LoveTruyen.Me

Mdts Tong Hop Dong Nhan Van Cua Tac Gia Denira Ao3 Hoan


"Lần này lại là chuyện gì thế?" Nhiếp Hoài Tang hỏi một cách đầy hiếu kì, nhưng cũng không kém phần chế nhạo.

"Ngươi có ý gì?" Giang Trừng đáp lại, thuận thế ngồi xuống bên cạnh bằng hữu trên đám cỏ xanh mát ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Hôm nay thời tiết không tồi, hắn cũng thấy ổn. Nói đúng hơn, Giang Trừng đang rất thoải mái.

"Trông ngươi như một tiểu cẩu đang sinh khí ấy. Đừng hiểu nhầm nhé, ý ta là kiểu thập phần khả ái ấy, Giang huynh." Hoài Tang giải thích, một tay đưa quạt lên che một bên mặt. Rồi y nhỏ giọng thêm vào, "Chưa từng thấy tiểu cẩu nào giận dữ thế này."

Giang Trừng rốt cục từ bỏ. Hắn cũng chẳng giỏi gì trong việc giả vờ ổn cả.

"Tỷ tỷ giận ta." Giang Trừng thừa nhận. Thanh âm thảng thốt của Hoài Tang ngay lập tức vang lên bên tai, khiến hắn chưa gì đã thấy đầu mình hoa cả lên.

"Ngươi đang nói với ta về Giang Yếm Ly cô nương, một thiên thần sống giữa đám người dung tục tuỳ ý nổi giận như chúng ta sao? Chúng ta đang nói về tỷ tỷ của ngươi, phải không Giang huynh?"

Giang Trừng mỉm cười. Kể cả khi hắn vẫn đang cảm thấy uỷ khuất, thì việc ai đó khen ngợi tỷ tỷ hắn như nàng ấy đáng ra phải được nhìn nhận vẫn luôn khiến hắn thoả mãn không thôi. Thế rồi, hắn lại ỉu xìu khi nghĩ đến câu trả lời cụt lủn của nàng khi từ chối làm canh cho mình.

"Vậy thì, kể ta nghe ngươi đã mắc tội gì đi?"

"...Chắc tại ta đã sửa lại bức thêu tay của tỷ ấy." Giang Trừng ngoảnh đi chỗ khác để tránh biểu cảm không thể tin được trên mặt người bên cạnh, bâng quơ nói.

"Ngươi vừa nói gì cơ, Giang huynh?"

"Tỷ tỷ ta không hào hứng với sự thật rằng ta giỏi mấy việc thêu thùa hơn nàng." Hắn hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp.

"Ra vậy." Nhiếp Hoà Tang đáp, như thể y hiểu được nỗi đau của Giang Trừng. "Đại ca cũng không khác gì đâu. Đúng hơn là nổi cơn tam bành khi ta cố chỉnh lại bức hoạ của huynh ấy. Chẳng phải lỗi của ta nếu huynh ấy không cầm bút đúng kiểu, đặc biệt là với cái bàn tay thô to và cái sức cầm mạnh đến ngu ngốc kia nữa. Ngươi bảo ta phải làm sao chứ?"

Hình ảnh Xích Phong tôn ngồi vẽ đã đủ trở thành bóng ma trong lòng Giang Trừng rồi, nên hắn ho nhẹ vài tiếng với vẻ mặt khó tin đến cực điểm.

"Ta thề độc đấy, Giang huynh. Ta biết sẽ chẳng ai tin ta nếu ta nói đại ca thích vẽ đâu. Ngươi thử nghĩ xem vì sao huynh ấy cho phép ta luyện tập hoạ bản chứ? Huynh ấy luôn muốn làm việc ấy, nhưng lại chẳng có tí thiên phú hay kiên nhẫn nào."

Giang Trừng hiểu rõ việc là kiểu đệ đệ mà giỏi hơn người trong nhà việc nào đó là cảm giác thế nào. Hắn khẽ gật đầu đầy đồng tình với Hoài Tang.

"Giờ thì, vì ngươi không có phúc được ăn canh của tỷ tỷ tối nay và vì đồ ăn Cô Tô Lam thị cũng chẳng phải mỹ thực gì, ngươi nghĩ sao về việc xuống trấn để ăn?" Đề xuất của bằng hữu không khỏi làm Giang Trừng đảo mắt một vòng.

"Gì cơ? Huynh trưởng ngươi lại từ chối gửi tiền à?"

"Đúng, Giang huynh. Ta chỉ mới mua hai cái quạt mới và một vài quyển sách vẽ tháng này thôi mà. Đại ca thật không công bằng!"

Hai cái quạt và một vài quyển sách vẽ. Bảo sao.

~~

Giang Trừng đi vào phòng khách dành cho môn sinh với lửa giận bùng cháy.

"Nàng tìm thấy lược của ta rồi!" Hắn lớn tiếng gào lên, không thèm quan tâm ai đang trong phòng.

"Lược nào cơ?" Nhiếp Hoài Tang hỏi. Giang Trừng không trả lời, chỉ tiếp tục cằn nhằn đúng câu cũ.

"Huynh ấy cho Nguỵ Anh đến suối nước lạnh." Một người khác lên tiếng, và Giang Trừng quay ra, ngạc nhiên thấy Lam Vong Cơ đang ngồi bên cạnh Nhiếp Hoài Tang.

"Hắn ta làm gì ở đây thế?" Giang Trừng hỏi, vì trong suy nghĩ của hắn thì Lam nhị công tử luôn cho là mình quá thanh nhã để giao du với hạng người như Nhiếp Hoài Tang và hắn.

"Đừng thế chứ, Giang huynh. Lam nhị công tử đang trút giận vì huynh trưởng của y thôi. Ta đoán ngươi cũng ở đây vì tỷ tỷ đã làm gì đó, phải không?"

"Kiểu gì đây, phòng cố vấn cho đệ đệ à?" Giang Trừng làu bàu, nhưng vẫn kéo ghế ngồi xuống và đưa tay nhận chén trà trước mặt.

"Chứ còn gì nữa, cứ tạm gọi thế đi. Mà có lẽ chúng ta nên mời cả Ôn công tử nữa. Ôn cô nương nhìn qua cũng không phải dạng ấm áp nhu hoà gì, nên chắc hẳn y cũng có nhiều thứ để kể đấy."

"Không!" Giang Trừng lại gào lên. Lam Vong Cơ bên này cũng trông không quá đồng tìng với ý kiến của Nhiếp Hoài Tang. Rốt cuộc Ôn Ninh đáng thương đã đắc tội gì Lam Vong Cơ thế?

"Được rồi, được rồi. Chúng ta sẽ không gọi Ôn công tử, ổn chưa?" Nhiếp Hoài Tang giơ tay đầu hàng. "Ta hiểu là Ôn gia toàn kẻ kỳ cục, nhưng có cần lãnh đạm vậy không?"

"Vậy chuyện về chiếc lược là sao, Giang huynh?" Y lại gõ gõ chiếc quạt trên mặt bàn mà nói tiếp

"Lam nhị công tử đang nói gì về Nguỵ Vô Tiện và suối nước lạnh sao?" Giang Trừng tỏ vẻ không muốn trả lời, nói lái sang chuyện khác. Tai Lam Vong Cơ vì thế thoáng chốc đỏ ửng lên, sắc mặt cũng trầm xuống vài phần.

"Huynh trưởng nghĩ mình hài hước. Huynh ấy luôn thích tham gia vào chuyện người khác." Lam Vong Cơ trả lời. Giang Trừng chắc mẩm mình phải đi hỏi Nhiếp Hoài Tang về chuyện về Lam Hi Thần, nhưng hắn cũng khá hiểu cảm giác người trong nhà rất táy máy chuyện của bản thân.

"Tỷ tỷ ta cũng vậy." Giang Trừng tiếp lời, vai khẽ run lên khi nhớ đến ánh mắt sáng ngời của tỷ tỷ mình khi nàng nhìn thấy cái lược trong rương của hắn.

"Ngươi đến bao giờ mới chịu tặng nó cho Ôn cô nương vậy?" Nhiếp Hoài Tang than thở khi hắn kể lại vụ cái lược cho bọn họ. Tỷ tỷ hắn đã khúc khích cười không biết bao nhiêu lâu, và Giang Trừng cũng chẳng thích thú gì việc ấy.

Thật lòng mà nói, hắn đã dự định sẽ nhìn chằm chằm cái lược ấy mỗi tối trước khi đi ngủ, và có lẽ sẽ còn tự mình vui vẻ khi tơ tưởng đến việc tặng nó cho người kia.

"Chờ đã. Đại ca ngươi không đến thăm hôm nay à? Sao ngươi vẫn ở đây?" Giang Trừng nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Giang huynh à. Ngươi không nhớ ta đã kể gì sao? Huynh trưởng ta là một đống phiền phức biết đi đấy. Huynh ấy muốn ta thành thân với Hi Thần ca! Hôm nay huynh ấy đến đây để nói về việc đính hôn, như thể Lam công tử sẽ có bất kì tia hứng thú nào với ta vậy." Nhiếp Hoài Tang ho vài tiếng và quay sang nhìn Lam Vong Cơ, cố gắng nhìn ra phản ứng của người kia.

Ít nhất đại ca của Nhiếp Hoài Tang còn đang cố gắng giúp đệ đệ mình.

Giang Trừng còn chẳng biết liệu mình có muốn tỷ tỷ giúp đỡ không. Mà có khi, việc giúp đỡ đó còn xảy ra ngay từ khi hắn không cầu rồi ấy chứ.

"Không phải đó là những gì ngươi luôn muốn à?" Giang Trừng tò mò cất giọng, rồi nhận lại cái cười nghe cay đắng kịch điểm của đối phương.

"Nói thử xem, Giang huynh. Ngươi có nghĩ chúng ta có thể một hòn đá trúng hai con chim không? Việc đính hôn giữa tỷ tỷ ngươi và Kim công tử vẫn đang bị hoãn lại. Đại ca ta thì đang chăn đơn gối chiếc. Và cầu trời ban phúc, chứ nếu ta không hành động thì có lẽ ta mãi mãi sẽ không có đại tẩu đâu."

Giang Trừng xịu mặt nhìn Nhiếp Hoài Tang, hơi nhăn mày trước ý tưởng cũng không quá nực cười của hắn. Giang Yếm Ly đã cười đến không ngừng được trước biểu tình khó xử gần chết của hắn. Nàng xứng đáng với việc này. "Vậy ngươi có cao kiến gì?"

Tiếp đó, hắn có thể dễ dàng thấy được Hoài Tang đang có một ý tưởng rất quái đản nảy ra trong đầu, với bằng chứng rõ ràng nhất là cái kiểu cười nham hiểm và ánh mắt kỳ dị kia.

Trong khi đó...

"Ta cứ tưởng đây là nhóm cố vấn đệ đệ chứ. Sao ta vẫn chưa nhận được tí giúp đỡ nào vậy?" Lam Vong Cơ khó hiểu cắt ngang.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me