#Take 6: One day.
Ai đó đã từng nói, "Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, bình minh cũng sẽ đến mà thôi". Vờ như rằng đó chỉ là một câu vô thưởng vô phạt. Nhưng lạ thay, khi câu nói ấy được nói lên đúng lúc, nói với đúng người thì nó có thể cứu sống được một tâm hồn, đang mất đi. Wonwoo đã được nghe câu đó, vào đúng lúc cậu sắp níu không nỗi nữa những gì đẹp nhất cậu từng có. Trước quán rượu Nana Vino, bên vệ đường, vào cái ngày cậu lang thang, trơ trọi. Khi nghe được những lời đó, nó cũng chỉ tạo một dòng điện nhẹ đánh thức tâm trí đang mờ dần mà thôi. Chẳng tạo thêm được chút động lực nào khác, chẳng đọng lại lâu thêm bao nhiêu trong ký ức cả. Bởi chẳng có cách nào giúp cậu liên lạc được với "bình minh". Để hỏi rõ xem, vậy trong lúc nó đi mất, thì phải làm sao để tiếp tục sống, mà chờ nó đến lần nữa đây.Vậy nên, Wonwoo cũng chẳng thèm nhớ gì mấy lời đó nữa. Nhưng bây giờ thì, trên đường trở lại học viện, cậu lại nhớ tới nó. Lẽ nào, cậu đã chờ được đến lúc ấy, lúc "bình minh sẽ đến mà thôi". Nhìn vào chiếc thùng giấy đang ôm trong lòng, một bức tượng chân dung của một chàng trai nam tính, sắc sảo. Thật là, bức tượng khô đi thì vẻ đẹp của nó lại càng được cô đọng và bật lên những đường nét tinh tế mà người nghệ nhân cố tình chấm phá. Càng nhìn, càng nghĩ, người nghệ nhân càng phân vân. Không biết, tác phẩm này, hay chính anh ấy mới là bình minh của mình._________Ánh nắng đôi lúc đẹp thật, không có chúng sẵn đó để đánh sáng tự nhiên, thì mấy bức ảnh ngoài trời khó mà trở thành tuyệt tác này, tuyệt tác nọ. Nhưng cũng có đôi khi, Mingyu rất rất muốn tắt nắng đi, cho cái giường thôi đừng nóng quá, vì cậu vẫn còn muốn ngủ thêm chút xíu nữa. Mặt trời cứ cố gắng câu cái thân cao lêu nghêu này thức dậy, không ngại dùng thêm nhiều mảng nắng dày làm mồi. Nóng quá, chói mắt quá, được rồi, Mingyu dậy là được chứ gì, ông trời đi chỗ khác mà chơi đi.Đêm qua từ Marmi về, cậu cũng đuối không kém gì Wonwoo nên cứ thế mà lăn ra ngủ, không còn muốn thu dọn đồ đạc gì cả. Nên là, giờ phải vừa ăn sáng vội, vừa dọn đồ vào vali thôi. Cái món Red Carbonara này, ăn đến lần thứ 3 rồi mà vẫn thấy lạ lẫm, nhưng mà ngon. Không biết, tiên tử xinh đẹp của mình đã ăn sáng chưa mà đi rồi? Wonwoo, vị thiên thần đó, giờ chắc đã đến trường và trình bày với giáo sư phụ trách rồi. Còn đem theo cả chiến lợi phẩm mà cả hai người cùng nhau hoàn thành nữa. Lúc nãy, khi Wonwoo sửa soạn đi, Mingyu có chợt tỉnh giấc một tí và thấy được hình ảnh người đẹp nhìn chằm chằm vào tác phẩm của chính mình. Người nhìn mãi một hồi, rồi cười. Ừ, lại là nụ cười đó, nụ cười mà Mingyu có trong mơ cũng muốn được thấy, rực rỡ đến ngây người. Mingyu cười theo, rồi đưa sự rực rỡ đó vào lại giấc mộng, mà ngắm tiếp.Mà chính Mingyu cũng không ngờ, mình lại nhận lời đề nghị làm mẫu nhanh vậy. Chuyện này mà đem kể ra cho mấy thằng bạn thân là có vừa chui xuống hố vừa kể, cho có chỗ mà giấu ngại ngùng đi. Từ nhỏ đến lớn, Mingyu toàn đi nhờ người ta làm mẫu cho mình tập tành chụp ảnh, chứ có đời nào chính thân cậu lại làm mẫu cho người ta. Mà lần này, lại là một lĩnh vực hoàn toàn khác lạ, không phải ảnh mà là tượng điêu khắc. Trần đời gần 26 xuân xanh, Kim Mingyu chưa từng nghĩ mình sẽ để lại một bức tượng cho con cháu đời sau ngắm nghía, như mấy nhà bác học hay mấy nhà văn lẫy lừng. Vậy mà giờ, chỉ mới đặt chân đến Ý có 4 ngày, Mingyu đây đã có thể sánh ngang với các bậc vĩ nhân, có cho mình một tượng đài rồi. Mà nghĩ kĩ thì, bức tượng đó, đẹp thật. Không biết là do cậu đẹp sẵn rồi, hay là do Wonwoo khéo tay quá. Chỉ từ bột thạch cao rồi vài nét cọ, mà làm nên một tác phẩm có hồn đến vậy. Mingyu chưa từng quen một sinh viên Khoa Mỹ thuật nào ngoài Wonwoo, nên cậu cũng không biết là, liệu rằng ai học khoa này cũng sẽ làm nên những thứ đẹp đẽ, đáng trầm trồ vậy sao? Hay là, chỉ có người này mới vậy thôi, vì giỏi quá.Nhìn lại những file ảnh đã chụp từ khi đến đây, Mingyu tự hỏi, đây có đáng để gọi là tác phẩm chưa, chứ đừng nói là "thứ đáng trầm trồ". Sự thật là cậu chưa từng học chính thức tại một trường đào tạo danh tiếng nào về nhiếp ảnh cả. Chỉ vì đam mê quá, nên Mingyu chỉ học một khóa chuyên môn chụp ảnh ngắn của một trường tư nhân, rồi khi cậu học khoa Xã hội để làm phóng viên thì cậu có đi học hỏi kinh nghiệm thêm từ các tiền bối. Cậu tự mày mò, cố gắng tinh lọc đam mê để chiết xuất ra được một khối tài năng mà sử dụng. Đến giờ, cậu vẫn lấy chút ít tài năng đó mà miệt mài với ống kính và máy ảnh. Để cho ra một cái triển lãm mang tên chính mình...Và phải mời Wonwoo đến xem...Liệu khi đó, cậu sẽ mời người đến với tâm thế gì đây? Đáng tự hào, hay chỉ là, hoàn thành một lời hứa... Haiz, Mingyu à, em ấy nói đúng, mày phải làm thì ước mơ mới thành hiện thực. Nhưng mà, như bây giờ, mày đã làm đủ chưa. Phải làm cho đến cùng, em ấy cũng có nói vậy nhỉ. Đến cùng...à.__________Nói chuyện với giáo sư, đúng là lo lắng đến bủn rủn chân tay. Wonwoo trước khi rời quán trọ, định là sẽ đánh thức Mingyu dậy để đi cùng mình. Nhưng cậu nghĩ lại, người ta đã giúp cậu nhiều quá rồi, bây giờ cậu phải tự thân đối mặt thôi. Mà cái lý do Wonwoo không nỡ gọi dậy nhất, là vì Mingyu vừa ngủ vừa cười tủm tỉm nhìn ngốc nghếch mà đáng yêu quá. Không biết thấy gì trong mơ mà hớn hở dữ vậy.Giáo sư vừa nghe Wonwoo nói với giọng run run, vừa ngắm tác phẩm mà cậu đem đến hết sức chăm chú. Hai tay cậu thì cứ nắm chặt lấy vạt áo mãi, cho đến khi giáo sư hỏi về ý tưởng của thành quả đang hiện diện giữa hai người, Wonwoo mới thả lỏng tay, ngồi thẳng dậy mà trình bày.Nếu có một người, đem mọi u sầu giấu sâu vào đôi mắt và chỉ để lại niềm hân hoan gột rửa cho cuộc đời buồn tẻ này, thì người ấy sẽ có dáng hình ra sao? Tôi đã từng mãi thắc mắc và tìm kiếm hoài một dáng hình đó, nhưng rồi, cũng đã không còn thắc mắc nữa. Khi mọi thứ dần chìm vào lãng quên, thì cái thắc mắc đó cũng không ngoại lệ. Cho đến khi, ánh nắng của Florence chịu buông tha một cây cổ thụ, để bóng cây ấy làm chỗ nghỉ chân cho một người. Đúng vào chỗ đó, đúng vào lúc đó, chính người đó cũng đang vật lộn với mệt nhoài, nhưng ánh mắt của người thì không. Bản năng của tôi đã thôi thúc mình phải đến gần hơn, gần hơn nữa mà ngắm nhìn người ấy. Và, khi người ấy nhìn thấy tôi, "mọi u sầu giấu sâu vào đôi mắt và chỉ để lại niềm hân hoan gột rửa cho cuộc đời buồn tẻ này", dáng vẻ đó xuất hiện rồi.Tôi nghĩ, à không, tôi phải tiếp tục với đam mê của mình. Và điểm bắt đầu lại, chính là nó, tác phẩm này, vẻ đẹp của anh._________Chiều tà ngả bóng khắp vùng đồi. Mingyu đi đi lại lại trước quán trọ nhỏ. Vali và túi laptop cậu đã nhờ đồng nghiệp đem lên xe trước rồi, giờ bên người chỉ còn một chiếc balo đeo trên vai, cùng hai chiếc máy ảnh bất ly thân. Wonwoo đi từ gần trưa đến giờ rồi mà vẫn chưa về, không biết vị giáo sư đó có tra khảo người đẹp của cậu ghê gớm lắm không. Hay là, dù tra khảo cách mấy, Wonwoo cũng ngại mà không chịu nói nên vị giáo sư đó đã dùng tới...bức cung. Không, không, thời đại này rồi ai lại dùng kiểu tàn bạo như vậy. Nhưng mà, nếu nói chuyện bình thường, sao tới giờ mà chưa về nữa."Kim Mingyu, tôi về rồi."Quay ngoắt lại, vị thiên thần đã đáp xuống đằng sau lưng Mingyu tự lúc nào. Mingyu vội đến gần rồi dò xét người đó một hồi, may thật, không có bức cung, người đẹp vẫn còn lành lặn."Haiz, thiệt là, em về trễ quá, tôi cứ tưởng vị giáo sư đó dùng cách thức ghê sợ tra khảo em rồi.""Ha ha, làm gì có cái chuyện tào lao đó. Tại giáo sư nghe tôi trình bày, xong ngài ấy cho tôi lời khuyên để chỉnh lại tác phẩm cho hoàn thiện, để đem ra trưng bày trong triển lãm thường niên lần này của học viện.""Gì cơ, t-trưng bày ở triển lãm luôn à. Em giỏi dữ vậy, mới thoắt cái, làm xong trong 1 tiếng, rồi giờ đi trưng bày luôn rồi.""Ừm, tôi mà, vốn dĩ là vậy đó ^3^.""......!!!!!!!!!!!!!!!!!!"".... Kim Mingyu! Sao đơ người ta vậy. Nè!"".... Hừm, vậy là tôi đã đúng, em đúng là một tiên tử. Chứ người bình thường, sao dữ dội vậy...O-O""Ha ha ha ha, tôi cũng không ngờ giáo sư lại thích nó đến vậy. Lúc nói chuyện với ngài, tôi run cầm cập luôn. Nhưng ngài đã chịu cho tôi cơ hội trở lại, ngài cũng sẽ nói giúp tôi để tôi trở lại trường, hoàn thành chương trình học của mình.""Ừm, vậy là tốt rồi, tốt quá rồi. Wonwoo à, chúc mừng em trở lại.""Nhờ...nhờ có anh hết đó, Mingyu à."Mặt trời chỉ còn nửa phần ở lại với hoàng hôn. Những ánh tím pha trộn với cam thi nhau kéo sắc, quấn quanh vầng hào quang duy nhất và kỳ vĩ nhất. Chạng vạng sắp đến rồi, nhưng vầng thái dương vẫn cứ ù lì ở đó, chẳng muốn nói lời tạm biệt, dù đã mỏi mệt phủ nắng suốt cả ngày dài."Wonwoo à, giờ tôi phải đi rồi...""Ừm.""Mấy ngày qua, tôi thật sự rất vui. Chắc là, tôi đã dùng hết may mắn của đời mình luôn, mới gặp được em. Nên là, tôi hết may mắn rồi, sau này tôi sợ mình không được gặp lại em nữa mất."".....""Vậy nên, em giữ giúp tôi thứ này nha, cái máy ảnh phim duy nhất của tôi đó. Một ngày nào đó, tôi sẽ đi đòi lại. Còn nếu tôi chưa đi đòi được, chắc do tôi chưa kiếm đủ tiền, thì em đem trả cho tôi được không.""............""Còn tôi, tôi cũng giữ bức tranh em lần đầu vẽ tôi này. Tụi mình giữ đồ của nhau, để...để không quên nhau nha.""Phì, ha ha ha ha ha ha. Nè, bộ tụi mình đang sống ở thời trung cổ hay gì vậy. Làm như tôi với anh bị mất liên lạc luôn hay gì. Mau trao đổi số điện thoại, hay sns để còn nói chuyện chứ. Tôi sẽ cập nhật tình hình học tập của mình, còn anh cũng cập nhật tình hình của anh chứ. Bộ, định tuyệt giao luôn à?""L-làm gì có chứ. Tôi sợ, em hông muốn liên quan gì tới tôi nữa thôi.""Hì, tôi không vô tình vậy đâu, Mingyu à.""He he, vậy được rồi. Đây nè, tôi ghi sẵn số điện thoại với sns của tôi rồi. Em nhớ lưu lại đó. Giờ tôi đi đây, xe sắp bỏ tôi rồi.""Ừm....Tôi sẽ chụp nhiều ảnh với máy này, được chứ?""Được, tôi đưa để em chụp mà. Đi nha. Một ngày nào đó, mình sẽ gặp lại nhau, Wonwoo à.""Ừm, một ngày nào đó. Tạm biệt, Kim Mingyu."Mingyu vẫn chưa đi, xe và đồng nghiệp hối lắm rồi, cậu cũng ù lì mà ở lại. Cậu muốn ngắm thêm nữa, muốn nhớ cho hết mọi điều về cái người xinh đẹp này. Rồi cậu từ từ tiến sát lại, hai tay khẽ vuốt nhẹ vào má của người, đặt vào vầng trán người một nụ hôn nhẹ, vào má người một nụ hôn đến đỏ ửng làn da trắng. Và cậu quay đi.Khi chiếc xe chở đoàn khách đi khuất dưới con dốc, mặt trời cũng đã khuất dạng phía chân trời. Một bầu trời đầy sao, sắp đến rồi.Khi nào gặp lại, nhớ cười với tôi đó, người cười rực rỡ lắm.Khi nào gặp lại, phải nhìn tôi đấy, vì ánh mắt của người, luôn gột rửa mọi nỗi buồn của tôi.####
[FYI]Chiếc camera mà Mingyu đưa cho Wonwoo lúc tạm biệt ở đây mình lấy cảm hứng từ chiếc Fujifilm x100v mà Wonwoo sử dụng trong Nana tour (thông tin loại máy mình tham khảo từ page mèo nhỏ ở tiệm net số 717). Đây không phải là máy phim nhưng khi viết cái chap này mình lại nhầm nó là máy phim (OTL). Nên là, chỉ trong cái fic này thì Wonwoo dùng máy phim ở Ý, chứ ngoài đời là hông phải nha, cái máy Fujifilm x100v là máy kĩ thuật số nha.
[FYI]Chiếc camera mà Mingyu đưa cho Wonwoo lúc tạm biệt ở đây mình lấy cảm hứng từ chiếc Fujifilm x100v mà Wonwoo sử dụng trong Nana tour (thông tin loại máy mình tham khảo từ page mèo nhỏ ở tiệm net số 717). Đây không phải là máy phim nhưng khi viết cái chap này mình lại nhầm nó là máy phim (OTL). Nên là, chỉ trong cái fic này thì Wonwoo dùng máy phim ở Ý, chứ ngoài đời là hông phải nha, cái máy Fujifilm x100v là máy kĩ thuật số nha.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me