LoveTruyen.Me

Mau Xuyen Da Dang Lieu Nam So Tay

Chính văn chương 4: ác ma giáo thảo ngoan ngoãn thúc thủ 4

Edit : tieuhoaihoai001

Quản lí : Thien-Hoa-Nhi

Mạc Lăng Dực ngồi ở trước đàn dương cầm, không cần phải thử đàn mà trực tiếp đàn .

Không có nhạc phổ , khúc phổ đã ở trong lòng của hắn, âm thanh của tự nhiên từ ngón tay thon dài của hắn uyển chuyển mà phát ra, mỗi một lần chuyển âm đều là hoàn mỹ không tỳ vết, mỗi một lần tình cảm dao động sau đó là nhẹ nhàng đau khổ......

Mạc Lăng Dực là thiên tài âm nhạc , đôi tay của hắn, vốn là vì đàn dương cầm mà sinh ra, chỉ tiếc vì gia thế của hắn nên hắn đã định sẵn cả đời này chỉ có thể đem dương cầm làm nền cho cuộc sống của mình.....

Tiếng đàn uyển diệu quanh quẩn ở trong phòng đàn, tất cả mọi người nghe mà như si như say, ngay cả ở trong tiềm thức của Khúc Mịch như  520 đều mơ màng muốn say, Tiểu Mịch Mịch sẽ  có khả năng thắng sao?

520 đã hoàn toàn đánh mất tin tưởng, không khỏi vì chủ nhân mình mà lo lắng, thật vất vả mới tìm được linh hồn phù hợp, cứ như vậy mà...... Ai......

Mạc Lăng Dực thu một cái âm cuối cùng, đứng dậy đi ra ngoài phòng đàn bởi vì khúc đàn vừa rồi hắn rất có tự tin, cho dù là cao thủ dương cầm cũng không có khả năng thắng được .

Đánh đàn quả nhiên có thể tĩnh tâm, hắn tâm tình vốn dĩ không tốt vì một khúc dương cầm vừa rồi mà trở nên rất tốt.

Khúc Mịch cũng không ngăn cản hắn chậm rãi đi đến trước dương cầm ngồi xuống, chuẩn bị đàn tấu.

Tuy rằng người ủy thác căn bản không biết đánh đàn, nhưng Khúc Mịch lại biết. Lúc trước nàng học đàn, chỉ vì có thể đem hình tượng của chính mình xây dựng thành thục nữ, hòa nhập vào  xã hội thượng lưu chỉ vì hắn, hiện giờ nghĩ lại, thật đáng buồn mà làm người bật cười

Lúc trước học tài nghệ cuối cùng có thể sử dụng, cũng không uổng công nàng đã từng đem mười cái đầu ngón tay đàn đến  sưng lên.

Nàng đem đôi tay đặt ở trên phím đàn, ngón tay có chút ngắn, thậm chí đàn không được tám độ, nhưng mà nàng không nhụt chí, bởi vì khúc này không cần khả năng đàn quá tốt .

Nốt nhạc đầu tiên phát ra, tất cả mọi người khinh thường mà lắc đầu, Mạc Lăng Dực cũng không quay đầu lại mà rời đi phòng, Khúc Mịch lại nhìn như không thấy.

Nàng nhắm mắt lại, đem tất cả lực chú ý đều đặt ở ngón tay,  khúc nhạc chuyển biến bất ngờ, nháy mắt tiếng lòng của mọi người dao động, ngay cả đã rời đi Mạc Lăng Dực cũng không tự chủ được mà trở lại.

Khúc nhạc này !

520 hưng phấn mà thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mắt mèo lóe sáng như sao trời, Tiểu Mịch Mịch thật thông minh a!

Một khúc kết thúc, Khúc Mịch mở mắt ra, lại nhìn thấy đôi mắt Mạc Lăng Dực tràn đầy khiếp sợ.

"Này khúc nhạc...... Là ngươi viết?"

"Nếu không thì là ai?"

Khúc Mịch cong môi cười.

"Ngươi...... Thắng."

Mạc Lăng Dực nói giống như là than nhẹ.

A?

Toàn phòng mọi người trừng mắt lớn kinh ngạc.

Mạc học trưởng vừa nói cái gì?

Tép riu thắng!

Tép riu sao có thể sẽ thắng?

Mạc học trưởng...... Có phải hay không đang nhường?

"Vị bạn học này, ta vì hành vi lon lung tung vừa rồi,
trịnh trọng xin lỗi ngươi ."

Mạc Lăng Dực đôi mắt híp lại, Khúc Mịch đứng lên định nói không có gì, vòng eo đột nhiên bị một bàn tay ôm tiếp theo một khối ngực áp lại gần, đem nàng cả người đè ở trên dương cầm , nàng há mồm muốn kêu, môi lại bị mạnh mẽ lấp kín......

"A! Mạc học trưởng hôn...... Hôn nàng!"

"Mạc học trưởng hôn!"

Các học sinh ở bên ngoài lập tức như là bỏng ngô nổ tung nồi.

Khúc Mịch phản ứng rất nhanh, hàm răng cắn chặt, đem lưỡi của Mạc Lăng Dực chặn ở bên ngoài hàm răng, dự tính hôn nồng nhiệt kiểu Pháp đột nhiên im bặt.

"Ngươi...... Thực sự chỉ nghĩ muốn một câu xin lỗi?"

Mạc Lăng Dực không hài lòng với phản ứng vừa rồi của Khúc Mịch, không biết có bao nhiêu thiên kim tiểu thư chờ hắn hôn, hắn đều khinh thường không nhìn đến, nàng dựa vào cái gì đem hắn chặn bên ngoài!

"Nếu không như vậy, vậy thì học trưởng nghĩ sao?"

Khúc Mịch tức giận mà trừng hắn, liếc mắt một cái, không xem các bạn học kinh ngạc biểu tình, kiêu căng mà rời đi .

"Ngươi tên là gì?"

Mạc Lăng Dực đột nhiên hỏi.

"Khúc Mịch."

Khúc Mịch không quay đầu lại, thậm chí không thèm dừng lại bước chân, giống như không thèm để ý hắn vì  sao lại hỏi tên nàng .

"Khúc Mịch, bổn thiếu nhớ kỹ......"

Mạc Lăng Dực nhếch mày, làm người nhìn không ra hắn cảm xúc như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me