micky vừa lắc lắc đầu vừa nhún vai. Khốn kiếp. Không hiểu tiếng người hả tên kia? Hắn ta cả điều bình thường cũng chẳng ngấm vào đầu nữa. Dù người ta có nói gì...nếu không phải điều tôi muốn thì tôi chỉ xem như mũi chó mà thôi. Tôi muốn dán viên đạn vào cái lỗ tai đó quá.
Micky, cái bản mặt đến khi đến trước thang máy rồi mà còn thở phì phò và vẫn cười đó quay lại nhìn tôi và lại mở miệng.
"Hãy nói với profiler đi. Bảo hắn gửi code bằng địa chỉ IP mà tôichuẩn bị đọc bây giờ.""Gì cơ?""Cưng biết dùng máy phát sóng điện chứ? 905, 48, 313, 2770."
Nghe hắn nói tôi mới nhớ, trong khi lấy áo mặc thì tôi đã quên bật nguồn máy bộ đàm. Tôi nhận ra khá trễ lời của Micky nên ngay sau khi đẩy nút nguồn lên thì chốc lát âm thanh nhận được tín hiệu phát ra từ tai nghe đã nối tiếp ngay giọng khẩn cấp của Shim Chang Min.
- Hyung! Rốt cuộc là sao vậy? Anh không sao chứ?!"Không sao cả."-Bộ cảm biến vị trí (máy định vị) vẫn nhấp nháy nhưng mà vì không thấy di chuyển vị trí nên em cứ tưởng anh thành thi thể rồi đấy?!"So với điều đó thì hãy gửi mã số code bằng địa chỉ IP mà anh đọc bây giờ đi."-Địa chỉ IP?"905, 48, 313,2770."
Những thứ như khả năng ghi nhớ hay học thuộc lòng trong giây lát thì tôi có tự tin hơn bất kì ai vì tôi đã nhận được huấn luyện đặc biệt như thế từ lâu rồi. Thấy tôi không quên mà còn đọc chính xác địa chỉ IP, Micky đã mở tròn mắt như thể ngoài sức tưởng tượng và cười.
- Kết nối được rồi. Rốt cuộc là địa chỉ IP của cơ quan (phía chính phủ) nào vậy? Là dạng lập trình mà cả đời không thể nghe hay nhìn thấy được mà."Cái đó tôi cũng không rõ. Mã số code phải gửi là?"
Tôi hướng về phía Micky hỏi. Micky đang chạm ngón tay vào miệng chai rượu nho một cách thoải mái và trả lời. "K060."
Tôi đã chuyển như thế cho Shim Chang Min. Một lúc sau thì cậu ấy báo là đã chuyển xong. Đến lúc đó Micky mới nhấn nút thang máy. Thang máy bắt đầu chầm chậm đi lên từ tầng 1. Lần này là đi thẳng đến tầng 11. Tôi nuốt khan.
"Số người còn lại ở hành lang tầng 11?"
Nhìn thang máy lên đến tầng 3, Micky hỏi.
- Ngay khi xuống khỏi thang máy là cửa phòng royal. Ở cửa chỉ có một tên và trong phòng hoàng gia có 432 và 16 tên cận vệ. Việc xông vào ngay là bất khả thi vì cứ thế mà vào sẽ bị bắn thành tổ ong mất.
Shim Chang Min nhanh mồm bảo. Micky lại vừa làm ra vẻ bộ mặt khổ tâm vừa đặt ngón tay trên chai rượu nho và tạo ra tiếng gõ bằng nhịp điệu nhất định.
"Trong súng vẫn đang lắp thiết bị giảm thanh đàng hoàng chứ?"
Trong khoảnh khắc cánh cửa thang máy đã đến nơi được mở ra, Micky đã hỏi. Tôi gật đầu ngay rồi vừa đẩy thẻ vừa đi vào trong thang máy. Cửa đóng lại. Micky cứ lẩm bẩm đồng thời nhấn nút tầng 11.
"Đừng có mất bình tĩnh mà hãy đi ngay đến lối vào cửa.""Hả?""Việc đối phó tên đang giữ cửa cứ giao cho tôi."
Trong phút chốc tôi giật nảy mình. Trong lúc đi lên bắt đầu từ tầng 1, à không, từ thang cuốn khu chung cư chỗ lối vào đến đây và cả những giây phút nguy ngập từng đối mặt, những lúc đó không phải là những chuyện dễ dàng vượt qua vậy mà năng lực đối phó hay sự rõ ràng của Micky mà tôi đã thấy một cách y nguyên, hắn như thể đã biết sẽ có việc thế này. Vấn đề về Ma Vương và sự tò mò về Micky như kết tinh, nó kết hợp lại, tóm lấy cổ chân tôi và càng ngày càng tăng.
Thực sự từ giây phút xử lý tên Ma Vương giả đầu tiên tôi không biết mình sẽ may mắn có được cơ hội gặp mặt Ma Vương thật hay không? Nếu không thì, tôi sẽ chỉ dựa vào Micky để kiếm thêm nhiều thông tin chất lượng thôi. Hắn thật sự là nhân vật đáng để có thể dựa vào. Nhìn những cách thức mà hắn làm việc cho đến lúc này thì thông tin về Ma Vương mà hắn cho tôi có khả năng toàn bộ đều là dối trá.
Việc tôi từng bị Micky quyến rũ trong chốc lát, đó là thật nhưng chỉ là sự gắn kết của lòng hiếu kỳ mà thôi. Đến bây giờ vẫn là tính hiếu kì sẵn có và có lẽ nó sẽ theo tôi cho đến khi giải quyết những việc về Ma Vương.
Thang máy đã dừng lại và tiếng chuông vang lên. Cửa mở. Tim tôi bắt đầu đập mạnh. Tôi nghĩ rằng dẫu sao thì cho đến bây giờ đã suôn sẻ vượt qua hết những tình huống khó khăn, dù công kích thì 16 tên cũng là con số khó đối phó, và việc Micky vừa chạy trên thang cuốn vừa nổ súng liên tục như ác quỷ giống lúc trước trong một căn phòng cũng chẳng thể nào xảy ra.
----------------------------------------------------------Không biết chừng hắn chẳng phải là người. Micky vẫn đang mắt đối mắt với tôi, người đang nhìn gương mặt của chính mình trong mắt đối phương mà không có câu trả lời, hắn đã cười. Như một kẻ ăn thịt người vậy. Nụ cười rũ xuống bóng đen, dường như nó sẽ moi đến cả linh hồn tôi mà nuốt lấy. Không biết chừng hắn chẳng phải là người nữa. Đúng vậy. Chẳng biết chừng hắn không phải là người thật. Cái ánh mắt đó không lí nào lại là ánh mắt của con người. Đồng tử làm ngưng trệ tình cảm và bản năng của chính hắn để chỉ còn lại chút lý trí tối tăm một cách hoàn hảo khiến tôi sởn gai ốc. Vì đó là người mà đến cả cảm giác và sự hưng phấn cũng bị đem ra tính toán. Không thể có thứ gì như thế được.
"Anh là ai chứ hả?"
Hãy nói tên thật của anh đi. Tên thật của anh ẩn đằng sau cái mặt nạ được tạo nên công phu, gọi là Micky ấy.
"Tôi chỉ đang sống trong tiếng nói của người khác thôi."
"......""Chỉ tồn tại trong tiếng gọi là Micky.""......""Nếu cưng muốn biết con người thật của tôi thì hãy nhắm mắt lại."
Tôi không thể hiểu nổi mấy lời tuôn ra như điệu nhạc đó. Điều tôi chắc chắn chỉ có mỗi việc tôi đang bị hắn thôi miên mà thôi. Không phải là cảm giác khẳng định gì, không phải là tôi bị người ta mê hoặc đến chìm đắm. Tôi không thể dùng sức, không thể tìm thấy lý trí trong lời thì thầm của ác ma. Tiếng ầm ĩ mờ mịt xa dần. Khoảnh khắc tôi nhắm mắt, hắn đến gần với tốc độ nhanh chóng và cắn lấy gáy tôi. Hắn thật ra là quỷ hút máu à. Tôi đã định tóm chặt tóc hắn nhưng chẳng có thứ gì bị tóm lấy cả. A, hắn đã lột luôn bộ tóc giả. Mái tóc ngắn luồn qua giữa những ngón tay tôi. Lòng bàn tay trơn của hắn đi xuống dưới và tóm chặt lấy vai tôi.
Và trong giây phút tay hắn đi vào giữa hai bắp đùi của tôi như vừa rồi, tôi dần gập đầu gối như tác dụng phản xạ. Chân duỗi ra phía trước. Tôi lấy sức đá mạnh. Micky cuộn người lại và ngã về phía sau.
"Cái tên biến thái này......""Tại cưng nhắm mắt lại như thế làm tôi cứ tưởng là đang chấp nhận nên..."
Micky cứ liên tục cười rất hớn hở và đứng dậy khỏi sàn. Hắn chống lấy eo cười đau khổ đứng dậy và nhặt lấy bộ tóc giả đang rơi cạnh tôi ném đi.
"Điên rồi sao? Anh muốn chết hả?!""Đừng có giận quá. Chẳng phải cưng cũng đã khá thích còn gì?""Thích cái mông ấy!! Nếu mà tôi không tỉnh táo thì bây giờ anh thật sự định làm trong tình huống này á? Tên khốn kiếp này!" "Làm..là làm gì cơ?""Cái gì?!""Cái cưng đã nghĩ đến là gì thế? Dường như tôi sẽ làm gì đó à?"
Tên đê tiện này. Ngay tức thì tôi đã đá mạnh vào chăn và chạy ra định sẽ đấm hắn nhưng nghĩ mới nhớ tôi chỉ còn lại mỗi đồ lót còn toàn bộ đã cởi hết còn đâu. Tôi vừa nghiến răng vừa bước xuống khỏi giường và bắt đầu nhặt chiếc áo bị rơi dưới sàn lên mặc. Micky lại vừa huýt sáo vừa đang cài lại nút áo sơ mi.
"Anh, về rồi xem."".......""Tôi sẽ không để yên đâu."
Tôi sẽ giết nửa cái mạng anh. Anh đã sờ vào những đâu, tôi còn nhớ rõ ràng..tất cả.., tên đồng tính biến thái chết dẫm. Còn nữa, cái lưỡi của hắn, ực, đừng nhớ đến nữa đi. Xấu hổ chết mất. Không thể tin nổi. Vì sao tôi lại gặp phải tình thế xấu hổ thế này chứ.
Tôi mặc lại trang phục của nhân viên hỗ trợ khách, khoảnh khắc tôi quay lại nhìn đã là sau khi Micky mặc xong và đội đến tóc giả rồi. Với cảm giác xấu hổ vẫn còn sót lại, tôi nhớ trong khoảnh khắc gặm cắn bên trong gò má, hắn đã lẩm bẩm bằng gương mặt xảo quyệt.
"Làm ơn đừng có để yên như thế." (Ý bảo Su không phối hợp khi hun đó =]]]])*
Khi tôi quét lại thẻ và đi ra khỏi phòng thì hành lang đã chìm trong sự tĩnh mịch đến mức tôi cảm thấy được âm thanh các tấm bài va vào nhau chắc chắn từ vòng quay thẻ bài mà các chai rượu nho vẫn rót đầy. Dù trong lúc chậm rãi đi tới trước cửa thang máy, lòng phẫn nộ của tôi cũng không thể lắng xuống nổi. Dĩ nhiên tôi hiểu đâu là tình huống cấp bách, nhưng mà dù chết không phải cũng nên giải thích trước cho tôi cái gì đó à? Còn nữa, mẹ kiếp, tên khốn này lại sờ chỗ này chỗ kia trên người tôi như biến thái ấy.
"Cưng à.""Đừng có gọi tôi là cưng. Vì tôi sẽ cho anh ăn đấm vào mặt đấy.""Vẫn còn giận cơ à?""Đừng có nói mấy lời phù phiếm nữa. Bộ muốn bị chậm trễ sao?" "Vẻ mặt nổi giận thế này tuy quyến rũ đó nhưng mà thái độ nhạy cảm vào thời điểm sắp gặp được số 432 này thì không được khôn ngoan cho lắm.""Nếu không phải anh đã làm cái trò như biến thái ấy thì tôi cũng không thế này!!" "Biến thái á~ Chẳng phải cũng nhờ đó mà đã dụ được toàn bộ mấy tên kia xuống tầng 1 à?"
Đúng vậy, tuy điều đó đúng nhưng... Hắn vừa nhìn bộ mặt không thể nói thêm và giận dỗi mà thở phì phò của tôi như nhìn vật để tham quan thú vị nào đó vừa cười.
"Dù vậy anh cũng phải thật sự sờ mó tôi hả? Chỉ cần giả bộ hôn là được cơ mà!""Cưng quên rồi sao? Sự thật làtôi đã thắng cược.""Anh không biết là tôi chưa từng đồng ý rằng sẽ cược ván đó à?!""Biết rồi mà, cho nên ngừng giận dỗi đi~""Biết rồi mà tại sao còn làm theo ý mình hả?!""Nổi giận về việc đã qua rồi là lãng phí thời gian đó."
Micky vừa lắc lắc đầu vừa nhún vai. Khốn kiếp. Không hiểu tiếng người hả tên kia? Hắn ta cả điều bình thường cũng chẳng ngấm vào đầu nữa. Dù người ta có nói gì...nếu không phải điều tôi muốn thì tôi chỉ xem như mũi chó mà thôi. Tôi muốn dán viên đạn vào cái lỗ tai đó quá.
Micky, cái bản mặt đến khi đến trước thang máy rồi mà còn thở phì phò và vẫn cười đó quay lại nhìn tôi và lại mở miệng.
"Hãy nói với profiler đi. Bảo hắn gửi code bằng địa chỉ IP mà tôichuẩn bị đọc bây giờ.""Gì cơ?""Cưng biết dùng máy phát sóng điện chứ? 905, 48, 313, 2770."
Nghe hắn nói tôi mới nhớ, trong khi lấy áo mặc thì tôi đã quên bật nguồn máy bộ đàm. Tôi nhận ra khá trễ lời của Micky nên ngay sau khi đẩy nút nguồn lên thì chốc lát âm thanh nhận được tín hiệu phát ra từ tai nghe đã nối tiếp ngay giọng khẩn cấp của Shim Chang Min.
- Hyung! Rốt cuộc là sao vậy? Anh không sao chứ?!"Không sao cả."-Bộ cảm biến vị trí (máy định vị) vẫn nhấp nháy nhưng mà vì không thấy di chuyển vị trí nên em cứ tưởng anh thành thi thể rồi đấy?!"So với điều đó thì hãy gửi mã số code bằng địa chỉ IP mà anh đọc bây giờ đi."-Địa chỉ IP?"905, 48, 313,2770."
Những thứ như khả năng ghi nhớ hay học thuộc lòng trong giây lát thì tôi có tự tin hơn bất kì ai vì tôi đã nhận được huấn luyện đặc biệt như thế từ lâu rồi. Thấy tôi không quên mà còn đọc chính xác địa chỉ IP, Micky đã mở tròn mắt như thể ngoài sức tưởng tượng và cười.
- Kết nối được rồi. Rốt cuộc là địa chỉ IP của cơ quan (phía chính phủ) nào vậy? Là dạng lập trình mà cả đời không thể nghe hay nhìn thấy được mà."Cái đó tôi cũng không rõ. Mã số code phải gửi là?"
Tôi hướng về phía Micky hỏi. Micky đang chạm ngón tay vào miệng chai rượu nho một cách thoải mái và trả lời. "K060."
Tôi đã chuyển như thế cho Shim Chang Min. Một lúc sau thì cậu ấy báo là đã chuyển xong. Đến lúc đó Micky mới nhấn nút thang máy. Thang máy bắt đầu chầm chậm đi lên từ tầng 1. Lần này là đi thẳng đến tầng 11. Tôi nuốt khan.
"Số người còn lại ở hành lang tầng 11?"
Nhìn thang máy lên đến tầng 3, Micky hỏi.
- Ngay khi xuống khỏi thang máy là cửa phòng royal. Ở cửa chỉ có một tên và trong phòng hoàng gia có 432 và 16 tên cận vệ. Việc xông vào ngay là bất khả thi vì cứ thế mà vào sẽ bị bắn thành tổ ong mất.
Shim Chang Min nhanh mồm bảo. Micky lại vừa làm ra vẻ bộ mặt khổ tâm vừa đặt ngón tay trên chai rượu nho và tạo ra tiếng gõ bằng nhịp điệu nhất định.
"Trong súng vẫn đang lắp thiết bị giảm thanh đàng hoàng chứ?"
Trong khoảnh khắc cánh cửa thang máy đã đến nơi được mở ra, Micky đã hỏi. Tôi gật đầu ngay rồi vừa đẩy thẻ vừa đi vào trong thang máy. Cửa đóng lại. Micky cứ lẩm bẩm đồng thời nhấn nút tầng 11.
"Đừng có mất bình tĩnh mà hãy đi ngay đến lối vào cửa.""Hả?""Việc đối phó tên đang giữ cửa cứ giao cho tôi."
Trong phút chốc tôi giật nảy mình. Trong lúc đi lên bắt đầu từ tầng 1, à không, từ thang cuốn khu chung cư chỗ lối vào đến đây và cả những giây phút nguy ngập từng đối mặt, những lúc đó không phải là những chuyện dễ dàng vượt qua vậy mà năng lực đối phó hay sự rõ ràng của Micky mà tôi đã thấy một cách y nguyên, hắn như thể đã biết sẽ có việc thế này. Vấn đề về Ma Vương và sự tò mò về Micky như kết tinh, nó kết hợp lại, tóm lấy cổ chân tôi và càng ngày càng tăng.
Thực sự từ giây phút xử lý tên Ma Vương giả đầu tiên tôi không biết mình sẽ may mắn có được cơ hội gặp mặt Ma Vương thật hay không? Nếu không thì, tôi sẽ chỉ dựa vào Micky để kiếm thêm nhiều thông tin chất lượng thôi. Hắn thật sự là nhân vật đáng để có thể dựa vào. Nhìn những cách thức mà hắn làm việc cho đến lúc này thì thông tin về Ma Vương mà hắn cho tôi có khả năng toàn bộ đều là dối trá.
Việc tôi từng bị Micky quyến rũ trong chốc lát, đó là thật nhưng chỉ là sự gắn kết của lòng hiếu kỳ mà thôi. Đến bây giờ vẫn là tính hiếu kì sẵn có và có lẽ nó sẽ theo tôi cho đến khi giải quyết những việc về Ma Vương.
Thang máy đã dừng lại và tiếng chuông vang lên. Cửa mở. Tim tôi bắt đầu đập mạnh. Tôi nghĩ rằng dẫu sao thì cho đến bây giờ đã suôn sẻ vượt qua hết những tình huống khó khăn, dù công kích thì 16 tên cũng là con số khó đối phó, và việc Micky vừa chạy trên thang cuốn vừa nổ súng liên tục như ác quỷ giống lúc trước trong một căn phòng cũng chẳng thể nào xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me