LoveTruyen.Me

Luckae Chuyen Nha Minh

Kaeya mơ màng mở mắt, bóng đêm đen đặc bao trùm khắp không gian, cậu hoảng hốt mò mẫm công tắc đèn. Sau một tiếng tách, căn phòng lại hòa vào ánh đèn noen ấm áp. Kaeya nhìn sang chiếc giường trống trơn bên cạnh, có vẻ Diluc đã đi rất lâu rồi.

Đồng hồ quả lắc trên tường điểm bảy giờ tối. Chết thật! Sắp đến giờ hẹn rồi. Gạt chuyện Diluc sang một bên, cậu không muốn để Cyno có bất cứ cái nhìn xấu nào về mình cả. Anh chàng có vẻ là người rất nghiêm khắc trong chuyện giờ giấc, mà trên thực tế thì dù có là ai chăng nữa cũng chẳng muốn kết thân với một tên trễ hẹn ngay lần đầu gặp mặt đúng chứ.

Kaeya lao vào phòng tắm và cố gắng kì cọ một cách nhanh chóng (nhưng không qua loa). May thay cậu không phải người yêu sạch sẽ quá mức, ít nhất thì chỉ cần không bốc mùi là được, vậy nên thời gian tắm rửa kể ra không đáng bao nhiêu.

Ném chiếc khăn tắm sang một bên, Kaeya cố gắng tìm trong vali một bộ trang phục ổn nhất có thể, nhưng cuối cùng chẳng ưng cái nào. Cậu đưa mắt sang cái tủ gỗ duy nhất trong phòng, nơi mà hiện tại hẳn đã đầy ắp phục trang của "người tình bí mật" nào đó. Gác lại cảm giác tội lỗi ngập tràn trong tâm trí, Kaeya vội vã mở chiếc tủ ra.

Tuyệt vời, Kaeya rú lên. Giữa vài cái sơ mi mỏng và chiếc áo choàng của Diluc là một bộ y phục xanh thẫm, nom qua rất bắt mắt, Kaeya nhấc nó ra khỏi tủ để có thể nhìn kĩ hơn. Dạng phục trang này cậu đã thấy qua rất nhiều từ những người Sumeru bản địa, chiếc áo khoét lưng khoác bên ngoài một dải lụa mỏng và vài miếng lông vũ, đi kèm bên dưới là chiếc quần ống phồng trắng tinh.

Thật lòng mà nói thì Kaeya không nghĩ Diluc sẽ chịu mặc bộ đồ này đâu, còn mua tặng bạn bè nghe cũng không giống phong cách của anh lắm, nhưng mà nếu nói rằng Diluc mua cho cậu thì... Có khi hôm nay trời nổi bão to.

Kaeya mất kiên nhẫn nhìn kim đồng hồ nhích ngày càng gần đến giờ hẹn, dù sao cũng lọt vào mắt xanh của cậu rồi, Kaeya lẩm bẩm trong miệng rằng mình chỉ mượn mỗi tối nay thôi rồi sẽ trả về Diluc một cái mới toanh hệt như chưa từng mượn, hơn nữa làm gì có chuyện trùng hợp đến mức cậu bắt gặp Diluc trong bữa tối được đúng không.

Kaeya lao nhanh như tên qua vài ngõ nhỏ và một hai đoạn đường lớn, cái kiểu trễ hẹn này làm cậu nhớ về khoảng thời gian cùng Diluc truy đuổi pháp sư vực sâu. Ấy là thời điểm cả hai mới mười lăm, Diluc thuở ấy đã là đội trưởng đội kỵ binh, thể lực thuộc dạng nhất nhì đội, Kaeya đuổi theo đám pháp sư cùng Diluc mà muốn tuột huyết áp, thiếu điều ngất xỉu giữa đường làm Diluc lo đến quên bẵng cả nhiệm vụ. Sau khi nghe ngài Crepus chửi tơi tả một trận, Kaeya từ đó nung nấu ý chí nâng cao thể lực của mình.

Cậu bật cười, quyết tâm ngây thơ năm ấy bây giờ đã hữu dụng thế này rồi.

Khi Kaeya đến nơi, Cyno đã chờ sẵn tự lúc nào. Có lẽ cũng nhận ra sự quen thuộc của Sumeru thông qua bộ phục trang cậu mặc. Gương mặt y dãn ra đáng kể, khóe miệng cong nhẹ.

"Y phục này rất hợp với cậu."

Một thoáng ngạc nhiên hiện hữu trên gương mặt chàng tóc xanh, ngay sau đó Kaeya tươi cười đáp lại lời khen của Cyno và theo sau y bước vào quán. Nếu như lời khen xuất phát từ miệng Cyno, vậy thì Kaeya có thể an tâm rằng bộ đồ ăn ké này rất phù hợp với cậu rồi.

Quán rượu Lambad là địa điểm ăn uống được ưa chuộng nhất thành. Xét về tính thẩm mĩ thì cũng không khác những quán ăn ở Sumeru là bao, sàn gạch được phủ bằng một lớp thảm lông dày, xung quanh trang trí những chiếc bình đa dạng hình dáng, hơi hướng cổ điển nhưng vẫn mang dáng vẻ sang trọng. Điều mới lạ duy nhất ở Lambad có lẽ là nó được chia thành hai khu ăn uống riêng biệt, và quầy bar được đặt ở tầng trên, không gian hoàn hảo cho những kẻ nghiện rượu.

Cyno nói rằng tầm tám giờ trở đi quán mới bắt đầu mở quầy bar và tiếp đãi rượu, vậy nên cả hai quyết định ăn tối rồi cùng nhau hàn huyên để giết thời gian. Cyno là tuýp người có vẻ ngoài nếu chỉ nhìn qua sẽ thấy cứng nhắc và rất khó gần. Đương nhiên đôi khi điều đó cũng là sự thật, nếu như gặp một người không đủ đáng tin khiến y phải cảnh giác cao độ như vậy, còn nếu đã vượt qua được rào cản nghi ngờ, thì tự khắc sẽ thấy mặt kín hoàn toàn khác của Cyno.

"Nếu cậu mang 1000kg ong biết diễn hài trong người thì cậu sẽ buồn, biết tại sao không?"

"Tại sao?"

"Vì cậu phải mang 1 tấn bee kịch."

Kaeya không đếm nổi số lần cả hai đã cười phá lên chỉ vì mấy câu chuyện cười kì lạ của Cyno, độ nhạt nhẽo của mấy cậu chuyện này đúng thật không thể phủ nhận, nhưng mà không phải vì nó nhạt nhẽo nên mới tạo nên sự thú vị đó sao.

Cả hai di chuyển lên tầng hai không lâu sau và chọn một bàn rộng ngay sát cửa sổ để có thể ngắm nhìn bầu trời Sumeru về đêm, chuyện cứ êm đẹp là thế cho đến khi đợt rượu thứ ba không được đem ra. Hay đúng hơn, là chỉ có một ly của Kaeya được mang ra, còn của Cyno thì không. Ngay khi Kaeya muốn với tay gọi nhân viên, thì đằng sau truyền đến một giọng nam trầm thấp.

"Tôi có thể mời anh một ly được không?"

Cả hai theo quán tính cùng nhau nhìn về phía tiếng nói phát ra. Ồ, là anh chàng đi cùng Cyno đã bị Kaeya bắt gặp ban sáng, làm sao cậu có thể quên nhân vật quan trọng này được, là đại hiện giả đại diện - Alhaitham.

Cyno nhướn mày, nửa muốn đồng ý nửa không nhìn ly rượu Alhaitham đưa đến.

"Xin lỗi, hôm nay tôi không có hứng."

Cyno thẳng thừng đáp, sự do dự ban đầu dường như theo gió mà bay đi mất. Đoạn, Cyno quay sang nhìn Kaeya với mong muốn cùng cậu di chuyển đến chỗ ngồi khác, nhưng đối mặt với ánh mắt ngập ngụa ghen tuông của ai cũng biết là ai đó, cậu chỉ có thể cười trừ với Cyno.

"Tôi đi vệ sinh một lát, hai người cứ thoải mái đi."

Và rồi đành chấp nhận phắn ra chỗ khác để nhường lại chỗ cho đôi chim cu. Tốt thôi, làm thần cupid vẫn đỡ hơn việc biến thành cái bóng đèn hoặc một con kì đà mà.



*****



Đung đưa ly rượu đầy ụ trong tay, Kaeya cáu kỉnh tặc lưỡi một tiếng rõ to. Tự biết hành động vừa rồi trẻ con đến mức nào, nhưng cậu đâu thể vui vẻ khi bạn nhậu của mình đùng cái bị cướp mất được. Thực ra, Kaeya biết nếu cậu đồng ý thì Cyno chắc chắn sẽ bỏ mặc tên xanh rêu kia để hàn huyên với cậu, ừ đó, vấn đề là cậu không muốn tình cảm của họ vì cậu mà trục trặc.

Giờ thì hay rồi, thần cupid sau khi bắn hai mũi tên vào đôi trai trẻ đã được họ tạ ơn bằng cách đuổi ra ngoài đường chơi với kiến.

Đứng bên ngoài có thể ngắm rõ bầu trời đầy sao của Sumeru, thế nhưng buổi tối nơi đây gió máy cũng không dễ chịu là bao. Làn gió lạnh căm rít qua mái tóc xanh biển của Kaeya làm cậu run lẩy bẩy, ngay khi có ý định trở vào trong quán thì đôi chân Kaeya đông cứng lại. Bóng dáng quen thuộc phía trước khiến cậu vô tình chửi thề một tiếng.

"Vaicut, bộ hôm nay bước chân trái ra đường hay gì ta ơi."

Diluc bất động trước cửa quán khi thấy Kaeya, Kaeya khá chắc là anh đang trong cơn sốc khi phải chứng kiến tên trộm đồ của mình hiên ngang đấu mắt với mình luôn.

Cũng không lâu lắm để anh thoát khỏi tình trạng đóng băng và tiến về phía cậu.

"Trang phục này hình như hơi quen mắt thì phải?"

Diluc dừng lại khi chỉ cách Kaeya chưa đầy nửa mét, giữ nguyên tầm mắt đặt lên người tên đầu xanh.

"Haha, không phải vì trên người tôi nên lão gia nhìn mới quen mắt đó sao?"

Kaeya cố gắng tìm một trò đùa để giải vây tình huống xấu hổ này, nhưng lập tức nhận ra câu từ dễ gây hiểu lầm của bản thân, cậu rối rít muốn giải thích. "À, không không ý tôi là-"

"Cũng đúng, rất hợp với cậu."

Diluc xen ngang câu nói.

Kaeya lặng thinh, vậy là cái gì trên người cậu Diluc nhìn cũng quen mắt hả. Không biết vô tình hay cố ý không hiểu, nhưng ít nhiều Kaeya đã có thể thở phào khi anh không tiếp tục tra hỏi về chuyện bộ đồ nữa.

Gió đêm thổi bay những lọn tóc đỏ ối khi anh tựa mình vào lan can, và ngắm nhìn người bên cạnh nhấp từng ngụm nhỏ cho đến khi ly rượu trên tay cạn sạch. Yết hầu của Kaeya lên xuống theo từng nhịp khiến cổ họng Diluc như bị rút nước, anh khẽ nuốt nước bọt. Mặc kệ tiết trời lạnh căm, hơi thở của Diluc vẫn nóng lên không ngừng.

"Vào trong đi. Sắp có bão rồi."

Diluc đề nghị khi thấy cơ thể Kaeya run nhè nhẹ. Và chạm phải đôi mắt xanh biển dạt dào men say. Phút chốc, hơi thở anh gần như đình trệ bởi cái nắm tay bất ngờ của Kaeya, có vẻ cậu ta đã say bí tỉ. Kaeya siết nhẹ nắm tay để chắc chắn mình sẽ dắt anh trai vào trong. Diluc không có bất cứ lý do nào để viện cớ cho việc cái siết tay của anh thậm chí còn chặt hơn của Kaeya rất nhiều... Có lẽ anh mới là người say rồi.


*****

"Tệ thật, lão gia. Tôi không nghĩ sẽ có ngày mình trở thành bạn nhậu với anh đâu."

Kaeya vu vơ nói, lắc lư ly rượu không biết thứ bao nhiêu trong tay rồi đưa mắt nhìn người không buồn đụng đến giọt nào ở bên cạnh.

"Vô tình ngồi chung thôi, không tính là bạn nhậu."

Đôi mắt xanh biển trùng xuống sau khi nghe câu trả lời từ Diluc. Kaeya dốc hết ly rượu trên tay vào miệng và đặt nó xuống bàn một tiếng thật kêu.

"Sao lại không tính? Chỉ ngồi chung mà cũng không chịu nổi à, chắc anh phải chán ghét tôi lắm?"

"Kaeya..." Diluc thở dài, muốn nói rằng cậu đã say lắm rồi.

"Thôi không sao, một mình tôi thích Diluc là được rồi."

Lời chưa nói trôi tuột vào trong bụng, Diluc vươn tay nhấp một ngụm rượu nhỏ. Rượu tốt, hơn nữa còn là loại rượu mạnh.

*****

[30 phút trước]

Cyno tiếc nuối nhìn theo bóng lưng Kaeya ngày càng xa. Sau khi cậu khuất dạng, y mới kháu khỉnh quay sang tên phá bĩnh bên cạnh.

"Chuyện làm ăn ổn cả chứ?"

"Nếu không ổn tôi đã chẳng thể ngồi đây uống cùng người đẹp."

Alhaitham cong môi khi thấy cái đảo mắt đầy cáu kỉnh của Cyno. Tiếng coong của hai ly thủy tinh chạm vào nhau, họ cùng nhau nhấp một ngụm rượu nhỏ.

"Anh chẳng hiếu khách tí nào, sẽ ra sao nếu cậu ấy có cái nhìn không tốt về Sumeru đây?"

"Tôi đâu thể để hai vị khách quý cô đơn được."

Cyno tỏ vẻ ngạc nhiên, men theo ánh mắt Alhaitham nhìn ra sân ngoài của Lambad.  Nếu không phải Cyno đã biết họ từ trước, thì y cũng chẳng thể phân biệt được họ có phải một đôi hay không.

"Chà... Collei đã kể với tôi rằng họ có mối quan hệ không tốt đẹp mấy."

"Có lẽ họ có cách nhìn nhận mối quan hệ của mình khác chúng ta." Alhaitham đặt ly rượu xuống, mơ màng tựa cằm lên tay mình. "Cơ mà em có vẻ quan tâm đến chuyện đó quá nhỉ?"

Alhaitham nói trong khi luồn những ngón tay thon dài vào mái tóc mềm mại của Cyno và vuốt ve chúng, giọng điệu pha chút hờn dỗi.

Cyno đan những ngón tay bé nhỏ xen kẽ ngón tay to lớn của Alhaitham.

"Anh có biết con nít với người lớn khác nhau ở điểm nào không?"

"..." Alhaitham nghĩ hắn nên chặn họng Cyno trước khi y kịp nói tiếp.

"Con nít mới ăn GATO còn người lớn thì không."

Alhaitham khẽ thở ra.

"Có vẻ trên giường là nơi duy nhất cản được mấy câu chuyện cười của em nhỉ?"

Trước khi kịp đắc ý vì đôi tai đỏ rực của Cyno, Alhaitham đã phải ôm bụng sau cú đấm (không dùng lực mấy) của ngài tổng quản Mahamatra.

Cyno khúc khích nhìn tên học giả chân yếu tay mềm giả vờ đau đớn gục xuống bàn, gõ lên đầu hắn kêu cốc cốc mấy tiếng.

"Muốn biết cản được hay không sao ta không thử ngay tối nay nhỉ?"

Alhaitham lập tức bắt lấy cái tay nhỏ nghịch ngợm trên đầu mình, giật mạnh về phía trước. Cyno mất đà ngã vào lòng hắn, Alhaitham khẽ khàng hôn lên đôi môi quý ngài tổng quản.

"Em có muốn thử ngay bây giờ không?"

Cyno nhếch mép, đấm một cú thật mạnh vào bụng tên hiền giả. Lần này thì Alhaitham nhăn nhó ôm bụng là đau thật, vì không còn sự nương tay nào cho hắn cả...

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me