LoveTruyen.Me

Mha Bakugou Hai Ke Doi Lap

Nắng sớm dịu dàng chíu rọi qua từng nhánh cây, len lỏi qua các kẽ lá tạo một không gian bình yên đến lạ.

Aki một tay quàng qua vai của Eiji, bước từng bước từ tốn trong sân bệnh viện, tận hưởng cái không khí trong lành hiếm hoi của buổi sớm.

Đã một tuần trôi qua từ khi cô tỉnh dậy, các bác sĩ bắt đầu tiến hành trị liệu khôi phục chức năng các cơ quan cho cô. Vì đã nằm một chỗ quá lâu, cộng thêm trước đó bị thương nặng nên chân cô phải mất một khoảng thời gian để có thể di chuyển được như ban đầu.

Theo dự tính thì mất tầm 2-3 tháng cô mới có thể chạy nhảy bình thường như trước kia, nói thật mới nghe câu đó của bác sĩ cô muốn ngất thêm lần nữa. Nói là di chuyển bình thường đã mất 2-3 tháng, vậy thì để chiến đấu được chắc cô mất nửa năm luôn chứ đùa...

Thế nhưng rất nhanh Aki đã trấn tĩnh trở lại, cô là ai chứ? Có gì mà cô chưa từng trải qua đâu, nửa năm thì nửa năm, cô sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ hết sức có thể.

"Chị mệt chưa?" Eiji lên tiếng hỏi khi thấy cô trầm mặc

"À chưa đâu. Em mệt hả?" Cô lắc đầu, vỗ đầu thằng nhóc

"Không. Nhiêu đây đâu nhằm nhò gì với em. Em sợ chị mới đi lại được lại cố quá sức thôi" Thằng bé bỉu môi

"Mới đi có tí mà, mệt gì đâu chứ" Aki cười thành tiếng

Cô chỉ là đang lo lắng, hôm nay là ngày cô quyết định sẽ đối mặt với mọi người lớp A cũng như các giáo viên trên trường. Mặc dù đã suy nghĩ rất nhiều cách, nhưng trong thâm tâm vẫn không thể kiềm được sự lo lắng vô hình.

"A! Fujiwara-san!" Một giọng nam từ phía sau bất chợt gọi với lên. Cả Aki lẫn Eiji đều quay người lại nhìn thì mới biết đó là Kiji, một bệnh nhân cùng tầng với cô, cả hai cũng có gặp nhau vài lần khi cô ra sân hóng mát

"Kiji-san, chào buổi sáng" Aki cười nhẹ, lịch sự gật đầu chào người đó

"Chào buổi sáng" Anh ta cười tươi đáp lại "Nay em đi dạo sớm thế?"

"Nay trời mát mẻ với nắng đẹp nên em muốn ra ngoài vận động một tí"

"Trùng hợp nhỉ, nay anh cũng muốn đi dạo sớm. Mình đi chung không?" Kiji rất nhiệt tình

Aki nghĩ mãi cũng không biết nên từ chối thế nào, mà cũng thấy chẳng có vấn đề gì lớn lắm nên gật đầu đồng ý

Eiji bên cạnh không khỏi suy nghĩ

Đó thấy chưa, chị của mình nhiều anh theo lắm, tên đầu đất kia cứ lề mề thế nào cũng mất người đẹp thôi

Tuy trong lòng nghĩ là vậy, cậu cũng không khỏi nhíu mày nhìn người đàn ông đi kế bên chị mình. Xét về ngoại hình thì anh ta trông cũng ưa nhìn, nhưng là dạng chỉ cần có chuyện là chạy mất dép. Chị cậu mạnh như vậy, đi chung với anh ta đúng là quá khập khiễng, mặc dù anh ta cũng có chút khiếu hài hước...

Aki vẫn bình thản đi dạo, lâu lâu đáp lại vài câu của Kiji, nhưng thực chất cô cũng chẳng để tâm mấy. Đây không phải lần đầu cô gặp kiểu người thế này, bọn họ thích phô bày thế mạnh để gây ấn tượng với kẻ khác, tuy vậy chỉ là dạng nói nhiều hơn làm mà thôi.

"Ơ! Sao nay anh ta đến sớm thế?" Eiji im lặng từ nãy đến giờ bỗng thốt lên ngạc nhiên, mắt nó tròn xoe nhìn phía trước

Aki cũng giật mình, theo phản xạ nhìn theo hướng mắt của thằng nhóc. Bakugou ở đằng kia, một tay cầm giỏ dưa lưới, một tay bỏ vào túi quần chầm chậm tiến đến chỗ cô.

Trông cậu ta hôm nay khá tùy ý, chỉ mặc độc một cái áo ba lỗ đen và quần đùi, nhưng sát khí toát ra lại nồng đậm hơn cả lúc mặc trang phục chiến đấu.

"Bakugou?" Aki ngạc nhiên

"Sao nay xuống đây sớm vậy?" Bakugou hỏi, nhưng mắt lại liếc xéo về phía anh chàng kế bên cô

"Hôm nay trời đẹp, cũng mát mẻ nên muốn đi dạo tận hưởng tí. Ở trong phòng ngộp quá" Cô cười rõ tươi, chẳng để tâm tới cái liếc xéo kia

"Này nhóc!" Bakugou ném cái giỏ dưa lưới sang cho Eiji, hơi đánh đầu sang tòa nhà bệnh viện "Lên phòng nghỉ chút đi, ở đây tao dìu được rồi" Dứt lời liền kéo tay cô bám vào eo mình, tay kia cũng khoác lên eo cô để tránh cho cô ngã "Đi thôi!"

Cả hai người cứ thế đi thẳng, thằng bé Eiji cũng nhanh nhảu mang giỏ trái cây chạy vào tòa nhà, bỏ lại một người từ nãy đến giờ hệt như bức tượng vô hình chẳng ai chú ý đến.

Đi được một đoạn Aki hít một hơi thật sâu để cảm nhận hết cái không khí dễ chịu kia, cô nhắm mắt mỉm cười tận hưởng. Chỉ có mù mới không nhìn ra được cái biểu cảm của tên đó ban nãy, trời ạ dễ thương chết mất thôi, biết vậy cô đã cầm điện thoại xuống để quay lại rồi.

"Mệt quá lên cơn hay sao mà cười ghê vậy?" Bakugou khó chịu nhìn sang, giọng điệu hơi gầm gừ

"Mới đi được có chút xíu mà mệt cái gì?" Aki phản bác "Chỉ là tôi thích cái không khí này thôi, với cả tính của tôi ghét ở yên một chỗ lắm"

"Vậy à? Thế mày cũng thích đi chung với cái thằng công tử bột ban nãy luôn hả?" Chất giọng răn đe đó Aki không lẫn đi đâu được

"Hả? Gì chứ? Anh ta ở cùng tầng với tôi, lâu lâu qua lại đương nhiên cũng quen biết. Người ta bắt chuyện trước mà không đáp thì bất lịch sự lắm"

Cô nhắm mắt chối, sau đó lại mở hí hí ra nhìn biểu cảm của người kia rồi nói tiếp

"Mà kể ra anh ta cũng đẹp trai, nói năng cũng khá hài hước-..."

"Thằng đó chẳng được tích sự gì ngoài cái mồm" Bakugou chen vào, hậm hực càu nhàu

"Hể...? Vậy cơ à...?" Cô cố tình kéo dài âm  đuôi "Nhưng giờ tôi muốn tìm người để nói chuyện, chứ ở đây lâu mà chẳng có ai để nói thì chán chết mất"

Aki thầm cười trong lòng, bao lâu rồi cô mới có lại cảm giác được chọc ngoáy cậu ta nhỉ? Đúng là tính xấu khó bỏ mà, nhưng cũng tại phản ứng của cậu ta dễ thương như thế, biết làm sao đây

"Mày có thể câm hoặc nói với tao!" Cậu ta quay ngoắc mặt lại nhìn cô, gân xanh ẩn hiện trên trán

"Nói với cậu? Thà nói với cái đầu gối còn hơn. Cậu nói chuyện như muốn đấm vào mặt người khác ấy"

Nói thật cô phải cố lắm mới nhịn không cười ra tiếng, nếu không chắc bị tên kia vứt thẳng giữa đường luôn mất.

Đối phương bỗng chốc im lặng một lúc lâu, tuy nhiên Aki biết rõ cậu ta vẫn đang cố kiềm lại. Bằng chứng là cánh tay đang đỡ người cô run liên tục, dù rất nhẹ.

"Mà..." Cô lên tiếng cắt ngang sự im lặng đó "Có vẻ dạo này bên ngoài không ổn lắm nhỉ?"

Cô liếc mắt nhìn chiếc xe cứu thương vừa mới chạy vào trong khuôn viên ở đằng xa, họ nhanh chóng đưa người trên cán đang chảy máu đầm đìa vào bên trong.

"Rất loạn là đằng khác" Bakugou trả lời "Mày tốt nhất vẫn nên ở trong đây. Ít nhất mấy tên vệ sĩ phía sau để ý đến. Đừng quên mục tiêu của Kurosaki là mày" Cậu nghiêm túc quay sang dặn dò

"Tự nhiên lại thấy bản thân vô dụng không tả nổi..." Cô thì thào, gần như chỉ để bản thân nghe

"Bỏ ngay cái suy nghĩ vớ vấn ấy đi!!" Bakugou siết chặt cánh tay đang đỡ cô, kéo cô sát vào người mình

"Mày đã làm rất nhiều rồi! Những thứ còn lại để tao và những người khác xử lý. Mày chỉ cần ở yên đây xem thôi hiểu chứ!?" Cậu ép cô phải ngước lên nhìn thẳng vào mắt mình, vừa trấn an vừa răn đe

"Haizz..." Aki đột nhiên thở dài, tựa vào người bên cạnh

"Mệt à? Qua bên kia nghỉ một chút đi"  Bakugou bế thẳng cô lên, nhanh chóng bước đến chỗ bàn ghế gần đó rồi nhẹ nhàng đặt xuống.

"Bakugou này" Cô bỗng gọi tên cậu

"Hả?" Bakugou khó hiểu nhìn xuống

"Cậu phải hứa với tôi, nhất định không được làm liều! Tự lượng sức mình mà đánh, hiểu chứ?" Cô khẩn thiết đối mặt với cậu, đầu hơi lắc nhẹ "Nếu cậu có mệnh hệ gì. Dù có là ai cản, tôi cũng nhất định ra tiền tuyến! Cậu biết Aki tôi nói được làm được đúng không?"

Bây giờ cô trong tình trạng này, không thể ra ngoài kia mà trợ giúp được cho cậu được nữa. Cô sợ cậu vẫn vì ám ảnh cái danh "Anh hùng số 1" kia mà làm liều.

Cô không quá rõ thực lực của Shigaraki, nhưng đám người của Kurosaki và All For One không phải là những kẻ bình thường, dù có dồn hết lực cũng không cơ may chống trả lại chứ đừng nói là đánh thắng!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me