LoveTruyen.Me

Meanie Trung Tam Gom Nhat Noi Suy Tu

'Kế hoạch cua lại mối tình đầu thời trung học của Jeon Wonwoo' là tên mà Wonwoo tự đặt cho công tác hốt Mingyu về dinh của mình. Tên có hơi dài, gọi tắt là 'kế hoạch tình yêu của Wonwoo'. Kế hoạch này bao gồm ba phần, mà phần đầu tiên bắt cóc Kim Mingyu này đã thành công mỹ mãn. Thậm chí không cần phải bắt cóc, là con mồi tự động theo mình. Chỉ trừ việc tay anh hơi ngắn ra thì mọi thứ không có vấn đề, Wonwoo thở dài, rồi lại tự thấy mình vẫn ga lăng lắm. Anh chỉnh nhiệt độ ấm áp, để sẵn khăn giấy, nước uống, đồ ăn vặt đầy đủ ở ghế của cậu, còn nhiệt tình kể lể chuyện trò, nhìn cậu bằng ánh mắt màu hồng phấn tình yêu bay phấp phới. Wonwoo chắc mẩm mình cũng phải ghi điểm không ít, làm cho trái tim ai kia rung rinh chút đỉnh rồi. Anh tự cười một mình, chuẩn bị tiến hành bước thứ hai.

Mà Mingyu bên cạnh lại đang ngồi nhìn anh với ánh mắt khó hiểu ra mặt. Cậu không biết Wonwoo rốt cuộc là định bày trò gì, vừa bỏ vào miệng mấy miếng snack khoai tây của anh, vừa len lén quan sát Wonwoo vui vẻ gõ gõ vào vô lăng tự cười một mình. Wonwoo cứ cười một cái, chân mày Mingyu lại nhăn tít thêm một tí.

Anh ấy có phải bị mình nói thế buồn đến hoang tưởng rồi không?

Huhu Wonwoo ơi em xin lỗi

Wonwoo lái xe đưa cả hai về lại ngôi trường trung học cũ hồi trước. Mingyu vừa nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc trước mặt này thì không khỏi thấy bất an. Cậu đưa mắt nhìn sang, lại thấy Wonwoo tràn đầy sự kiên định, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu. Mingyu cũng không nói gì nữa, chỉ bước xuống xe theo anh vào trường.

Cũng chỉ mới ba năm, cảnh vật không thay đổi quá nhiều, những thứ thân quen ghi dấu kỷ niệm của cả hai vẫn còn đó, vẹn nguyên. Giờ có lẽ học sinh cũng nghỉ đông cả rồi, sân trường không một bóng người, chỉ có tiếng gió thổi rít từng cơn và lá cây rơi rụng xào xạc trên nền đất. Wonwoo dắt cậu tới chỗ gốc cây cao lớn, cạnh bên là dãy bàn ghế nho nhỏ màu vàng. Trước đây cả hai thường ở đây cùng nhau ăn trưa

"Min, em còn nhớ chỗ này không?"

"Có"

Cậu đưa mắt nhìn quanh, chạm tay vào thân cây xù xì lạnh lẽo

"WonMin, lâu rồi không gặp. Cậu vẫn khoẻ chứ"

Wonwoo bật cười. Đó là tên cả hai đã đặt cho cái cây này. Hồi trước Mingyu nghịch ngợm trong lúc đợi anh đến đã len lén khắc lên thân cây dòng chữ 'Wonwoo Mingyu', không ngờ đang khắc thì bị anh bắt gặp. Wonwoo không cười cậu ngốc nghếch, còn vui vẻ nói vậy thì mình đặt tên cho nó luôn đi, gọi là WonMin. Từ đó cả hai cũng thường chạm tay lên và chào cái cây ấy khi ra về thế này, như một người bạn. Người bạn ấy, đã chứng kiến rất nhiều khoảnh khắc buồn vui của hai đứa.

Mingyu hít vào một hơi dài, thấy trong lòng cũng thoải mái hơn một chút. Wonwoo lại nắm tay cậu kéo đi

"Mình vào trong xem thử đi"

Cả hai đi quanh dãy hành lang dài một lượt, cửa các phòng học đã bị khoá kín rồi, chỉ có thể nhìn từ bên ngoài. Đi từ dưới lên, là lớp của Mingyu trước, sau đó đến Wonwoo.

"Xem nào, Mingyu của chúng ta ngồi bàn bên kia đúng không?"

"Phải"

"Anh còn nhớ lúc đó em hay nghịch chậu hoa nhỏ để trang trí bên cạnh. Cứ hay ngắt lá của nó"

Mingyu tròn mắt ngạc nhiên

"Sao anh biết?"

"Anh nhìn thấy"

Wonwoo cười thật tươi nhìn cậu

"Min à, anh cũng...lén nhìn em nhiều lắm đấy"

Trong lúc em không chú ý đến, vẫn có người đang âm thầm chờ đợi em.

Wonwoo lúc đó hay đứng ở cửa sổ ngó vào chờ cậu tan học, đến lúc chuông reo lại chạy lên cầu thang vờ như chỉ vừa xuống. Anh thích quan sát Mingyu những lúc cậu không chú ý như vậy, vì anh cảm thấy những cảm xúc ấy là chân thật nhất.

Mingyu chăm chú nhìn anh, Wonwoo lại mỉm cười ngọt ngào, kéo tay cậu đi thêm một dãy cầu thang nữa

"Mình lên lớp anh đi. Em có nhớ chỗ mình gặp lần đầu không?"

"Có. Là ở đây"

"Mingyu lúc đợi anh hay đứng ở đâu vậy? Chỗ này sao?"

Wonwoo đứng ở cửa sổ góc dưới lớp học ngó đầu lên, là vị trí anh hay dùng để ngắm Mingyu. Cậu lại lắc đầu chỉ vào cửa sổ bên trên

"Là trên đó. Anh ngồi bàn đầu, đứng dưới sẽ không thấy mặt"

"Ra là vậy"

Wonwoo ngẩn ngơ nhìn vào lớp học trống vắng bên trong. Mingyu bước đến phía sau lưng anh, khẽ nói

"Wonwoo, rốt cuộc anh muốn nói điều gì?"

Anh không trả lời, quay lại nhìn thẳng vào mắt cậu

"Min này, chơi trốn tìm với anh đi"
____________

Mingyu đang đứng trong khu công viên mà trước đây cả hay thường dùng làm địa điểm hẹn hò bí mật. Nói là vậy chứ thực ra cũng không bí mật lắm, bởi nơi này cũng chỉ có mỗi mấy cái xích đu với cầu trượt, nhìn một lượt là thấy hết. Đột nhiên Wonwoo nói muốn chơi trốn tìm ở đây, cậu cũng không biết nói gì. Có điều cậu vẫn muốn làm những gì anh muốn, vì lần này về đây khiến cậu có cảm giác như được trở về ngày trước. Đột nhiên thôi, trở về nơi bắt đầu, khiến người ta thấy thoải mái và hoài niệm hơn.

"Em đi tìm nhé"

Mingyu nói lớn tiếng hơn để anh có thể nghe được, cố tình đếm lâu hơn một chút để anh trốn, vì ở đây hình như cũng chẳng có chỗ nào để trốn. Cậu không muốn kết thúc quá nhanh. Mingyu mở mắt, nhìn xung quanh, thật sự là không một bóng người.

"Wonwoo? Jeon Wonwoo?"

Mingyu dáo dác nhìn quanh, chạy tới gầm cầu trượt ngó thử cũng không thấy. Cả cái công viên chỉ bé bằng cái phòng khách nhà Wonwoo thế này, vậy mà cậu quả thật đã để lạc mất anh rồi. Mingyu bắt đầu thấy lo lắng, cậu chạy ra ngoài, đi dọc về con đường tới trường để tìm anh

"Wonwoo, đừng đùa nữa. Anh định doạ em sao?"

"Wonwoo anh mau ra đây đi"

"Jeon Wonwoo"

Mingyu đi hết một vòng sân trường rồi vẫn không thấy anh. Xe thì vẫn còn ở bên kia, người thì chạy đi đâu mất rồi. Không lẽ anh đi lung tung gặp chuyện gì rồi sao? Mingyu thấy lòng mình như lửa đốt, lại nghĩ về những trận đòn roi của bố cùng bọn xã hội đen hay đến đập phá nhà cậu ngày trước. Nỗi ám ảnh trong tuổi thơ lại ùa về dồn dập như sóng nước.

"Wonwoo ơi, anh đang ở đâu vậy"

Hoá ra cảm giác để vuột mất một người khỏi tầm tay lại khó chịu đến thế. Hoá ra không thể nào tìm thấy người mình yêu lại đau đớn đến vậy. Wonwoo cũng từng tuyệt vọng tìm kiếm cậu như vậy sao?

Xin anh, Wonwoo...

Cậu lại chạy trở về, đến công viên lúc nãy gọi lớn

"Jeon Wonwoo, em đến rồi đây. Em đến gặp anh. Mình đã hứa rồi mà..."

'Không gặp không về nhé'

'Được thôi, anh mà sợ em sao? Không gặp không về'

Lời hẹn của chúng ta

"Em đến rồi đây, Wonwoo ơi..."

Mingyu vò đầu bứt tai ngồi sụp xuống đất, cảm giác bất lực bao trùm lấy cậu trước khi có bàn tay ai đó nhẹ nhàng vỗ lên vai

"Kim Mingyu, em đến rồi sao"

Mingyu quay người lại, trước mặt cậu là Wonwoo. Anh đang mặc trên mình bộ đồng phục học sinh trung học, đeo mắt kính tròn mỉm cười vui vẻ, dáng vẻ dường như chẳng khác gì so với ba năm trước. Mingyu nhanh chóng ôm chầm lấy anh, siết chặt trong vòng tay mình

"Mingyu ngốc, sao giờ em mới đến"

"Xin lỗi, anh đợi em có lâu không"

"Anh sao?"

Hmm

"Ba năm rồi"

Mingyu mím môi, gục đầu lên vai anh dụi dụi

"Là em đến muộn rồi, sau này sẽ bù đắp cho anh"

"Nói thật sao?"

"Thật"

"Vậy hứa đi"

Mingyu thở dài buông anh ra, nắm lấy hai tay, nhìn vào mắt anh

"Em, Kim Mingyu xin hứa, sau này sẽ luôn ở bên Jeon Wonwoo, tình nguyện nghe Wonwoo sai bảo, một câu cũng không dám cãi, sẽ bù đắp lại cho anh những ngày đã qua. Thế được rồi chứ?"

"Cũng tàm tạm"

Wonwoo chẹp miệng, Mingyu bật cười véo nhẹ mũi anh, rồi lại ôm anh vào lòng, tựa cằm mình lên đỉnh đầu Wonwoo

"Anh đúng là lắm trò"

"Cái này phải gọi là trí thông minh của ta đây, có biết anh lừa em vào tròng mất bao công sức không?"

Mingyu cười khúc khích, Wonwoo cũng hài lòng vòng tay ôm chặt lấy cậu. Anh rúc sâu vào lòng Mingyu, thở hắt ra một hơi dài thoả mãn như chú mèo con đang được vuốt ve yêu chiều.

'Kế hoạch tình yêu của Jeon Wonwoo': thành công mỹ mãn.
_______________

Cả hai lại ngồi bên nhau trên chiếc ô tô đang lăn bánh trở về Seoul. Wonwoo một tay lái xe, một tay nắm lấy tay Mingyu ngồi bên cạnh. Cậu xoa bàn tay lành lạnh của anh, đưa lên miệng hà hơi để sưởi ấm. Wonwoo bật cười

"Xe anh có máy sưởi cơ mà"

"Em thấy không đủ đâu"

Nói rồi lại ủ tay anh vào trong lớp áo dày của mình.

"Anh tìm đâu ra bộ đồng phục thế?"

"Đồng phục cũ của anh mà. Ở tít trong thùng đồ cũ, cũng khó tìm lắm đấy"

"Em làm mất rồi"

"Gì cơ?"

"Đồng phục ấy. Nhiều máu quá...em giặt không sạch"

Mingyu nói khẽ. Wonwoo nuốt khan, anh nắm lại tay cậu vỗ về

"Đừng nhớ lại mấy chuyện đó nữa. Có anh đây rồi"

Mingyu đưa tay anh lên môi hôn nhẹ, sau đó lại đan mười ngón tay vào nhau

"Ừm, có anh là được rồi"

Cậu ngửa cổ ra ghế, khẽ nhắm mắt lại. Wonwoo cũng không nói thêm gì nữa. Anh không muốn làm cậu buồn phiền hay áp lực điều gì cả. Chỉ cần thế này thôi là được rồi, nghỉ ngơi một chút. Mọi chuyện sau này anh sẽ cùng cậu cáng đáng.

Bên ngoài cửa sổ, đường phố cũng bắt đầu lên đèn, cây cối trơ trụi khẳng khiu đứng im trong gió. Wonwoo đánh lái đưa cả hai rẽ vào một quán ăn bình dân mà anh hay ghé hồi đại học.

"Em đói chưa? Xuống ăn chút gì nhé"

"Được ạ"

Mingyu lúc này mới nhớ lại điều gì đó, liền tròn mắt nhìn anh

"Wonwoo, anh không ăn trưa sao?"

"Anh còn bận bắt cóc em, lấy đâu thời gian mà ăn trưa"

Wonwoo cười cười bước khỏi xe, Mingyu cũng nhanh chóng theo sau

"Anh này thật là..."

Cả hai bước vào quán, bên trong toả ra mùi hương thơm phức của đồ ăn, khiến Wonwoo thấy bụng mình đang sôi lên lục ục. Quán ăn không quá to, có cảm giác ấm cúng, anh chọn một bàn nhỏ trong góc rồi ngồi xuống, gọi hai phần cơm canh cơ bản.

Chỉ ít phút sau, hai bát canh nóng hổi còn đang bốc khỏi nghi ngút được bày ra trước mặt

"Woa"

Mingyu ăn thử một ngụm canh, Wonwoo ngồi bên cạnh hí hửng nhìn cậu

"Thế nào, có ngon không?"

"Oh, ngon thật đó"

"Thấy chưa, quán tủ của anh mà lại"

Wonwoo vui vẻ cười haha, cùng cậu ăn cơm, nói vài ba câu chuyện ngày thường.

"Ăn xong em muốn đi đâu không?"

"Em á?"

Mingyu nhìn anh nghĩ ngợi. Đúng ra cậu sẽ đến cảng làm thêm, ở đó hay có mấy chuyến tàu trở hàng cập bến muộn cần tháo dỡ bốc vác. Có điều hôm nay cậu đã hứa sẽ dành thời gian cho Wonwoo rồi.

"Anh muốn đi đâu?"

"Anh..."

Ring ring!! Ring ring!!

Wonwoo còn chưa kịp nói, đã bị tiếng chuống điện thoại của Mingyu cắt ngang

"Em xin lỗi, đợi một chút"

"Không sao"

"Vâng, Kim Mingyu nghe đây ạ. Mẹ tôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me