|MHA • Bakugou| Hai kẻ đối lập
Chap 48
Tại nhà tù Tartarus, sáng hôm thi đấu"Ta chán chỗ này rồi, All Might. Như việc ta chỉ cọ lưng vào ghế gãi ngứa thôi là ngay lập tức bị vô số nòng súng chĩa vào ấy. Tất tần tật mọi thứ từ sóng não đến tính hiệu sống đều bị giám sát. Nếu ta mà nghĩ đến chuyện dùng siêu năng là tiêu đời ngay. Bị giam sâu dưới lòng đất, giữa vô vàng lớp an ninh đã đủ loại bỏ các yếu tố bất thường này, cái tên Tartarus quả không sai, theo thần thoại hy lạp thì đó là tên một vị thần tượng trưng cho địa ngục thì phải." All For One vẫn liên tục lải nhải mặc dù bản thân hắn đang bị trói chặt vào ghế với hàng đống dây nhợ và thiết bị xung quanh."Sao cũng được, quan trọng hơn là ngươi không thoát nổi đâu" All Might khẳng định"Cứ cho là vậy đi. Thế? Ngươi muốn gì nào?" Hắn ta thản nhiên hỏi lại"Shigaraki đang ở đâu?" All Might vào thẳng vấn đề "Không biết. Không như cậu nhóc của nhà ngươi, nó đã ngoài tầm kiểm soát của ta rồi" "Ngươi đang mưu đồ gì? Ngươi từng mưu đồ gì? Ngươi làm mọi cách để duy trì cơ thể, sống hàng thế kỷ, dùng toàn bộ thời gian để lợi dụng, kiểm soát, bỡn cợt người khác...mục đích của ngươi là gì?" Ông lại càng cảnh giác hơn trước vẻ mặt cười cợt của hắn"Nói về chủ đề này làm chi. Dù ta có nói gì ngươi cũng chẳng đồng tình đâu mà. Xét cho cùng trên đời có những người mãi chẳng thể đồng tình được với nhau. Ta chẳng khác gì ngươi, thật đấy. Chúng ta giống nhau. Ngươi muốn làm anh hùng chính nghĩa, ta lại khao khát trở thành vị vua, ngươi hiểu mà." Hắn giở giọng điệu trách móc hệt người bạn lâu năm. "Ta ôm ấp lý tưởng và chờ ngày có thể thực hiện chúng. Ta chẳng hổi hận làm chuyện gì, miễn là được sống mãi trong lý tưởng.""Tại sao ngươi lại đào tạo người kế tục?" "Ngươi mà lại hỏi câu vớ vẩn này á!? Hahaha! Buồn cười thật đó! Rõ ràng thế mà!? Vì ngươi đã cướp mọi thứ của ta! Nhìn cơ thể tàn tạ này đi! Ta chỉ sống bám víu vào cái ống này thôi!" All For One gằn giọng"ALL MIGHT, ÔNG CÒN 3' NỮA" Tiếng loa thông báo vang lên. All Might biết có hỏi thêm gì nữa thì hắn cũng chỉ lảm nhảm mà thôi, ông quyết định đứng lên"Chờ đã nào All Might. Vì là chỗ quen biết cũ nên ta nhắc ngươi điều này nhé" All For One nở nụ cười đắc ý. "Nếu ngươi cứ chăm chăm vào những gì ở trước mắt thì sẽ có lúc những thứ mà ngươi lơ là trở thành vũ khí của kẻ thù đấy! Ha ha ha..."*** Màn đêm buông xuống, khi mọi người đã vào giấcAki ngồi tựa lưng vào ban công, ngước nhìn lên bầu trời đêm lấp ló vài ánh sao mờ. Làn gió lành lạnh của mùa thu thổi qua làm tóc cô bay nhẹ. Khi nãy cô vừa gọi cho cậu Fuji, nghe giọng cũng biết cậu của cô vui đến chừng nào, còn nói cuối tháng cậu sẽ lên nấu 1 bữa tiệc cho cô, đến lúc đó có lẽ cũng đã đến kì nghỉ lễ. Chợt, Aki nghe thấy vài tiếng bước chân ở dưới khuôn viên, dù không kinh động nhưng trong không gian tĩnh mịch này thì lại nghe khá rõ. Cô tò mò, bí mật hơi nhỏm qua ban công nhìn xuống, một tên đầu sầu riêng và một tên tóc xoăn đang người trước kẻ sau tiến về phía khu luyện tập. Trông Midoriya có vẻ khá khúm núm trong khi Bakugou lại bình tĩnh lạ thường, cậu ta cứ đút 2 tay vào túi , thong thả đi phía trước."Sắp có chuyện nữa rồi...." Aki thầm than, bây giờ cô đang đấu tranh xem có nên gọi giáo viên hay không. Ngộ nhỡ hai người đó quá tay thì khu tập sẽ tan tành mất!Ngồi phân vân mất một lúc lâu, rốt cuộc Aki quyết định đợi thêm 5 phút nữa, nếu 2 người đó không quay lại thì cô sẽ gọi cho Aizawa-sensei hoặc All Might-senseiChẳng ngoài dự đoán, đã gần 10 phút rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng mấy tên đó đâu, cô nhấc máy gọi"All Might-sensei ạ? Em xin lỗi vì đã gọi lúc khuya thế này, nhưng chuyện là..." Aki nói sơ qua vấn đề. "Thầy hiểu rồi, em nghỉ đi" Giọng của All Might bên kia vẫn còn vẻ mệt mỏi nhưng cô đoán có lẽ thầy ấy sẽ phi đến đó ngayCô cứ thế ngồi chờ ở ban công, mặc cho cơn gió lạnh thổi qua, mắt và tai vẫn chú ý đến động tĩnh ở bên dưới. Tầm một lúc lâu sau, cuối cùng cũng nghe thấy mấy tiếng bước chân quay lại. Aki nhìn xuống, hai người kia trên mặt và cơ thể chi chít các vết thương, có lẽ lại đánh nhau. Đi phía trước là All Might. *** "BỌN BÂY ĐI ĐẬP LỘN NGAY BUỔI TỐI HÔM THI XONG. THANH NIÊN SUNG SỨC NHỈ!!" Aizawa-sensei tức giận dùng khăn quấn của thầy ấy trói chặt hai người vừa đánh nhau xong"Aizawa, khoan, trước khi cậu bắt chúng, tôi là nguyên nhân của vụ này" All Might nói nhỏ bên tai "Gì cơ?" Aizawa-sensei ngạc nhiên"Là vì chuyện tôi bị mất hết sức mạnh trong vụ Kamino. Nhóc Bakugou cảm thấy bản thân có trách nhiệm trong vụ việc đó, đang nặng nề lại phải lo thi cử chứng chỉ, mớ bòng bong hô biến thành thế này. Là ta lơ là cảm xúc của thằng bé. Vụ ẩu đả này là lỗi của chúng ta" All Might lau nhẹ giọt mồ hôi trên trán, vẫn giữ thấp tông giọng"Hừm...Nhưng hai đứa đã vi phạm nội quy, không thể tha dễ dàng vầy được! Ai ra tay trước?" Aizawa-sensei làm mặt đáng sợ"Là em" Bakugou lập tức nhận"Em cũng...đánh trả rất dữ dội..." Midoriya yếu xìu trả lời"Cả hai bị cấm túc! Bakugou 4 ngày! Midoriya 3 ngày! Trong thời gian phạt, hai đứa sẽ phải lau dọn khu vực chung trong ký túc! Và phải viết kiểm điểm nữa!! Nếu vết thương nặng thì đến phòng y tế nhưng đừng hòng dựa vào siêu năng của bà già kia! Tự đánh thì tự chịu!! Thế thôi! Về ngủ đi!"Sau màn trách mắng kia, Bakugou đi thang máy lên tầng trong khi Midoriya thì cuốc bộ. Dừng trên tầng 5, cửa thang vừa mở ra, một bóng dáng đã đứng đó, lưng tựa vào tường, tay cầm một hộp cứu thương, vẻ mặt của cô toát lên vẻ chán nản vì chờ đợi"Mày đứng đây làm gì?" Bakugou bực bội đi lướt qua, Aki cũng nối gót theo sau cậu ta"Đợi cậu, rõ ràng còn gì" Cô trả lời"Không cần!" Cậu dứt khoát từ chối"Thôi nào, nể tình tôi đứng đợi cậu cả buổi đi" Aki giở giọng nài nỉ. "Với cả là bé bé cái giọng lại, mọi người đang ngủ đấy" Cô đưa ngón trỏ lên môi ra hiệuBakugou cũng chẳng nói gì thêm, cậu ta để mặc cô vào phòng. Sau khi ngồi xuống giường, Aki bắt đầu kiểm tra các vết thương trên người tên cục tính kia. Cô không lên tiếng, chỉ chậm rãi xử lý từng cái, vô cùng cẩn thận. Bầu không khí xung quanh im ắng, hòa lẫn vào không gian màn đêm. Các vết thương của Bakugou không đến nổi quá nghiêm trọng như rạn xương hay gì, chỉ là ngoài da mà thôi, thế nhưng lại có khá nhiều. Một lúc lâu sau, băng bó xong xuôi, Aki cũng chỉ dặn dò vài câu như thường lệ rồi dọn dẹp đồ dụng, chuẩn bị về phòng của mình. Bakugou vẫn cứ im lặng như vậy, vẫn giữ vẻ thất thần trên khuôn mặt. Khi cô vừa đứng lên, bỗng nhiên cậu ta bật hỏi"Sao mày lại không hỏi gì?" Giọng cậu ta đều đềuCô hơi ngẩn đầu quay lại, quan sát nét mặt người đối diện một lúc rồi từ tốn đáp "Vì đây không phải là chuyện tôi có thể biết"Bakugou ngước lên nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt màu đỏ của cậu ta như xoáy sâu vào suy nghĩ của cô. Aki không trốn tránh, cô nhìn lại vào đôi mắt đó, biểu thị cô không muốn giấu diếm chuyện gì. Tiếng tích tắc đều đều của đồng hồ như một liều thôi miên giữa họ. Cuối cùng Bakugou cũng thôi quan sát, cậu ta thì thầm"Mày cũng biết điều đấy""Cảm ơn đã khen" Cô cười nhẹ, rồi mở cửa ra ngoài
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me