LoveTruyen.Me

Lui Ra De Tram Toi

"Chưởng quỹ."

Cô buộc Mô-tô vào cửa thư phường, chậm rãi chạy vào. Chưởng quỹ đang cúi đầu gảy bàn tính, nghe được tiếng nói trong trẻo của thiếu niên thì ngẩng đầu, âm thầm quét qua một vòng rồi cúi xuống, gảy bàn tính tạch tạch tạch. Nhàn nhạt hỏi: "Khách quan muốn mua sách gì?"

Thẩm Đường giơ tay chỉ tờ giấy nhận họa cảo ngoài cửa.

''Chưởng quỹ, nơi này muốn họa cảo sao? Giá cả thế nào?"

Cô vừa dứt lời, ngón tay gảy bàn tính  như nước chảy mây trôi của chưởng quỹ khựng lại, hạt châu va chạm với nhau kêu ''tạch tạch'' rồi đứng im, để lại chút âm vang.

Ông ta ngẩng đầu, đầu tiên nhìn mặt cô như muốn xác nhận điều gì, rồi sâu xa cười: "Khách quan muốn bán tranh sao?"

Thẩm Đường gật đầu: "Đúng đúng đúng, ta muốn thử một lần."

Ai ngờ chưởng quỹ lắc đầu: "Khách quan, tranh mà tiểu điếm muốn chỉ sợ ngài không cho được, không thích hợp, chi bằng ngài tìm nhà khác xem."

"Ta vẽ, ngài chưởng quầy mua, có gì mà không thích hợp?"

Chưởng quầy không nhịn được mà bật cười, cảm thấy Thẩm Đưởng tuổi nhỏ chưa hiểu, nên khéo léo tìm lý do thoái thác: "Công việc này ấy à, thường thì tiểu điếm cần họa sư lớn tuổi đã kết hôn, không yêu cầu kĩ năng trác tuyệt, chỉ cần xem được là được, quan trọng nhất vẫn là tuổi tác và kinh nghiệm."

Ban đầu Thẩm Đường còn cong vẹo chưa rõ, nghe đến câu nhắc nhở ''quan trọng nhất vẫn là tuổi tác và kinh nghiệm'' thì nét mặt vô cùng quái lạ.

Mày cô nhăn chặt, cũng uyển chuyển ám chỉ lại: "Khụ khụ khụ, ra là ý này. Ý của chưởng quầy ta hiểu, nhưng đôi khi tuổi tác lẫn kinh nghiệm chưa đủ, tại hạ cho rằng vốn hiểu biết lẫn kỹ năng càng thêm quan trọng."

Chưởng quỹ nghẹn lại: "Ngài hiểu sao?"

Thẩm Đường đáp lại: "Sao ta lại không hiểu?"

Tốt xấu gì cũng là kẻ "ăn chơi trác táng", chỉ biết ''cưỡi ngựa chương đài, kề hồng dựa thúy, phong lưu tiêu sái, dạo chơi nhân gian'' trong miệng Kỳ Thiện, nếu không hiểu chẳng phải có lỗi với đống nhân thiết mà thằng nhãi Kỳ Thiện này thêm bừa vào? Thẩm Đường cảm giác ngày xưa mình từng ăn chén cơm bí hí đồ [1] này.

Mọi người đều biết, trước khi cô xuyên việt thì từng làm một họa sĩ phổ thông, là trạch nữ dựa vào tay nghề nuôi sống gia đình.

Trong cái trí nhớ ít ỏi của cô, phạm vi công việc rất lớn —— từ mấy bức chân dung rẻ tiền cho đến đồ họa kinh doanh đắt đỏ, đã vẽ gói biểu tượng cảm xúc, từng họa tranh đồng nhân. Không cần biết là kiến thức hay tư thế, tất cả đều đọc qua.

Luận họa kỹ, không thể so được với đám đại thần lão làng khiến người ta quỳ lạy, nhưng kiếm chén cơm thì không khó khăn gì.

Đối với kỹ năng trong nghề của mình, cô tự tin cực kỳ.

Chưởng quỹ ngẩn ra một lúc, chẳng lẽ ông ta nhìn lầm?

Nghĩ đến bố cáo của mình treo mấy ngày nay chẳng có ma nào nhận, hộ khách bên kia thì thúc giục gấp gáp, lúc này khó lắm mới có một mống, chi bằng thử một lần. Dù sao bàn giao họa cảo mới đưa tiền, nếu vẽ không tốt hoặc người ta không hài lòng thì mình cũng chẳng thiệt gì.

Chưởng quỹ trầm ngâm mấy phút, quyết định để Thẩm Đường thử một phen.

Có vài lời cần nói trước, như kết toán tiền ra sao, nội dung vẽ thế nào. Lần này hộ khách có yêu cầu cụ thể với bí hí đồ. Hộ khách là quan nhi đầu bảng của Nguyệt Hoa Lâu, muốn lấy hắn là nhân vật chính, vẽ một bộ chân dung bí hí đồ gợi cảm nhưng không dính sắc dục.

Nhất thời Thẩm Đường không để ý mấy thứ khác.

Cô chỉ nghe được ba chữ  ''Nguyệt Hoa Lâu''——sao mà vừa khéo, đây không phải Nguyệt Hoa Lâu - nơi Chử lão tiên sinh làm việc ư.

"Là ba chữ Nguyệt Hoa Lâu này?"

Lấy tay làm bút, chấm chút nước trà rồi viết lên mộc án ba chữ  "Nguyệt Hoa Lâu", rồng bay phượng múa, khí khái phóng khoáng dội vào mắt, cuồng mà không loạn, toàn thể nước chảy mây trôi còn đẹp mắt.

Hai mắt chưỡng quỹ sáng lên, nhất thời mang theo mấy phần chờ mong.

Chữ viết như thế, ắt họa kỹ sẽ không tầm thường.

"Đúng đúng đúng, chính là Nguyệt Hoa Lâu này."

Cả thành Hiếu này chỉ có một Nguyệt Hoa Lâu.

Thẩm Đường lại hỏi: "Vẽ chân dung bí hí đồ thì không thành vấn đề, thêm yêu cầu vẫn được, chỉ là—— ta chưa từng thấy vị quan nhi kia." 

Chưởng quỹ xua tay nói: "Chuyện này không cần lo lắng."

Theo lẽ thường, chủ nhân bích họa sẽ phải giáp mặt với họa sư, nếu danh tiếng không lớn, thậm chí còn nhún nhường hạ mình, tỉ mỉ ăn mặc một phen làm người mẫu cho họa sư, chỉ mong vẽ thật đẹp.

Một là củng cố nhân khí, hai là chào mời ân khách tiềm năng.

Nếu tranh bí hí đồ vẽ tốt bán tốt, ngày sau lớn tuổi, nhan sắc tàn phai còn có thể dựa chút vốn ấy kiếm thêm đồ ăn.

Nói tóm lại——

Khá giống vẽ chân dung cá nhân.

Tư thế không quan trọng, quan trọng là phô ra vẻ đẹp của người ta.

Thẩm Đường thức thời: "Vậy chiều muộn ta đến nhé?"

Chưởng quỹ: "Đến lúc chiều muộn làm gì? Giờ đi vừa đúnglúc."

Thẩm Đường kinh ngạc, quay đầu thoáng nhìn mặt trời bên ngoài.

"Bây giờ? Ban ngày?"

Dù ký ức của cô ít ỏi nhưng biết ban ngày không hợp lý lắm.

Chưởng quỹ bật cười nói: "Vị quan nhi kia nổi lắm, nếu tiểu nương tử đi buổi tối, hắn sẽ không có thời gian tiếp đãi ngài, chứ đừng nói đến vẽ tranh. Nơi ấy ngư long hỗn tạp, không thích hợp cho tiểu nương tử đặt chân buổi tối. Bây giờ đi là hợp nhất."

Thẩm Đường không nghi ngờ gì cái này.

Nhưng mà——

''Chưởng quỹ quen với Nguyệt Hoa Lâu nhỉ?''

Chưởng quỹ thuận miệng đáp: ''Cũng chẳng thân quen gì, dù sao thành Hiếu còn nhiều nơi câu lan ngõa xá lắm, đều làm ăn chung, chỉ là Nguyệt Hoa Lâu nổi tiếng, buôn bán tốt nên tiếp xúc nhiều hơn.''

Nét mặt Thẩm Đường lộ ra vẻ suy tư, hỏi lại: "Nếu...ta muốn mua tạp dịch của Nguyệt Hoa Lâu, thì tốn khoảng bao nhiêu tiền nhỉ?"

Chưởng quỹ thấy cô nghiêm túc hỏi, đã bắt đầu bổ não ra vở tuồng ''Đệ muội còn nhỏ đã hãm sâu bùn lầy, họa sư nghèo bôn ba chuộc thân'' . Dù sao, ngoại trừ lý do này, người bình thường sẽ không phí tiền mua tạp dịch ở mấy nơi như vậy.

''Cái này ư, còn phải xem tạp dịch là nam hay nữ, già hay trẻ, điều kiện khác nhau thì giá cả khác nhau." Chiêu mộ được họa sư hữu dụng tức là có thể đưa hàng cho hộ khách, trong lòng chưởng quỹ vui sướng, nên không ngại để Thẩm Đưởng hỏi đông hỏi tây, ''Nhưng mấy nơi mua vui ngài biết mà, ngoại trừ mấy người trắng trẻo thì những kẻ khác đều đen nhẻm, giá cao cắt cổ, không ngoạm được thịt thì không buông tay, tạp dịch cũng hét giá gấp ba năm lần bình thường.''

Thẩm Đường lẩm bẩm: "Cũng đúng, muốn thoát thân từ nơi ăn thịt người không nhả xương kia, chẳng khác nào lột một tầng da."

Cô có một ý nghĩ lớn mật.

Nếu Chử lão tiên sinh nguyện ý, cô muốn chuộc ông về.

Lo được lo mất không biết ngày nào ''NPC hướng dẫn'' Kỳ Thiện này sẽ bay đi, chẳng bằng mua vị Chử lão tiên sinh đứng lớp dạy thay Kỳ Thiện?

Cô không biết nơi Chử lão tiên sinh tạm trú, nhưng đến nơi ông làm thế nào cũng gặp được người, hòa thượng trốn được nhưng miếu không trốn được.

Thẩm Đường cho rằng từ ''nhiều'' trong lời nói  ''thành Hiếu còn nhiều nơi câu lan ngõa xá''  của chưởng quỹ thư phường là cố ý nói quá lên, ngàn vạn lần không ngờ tới là thật. Đường chính của thành Hiếu, cả hai bên năm phố đều buôn bán dạng này.

Bây giờ là ban ngày, nên đường phố quạnh quẽ.

Cô líu lưỡi nói: ''S-sao, mà nhiều như vậy?"

Chưởng quỹ một bộ thản nhiên không kinh ngạc.

''Bên chỗ quận phủ khuyến khích gây dựng, sao không nhiều cho được?"

"Quận phủ khuyến khích...gây dựng?"

 Thẩm Đường ngơ ngác một lúc.

Chưởng quỹ và Thẩm Đường dừng lại trước một lâu viện được trang hoàng tinh tươm, để cô chờ ở bên ngoài, bản thân đi vào làm rõ mục đích đến đây, chưa đầy chốc lát đã trở ra nói: "Vừa kịp, vị kia mới tỉnh, chỉnh trang xong là có thể tới. Chúng ta đến nhã gian ở quán trà bên đường kia chờ thôi."






Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me