Love Wins All Meanie Minwon
Nhận được tin dữ của con trai mình, ông bà Jeon liền hấp tấp mà chạy đến bệnh viện mắt thành phố. Đến nơi theo sự chỉ dẫn của Mingyu, nhìn thấy cậu thì hai người liền vội chạy đến hỏi thăm tình hình của con trai mình. Chỉ thấy cậu lắc đầu bảo không biết rồi tay chỉ về hướng phòng cấp cứu vẫn còn sáng đèn. Chờ cho đến khi hai người thực sự bình tĩnh, Mingyu mới tường thuật lại toàn bộ câu chuyện mà mình nhìn thấy.
" Thật ra cháu chỉ là đang đi học về thì thấy thầy Wonwoo bị một đám côn đồ dí theo nên mới chạy đến giúp, rồi cháu và bên kia có tác động vật lý đôi chút. Cháu cũng không nghĩ là thầy Wonwoo vì muốn can ngăn mà lãnh hậu quả nghiêm trọng đến vậy"
"Cái thằng này hôm nay dám tiếp xúc với bọn côn đồ rồi gây chuyện luôn sao?"
"Ông thôi đi, chờ con mình khoẻ rồi hỏi tình hình thế nào chứ!"
Đèn ở phòng cấp cứu còn chưa tắt, mà ngoài cửa giống như chuẩn bị có thêm một trận chiến mới. Nếu không nhờ y tá nhắc nhở vì ồn ào và Mingyu khuyên ngăn thì hai ông bà Jeon có lẽ vẫn sẽ tiếp tục cãi vã trong tình hình nguy cấp của con trai mình.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, bác sĩ cũng theo đó mà đi ra. Lo lắng cho Wonwoo, ông bà Jeon và Mingyu đều xúm lại hỏi liên tục. Vị bác sĩ kia cũng bị hành động này của người nhà làm cho mất kiên nhẫn liền trả lời:
"Cậu ấy bị rách giác mạc rất nghiêm trọng! Nhưng người nhà cũng đừng lo lắng quá, tổn thương này ở mắt chỉ cần dưỡng lại thì có thể hồi phục lại bình thường, tuy rằng thời gian sẽ khá lâu đối với tình trạng mắt của cậu ấy. Gia đình có thể vào thăm ngay khi cậu ấy được chuyển đến phòng bệnh, có lẽ sẽ phải ở lại một ngày để bác sĩ theo dõi thêm. Còn bây giờ thì đại diện một người theo tôi thanh toán tiền viện phí"
"Được được, để tôi đi. Cảm ơn bác sĩ"
Giáo sư Jeon đi theo vị bác sĩ kia, chỉ còn lại mỗi Mingyu và bà Jeon. Bà cảm ơn cậu không ngừng, nếu không có cậu thì không biết con trai bà còn vẹn nguyên đôi mắt ấy không nữa. Mingyu khi biết mọi chuyện đã ổn, cậu không có ý định sẽ vào thăm người thầy kia, nói vài câu khích lệ bà Jeon rồi cũng xoay người rời đi.
...
"Hôm nay còn dám giao du với đám côn đồ luôn sao?"
"Ông này, còn chưa hiểu chuyện gì sao lại trách con?"
"Hừ!!"
Giáo sư Jeon quả thật là người ba cực kì khó, dù chưa cần nghe lấy một lời giải thích của con trai mình, ông đã vội vàng trách mắng. Bà Jeon thì thương con và luôn tin tưởng con hơn hết, bà không đồng ý với cách hành xử này của ông liền lên tiếng hỏi vặn ngược lại chồng của mình. Wonwoo đã quen với cảm giác này từ lâu, anh ngồi trầm mặc một lúc để định hình lại tâm trạng đang rất bất ổn của mình. Phải một lúc sau anh mới có thể mở lời giải thích.
"Con bị bọn chúng chặn đường cướp tiền"
"..."
"Cũng may nhờ có Mingyu kịp thời cứu giúp. Con không muốn nhìn thấy học sinh của mình xảy ra xô xát đánh nhau nên mọi chuyện mới thành ra thế này. Chỉ có vậy thôi ạ"
"Con còn đau không?"
"Con xin lỗi vì đã vô tình giao du phải đám côn đồ"
Không trả lời câu hỏi thăm của mẹ mình, Wonwoo lên tiếng xin lỗi ba như mọi lần, dù cho đấy không phải lỗi của anh. Rồi Wonwoo lấy mền chùm kín cả phần đầu, hiện tại anh không muốn gặp bất cứ ai. Wonwoo thấy mình thật vô dụng, chỉ mới đi làm được 2 ngày, nhưng anh liên tục khiến ba của mình phải tránh mắng.
"Wonwoo à, thật ra ba..."
Giáo sư Jeon đứng yên nghe con trai giải thích từ nãy đến giờ nhất thời cũng lên tiếng. Ông đã quá vội vã khi cứ hở chút chuyện lại mắng con. Mãi chẳng thấy Wonwoo có dấu hiệu hồi đáp, bản thân ông cũng hiểu mình đã sai rất nghiêm trọng, nhưng ông không biết làm gì hơn. Đành thở dài một hơi rồi nhờ vợ mình chăm con, ông buồn rầu xoay người rời đi.
Vừa mới mở cửa ra khỏi phòng bệnh, giáo sư Jeon liền thấy Mingyu đứng trước cửa phòng. Ông có hơi bất ngờ, chẳng phải vợ ông bảo cậu về rồi sao? Nhưng hiện tại tâm tình của ông chẳng thể để ý đến chuyện đấy thêm nữa. Mingyu chắc là nãy giờ cậu đứng đây cũng đã nghe được hết rồi, giáo sư Jeon có chút ngại ngùng mời cậu vào phòng.
"Sao cậu đứng đây? Có thể vào thăm được rồi đấy"
"Không ạ, cháu chỉ định nhìn xem thầy ấy thật sự ổn chưa rồi đi ngay"
"Ngại quá, chắc là cậu cũng nghe được cả rồi"
"À, dạ.."
"..."
Cả hai cứ đứng ở cửa ngượng ngùng, rồi giáo sư Jeon cũng mở lời trước:
"Đi uống rượu với bác nhé? Bác đang cần người bầu bạn, cậu không bận gì chứ?"
"Dạ vâng, cháu không bận"
Cứ tưởng giáo sư Jeon biết tuổi thật của Mingyu nên mới mời cậu đi uống rượu. Mingyu định rót rượu luôn cho cả hai người, thế nhưng miệng chai vừa mới chạm đến thành ly, giáo sư Jeon liền cản lại mà gọi cho cậu một lon coca.
"Cậu chưa đủ tuổi!"
Mingyu chỉ biết cười trừ, cậu cũng không có ý định giải thích. Thôi thì hôm nay cậu cứ làm bạn của vị khách quen này và trò chuyện đơn giản thôi. Thoạt đầu chẳng có ai chịu nói với nhau câu nào, đến khi giáo sư Jeon đã hơi ngà say, ông mới bắt chuyện trước.
"Chắc Wonwoo buồn bác lắm..."
"Đã lâu rồi bác chưa từng mắc lỗi với ai, nên bây giờ cũng không biết phải làm như nào cho phải với nó"
"Ngài đừng lo, rồi thầy ấy sẽ hiểu cho ngài mà. Thầy Wonwoo ở trường là một người thầy giáo rất tốt bụng"
"Vậy sao?"
"Vâng ạ, ngài đừng lo lắng quá. Thầy ấy sẽ không để bụng"
"Bác thật ra chỉ muốn tốt cho nó, nhưng có vẻ bác đã làm sai cách. Nhìn thái độ của nó hôm nay bác chỉ nghĩ được rằng... có lẽ con trai mình thất vọng về mình lắm"
"Theo cháu nghĩ, thầy Wonwoo biết ngài vì lo cho thầy ấy nên mới như thế. Có thể là do tai nạn ở vùng mắt khiến tâm trạng thầy ấy không vui thôi ạ"
"Chắc là vậy nhỉ? Khà khà, trò chuyện với cậu thoải mái thật đấy! Bác thấy an ủi được phần nào trong lòng rồi. Lần sau chắc bác phải kiếm cậu"
"Không thành vấn đề ạ"
"Đừng gọi bác là ngài nữa, cứ là bác đi vì dù gì chúng ta cũng là hàng xóm"
"Dạ vâng, thưa bác"
Cứ thế hai người uống cho đến gần khuya, Mingyu tiễn giáo sư Jeon về đến nhà rồi cậu mới về nhà của mình. Cậu không uống rượu, hoàn toàn tỉnh táo đương nhiên sao có thể để vị giáo sư lớn tuổi say khướt kia về nhà một mình. Nhưng khi Mingyu mới rời đi, giáo sư Jeon lại âm thầm bắt taxi di chuyển đến bệnh viện mắt nơi có con trai mình đang ở đấy.
Wonwoo lúc này vẫn chưa ngủ. Sau khi thúc giục bà Jeon đi ngủ sớm, bản thân anh chẳng tài nào ngủ nổi mà cứ suy nghĩ đến câu xin lỗi của ba mình. Mắt vì tổn thương mà trở nên nhức mỏi liên tục, nhưng anh cũng không biết làm như nào cho khá hơn.
Đột nhiên nghe tiếng bước chân đang tiến lại gần, giờ này bệnh viện còn ai đi lại nữa chứ? Wonwoo có chút lo lắng đề phòng, nhưng khi cánh cửa bật mở ra, ngoại trừ một bên mắt đang được băng vết thương, thì bên còn lại của anh tỏ vẻ bất ngờ khi thấy người trước mặt. Ba của anh đứng sững người ở đấy một lúc, hai ba con cứ thế nhìn nhau vài giây, rồi giáo sư Jeon mới nhẹ tiến lại gần ngồi cạnh giường của anh, hình như còn có chút mùi rượu toả ra.
"Con chưa ngủ sao"
"Dạ ch-chưa"
"Ba uống rượu sao?"
"Một chút"
"..."
"Thật phiền quá, nói chuyện với ba chút nhé?"
"Dạ vâng, không phiền ạ"
"...chuyện lúc chiều, là do ba hấp tấp và hồ đồ. Ba.. thật sự xin lỗi con"
"Không sao ạ, con sớm đã quên. Con cũng... cũng xin lỗi ba vì thường xuyên gây chuyện"
"Đứa nhỏ này, là đàn ông 24 tuổi rồi, phải biết cái gì mình đúng và cái nào mình sai, không phải lúc nào cũng cần xin lỗi"
"..."
"Thôi trễ rồi, con mau ngủ sớm, ba về"
"Ba uống rượu, ở lại cho an toàn ạ"
"Không sao, ngồi nói chuyện với anh nãy giờ thì tôi cũng tỉnh rồi"
Wonwoo thấy ba mình trở lại điệu bộ của ngày thường, không hiểu sao trong lòng anh cũng thấy tốt lên hẳn. Còn giáo sư Jeon lại không ngờ lời nói của Mingyu thật sự rất đúng, con trai ông rất tốt bụng, đến mức có thể bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như thế. Nhìn thấy Wonwoo hiểu chuyện như vậy, ông cũng có chút vui trong lòng, tự nhủ rằng sau này phải cẩn thận thái độ của mình với con trai hơn. Cứ thế, ông Jeon yên tâm xoay người ra cửa phòng để đi về nhà.
"Ba!"
"Gì?"
"Ba về cẩn thận, chúc ba ngủ ngon ạ"
"..."
"Cảm ơn con. Con cũng ngủ ngon"
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me