LoveTruyen.Me

Mat Ngu Shortfic 2wish Completed

Hồng Thiên Dật chật vật đứng dậy, cả người bầm dập như vừa mới bò ra từ chiến trường đẫm máu, ngay cả mặt mũi cũng bị tàn tích lấm bẩn, chỉ có đôi mắt là sạch sẽ thuần khiết. Lâm Lạc Kiệt bị đôi mắt 'sạch sẽ thuần khiết' đó nhìn tới độ tê cả da đầu, thầm nghĩ có nên giết người diệt khẩu rồi bỏ đi coi như không liên quan, Hồng Thiên Dật đã nắm lấy tay anh, khàn khàn mở miệng: "Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi. . .?"

Mặt Lâm Lạc Kiệt lập tức lạnh như tiền. Bố chưa từng kết bạn với một kẻ người không ra người, quỷ không giống quỷ như mày, thật.

"Ít nhất chúng ta đội cùng một bầu trời." Hồng Thiên Dật tiếp tục kháng chiến: "Đồng loại với nhau nên rủ lòng từ bi, san sẻ sinh mệnh. Tôi biết là điều này khó chấp nhận, nhưng anh đừng vội bỏ đi, ngay lúc này, tôi có một chuyện quan trọng muốn nói. . ."

Lâm Lạc Kiệt nhếch miệng cười nhạt, đời nào anh sẽ đi dây vào rắc rối. Kẻ này nhìn là biết không phải phàm nhân bình dân, anh không rõ tại sao cậu ta lại nằm dưới đống thi thể không đầu, nhưng kể từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Hồng Thiên Dật, bản năng sinh tồn của Lâm Lạc Kiệt reo lên hồi chuông cảnh báo. Ngoài việc anh kiêng kị trước động vật nằm ở phía trên chuỗi thức ăn của mình, Lâm Lạc Kiệt còn cảm thấy khó chịu, không hiểu sao trong lòng anh lại toát ra một loại cảm xúc nặng nề vị đắng, khiến Lâm Lạc Kiệt chỉ muốn chạy khỏi nơi đây.

Nghĩ là làm, anh giãy thoát khỏi tay Hồng Thiên Dật, nhưng chưa kịp xoay người bỏ đi đã bị Hồng Thiên Dật nhào tới ấn xuống đất. Cùng lúc đó, tiếng súng nổ chát chúa vang lên từ mái nhà đối diện, tia lửa đỏ choé loé lên ngay sát tại chân tường, nơi mà Lâm Lạc Kiệt chỉ vừa đứng cách đó không lâu.

Lâm Lạc Kiệt lấy lại tinh thần, việc đầu tiên làm là mắng to: "Mẹ! Bắn cũng không báo trước tiếng nào!!"

Hồng Thiên Dật cố đấm ăn xôi: "Đây chính là chuyện tôi muốn nói đó. . ."

"Câm miệng!"

Anh đẩy Hồng Thiên Dật ra, ném một quả pháo khói lên không trung, tiếng đùng đoàng ầm ĩ lần thứ hai vọng tới tứ phía làm cho cư dân khu hẻm lục tục mở đèn, có tiếng quát mắng từ cửa sổ tầng hai: "Đi! Đi chỗ khác chơi! Nửa đêm rồi còn đốt pháo! Mấy cái thằng ất ơ này!!"

"Gọi cảnh sát đi! Chúng nó lộng hành quá rồi!" Lâm Lạc Kiệt quát to, tranh thủ thời gian tay súng bắn tỉa kia còn chần chừ vì tầm nhìn bị pháo khói hạn chế, anh ba chân bốn cẳng đánh bài chuồn, trước khi lượn đi còn không quên lôi theo Hồng Thiên Dật đang vật vã bên cạnh: "Bà nội ơi, ai mượn mày chắn đạn cho tao! Ngại mạng mình dài quá sao?! Mới hồi sinh xong còn chưa kịp xanh đã muốn lên bảng rồi (*)! Đạch! Sao đường này dài thế? Tắt thở mất!"

Hồng Thiên Dật mất máu, mặt mày vốn xác xơ lại càng thêm tiêu điều, thì thào cố gắng chứng tỏ độ tồn tại: "Tôi biết có một ngôi nhà hoang-. . ."

"Ông đây sợ ma!!!"

Hồng Thiên Dật lẹo lưỡi: ". . .Còn biết một công trình đang xây dựng dở dang."

Lâm Lạc Kiệt túm đầu cậu ta chạy đến công trình kia. Nói là công trình dở dang nhưng thực ra nơi này đã lâu không ai dám đến, chỉ vì tuần trước vừa mới có người tự sát tại sảnh lớn của toà công trình, thi thể đã được di dời rồi nhưng dấu vết ở hiện trường vẫn chưa phai hẳn. Lâm Lạc Kiệt không biết điều này, lôi Hồng Thiên Dật vào một góc sạch sẽ rồi lôi dụng cụ y tế ra xử lí viên đạn.

"Đang yên đang lành đột nhiên nổ súng, chơi cái trò gì không biết. Muốn giết ai thế? Ông đây hay là mày? Chắc chắn là mày rồi, mày đột nhập hắc bang, nằm vùng ma phiến hay là cướp ngân hàng hả? Nhìn cái thây công tử của mày thì chắc là ở nhà hack bậy vào tài khoản của người ta tìm vui, nào ngờ hack trúng máy tính bố già, lấy nhầm dữ liệu cơ mật quốc gia nên mới bị truy sát ráo riết như vậy đúng không?" Lâm Lạc Kiệt xé băng vải, vừa sát trùng vừa lải nhải: "Thanh niên trai tráng không nghĩ cách phát triển quốc gia, nâng tầm quốc tế, đâm đầu vào internet làm gì không biết, đã nói rồi, hiếm khi tỉnh táo thì nên thanh tẩy đầu óc, làm việc có ích cho vũ trụ. . . Ờ, mình đang nói nhảm cái gì vậy, thiệt tình. . ."

Bản thân Hồng Thiên Dật bị trúng đạn, tư duy vốn đã hơi trì trệ, nhưng không biết Lâm Lạc Kiệt nói chạm phải mạch não nào của cậu, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh một cách kỳ quặc: "Sao anh biết tôi hiếm khi tỉnh táo?"

"Có biết gì đâu, phản xạ đó." Lâm Lạc Kiệt tỉnh bơ: "Ráng chịu chút nha, sẽ đau."

Trong hoàn cảnh tối lửa tắt đèn, điều kiện y tế thiếu thốn, Lâm Lạc Kiệt đã rất cố gắng để loại bỏ viên đạn, giải quyết vết thương cho Hồng Thiên Dật. Kỳ tích là Hồng công tử không có ngất xỉu, nhưng cũng không tránh khỏi cơn sốt, thoi thóp nửa sống nửa chết, thiếu chút nữa nhắm mắt xuôi tay.

Hồng Thiên Dật nằm kiểu cá chết nhìn Lâm Lạc Kiệt thu dọn đồ đạc, tự dưng rất là hốt hoảng: "Anh muốn đi sao?"

"Ờ, tao đi, cho mày nằm ở đây sốt tới chết." Lâm Lạc Kiệt bĩu môi: "Đang diễn cái nét đáng thương gì đó? Dẹp đi, mày phải biết anh Lạc Kiệt không phải là người thấy chết không cứu."

Nói xong 'anh Lạc Kiệt' còn cảm động mà gật gật đầu, hoàn toàn quên kẻ muốn huỷ thi diệt tích để tránh rước hoạ vào thân ban nãy là ai. Để tránh Hồng Thiên Dật mê sảng phát khùng, Lâm Lạc Kiệt đứng dậy cài thiết bị cảnh báo ở cửa ra vào, cẩn thận đốt một đống lửa nhỏ giữ an toàn. Hồng Thiên Dật sốt không nhẹ, đầu óc quay cuồng, mới vừa định thần lại thì nhìn thấy hàng loạt động tác nước chảy mây trôi – hết sức là thuần thục của Lâm Lạc Kiệt, không khỏi tò mò: "Anh là lính đánh thuê sao?" Có túi y khoa, có mồi lửa, có cả bình xăng di động, thậm chí cậu còn thấy khẩu súng thoắt ẩn thoắt hiện trên thắt lưng đối phương. Có người nào sẽ mang theo mấy thứ này như vật bất ly thân?

Lâm Lạc Kiệt vừa nghe là hiểu ngay: "Chỉ là thường xuyên bị thương nên phải đề phòng. Còn ông đây hành nghề gì á hả? Đợi mày còn sống đến ngày mai rồi nói đi."

Dĩ nhiên Hồng Thiên Dật vẫn sống đến sáng mai, còn hạ sốt, Lâm Lạc Kiệt lầm bầm không biết thể chất quỷ quái gì, chẳng nuốt viên thuốc nào mà vẫn khoẻ phây phây. Có khi đây là lý do đám yêu quái bắn tỉa kia truy sát cậu cũng nên – Lâm Lạc Kiệt đã bắt đầu tưởng tượng đến việc Hồng Thiên Dật là vật thí nghiệm của một tổ chức bí mật chuyên nghiên cứu dị năng loài người, ngày đêm đều phải chịu những cuộc thí nghiệm không thấy hồi kết.

Hay là dẫn cậu ta về Trần gia làm việc? Lâm Lạc Kiệt liếc Hồng Thiên Dật, đang tính toán tới chuyện làm sao đưa cậu vào tròng thì Vương Tuấn Dũng gọi điện tới. Đáng lẽ ra anh và thằng nhóc chết dẫm bên kia không cần phải ở ngoài một đêm, nhưng anh sợ bọn Vương Tuấn Dũng sẽ bị liên luỵ nên không dám liên lạc. Bây giờ trời đã sáng, đêm qua cũng không có chuyện gì xảy ra, chi bằng đưa Hồng Thiên Dật về Trần gia, chuyện quyết định như thế nào giao cho Trần Thuỵ Thư là được.

[Anh, anh đang ở đâu đấy?] Vương Tuấn Dũng sốt sắng dồn dập: [Cảnh sát vừa phát hiện một vụ án mạng có rất nhiều người chết, hiện giờ tình hình căng lắm, Trần Thuỵ Thư quyết định nhổ neo rời bến rồi, anh mau trở về thuyền đi!]

Lâm Lạc Kiệt đoán mấy cái thi thể ở trong hẻm kia đã bị phát hiện: "Bây giờ nhổ neo không phải càng làm cho cảnh sát nghi ngờ à?"

[Em không biết, tóm lại là anh mau trở lại đây, Trần Thuỵ Thư tự có biện pháp xử lí!]

Bọn họ vừa đến Phuket để nghỉ dưỡng có vài ngày, lại đụng phải biến cố này, nghĩ thế nào cũng rất kỳ quái, đoán chừng là có kẻ cố ý hất xô nước bẩn này lên đầu Trần Thuỵ Thư. Có lẽ hồ ly tinh không ngán trò minh tranh ám đấu, nhưng cảnh sát cũng là một thế lực khó hoà thuận, nếu truy ra tận gốc, dám chắc sẽ tóm đầu Hồng Thiên Dật đầu tiên – Lâm Lạc Kiệt thầm nghĩ, xốc nách Hồng Thiên Dật lên: "Tao giấu mày trên thuyền, đừng lên tiếng."

Lâm Lạc Kiệt làm việc cho Trần gia gần hai năm, biết hầu hết các thiết kế ngầm dưới thuyền du lịch của Trần gia. Phải mất vài phút anh mới nghĩ ra nên giấu cậu ở đâu, gói ghém kỹ càng không để lộ một cọng lông.

Hồng Thiên Dật ngồi thu lu trong bồn rượu rỗng, sắp bị mùi men huân ngất. Biết là cơ thể cậu không giống người bình thường, nhưng có là siêu nhân cũng phải ăn uống. Cơn đói làm cho Hồng Thiên Dật mệt lả cả người, lại cố gắng bảo trì tỉnh táo nhìn Lâm Lạc Kiệt xoay vòng vòng bên ngoài.

Cậu không nhớ người này là ai, chỉ là giọng nói của anh rất quen thuộc. Tựa như trong giấc mộng của rất nhiều năm về trước, và thậm chí ngay cả khi cậu chìm trong giấc ngủ, cũng mơ màng nghe thấy thanh âm kia gần sát bên tai, thì thào những lời nói mà cậu không thể nghe được.

"Tao đi ra ngoài kiếm gì cho mày ăn, đừng có ngủ, mỗi lần mày nhắm mắt trông như sắp chết đến nơi." Lâm Lạc Kiệt cằn nhằn mấy câu, Hồng Thiên Dật vừa nghe anh đi là lại giở chứng dính người, nỗ lực giằng co: "Anh lại đi bao lâu? Khi nào anh về?"

"Có bỏ mày đâu mà sợ, ngồi im đó đi, chết đến nơi còn làm nũng!" Lâm Lạc Kiệt phát hoả, vẫn chưa quay gót đã bị Hồng Thiên Dật giật ngược trở về: "Hỏi câu cuối thôi."

"Nói!"

"Anh tên gì?"

". . ."

Hồng Thiên Dật lẽ thẳng khí hùng: "Phòng khi tôi bị phát hiện, kêu tên anh có khi được sống."

Lâm Lạc Kiệt bấu thùng rượu biến hình.

Hết cách. Ai bảo anh là người đưa thằng oắt này lên thuyền! Tự đào mồ chôn mình là có thật!

Lâm Lạc Kiệt vừa leo lên tới sàn thuyền đã bị Vương Tuấn Dũng gô cổ kéo lên, hết sức chân thành nói với viên cảnh sát đang tiến hành ghi chép: "Đây, thành viên cuối cùng trong gia tộc tụi tôi! Ảnh bị bệnh, vẫn luôn nằm trong phòng, nhìn nè, trên đầu còn nguyên dấu vết luôn!"

Vừa nói nó vừa vạch tóc Lâm Lạc Kiệt ra, dù đã qua gần ba năm nhưng vết sẹo dữ tợn vẫn còn rất rõ ràng, Vương Tuấn Dũng nước mắt rưng rưng ra sức kể khổ: "Năm đó ảnh ngã cầu thang nhưng không ai phát hiện, tự mình gọi taxi đến bệnh viện lại bị tai nạn giữa chừng, đang được người qua đường đưa đi cấp cứu thì bệnh cũ đột ngột tái phát, nhảy nhót lung tung không chịu để ai đến gần. . ."

Lâm Lạc Kiệt: "Bệnh cũ gì?"

Viên cảnh sát: "Kết quả là?"

"Ảnh tâm thần cho đến giờ." Vương Tuấn Dũng sụt sịt: "Tôi còn giữ giấy chứng nhận."

Lâm Lạc Kiệt: ". . .Cực khổ cho mày quá."

Viên cảnh sát liếc Vương Tuấn Dũng, lại liếc Lâm Lạc Kiệt, rồi chỉ vào mu bàn tay anh: "Thế vết máu này là của ai?"

"Tất nhiên là của tôi." Lâm Lạc Kiệt thản nhiên đưa lên miệng liếm đi trước ánh mắt kinh ngạc của Vương Tuấn Dũng: "Anh, anh còn có khuynh hướng tự hại mình nữa ư? Em đúng là thằng tồi! Không lo tốt cho anh!!"

Nói rồi ôm Lâm Lạc Kiệt khóc tức tưởi như thể anh hấp hối đến nơi. Viên cảnh sát quan sát mấy lần, cuối cùng bỏ qua hai tên thần kinh, đi về chỗ đội trưởng để báo cáo. Trần Thuỵ Thư giải quyết rất gọn, tỏ rõ lập trường không hề dính dáng đến vụ án mạng tí nào, cảnh sát cũng không thu được chứng cứ xác đáng gì, rốt cuộc cũng phải rút đi.

"Chỉ có một gã là thi thể còn nguyên, những người khác đều mất đầu, thủ pháp này đúng là không lẫn vào đâu được." Trần Trí Đình nhìn hình ảnh tình báo cung cấp, máu huyết ghê rợn đều bị làm mờ nên y có hơi bất mãn: "Anh đâu có bệnh sợ máu, em che làm gì?"

Trần Thuỵ Thư bình tĩnh nói: "Trần Tuệ Đình gần đây không an phận, nhìn thấy máu là muốn nhào ra."

Trần Trí Đình thở dài, ngầm đồng ý. Tối hôm qua sau khi Lâm Lạc Kiệt và tên lạ mặt đuổi theo chủ quán thịt nướng, chỉ có một mình gã côn đồ quay lại con đường cũ, trên người dính máu tươi, Trần Tuệ Đình không thông báo trước câu nào đã đột ngột online, xông đến tẩn cho gã nọ một trận lên bờ xuống ruộng. Nếu không phải Vương Tuấn Dũng ở bên cạnh nỗ lực đập Trần Tuệ Đình ngất xỉu, phỏng chừng người hôm nay ngồi trên đồn chính là y.

Vương Tuấn Dũng ăn không ít đòn phản công, đâu đâu cũng là vết máu ứ đọng, trời nóng đổ lửa nó còn phải mặc quần áo kín, buồn như chết rồi. Thế mới biết Trần Tuệ Đình và Trần Trí Đình cùng song song tồn tại, còn hại nó tưởng Trần Trí Đình bị quỷ nhập tràng, nổi điên.

Tên côn đồ kia đã bị vệ sĩ Trần gia cột chặt, lúc tỉnh lại còn giãy dụa kêu khóc, nói nhà có mẹ già em nhỏ, làm bảo kê doạ nạt cũng chỉ là muốn kiếm chút bạc mua gạo. Khi được hỏi máu trên người ở đâu mà có, gã chỉ về hướng con hẻm, nói có người chết, mà mình chỉ vô tình va phải.

Giết người cắt đầu, một là để kéo dài thời gian xác định danh tính nạn nhân, hai là che giấu mục đích chuyên chính nhất mà hung thủ muốn đạt được. Án tử vong mất đầu không phải là hiếm lạ với xã hội, ít nhất mỗi năm đều có vài vụ, vết cắt ngọt đến độ tưởng chừng là đao phủ y học, nạn nhân thì là người không có nhiều mối quan hệ với gia đình, hoặc cô nhi, hoặc vô gia cư.

"Icann 0.4 thao túng cao tầng nhiều năm, cuối cùng cũng bị phản bội." Trần Thuỵ Thư nghiêng người, con thuyền đã cách bờ rất xa: "Trần gia bổn tộc cũng không an phận nữa rồi."

End Chapter 7

(*) Thuật ngữ game moba: chỉ người vừa chết xong, vẫn chưa kịp đánh giết ai đã chết thêm lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me