LoveTruyen.Me

Mãi Mãi Không Buông Tay. (Phần2)

Trở lại?

LinhTran802235

TG: ☘Chiếc lá xanh xanh☘
Truyện được đăng trên WATTPAD và MANGA TOON.

______________________________________

Nói chuyện được hơn 1 tiếng thì cơn buồn ngủ lại tiếp tục lấn tới.

Ngáp dài ngáp ngắn, ông cũng đã để ý tới thấy con mình muốn ngủ mà nói: "Hay con lên phòng ngủ một chút đi rồi hẵn về trang viên"

"Thôi nói chuyện thêm lúc nữa đi...rồi con cũng phải về sớm": Cậu luyến tiếc, biết bản thân sẽ không thể cùng với ba mình nói chuyện như vậy được nữa...nên cậu càng muốn kéo dài thêm chút thời gian.

Thấy Chiaki nghiêm túc như vậy, ông cũng không khuyên nữa:" Được"

"Sau này...có thể sẽ không có thời gian để về, ba nhớ tự chăm sóc bản thân đàng hoàng": Chất giọng buồn bã đó của cậu càng làm ông thấy lo lắng.

Nhưng chỉ đành cười rồi nói:" Ay...con sao vậy? Sao nói như rằng sau này sẽ không gặp lại vậy?"

Sợ bản thân càng nói càng lộ, Chiaki tìm lý do đơn giản:" Thì lỡ sau này lũ tà đạo xuất hiện liên tục...làm sao có thời gian về

"Được...vậy khi nào rảnh thì về": Ba của cậu cũng tin theo, vì vốn tính chất công việc của cậu là vậy mà.

Nói được thêm hồi lâu, cảm thấy quá buồn ngủ thì cậu cũng xin phép về.

Lại tiếp tục lần mò đường về, khi đi ngang qua một siêu thị tiện lợi...
Có lẽ Chiaki đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ xa, tuy đôi mắt hiện giờ lúc rõ lúc mờ nhưng cậu đã đoán ra được.

"Takeru?": Cố nheo mắt nhìn xem có thật không.

Không ngờ anh lại quay về hướng cậu.

"CHIAKI?": Bất ngờ, Takeru bất động lúc lâu.

Cho đến khi thấy cậu quay lưng chạy đi.
Nghe tiếng Takeru gọi lớn như vậy, cậu đã đoán được chắc chắn là anh rồi.

Anh cũng nhanh đuổi theo, tới khi va phải một chiếc xe đạp nhỏ của người qua đường thì lại mất dấu.

Khi đó anh chỉ vừa nhìn xuống người mà mình va phải rồi nhanh xin lỗi, tới khi nhìn lên thì không thấy Chiaki đâu.

Cứ vậy Takeru tiếp tục chạy thẳng, ngang qua một con hẻm nhỏ mà không để ý...có bóng người trong đó.

"Suỵt": Người ở sau lưng lấy tay bịt miệng Chiaki lại.

Cậu có chút hoảng hốt vì không biết là ai.

Tới khi thấy Takeru đã đi xa thì mới từ từ thả tay ra.

"Là anh"

"Hả? Anh Genta?": Thấy Genta, cậu có chút bất ngờ:" Sao anh lại ở đây? Không phải đang ở trong siêu thị kia sao?"

"Ờm...thì...anh đã mua xong rồi này...": Genta giơ túi đồ lên sau đó lại cười trừ:" Chỉ là lúc nãy anh vô tình chạm mặt Ryunosuke..."

"Anh có sao không?": Cậu nhìn một lượt tổng thể người anh.

"Anh thì có sao? Cũng đâu phải gặp trúng côn đồ, chỉ là chạy hơi mệt mới thấy chỗ này rồi núp vào...": Genta lại ngưng một chút rồi nói:" Sao đó ngó ra thì thấy em đang chạy như trốn cái gì đó...nhìn kĩ thì mới thấy là Take-chan...nên nhanh tay kéo em vào đây"

Nghe anh tường thuật lại hết mọi chuyện thì cũng thở phào vì cả 2 không bị bắt.

"Oáppp...em mệt rồi về thôi": Cậu tiếp tục ngáp, và rõ ràng điều này là không bình thường.

Về đến nhà, Chiaki lăn ra ngủ ngay.

Trong lúc cậu ngủ, Genta cứ ngồi như suy nghĩ điều gì đó...

"Được...quyết định rồi...": Anh nhìn sang Chiaki:" Đợi em ấy dậy rồi nói vậy..."

Mãi cho đến tầm 1 giờ thì cậu mới tỉnh.

Đi rữa mặt thì sau đó nghe tiếng Genta gọi.

"CHIAKI"

"Hả?": Đi theo tiếng đó, cậu ra trước nhà.

Chỗ tảng đá giữa suối, Genta đứng quay lưng lại với cậu.

Thấy hành động kì lạ, Chiaki mới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Genta quay người lại, nói với cậu:" Em lại đây"

Nghe lời anh, Chiaki đi tới ngồi xuống tảng đá. Genta cũng ngồi xuống theo.

"Vậy là chuyện gì?": Tò mò nên cậu mở miệng hỏi trước.

Hít sâu rồi thở một hơi thật dài, Genta mới nói:" Hay là...chúng ta về trang viên đi"

Nghe tới Chiaki không khỏi ngạc nhiên:" Anh sao lại muốn về? Không phải giờ về họ sẽ..."

Chưa nói hết, Genta đã ngắt ngang từ đoạn đó:" Họ sẽ buồn khi ta cứ vậy mà ra đi mãi, rõ ràng em cũng muốn gặp lại họ mà phải không?"

"Thì...": Ấp a ấp úng mãi chẵng nói được gì.

Genta tiếp tục nói, như cho Chiaki thêm lòng dũng cảm:" Em có thể ích kỉ một lần mà, đúng chứ?"

"Ích kỉ?": Chiaki hơi ngớ người.

"Phải, em có thể ở bên mọi người trong những ngày cuối cùng mà, sao phải làm khổ mình như vậy?": Genta từ từ nói:" Em che giấu Take-chan, nhưng thế nào nếu cậu ta biết em sẽ ra đi mãi, mà không thể ở bên những ngày cuối này? Ngược lại là em thì sẽ ra sao?"

Thấy Chiaki có vẻ lung lay rồi, Genta tuông ra lời cuối như đánh vào tim đen của cậu:" Nếu cậu ta chết mà em không biết từ khi nào thì sao?"

Nghe đến đấy, giọng cậu hơi run: "Vậy...vậy em...phải làm sao?"

Genta chỉ cười nhẹ:" Trở về đi...Chiaki"

Chính thức khuyên nhủ được Chiaki, cả 2 cùng trở về.

Đến nơi cũng đã 4 giờ chiều hoặc hơn.

Trước cửa, các chú hắc nhân thấy thì liền chạy ra. Có người định đi vào báo tin thì bị Genta ngăn lại.

"Để tụi con tự vào thông báo"

Người kia cũng chỉ liên tục gật đầu rồi đem đồ vào trong trước.
Mà đồ đó thì là thức ăn mua lúc sáng và 2 hay 3 bộ đồ của Chiaki, còn có của Genta.

Bên trong lúc này...

Không khí tĩnh lặng.

"Là lỗi của tôi": Takeru thất vọng vì đã để Chiaki đi mất.

Còn nhớ lại từ trước đến nay...anh chưa từng giữ cậu bên mình được lần nào.

"Không...là lỗi của tôi vì không đuổi kịp Genta thưa chủ nhân": Ryunosuke từ sâu trong thâm tâm lại có cảm giác đau lòng.
Genta...

Mako và Kotoha thì chỉ im lặng, không nói gì được. Thật ra 2 người cũng tự trách vì thậm chí không tìm được bất kì dấu vết gì hết.

Trong không gian tĩnh mịch như không có lối thoát...

"Yo...sao nhìn ai cũng buồn vậy?": Vẫn chất giọng đó, Genta còn có ý cười đùa.

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Genta tiếp tục nói:" Hì...Take-chan tôi mang Chiaki về cho cậu đây..."

Từ sau lưng, Chiaki bước đến trước mặt tất cả.

Tay còn cầm chiếc khăn len mà ném qua cho Takeru:" Mượn đủ rồi trả đấy"

Mặt anh lúc này lại hiện lên khuôn mặt của sự hạnh phúc, lập tức nhào tới ôm cậu vào lòng:" Chiaki...em đi đâu vậy?"

Cậu bị ôm chặt tới nỗi muốn tắt thở, vốn định đẩy nhẹ ra thì lại nghe tiếng khóc nên thôi.

Ôm anh, Chiaki lại đùa giỡn:" Này...lại khóc à? Anh trở nên mít ướt từ khi nào vậy?"

"...": Không trả lời, quá vui mừng nên Takeru không thể nói được gì nữa, anh lại siết chặt hơn, vì anh sợ nếu thả ra cậu lại đi mất.

Chiaki nói nhỏ:" Đừng ôm chặt vậy chứ! Sắp không thở nổi rồi"

Nghe vậy Takeru cũng thả lỏng ra, nhưng lại không buông.

Genta đứng nhìn, cảm thấy không nên làm bóng đèn quá lâu, quay lưng định rời đi thì...

"Cậu đi đâu?": Ryunosuke đã lập tức chạy đến ôm lấy Genta.

T7 Ngày 25/9/2021.
22:40.
______________________________________

GIỚI THIỆU CHAP SAU:
_Thời gian...có chờ đợi?_

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me