Meo Ngo Va Cun Ngo
Hôm qua anh Bạch Tuyết có dặn Minjeong nếu thấy chị sói thì hãy chạy đi, nếu không chị ấy sẽ ăn thịt Minjeong. Vì Minjeong là một bé cừu ngoan nên em đã giữ lời hứa với anh Bạch Tuyết, anh thấy vậy thì cũng yên tâm. Nhưng mà Bạch Tuyết quên rằng Minjeong hứa là sẽ chạy khi gặp, chứ không hứa là sẽ không đi tìm chị sói.Em cừu Minjeong đến tìm chị sói ở bờ suối ngày hôm qua, nhưng em chẳng thấy chị đâu cả. Chẳng lẽ chị chê Minjeong péo rồi không muốn gặp Minjeong thật sao?Nhưng mà chị sói xám có nói là nếu Minjeong quay lại đây thì chị sẽ ăn thịt Minjeong, vậy thì Minjeong chỉ cần ngồi ở đây là chị sói xám sẽ xuất hiện đúng không?--------------------------------------Bé cừu Minjeong quyết định ngồi đợi chị sói ở gốc cây hôm qua, nhưng bé con đợi mãi đợi mãi cũng chẳng thấy chị sói đâu hết. Ngay lúc em định rời đi thì nghe được giọng nói mà em trông mong từ sáng đến giờ."Ngươi gan nhỉ?"Chị sói xám đến rồi!!!!! Minjeong ngay lập tức quay lại, em nhìn thấy trên người chị sói bây giờ có vô số vết thương, còn chảy máu rất nhiều nữa."Chị ơi chị bị thương rồi.""Ngươi quan tâm làm gì hả nhóc? Về với chủ của ngươi đi, ta đói mấy ngày nay rồi đấy."Chuyện là sói Jimin sau cái hôm đó thì đã chạy đi tìm thức ăn, nó đi tìm suốt mấy ngày mà chả có cái gì bỏ vào bụng được cả, đã thế sáng nay còn bị mấy con sói khác hội đồng nữa chứ, cái bọn đáng ghét đó không biết Jimin làm cái gì chúng nó mà chúng nó cứ kiếm chuyện với Jimin."Minjeong hong bỏ chị sói xám ở đây được." Minjeong lắc đầu kịch liệt."Thế ngươi tính làm gì? Đường nào thì ta cũng sắp chết vì mất máu rồi, mặc kệ ta đi."Jimin nằm xuống bãi cỏ, mặc kệ cho vết thương đang không ngừng chảy máu, dù gì nó cũng sẽ chết, chết ở đây vẫn hơn là trong rừng rậm u tối, mà con cừu kia đi chưa nhỉ? Thôi cứ mặc kệ nó. Bỗng sói xám Jimin cảm nhận được cái đầu mềm mềm dụi vào người mình."Chị sói xám đợi Minjeong nhé, Minjeong sẽ tìm chủ nhân, để chủ nhân chữa trị vết thương cho chị sói."Minjeong nói xong thì lấy hết sức bình sinh để chạy về nông trại, em phải chạy về mau mới được, nếu không chị sói xám không xong mất. Còn Jimin nhìn con cừu ngốc đó lo lắng cho mình mà trong lòng sinh ra một cảm giác kì lạ.--------------------------------------"Ơ Minjeong em gặp sói xám hay sao mà chạy lẹ vậy?"Anh Bạch Tuyết!!!!!!!"Anh ơi cứu chị sói xám đi, chị ấy bị thương rồi." Nghe xong thì Bạch Tuyết có hơi thắc mắc, chỉ là sói xám bị thương thôi mà sao em lại gấp gáp thế."Sói bị thương thì sao Minjeong quan tâm nó đến thế? Nó giả vờ để ăn thịt Minjeong thì sao?.""Không, chị sói không ăn thịt Minjeong đâu, chị ấy bị thương nặng lắm, chị ấy không giống mấy con sói khác, sẽ không hại em đâu?"Bạch Tuyết còn đang ngẩn ngơ thì đã bị Minjeong ủi muốn văng ra khỏi vị trí luôn rồi."Anh ơi mau gọi chủ nhân đi anh, nếu không chị sói sẽ chết đó, chị sói là bạn của Minjeong mà, Minjeong không muốn mất bạn đâu."Bạn á? Bạch Tuyết nhìn Minjeong cầu xin mình thì cũng mủi lòng, lát nữa Bạch Tuyết sẽ đi theo để xem con sói đó có bị thương thật không, nếu nó giả bộ thì hôm nay là ngày tàn của nó rồi."Đứng đây nhé."Bạch Tuyết chạy thẳng vào nông trại, vài phút sau đã thấy Bạch Tuyết cắn lấy ống quần của Aeri rồi kéo cô nàng lại chỗ Minjeong."Trời ơi Bạch Tuyết mày kéo tao đi đâu đấy.""Ớ có Minjeong bé bỏng nữa này."Aeri ngẩn tò te nhìn một cún một cừu lôi kéo mình ra chỗ bờ suối, vừa ra tới nơi thì đã thấy một con sói to đùng nằm ở đấy."Trời ơi s-sói....má ơi." Cơ mà hình như con sói đó đang bị thương.Bạch Tuyết đẩy Aeri lại gần chỗ con sói, còn Minjeong thì đã lại gần chỗ chị sói xám thân yêu của ẻm rồi."Minjeong dẫn chủ nhân đến rồi, chị sói xám đợi một lát nhé, chủ nhân sẽ cứu được chị thôi.""...""Hai đứa muốn Aeri chữa trị cho sói xám hả?"Nhìn xuống Bạch Tuyết vẫy đuôi vô cùng nhiệt huyết, còn cừu non thì liên tục dụi đầu vào người sói xám, Aeri liền ngờ ngợ ra lí do chúng nó kéo cô đến đây. Được thôi, Aeri yêu động vật mà, kể cả sói, dù có hơi đáng sợ một chút..."Làm sao để vác nó về nhỉ?"--------------------------------------Sói Jimin từ từ mở mắt ra, nhận ra ở đây chẳng phải rừng rậm mà nó hay ở, cũng chẳng phải ở cánh đồng xanh mướt. Ở đây là...."Tỉnh rồi sao tên kia?"Gương mặt của cái tên khó ưa bỗng phóng đại trước mắt Jimin."Chà, ngươi nên biết ơn ta đi, ta đi kêu chủ nhân cứu ngươi đó.""Chẳng phải là con cừu ngốc kia sao?" Jimin liếc nhìn con cún đang hóng hách kia, định nhận vơ à."Minjeong chạy không nổi đâu, ý ta là không kịp.""Hừ, kệ ngươi."Jimin tiếp tục nhắm mắt tận hưởng, nó nghĩ là chỉ một vài ngày nữa thôi nó sẽ bị tống cổ ra khỏi nơi này, trở về cuộc sống thường ngày của nó, một con sói cô độc."Nhộn nhịp quá vậy." Jimin nghe thấy giọng của một con người, có lẽ là người đã cứu nó, Jimin cũng phải cảm ơn người ta chứ, nó vẫn là một con sói có đạo đức.Aeri thấy sói xám từ từ mở mắt, sợ rằng nó sẽ nhảy xuống cạp cho cô một cái nhưng mà mọi thứ đã xảy ra ngoài dự đoán của Aeri. Sói xám ngay khi nhảy xuống liền tiến lại gần tay Aeri, dụi đầu lớn của sói vào tay cô, Aeri thấy thế thì thử vuốt ve nó, vẻ mặt của sói xám vô cùng hưởng thụ.Jimin thích người này. Khác hẳn với con người nó gặp trong rừng, trên tay họ chỉ toàn cầm cái thứ gì mà phát ra âm thanh kinh khủng lắm, có vài lần Jimin bắt gặp bọn sói khác chảy đầy máu rồi bị họ lôi đi đâu chẳng bao giờ trở lại."Hay mày ở lại đây luôn nhé?"--------------------------------------"Từ giờ chúng ta là cộng sự đấy, việc của chúng ta là trông coi đàn cừu, ngươi liệu hồn mà làm đàng hoàng đấy, thiếu mất một đứa thôi là ta sẽ sống chết với ngươi."Jimin đã chính thức trở thành thành viên của nông trại. Sau vài ngày dưỡng thương thì nó thấy mình đã ổn trở lại, nó nghĩ mình nên đi làm việc thay vì lấy cớ bị thương rồi lười biếng, với cả...nó cũng muốn được gặp con cừu ngốc kia. "Biết rồi, nói nhiều quá, đi trước đây.""AI NÓI NHIỀU HẢ CÁI TÊN KIA!!!????"Jimin từ xa đã thấy được con cừu ngốc kia đang ăn cỏ ngon lành, trông cứ péo péo, muốn cạp miếng ghê..."Này nhóc.""Ơ chị sói xám."Jimin còn chưa kịp định hình thì đã có một cái gì đó lao thẳng vào người, hên là nó mềm mại chứ không thì Jimin đi gặp tổ tiên rồi."Chị sói xám còn sống, hic, Minjeong vui lắm." Đầu nhỏ liên tục dụi dụi vào người Jimin, bé cừu nhỏ hơn chị sói xám nên em phải nhảy lên rồi bám vào người chị sói thì mới dễ dụi đầu được."Mà chị sói xám tên gì ạ? Minjeong vẫn chưa biết tên chị.""Ta là Jimin." "Chị Jimin!""Ừ, nhóc."Chẳng hiểu sao mà con cừu ngốc này lại làm cho trái tim lạnh băng của Jimin cảm thấy ấm áp. Jimin muốn hỏi cừu ngốc nhiều điều lắm...."Tại sao lúc đó lại cứu ta?""Vì Minjeong còn chưa được làm bạn với chị Jimin.""Nhưng ta đã từ chối nhóc mà?""Minjeong vẫn muốn làm bạn với chị mà, Minjeong thấy chị sói không có ai chơi cùng nên Minjeong muốn làm người đầu tiên.""Nhóc đang thương hại ta à?""Không có, không phải thương hại đâu...""Chứ thế nào?" Jimin cười nhìn cừu con bối rối vì câu hỏi của mình, nếu cừu ngốc nói thương hại Jimin thì nó cũng chẳng làm gì em đâu, em là ân nhân của nó mà."Minjeong nghĩ ra rồi, Minjeong thương chị Jimin giống như ba Minjeong thương mẹ Minjeong á."Ngốc à, cái đó là tình yêu..."Nhóc biết cái đó con người gọi là gì không?""Là gì ạ?""Là tình yêu. Nếu nhóc yêu ai, có nghĩa là nhóc muốn ở cạnh người đó, muốn gặp người đó mỗi ngày, nhóc luôn cảm thấy thoải mái và hạnh phúc khi ở cạnh người đó...""Thế Minjeong yêu chị Jimin."Cừu ngốc nói thế làm Jimin đứng hình trong vài giây, con cừu ngốc này có thật sự hiểu không vậy..."Yêu ai là phải ở cạnh người đó cả đời đấy.""Được ạ, chỉ cần được ở cạnh chị Jimin, bao lâu cũng được."Jimin nhìn cừu ngốc giương đôi mắt to tròn về phía mình, Jimin thật sự thấy được sự chân thành ở mắt em, cừu ngốc này thật sự làm trái tim của sói xám tan chảy rồi."Nhóc con..." Jimin khẽ thì thầm, bây giờ cảm giác như mùa xuân đang đến bên nó vậy, mùa xuân tên Minjeong."Minjeong...có muốn ngủ một chút không?"Ơ chị sói xám vừa gọi tên em này."Có ạ."Minjeong chạy đến chỗ chị sói xám đang đợi em, vẫn là chỗ gốc cây quen thuộc, chị sói xám nằm xuống, tay chị nhấc lên không biết để làm gì..."Nằm xuống mau đi, ta mỏi lắm rồi."Cừu ngốc vội nằm xuống vì sợ chị sói thân yêu mỏi, à thì ra chị sói ôm em."Ngủ đi, không con cún phiền phức kia xuống đấy.""Nhưng trước khi ngủ Minjeong thường sẽ nhận được một nụ hôn từ ba mẹ á.""...""Ngủ đi, rườm rà quá...""Dạ..."Minjeong có hơi buồn vì không được hôn nhưng em cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cừu ngốc ngủ say sưa làm sao biết rằng có con sói lẻmon nào đó đã lén dụi dụi mũi vào mặt của cừu ngốc đâu.Ngủ ngon, cừu ngốc của ta.--------------------------------------"Và thế là sói xám cùng cừu non sống hạnh phúc suốt đời...""Em cũng muốn giống như cừu non.""Sao? Ngốc giống cừu non à."Jimin cười cười nhìn em bé trong lòng mình."Không phải, em cũng muốn được bên cạnh sói xám của mình suốt đời.'"Ý em chị là sói đấy à?""Ừm.""..."Sau đó Minjeong bị Jimin chọt vào eo làm em nhột quá trời, cả hai cứ cười đùa đến mệt rồi lại lăn đùng ra giường."Ngủ thôi nhóc con.""Không phải nhóc màaaaaa.""Rồi rồi, không phải nhóc."Chỉnh lại chỗ nằm thoải mái nhất cho em bé của mình, Jimin hôn một cái lên trán của em, rồi ôm em vào lòng."Ngủ ngon, em bé của Jimin.""Jimin yêu em.""Em cũng yêu Jimin."
End.--------------------------------------tui đã thề với lòng mình là sẽ không bao giờ đụng vào fic SE...nhưng hôm nay tui đâm đầu vào fic "Một Kiếp Tình Si"và kết quả là tui khóc lòi con mắt cộng thêm việc tui bị ám ảnh luôn.
End.--------------------------------------tui đã thề với lòng mình là sẽ không bao giờ đụng vào fic SE...nhưng hôm nay tui đâm đầu vào fic "Một Kiếp Tình Si"và kết quả là tui khóc lòi con mắt cộng thêm việc tui bị ám ảnh luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me