Ma Dao To Su Tuyen Tap Dong Nhan Van Vong Tien
Chỉ là giai điệu của bài hát cùng tên, diễn xướng bởi Hoàng Thi Phù HBY đã vẽ nên trong lòng mình thật nhiều cảm xúc :D
Đôi khi, có những khung cảnh trong tiềm thức chỉ chợt thoáng qua, mình chưa thể họa lại ra giấy, càng không biết có thể diễn tả thành lời không? Nên đây cũng coi như vài dòng mình thử thách bản thân phác họa lại những khung bậc cảm xúc mơ hồ ở trong lòng. Quan trọng nhất, mong rằng mọi người sẽ thưởng thức đồng nhân ngắn này! <3
TQ: Nguyên tác hướng / Sau kết hôn(?)
🐇🐇🐇
Tỉnh mộng rồi, rốt cuộc lại chẳng phải năm đó.
Vị tiên nhân kia thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, trầm tư trong một thoáng rồi quyết định đứng dậy. Y sửa soạn mọi thứ xong xuôi liền bước trên con đường nhỏ dẫn ra phía ngoài đình viện. Vốn định chờ đợi, không ngờ người mà y tìm kiếm đã ở đây từ lâu. Không bao giờ cần phải một mình đuổi theo bóng lưng của đối phương nữa.Có một cơn gió thoảng qua, thổi từng mạt cánh hoa trắng thuần sượt qua tóc hắn. Mái tóc đen nhánh, suôn thẳng, lại nghịch ngợm đung đưa trong làn gió. Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, người ấy quay đầu lại đây. Vạn vật có thể thay đổi, riêng đối với y, hắn một lần cũng chưa từng khác biệt.Giống như năm đó, trong mắt y chỉ có hình bóng của hắn, giờ đây, ẩn sâu trong linh hồn hắn cũng chỉ in dấu một mình bóng dáng y.Hắn mỉm cười, bước về phía này, ôm lấy y. "Lam Trạm."Ý cười không buồn che giấu nơi đáy mắt, y cũng trở tay ôm hắn thật chặt, như khảm đối phương vào trong lòng."Ngụy Anh. Ta ở đây."So với hoa ngọc lan, có lẽ nhìn thấy nụ cười của hắn còn đẹp hơn gấp ngàn vạn lần.Thời gian có những khoảnh khắc ta nuối tiếc, lại chẳng thể mãi níu giữ. Nhưng một khi đã đi qua rồi, là đưa vào vĩnh cửu.Dù sao, so với ánh nhìn năm đó, giờ đây có lẽ còn ẩn chứa hơn nhiều những ý vị. Phải chăng, có thể cảm nhận được, năm nay cây ngọc lan ấy bung nở thật sự tuyệt đẹp nhất.Là ngươi, cuối cùng vẫn chính là ngươi.Muôn hoa đua nở, tựa vào nhau dưới đất trời, ta tự tìm thấy mùa xuân của riêng mình. Qua một đời phong ba, lại chẳng bao giờ muốn lụi tàn.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me