LoveTruyen.Me

Luat Le Va Nang Mua Ha Jaywon Enhypen

bầu không khí tại trường học đang hết sức nóng và tràn đầy sự náo nhiệt. ngay từ khi bước chân vào cổng trường, park jongseong có thể cảm nhận được sự sôi động và hưng phấn lan tỏa từ khắp mọi nơi, ánh nắng mặt trời len lỏi qua các cửa sổ, tạo nên ánh sáng ấm áp và tươi sáng, tạo nên không gian rạng ngời, chào đón mọi người vào một ngày mới đầy tri thức và khám phá

trên sân trường đã bắt đầu dựng dần các sạp hàng, các rạp bán đồ ăn để cho lễ hội vào ngày thứ tư sắp tới, chỉ cần nhìn là biết bọn trẻ con mong chờ cái ngày này đến mức nào

tiếng cười và những cuộc trò chuyện hăng hái đang lan tỏa trong các hành lang và góc học tập. những cô cậu học trò đang tụ tập lại, trao đổi về những kế hoạch và ý tưởng sáng tạo cho lễ hội sắp tới. người thì tô màu, người thì lắp ráp bàn ghế, nói chung đây là một bầu không khí cực kỳ tốt

park jongseong cũng tự nhiên thấy vui theo, trên gương mặt anh là một nụ cười mỉm nhẹ nhàng

"chà, không biết jungwon có mặc đồ hầu gái không nhỉ? mong chờ quá"

"mình cũng muốn xem jungwon thi đấu taekwondo nữa"

hi vọng một chút thì có chết ai đâu cơ chứ? đúng không?

park đại thiếu gia tò mò, thật ra anh nghĩ rằng cái phần trăm cơ hội mà bé ngốc của anh ăn mặc như vậy là rất thấp, nhưng không phải vì thế mà anh không hi vọng nhưng dẫu sao nếu như yang đại ca không mặc đồ hầu gái, anh cũng không thất vọng lắm đâu vì anh vẫn thích jungwon trong bộ taekwondo trắng với cái đai đen thắt quanh vòng eo xinh đẹp đó cơ

trời dần ngả tối rồi, đội lee heeseung vừa gửi tin nhắn thông báo với anh rằng họ đã đến nơi, chú của anh sẽ ra đầu làng đón và đưa họ vào nhà trọ trong thị trấn nghỉ ngơi

nếu ai có hỏi tại sao ông chú anh lại không cho đội đấy ngủ tại nhà của lão? lí do đơn giản lắm, nhà lão xây thì to vậy thôi chứ thực ra không gian để ở chẳng được mấy, đa số lão chú anh đầu tư đất cát vào vườn tược hết rồi, chỗ để ở chỉ đủ cho 3 người mà thôi, đây cũng là lí do tại sao phòng của anh lại bé như vậy

bọn lee heeseung đều là những tên to con khỏe mạnh, chẳng ai điên mà chen chúc trong cái nhà bé tí hết và cũng chẳng chủ nhà nào điên để khách ngủ ngoài vườn cho đỡ chật cả

lúc anh bước chân ra khỏi cổng trường cũng vừa vặn là lúc anh nhìn thấy yang jungwon cùng đội hura bước ra, có vẻ như em và đàn em của em đã hoàn thành xong công việc mà lớp được giao rồi

park jongseong vui vẻ tiến về phía yang đại ca và toàn bộ hành động của jungwon đều bị anh nhìn thấy hết. từ cái lúc em ta hào hứng lôi điếu thuốc thì trong cặp ra cho đến khi châm lửa chuẩn bị đưa lên miệng và sau đó là nhanh chóng ném thuốc đi khiến jongseong cảm thấy buồn cười

tất nhiên yang jungwon cũng không mù, em cũng nhìn thấy anh đứng ở cổng trường. bình thường park jongseong hay đi cổng sau nhưng hôm nay tự nhiên lại đứng ở đây khiến em có chút tò mò

"sao nhìn thấy anh thì lại ném thuốc đi vậy? anh không phải cô kim nên anh sẽ không cấm, nếu em muốn hút thì cứ hút thôi"

"anh không khó chịu đâu"

park jongseong đi đến bên phía jungwon rồi rất tự nhiên mà xách cặp hộ em ta. park jongseong cao hơn yang jungwon khoảng 5 - 6cm, sự chênh lệch này cũng đủ để park jongseong cúi xuống là nhìn được thấy toàn bộ gương mặt cùng biểu cảm em

park jongseong không khỏi bất ngờ, chiếc biểu cảm này của yang đại ca, một chiếc biểu cảm mà anh chưa bao giờ được nhìn thấy

một chiếc biểu cảm cực kỳ cực kỳ nũng nịu và có chút dỗi hờn ở trong đó? sao tự nhiên jungwon lại có dây thần kinh nũng nịu và hờn dỗi mà bày ra với anh cơ chứ? park jongseong cảm thấy có phải anh mê jungwon quá mà nhìn thấy ảo giác hay không

"đồ ngu"

yang jungwon bày ra cái biểu cảm đáng yêu chưa được bao lâu nhưng khi thấy gương mặt đần thối của park jongseong thì em ta đã nhanh chóng ném cái nét mặt chết tiệt đáng xấu hổ đi mà thay vào đó là cái nết khinh khỉnh như ngày thường

ném cho park jongseong một chữ "đồ ngu" rồi giật phăng cái cặp từ tay anh, em nhanh chóng lôi bọn hura rời đi, jungwon cảm thấy có khi nào cái tên to xác kia chỉ đang chơi đùa với em thôi hay không? rõ ràng là tạo cho em cái cảm giác là phải bỏ thuốc, giờ thì lại nói như thế...

"rõ ràng là lần nào anh nhìn thấy tôi hút thuốc anh đều nhíu mày khó chịu mà..."

"chẳng phải vì anh hay sao cớ chứ..."

"đm tôi đúng là đồ ngu mà"

jungwon lầm bầm,

từ sáng khi thấy thằng nhóc mặt hoa ra phấn joo hangukk tỏ vẻ ngưỡng mộ và bám lấy park jongseong trong giờ ăn trưa đã làm em hơi nhói nhói khó chịu rồi, giờ thì cái cảm xúc càng rõ hơn

em biết park jongseong luôn cố gắng giữ khoảng cách với thằng nhóc kia mọi lúc nhưng em vẫn chẳng thích cái hình ảnh đó tí nào, thậm chí có vài đứa còn huýt sáo trêu đùa park jongseong và joo hangukk có phải một đôi hay không nữa

jungwon đang không vui, jungwon đang khó chịu, em ghét cảm giác này, em cũng ghét cái tên park jongseong kia nữa, rất ghét, cực kỳ ghét

hôm nay tự nhiên yang đại ca bày ra thái độ nắng mưa thất thường khiến park jongseong và bọn hura hơi bị xịt keo một chút, từ bao giờ yang đại ca lại hơi khác thế nhỉ?

đột nhiên jungwon tỏ thái độ khó chịu với anh rồi bỏ đi chứ không về cùng anh về như mọi ngày khiến jongseong tự nhiên cảm thấy hơi có gì đó khang khác. thân là một người đàn ông hào hoa phong nhã cực kỳ thông minh với vốn hiểu biết sâu rộng, park jongseong nhận ra ngay vấn đề sau khi sâu chuỗi lại các sự kiện

"jungwon... em cũng có cảm giác với anh đúng chứ? vậy là không phải một mình anh đa tình phải không?"

tự đưa ra một đáp án mà bản thân anh cảm thấy đúng nhất, jongseong vui vẻ khôn nguôi, anh càng chắc chắn hơn lần giăng lưới bắt mèo lần này sẽ thành công rực rỡ, chắc chắn anh sẽ ôm được yang jungwon về nhà

cuộn tay thành nắm đấm, park jongseong cực kỳ cực kỳ tin tưởng vào hình ảnh tương lai hai người một nhà đó là anh và jungwon bên nhau. cùng nhau ăn, cùng nhau uống, cùng chăm sóc nhau, cùng nhau làm việc, cùng nhau cố gắng vật lộn với vòng xoay cuộc đời, đêm xuống sẽ nằm cạnh nhau, chia sẻ cho nhau nghe câu chuyện của bản thân, cùng nhau quấn quít, ôm ấp trao nhau những hơi ấm

mới nghĩ đến thôi đã thấy tuyệt rồi, yang jungwon à, nếu em chưa biết bản thân em là gì, vậy để park jongseong này định nghĩa giúp em nhé!

vẫy tay ra hiệu "không sao đâu" với mấy đứa hura, jongseong ám chỉ "mấy đứa cứ về đi, đừng lo, anh vẫn luôn ở bên jungwon"

chiều hoàng hôn hôm nay thật đẹp làm sao...

**********

mang tâm trạng vui vẻ quay trở về nhà, anh phải nhanh chóng tắm rửa thơm tho sạch sẽ để tiếp đón bọn heeseung mới được. vừa nãy ông chú vừa mới nhắn tin cho anh bảo rằng lão ấy đã đưa hội kia về đến nhà trọ nghỉ ngơi và tắm rửa, khoảng nửa tiếng nữa trên đường về nhà sẽ mua đồ ăn để tối ăn tiệc

vậy là tối nay sẽ cơm nước tại gia, cũng không tệ đi, jongseong cho là như thế. trong lúc chờ hội kia mang đồ ăn về, anh chán nản lướt lướt mạng xã hội của bản thân

có vẻ hội bạn anh đã bị vẻ đẹp hùng vĩ tại nơi đây hấp dẫn bởi vì mấy tên này đăng quá nhiều ảnh lên, chỉ trong một buổi chiều thôi mà mấy tên này đã spam đầy mạng xã hội của anh

vừa chửi thầm mấy người anh em của mình là ấu trĩ thì cũng là lúc tiếng chuông cửa ở ngoài vang lên liên tục. tiếng chuông đinh tai nhức óc này khiến park jongseong không khỏi khó chịu và tự hỏi ông chú của anh kiếm đâu ra cái chuông nghe ngứa tai thế không biết

"ông chú?  anh heeseung? mọi người về rồi thì tự mở đi, cửa không khóa đâu mắc gì cứ bấm cái chuông đó hoài vậy?"

làu bà làu bàu vài câu nhưng jongseong lê lết cái người ra khỏi cổng để mở cửa cho cái kẻ không biết điều cứ bấm chuông liên tục kia. chậc, park jongseong thề rằng nếu như hội heeseung cố tình bấm chuông để chọc tức anh thì anh sẽ thọc cho mỗi thằng phát, chỉ một phát thôi là quá nhẹ nhàng rồi đấy

"đến đây đến đây, bấm nhiều quá à"

tức tối vì tiếng chuông không chỉ không dứt mà còn có xu hương tăng nhanh liên tục, cứ như có đứa trẻ con nào đó giữ nút chuông không nhả vậy

rầm một tiếng mở cửa thật to, ai nói park jongseong có khả năng nhẫn nhịn tốt vậy? park jongseong là một người đàn ông có anger issue rất lớn đấy nhé

"ô đm cái thằng này, làm gì mà mạnh tay thế? rụng cửa của chú bây giờ?"

jongseong thò đầu ra khỏi cửa với gương mặt không mấy thân thiện cho lắm

"xin chào em yêu của anh, nhớ mày quá à à à bé ơi"

lee heeseung cười rạng rỡ,

"bạn thân ơi, hãy vui lên nào, hòa nhịp ca vang với bao bạn bè, ta hãy cùng hát lên khúc nhạc đón xuân"

sim jaeyun và park sunghoon thì khoác vai nhau ngao ngao hát như mấy tên say rượu,

"chào người anh trai yêu dấu, bọn em có một chiếc bụng rất đói, lúc nào trong thâm tâm chúng em cũng mong muốn được lấp đầy chiếc bụng này bằng đồ ăn do anh nấu"

kim sunoo và nishimura riki thì tỏ vẻ như người bị bỏ đói lâu ngày, thi thoảng còn giả đò xa mưa giơ tay lên lau cái má lành lặn không có nổi một vệt nước mắt

phía sau lưng chú park myunghee là lúc nhúc mấy thằng cao to lều khều, mà đập vào mắt park jongseong là chiếc đầu lọt thỏm của sim jaeyun và của một ai đó nữa? ủa, jongseong liếc nhanh mắt nhìn tụi kia với ánh mắt "đừng nhờn, ông đang cáu bẩn" rồi lại tò mò nhìn cái đầu màu đen nhỏ nhỏ lùn lùn đang lấp ló phía sau lưng của lee heeseung

là yang jungwon, là jungwon,

jungwon, jungwon, jungwon, jungwon, jungwon, jungwon, jungwon,...xn

là bé yêu của anh, là bé ngốc của anh, là đại ca của anh, là mèo con sexy cute đáng yêu quyến rũ của anh...

tại sao jungwon lại xuất hiện ở đây? và hơn thế nữa tại sao em ta lại đi cùng với hội nam thần (kinh) này? nếu bây giờ nhìn kỹ trên mặt park jongseong, chúng ta có thể thấy vài cái gân xanh đang được nổi lên

chà, chắc đang kiềm chế dữ lắm đây?

*********

về phía yang đại ca, em không hiểu vì sao em lại bị người cô yêu quý của em đẩy đi cùng đội này? rõ ràng em đang giúp cô trông hàng quán thì tự nhiên em thấy có ông lão đang cưa cẩm tán tỉnh cô em đi đến, mà đằng sau ông chú còn kéo theo mấy thằng nhìn trông rất có phong thái của park jongseong

ông nhiếp ảnh gia biến thái kia đi đến chỗ em rồi bảo là lấy đồ đã đặt trước vì tối nay tổ chức tiệc tùng gì đó. đúng lúc em đang loay hoay kiếm túi đồ để đưa cho lão thì là lúc cô em đi từ nhà dưới lên, cái cảnh tình chàng ý thiếp lâu ngày không gặp làm em thật ngứa mắt, nhưng vì cô, jungwon nhịn

và tất nhiên vẻ ngoài cực kỳ đẹp trai cùng phong cách ăn mặc thời thượng của mấy tên đàn ông kia đã thu hút được sự chú ý của cô kim cùng với tất cả khách trong quán ăn, bao gồm cả những người đi đường hiếu kì nữa

sau màn giới thiệu đầy hoành tráng của ông chú park, mọi người đều ồ lên đại loại mấy câu kiểu "đúng là hội bạn của jongseong có khác, quá đẹp trai", hay "trai đẹp thường đi thành đàn", hoặc là "chỉ có những người đẹp mới chơi với nhau"

mà jungwon phải công nhận, danh tiếng của park jongseong ở trong cái thị trấn nhỏ này lan đi nhanh thật, cái danh "nam thần nhà ăn trường học" giờ đã đi khắp ngõ ngách ở đây rồi, mà có khi nó cũng được lan sang thị trấn bên cạnh ấy chứ

cô kim của em cũng chẳng kém cạnh, cổ giới thiệu đủ thứ thì thôi đằng này còn phải lôi em vào nữa. và cái mà em nhớ nhất chính là khoảnh khắc mà cô kim nói tên em ra, mấy tên kia nhìn em như sói đói vồ mồi, tất nhiên lúc đó yang jungwon đâu thể khiến bảng vàng "đại ca" của mình thất vọng, em cũng bắn lại cho mấy thằng đó ánh mắt "nhìn cc? ông móc mắt bây xuống bây giờ?"

và cái điều em không tưởng nhất đã xảy đến, cô kim đẩy em ra ngoài và bảo em hãy mau đi tham gia cùng đội kia đi, đây là cơ hội tuyệt vời để kiếm thêm những người bạn mới đấy. jungwon còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hai tên thấp bé nhất hội lôi em đi, đã thế hai tên đó còn tỏ vẻ thân mật với em như đã quen từ lâu lắm rồi

"jungwon à.... ra là em, xinh thật đó, xinh hơn trên ảnh nhiều"

gì mà xinh? ông đây là đàn ông, đàn ông năm thước cao to uy vũ

"đáng yêu quá, bảo sao..."

bảo sao cái gì? chúng ta quen nhau hả?

**********

đó toàn bộ là quá trình mà yang đại ca "bị bắt cóc" lôi đến đây. tất nhiên em chẳng quen ai trong này ngoại trừ lão myunghee của nên em nghiễm nhiên đổ hết tội lỗi lên đầu park jongseong. em chắc chắn rằng tên điên này đã chửi em rất nhiều với hội bạn của hắn nên hôm nay mới bị lôi đầu đến để trả thù em đây mà, tên đáng ghét

"hừ, tôi biết anh ghét tiếng chuông này nên mới bày họ bấm như thế đấy"

jungwon hất mặt lên thách thức, đáng đời, dám khiến em có cảm giác khác lạ à?

jongseong thấy thế thì tức điên lên, nhưng anh phải nhịn, phải nhịn xuống, tự niệm đi niệm lại trong đầu bản thân mấy câu này, park jongseong ước gì mình có thể biến mất quách đi cho xong

ngọn lửa nóng giận của anh càng bùng lên hơn khi nhìn thấy vẻ mặt hả hê của lũ bạn

"jongseong, mày phải nhịn, nhịn đi. jungwon xinh, jungwon ngoan, hãy nhịn, kệ mẹ bọn heeseung nào"

luật số 17: em xinh, em ngoan, hãy nhịn đi nào park jongseong ơi

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me