LoveTruyen.Me

Merthur Dich A Light Like The Sun

Sau khi gom hết các ghi chú và văn bản lần thứ một triệu, Ellie rót hai cốc trà và lặng lẽ mang chúng vào phòng Merlin. Cô đã sử dụng một câu thần chú đơn giản để giữ chúng nóng trong nhiều giờ. Merlin đã kéo một chiếc ghế ngay đầu giường và gối đầu lên mép nệm. Arthur đang nằm thẳng trên giường với tấm chăn màu đỏ của Merlin được phủ lên quanh người.

Ellie nhẹ nhàng đặt những cái cốc trên tủ đầu giường, đề phòng một trong hai người muốn có một tách trà. Cô bắt đầu lặng lẽ đi ra khỏi phòng khi nghe thấy tiếng thì thầm yếu ớt của Merlin, “Cảm ơn, Ellie"

* * *

Merlin biết sẽ không đời nào anh ngủ nốt phần còn lại của đêm. Arthur đã trở lại. Hắn đã ở đây. Hắn còn sống. Gã đang ngủ trên giường của Merlin. Merlin không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chặp. Anh đã nhìn thấy hàng triệu khuôn mặt trong nhiều năm nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy khung xương hàm hoàn hảo như vậy, khung xương hàm mà anh khao khát được hôn. Bất kì ai cũng không thể sánh được với khuôn mặt mịn màn với từng đường nét hoàn hảo tuyệt vời của Arthur hay những sợi tóc vàng tuyệt đẹp của hắn ôm lấy khuôn mặt rồi bắt đầu cuộn lại ở gốc cổ. Không, chắc chắn không đời nào Merlin có thể ngủ được. Thay vào đó, anh ngồi bên cạnh giường của Arthur và rón rén cúi đầu xuống gần bên Arthur. Không biết rằng ban ngày khi Arthur thức dậy sẽ mang lại điều gì nhưng bây giờ anh mãn nguyện khi được nghỉ ngơi bên cạnh Arthur đang say giấc nồng.

“Merlin,” Arthur đột nhiên nói rõ ràng.

Trước sự ngạc nhiên của hắn, Merlin thực sự đã ngủ gật . Đột nhiên bị đánh thức bởi Arthur nói tên anh. Khi nghe thấy giọng nói của gã, đầu Merlin lập tức quay cuồng lên.

"Arthur!" anh mệt mỏi khom người, "Anh ... Anh có sao không? Anh thấy thế nào?"

Arthur từ từ cong người vươn dậy thành tư thế ngồi. Ánh mắt bối rối của hắn lướt quanh  khắp căn phòng, tiếp thu nội thất hiện đại của nó. Merlin nhận ra rằng căn phòng đơn giản này trông thật kỳ lạ với Arthur. Các tòa nhà và căn hộ bây giờ cấu tạo và xây dựng theo những cách hoàn toàn khác so với thời của hắn. Chỉ riêng anh sáng điện thôi chắc đã trông hết sức xa lạ. Biểu cảm của Arthur đột nhiên trở nên rất nghiêm túc khi gã nhìn thẳng vào mắt Merlin.

"Merlin ... tôi ... đã chết," hắn nói với vẻ hoài nghi.

"Ừ ..." Merlin lúng túng trả lời, "Anh ... Anh có nhớ gì về chuyện đó không?"

Arthur nhìn Merlin.

“Tôi nhớ mọi thứ,” Arthur nói.

Họ nhìn chằm chằm vào nhau một lúc lâu, cho đến khi sự mãnh liệt khiến Merlin rời mắt và cúi đầu.

"Khi anh ra khỏi hồ," Merlin bắt đầu, "anh,... anh nhớ rằng tôi ..."

"Có phép thuật?" Arthur kết thúc.

Merlin lấy lại can đảm để nhìn vào mắt Arthur một lần nữa, "Vâng."

"Merlin, khi tôi ... chết ... tôi nghĩ tôi đang ở một dạng ... ở giữa một nơi nào đó. Tôi nhớ những gì đã xảy ra. Tôi biết mình đã chết. Thời gian trôi qua một cách kỳ lạ. Cảm giác như thể tôi vẫn cảm nhận thời gian sau khi chết. Nhưng tôi biết mình sẽ trở lại. Không biết làm thế nào, chỉ là biết. Tôi đã có rất nhiều thời gian để suy nghĩ. Thực tế, đó là tất cả những gì tôi có thể làm là suy nghĩ. Merlin, tôi đã trải qua rất nhiều điều khác nhau trong tâm trí. Vô số lần tôi đã xem qua mọi thứ đã xảy ra trong cuộc đời mình kể từ khi cậu xuất hiện. Mọi thứ chúng ta đã trải qua. "

Merlin chuẩn bị tinh thần vì anh không chắc điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

"Tôi thật là một tên ngốc," Arthur kết luận, "Ý tôi là, cậu đã cứu tôi cả triệu lần, phải không? Và tôi lại quá mù quáng để nhận ra điều đó. Cậu... cậu đã sử dụng phép thuật của mình để giúp tôi."

“Vâng,” Merlin trả lời, giọng anh dày đặc sự nhẹ nhõm.

"Mặc dù tôi đã đi cùng với cha trên con đường cuồng loạn của ông ấy để tiêu diệt các phù thủy. Tôi hẳn đã làm cho cậu cảm thấy rất kinh khủng, Merlin. Tôi không bao giờ muốn làm cho cậu cảm thấy như vậy," Arthur nghẹn ngào nói, giọng nói của gã bắt đầu đầy xúc động.

Merlin sửng sốt trước một Arthur như vậy.

"Arthur," anh nói một cách dịu dàng khi vươn một bàn tay an ủi và đặt lên vai Arthur, "số phận của tôi là giúp anh. Và tôi thích công việc đó. Anh là ... người bạn tốt nhất của tôi."

“Và ta đã là của cậu,” (?!!) Arthur nghiêm túc trả lời, đặt bàn tay của mình lên tay Merlin trên vai.

Hai người cứ như vậy một lúc lâu cho đến khi Arthur phá vỡ sự im lặng một lần nữa.

"Đã bao lâu rồi?" hắn hỏi.

"Hơn một ngàn năm."

"Gì?!" Arthur gần như nhảy dựng lên. "A ... một ngàn năm? Tôi không thể ... không thể tin được là đã lâu như vậy. Merlin? Cậu ... Cậu đã đợi tôi trở về suốt thời gian qua?"

Merlin cố nghĩ ra điều gì đó hài hước và dí dỏm để nói, nhưng anh không nói được lời nào. "Tất nhiên là tôi có," là những gì anh ta trả lời.

Sau đó Arthur đang nhìn Merlin với vẻ mặt tò mò, như kiểu đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Merlin. Hoặc có thể gã đang nhận ra điều gì đó chưa từng có trước đây.

"Hãy kể cho tôi mọi thứ, Merlin. Ngay từ đầu."

Vậy nên Merlin đã kể cho Arthur mọi chuyện, bắt đầu từ ngày anh mới đến Camelot. Anh ta kể cho gã tất cả những gì Kilgharrah đã nói và mọi thứ về lời tiên tri nói đến sự trở lại của Arthur. Rồi kể cho hắn về rất nhiều lần anh đã phải sử dụng phép thuật để cứu lấy cái mông của Arthur và tất cả những điều khủng khiếp đã xảy ra sau đó từ việc phải giữ bí mật về phép thuật của anh. (Tác giả viết như vậy, đừng hỏi mình, mình chỉ cố gắng cho truyện sát bản gốc:)))))))

"Tôi biết là phải mất rất nhiều thứ, tôi xin lỗi," Merlin kết thúc.

"Thật khó tin là cậu đã làm nhiều như vậy cho tôi, Merlin,” Arthur lắc đầu, “Ý tôi là, tất cả những lần cậu đều gọi ta là đồ ngốc… tôi biết là cậu đang nói đùa với tôi… à, hầu hết thời gian. "

Merlin bật cười.

"Khi ngần ấy thời gian, cậu biết chính xác chuyện gì đang xảy ra. Và tôi mới là kẻ ngốc," Arthur kết luận.

"Arthur, tôi chỉ muốn anh biết," Merlin nói rõ ràng, "rằng tất cả những gì tôi làm là vì anh. Đó không chỉ là vì một con rồng đã nói về số phận của tôi. Từ khi đã biết anh, tôi muốn ở lại, luôn luôn bên anh. "

“Nhưng cậu không thể thực sự là chính mình với tôi,” Arthur đau đớn nói, “cậu phải giấu mình là ai”.

"Tôi chưa bao giờ giấu giếm tôi là ai," Merlin vặn lại, "Anh biết tôi, cả trái tim và linh hồn, Arthur."

"Merlin," Arthur nói, "Cậu có thật lòng nghĩ rằng tôi sẽ giết cậu không?"

"Chà ..." Merlin đáp, không chắc chắn.

"Có thể lúc đầu khi chưa quen cũng như ảnh hưởng của bố đối với tôi rất nặng ... nhưng càng về sau thì sao? Merlin, em hiểu tôi hơn ai hết. Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn luôn ở bên cạnh em. Nếu đã biết về phép thuật của em, tôi sẽ giữ cho em khỏi bị tổn hại, khỏi những người như cha. Tôi tức giận vì em đã giữ bí mật điều này, Merlin. Tôi không tức giận vì em là một pháp sư. Tôi tức giận vì em không bao giờ đủ tin tưởng vào tôi để nói cho tôi biết. Em có thật lòng nghĩ rằng tình cảm của tôi dành cho em có thể khiến tôi quay lưng lại với em ngay lập tức không?

(Duma đổi xưng hô hơi sớm, nhma thôi kệ:v
Xưng tôi- cậu nghe xa cách bỏ mịa)

“Tất nhiên là không, Arthur,” Merlin nói với những giọt nước mắt như muốn trào ra từ khóe mắt, “Tôi chỉ là… Tôi không thể mạo hiểm. Điều đó ... Tôi sợ quá không dám nói với anh. Nếu anh đã kích động tôi, tôi không thể nói điều đó.

"Tôi không bao giờ có thể ghét em, Merlin."

Đối với Merlin, cứ như thể khuôn mặt của cả hai rất gần nhau. Gần đến mức chỉ cần anh di chuyển xa hơn một chút, anh có thể chạm đến môi Arthur và thu hẹp khoảng cách vẫn còn đó.

Arthur hắng giọng và ngắt kết nối. "Mọi người," giọng hắn lại trở nên vẩn đục vì cảm xúc, "tất cả những người mà chúng ta biết ... hồi đó. Họ đều đã ra đi."

"Vâng," Merlin thông cảm trả lời, "Tôi rất xin lỗi, Arthur."

"Gwen," Arthur cộc lốc, "cô ấy ... ít nhất có hạnh phúc không?"

"Rõ ràng là cô đã rất đau buồn trước cái chết của anh, giống như mọi người. Phải mất một thời gian. Cô ấy đã mất rất nhiều thứ trong cuộc đời. Nhưng, cuối cùng, vâng, cô ấy đã tiếp tục và hạnh phúc. Cô ấy vẫn là nữ hoàng của Camelot và cai trị chính đáng. "

"Với sự giúp đỡ của em, tôi đoán?"

"Vâng," Merlin mỉm cười, "Tôi chính thức trở thành cận vệ của cô ấy rồi lại Camelot cho đến khi cô ấy già đi và qua đời."

“Cảm ơn vì đã ở bên ngàng suốt thời gian qua,” Arthur ân cần nói. "Em đã nói với cô ấy về phép thuật của em?"

"Không lâu trước khi anh qua đời, Gaius đã ám chỉ điều đó cho Nữ Hoàng. Ông ấy nói rằng trong thời điểm đó cô hiểu tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ anh."

“Tất nhiên là vậy,” Arthur cười, “Cô ấy luôn nhạy bén và thông minh hơn tôi rất nhiều”.

“Người quả thực là một người phụ nữ tuyệt vời,” Merlin đồng ý. "Arthur, tôi không muốn khiến anh buồn nhưng ... cô ấy ... đã kết hôn với Sir Leon. Nhiều năm sau cái chết của anh. Cô ấy đã tự tôn mình thành nữ hoàng của Camelot. Mọi người biết cổ có năng lực. Mọi ngược đều ủng hộ điều đó. Cô ấy đã từng là một thường dân như họ. Không ai cảm thấy rằng cô ấy phải có một nhân vật hoàng gia để dẫn dắt. Sau đó một khoảng thời gian, tình cảm giữa cô ấy và Leon, hiệp sĩ đáng tin cậy nhất của nữ hoàng, tình cảm giữa hai người đã phát triển. Họ kết hôn"

Sau một lúc cân nhắc, Arthur trả lời: "Tốt. Tôi rất vui. Tôi không thể nghĩ ra ai phù hợp với Gwen hơn Leon. Tôi tin rằng anh ta đã đối xử tốt với nàng và khiến nàng hạnh phúc."

Đột nhiên, một tiếng ồn từ đâu đó trong căn hộ thu hút sự chú ý của cả hai.

"Cái gì vậy?" Arthur hỏi.

"Nếu anh cảm thấy thích thú, có một người tôi muốn anh gặp," Merlin mỉm cười và chìa tay ra.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me