LoveTruyen.Me

Lua Tinh

Nhận thấy sự lạ lùng của Engfa trong những ngày qua, Charlotte nóng lòng tìm kiếm Tif để hỏi han về người bạn thân. Khi tìm thấy Tif, trái tim nàng như bị bóp nghẹt khi nghe tin sét đánh:

Engfa đã đi đến khu biên giới, nơi vừa xảy ra một cuộc đánh bom cực lớn.

“Cái gì? Engfa đã đi đến đó?” Charlotte không thể tin vào tai mình, khuôn mặt nàng trắng bệch.

Tif gật đầu, đôi mắt đầy lo lắng.

“Đúng vậy. Nhiệm vụ khẩn cấp. Chúng ta không thể làm gì hơn bây giờ.”

Nghe được tin này, Charlotte như gục ngã, đứng không còn vững. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng, nỗi sợ hãi và lo lắng cuộn trào.

“Tôi phải về khu tị nạn,” - Charlotte nói, giọng nghẹn ngào. Nàng không thể để người khác thấy sự yếu đuối của mình.

Tạm biệt Tif, nàng quay lưng rời đi, lòng như có hàng ngàn mảnh vỡ.

Đêm đó, khi mọi người đã ngủ say, Charlotte ra bên bờ suối, nơi từng có những kỷ niệm đẹp giữa nàng và Engfa. Nước suối chảy róc rách, nhưng trong lòng nàng chỉ có sự tĩnh lặng đáng sợ. Bao cảm xúc về Engfa ùa về như những cơn sóng dữ dội.

Charlotte ngồi xuống bờ suối, nơi ánh trăng chiếu sáng, tạo nên những vòng tròn lấp lánh trên mặt nước. Khuôn mặt thanh thoát của nàng in bóng trên mặt nước, nhưng giờ đây, nét đẹp ấy bị che khuất bởi nỗi buồn sâu thẳm. Đôi mắt nàng, thường sáng long lanh, giờ như những hồ nước tĩnh lặng, chứa đầy những giọt lệ không thể rơi.

Mái tóc dài của Charlotte bị gió thổi nhẹ nhàng, nhưng không thể xua tan đi vẻ khắc khổ trên khuôn mặt nàng. Da nàng, trước đây rạng rỡ như ánh nắng ban mai, giờ trở nên nhợt nhạt và xỉn màu. Đôi môi hồng hào, giờ chỉ còn là những đường nét nhợt nhạt, không còn sức sống như trước. Mỗi giọt nước mắt rơi xuống làm gương mặt nàng thêm phần khắc khổ, như thể những nỗi đau trong lòng đã ghi dấu lên từng đường nét.

Charlotte gục đầu xuống gối, khóc như một đứa trẻ, không thể kiềm chế được nỗi đau trong lòng.

“Tại sao tôi lại yêu Engfa?” - nàng tự trách bản thân.

•“Tại sao tôi lại xuất hiện trong cuộc đời cô ấy? Tại sao tôi lại nhận nhiệm vụ này, biết rằng có thể sẽ đưa cô ấy đến chỗ nguy hiểm?”

Mỗi câu hỏi như một nhát dao đâm vào trái tim nàng, khiến nàng càng thêm đau đớn.

“Đáng lý tôi không nên nhận chiếc đồng hồ từ cô ấy, không nên giải mật mã đó…,” - nàng thút thít.

“Đáng lý tôi không nên để Engfa day dứt mà né tránh tôi mà không một lời từ biệt.”

Charlotte à, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch nhưng sao tim em lại đau?

Giữa đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng nước chảy và tiếng khóc của Charlotte vang lên, như những tiếng gọi vô vọng giữa biển cả mênh mông. Nàng chỉ mong một điều: có thể giữ Engfa an toàn, và nếu có thể, có một cơ hội để nói ra những gì trong lòng. Nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đã quá muộn.

Trong đêm tối, hình ảnh của Engfa, với nụ cười ấm áp và ánh mắt tràn đầy quyết tâm, hiện lên trong tâm trí Charlotte. Nàng nhắm mắt lại, ước mong thời gian quay ngược lại, để có thể ôm lấy Engfa, để có thể thổ lộ những điều nàng luôn chôn giấu trong lòng. Nhưng tất cả chỉ còn là những giấc mơ xa vời, trong khi thực tại lại là nỗi lo sợ tột cùng về việc có thể mất đi người mà nàng yêu thương nhất.

Cả màn đêm tối ôm lấy Charlotte dường như không có lối ra. Nàng ngồi bó gối bên bờ suối, mắt nàng mờ đi vì khóc quá nhiều suốt mấy tiếng. Nước mắt rơi xuống như những giọt sương đọng lại trên cành cây, lạnh lẽo và tủi thân. Trên tay nàng nắm chặt chiếc đồng hồ quả quýt không buông, như thể đó là sợi dây liên kết duy nhất giữa nàng và Engfa.

Nàng sợ rằng nếu buông nó ra, nàng sẽ buông luôn cả hy vọng gặp lại Engfa, người đã khiến trái tim nàng rung động.

Nhớ Engfa, lòng nàng như bị bóp nghẹt. Hình ảnh cô gái ấy, với làn da rám nắng và nụ cười tỏa nắng, luôn hiện diện trong tâm trí nàng. “Lạ thật,” Charlotte nghĩ, “chỉ gặp mặt, chạm tay nhiều nhất là dựa vào nhau, nhưng sao trong lòng ta lại sợ mất người ta như vậy?” - Nỗi sợ mất mát ấy như một con quái vật, ngự trị trong tâm hồn nàng, khiến mỗi nhịp đập trái tim trở nên nặng nề.

Bầu không khí quanh nàng im ắng, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách và tiếng gió xào xạc qua tán cây. Dường như cả thế giới đã lặng im, chỉ còn lại mỗi nàng trong nỗi cô đơn của chính mình. Nàng nhớ về lần đầu tiên gặp Engfa, khi cả hai cùng cười khi thấy nhau trong ánh nắng ấm áp. Đó là những khoảnh khắc đẹp đẽ, nhưng giờ đây lại trở thành những ký ức đau thương.

“Engfa,” Charlotte gọi tên cô.

Như thể hy vọng rằng âm thanh sẽ vang đến tận nơi nào đó, nơi Engfa đang trú ẩn.

“Tại sao chị lại phải đi đến nơi nguy hiểm như vậy?”

Nàng tự trách mình vì không đủ can đảm để nói ra tình cảm của mình, không đủ sức mạnh để ngăn cản Engfa.

“Có phải tôi đã vô tình đẩy chị vào cuộc chiến này?” - Charlotte tự hỏi, lòng ngập tràn những suy nghĩ mâu thuẫn. “Tôi không thể mất chị. Tôi không thể!”

Mỗi giọt nước mắt rơi xuống như những viên đá rơi vào lòng suối, tạo nên những vòng tròn nhỏ, tản ra rồi lại chìm vào tĩnh lặng. Nàng thả chiếc đồng hồ vào lòng bàn tay, cảm nhận hơi ấm từ nó truyền vào tay mình. Mỗi lần nhìn vào chiếc đồng hồ, Charlotte lại nhớ đến Engfa – ký ức về những khoảnh khắc bên nhau và những giấc mơ chưa thành hình.

Nàng muốn tin rằng thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, nhưng nỗi lo lắng về sự an toàn của Engfa lại không ngừng ám ảnh. Trong những giây phút đau khổ ấy, nàng quyết định rằng không thể chờ đợi thêm nữa. Nếu có thể, nàng sẽ lên đường đến khu biên giới, tìm kiếm Engfa, bảo vệ nàng bằng mọi giá.

“Không thể ngồi đây mãi,” - Charlotte tự nhủ, quyết tâm trỗi dậy từ cơn đau.

“Tôi sẽ tìm cách đến bên chị, Engfa. Dù có bất cứ điều gì xảy ra, tôi sẽ không từ bỏ.”

Nàng đứng dậy, lau khô nước mắt, và nhìn ra xa. Đêm vẫn tối nhưng hy vọng trong lòng nàng đã bừng sáng, như ánh đèn lấp lánh giữa những ngôi sao.

Đột nhiên, Tif xuất hiện, hình như cô đã tìm thấy Charlotte trong cơn tuyệt vọng của nàng.

“Charlotte, cậu không sao chứ?” - Tif lo lắng hỏi, ngồi xuống bên cạnh.

Tif và Charlotte bằng tuổi nhau, 2 người có quen biết từ trước vì nàng từng là người cứu Tif khỏi nguy hiểm trước quân Nhật trong lúc Tif làm nhiệm vụ. Charlotte đã tâm sự với Tif về đoạn tình cảm với Engfa vào vài ngày trước sau khi giải mật báo.

Charlotte ngẩng đầu, nước mắt còn đọng lại trên má.

“Mình… mình nhớ Engfa quá. Tif, nếu có điều gì xảy ra với chị ấy, mình không biết mình sẽ sống sao.”

Tif nói, vỗ nhẹ vào lưng Charlotte.

“Cậu cần phải tin rằng Engfa mạnh mẽ, Cô ấy sẽ vượt qua mọi khó khăn. Nhưng cậu cũng cần phải chăm sóc bản thân mình.”

“Mình biết, nhưng… mình đã không kịp nói với chị ấy rằng mình yêu chị ấy. Nếu chị ấy không quay về…” - Charlotte nghẹn ngào.

“Cậu phải tin rằng mọi chuyện sẽ ổn. Mình nghe tin có chuyến tiếp thực đến khu biên giới vào sáng mai,” - Tif thông báo, hy vọng ánh lên trong mắt.

“Thật sao?” - Charlotte hỏi, sự háo hức và lo lắng đan xen.

“Đúng. Chị mình, Dee, là người đảm nhận tiếp thực. Mình đã nói với chị ấy về cậu. Cậu sẽ đi cùng đội tiếp thực,” - Tif nói. “Họ cũng cần một người hỗ trợ trị thương.”

Charlotte không thể tin vào tai mình.

“Thật tuyệt vời! Nhưng… đi đường rừng sẽ mất nhiều thời gian, phải không?”

“Ừ, khoảng ba ngày,” - Tif thừa nhận. “Nhưng cậu sẽ có cơ hội gặp lại Engfa. Cậu cần phải làm mọi cách để giữ vững tinh thần.”

“Cảm ơn, Tif,” - Charlotte nói, nắm chặt tay bạn. “Mình không biết sẽ ra sao nếu không có cậu.”

Sáng hôm đó

Quyết định lên đường, Charlotte biết rằng thời gian đi đường sẽ kéo dài ba ngày. Họ phải đi đường rừng để tránh quân địch, điều này khiến hành trình trở nên gian nan hơn, mất thêm một ngày so với đường chính. Chỉ trong vài giờ, đôi chân của cả đội tiếp thực đã trở nên rã rời, không còn nhìn ra hình thù. Charlotte cũng không ngoại lệ, từng bước đi như một thử thách đối với nàng.

Trong khi đó, bên khu biên giới, Engfa đang vùi đầu vào công việc. Cô chiến đấu cùng Sun và các binh lính, không có một giây phút nào để nghỉ ngơi. Mỗi trận chiến lại thêm phần ác liệt, và trên mặt Engfa đã xuất hiện một vài vết thương nhỏ do bom đạn nổ gây ra. Mồ hôi lấm tấm trên trán, cô trao đổi với Sun về chiến lược chiến đấu.

“Chúng ta cần phải điều chỉnh hướng bắn để bảo vệ khu vực này,” -,Sun nói, giọng trầm và nghiêm túc. “Có thông tin rằng quân địch đang tiến gần.”

Engfa gật đầu, nhưng trong lòng cô luôn canh cánh một điều.

“Tình hình của đội tiếp thực đến đâu rồi?” - cô hỏi

Sun nhíu mày.

“Chúng tôi chưa nhận được tin tức nào. Nhưng đội tiếp thực sẽ đến, họ luôn làm tốt nhiệm vụ của mình.”

“Đúng,” - Engfa lầm bầm, nhưng một phần trong cô lại không thể yên tâm.

Cô đã cố gắng nguôi đi sự day dứt dành cho Charlotte, nhưng những kỷ niệm về nàng lại cứ ập đến trong tâm trí. Cô nhớ những cái chạm nhẹ nhàng, ánh mắt ấm áp của Charlotte, và cả cảm giác an toàn khi ở bên cạnh nàng.

“Cố gắng tập trung vào nhiệm vụ,” Engfa tự nhắc mình.

Nhưng những suy nghĩ về Charlotte vẫn không ngừng xuất hiện, và cô nhận ra rằng dù đã trôi qua hơn một tuần, tình cảm của cô dành cho nàng vẫn còn nguyên vẹn.

“Phải chăng mình đã quá yếu đuối?” - cô tự hỏi, lòng rối bời giữa chiến tranh và tình yêu.

Nhưng ngay cả trong lúc mệt mỏi nhất, Engfa biết rằng cô phải tiếp tục chiến đấu, không chỉ cho bản thân mà còn cho những người mình yêu thương.

--------------------

Tại sao tôi lại yêu Engfa?

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me