Mileapo Gio Ha
Tối nay dàn cast của phim được sắp xếp tham gia xem phim cùng người hâm mộ. Lần đầu sau nhiều ngày né tránh, Mile chủ động gọi điện cho Apo."Tối nay anh tới đón, đừng chạy lung tung" Ngay khi đầu dây bên kia bắt máy, Mile đã dặn dò"Không cần đâu, em tự lái xe được mà" Apo từ chối, cậu vẫn chưa hiểu rõ ẩn ý câu nói của Masu nên càng không dám tùy ý ngồi xe anh"Em muốn lái xe?" Mile ngập ngừng"Vậy tới đón anh, anh muốn đi ké xe em" Apo thở dài, cậu biết Mile rất cố chấp, sẽ không có chuyện anh chịu đổi ý"Được, em đón anh" Apo thỏa hiệp. Cậu đang chọn quần áo cho sự kiện, là cặp chính nên phải mặc gì đó hợp nhau nhỉ?"P'Mee" Apo lục đồ, do dự một hồi, rốt cuộc lên tiếng gọi anh "Ừm" Mile trả lời ngay, Apo im lặng lâu như vậy nhưng anh không hề cúp máy, như thể anh luôn ở đó sẵn sàng lắng nghe "Tối nay anh mặc gì?" Apo muốn chọn một bộ có cùng màu với anh"Em thì sao?" Mile không trả lời mà hỏi ngược lại"Em....thật ra em định mặc tông trắng đen, nhưng em muốn mặc giống anh" Apo thở dài, ngoại trừ đồ ăn thì quần áo là thứ khiến cậu tốn nhiều tâm tư nhất mỗi khi lựa chọn."Anh mặc theo em" tiếng cười trầm thấp của Mile làm Apo đột nhiên xấu hổ"Tối nhớ ăn sớm, không được vừa ăn xong đã chạy lung tung làm đau dạ dày biết không?" Mile lại dặn dò "Nếu không kịp thì gọi anh tới đón, không được lái nhanh" Anh biết rõ cậu tới từng chi tiết nhỏ"Em biết rồi" Mile luôn như vậy, dù cậu có trưởng thành như thế nào trong mắt người khác thì với anh, cậu luôn là đứa trẻ cần được chăm sóc."Không được nói suông, phải nghe lời đấy!" Ngay khi Mile cúp máy, Apo nghe rõ được tiếng tim mình đang đập loạn không lý do.Cậu bực bội vò rối tóc, quay người vào phòng tiếp tục chuẩn bị đồ.-----Apo dừng xe trước nhà Mile, điện thoại còn chưa kịp mở khóa thì anh đã mở cửa bước vào."giật cả mình! Em đang tính gọi anh" sự xuất hiện đột ngột của Mile làm Apo giật mình, đưa tay vuốt ngực"Làm em sợ sao? Xin lỗi nhé" Mile xoa đầu cậu rồi cúi đầu thắt dây an toàn. Apo khời động xe, xuất phát tới địa điểm hoạt động tối nay.Trước đây cậu rất dính người, luôn quấn theo anh, bày ra đủ trò đùa mà chưa từng xấu hổ. Chẳng biết vì sao, từ bao giờ tim cậu rất dễ lạc tiết tấu.Đôi khi chỉ nghe tiếng anh cười, cái xoa đầu nhẹ cũng đủ khiến tai cậu đỏ lên, chẳng dám nhìn thẳng vào anh."Đã ăn tối chưa?" Mile quay sang hỏi cậu"Em ăn từ chiều rồi" Apo ngoan ngoãn khai báo, tầm mắt dừng lại trên người anhĐúng là họ có thảo luận về trang phục lúc sáng, nhưng không ngờ anh có thể chọn được bộ đồ hoàn toàn cùng kiểu dáng tới từng chi tiết với cậu."Ăn sớm vậy tối em đói thì sao? Đói thì nói với anh" Mile càu nhàu, anh đã phải lo lắng bao nhiêu lần vì thói quen sinh hoạt bất thường của cậu.----Apo đậu xe, tắt máy, chuẩn bị xuống xe thì Mile kéo tay cậu lại"Ngồi trên xe đợi một lát, anh gọi quản lý xuống đi cùng với em" Mile gọi điện thoại, cậu ngoan ngoãn ngồi đợi tới lúc anh cúp máy"Đợi chị ấy xuống em đi theo được không? Đợi lát nữa anh lên sau" Không thể xuất hiện cùng lúc đồng nghĩa với việc không thể đi bên cạnh che chở cho cậu khỏi đám đông chen lấn ngoài kia. Anh lo cậu bị thương, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.Apo gật đầu, quay mặt nhìn ra ngoài tỏ vẻ đang tìm kiếm bóng dáng quản lý. Tim cậu đập nhanh quá, vì trời tối nên có lẽ anh không nhìn thấy mặt cậu đang đỏ lên.Nhìn bóng dáng quản lý và Apo khuất dần, Mile ngồi trong xe đợi Pond.----Đám đông hỗn loạn làm Apo chẳng nhớ rõ mình vào đây bằng cách nào, cho tới khi ngồi cạnh Mile cậu mới hoàn hồn.Cả quá trình chiếu phim Apo không ngừng kể lại kỉ niệm lúc quay cho Mile, cách lớp khẩu trang vẫn không thể giấu đi niềm vui ánh lên qua đôi mắt cậu. Mile đôi khi tiếp lời, đôi khi im lặng lắng nghe. Lẳng lặng mở nắp chai nước để bên tay phòng khi Apo khát, cầm bỏng ngô để cậu tiện hoạt động. Những chi tiết chăm sóc rất nhỏ mà người ngoài cuộc dễ dàng phát giác thì họ lại chẳng hề hay biết.----Hoạt động kết thúc, đám đông chen chúc tới ngạt thở đem họ vây ở giữa. Apo rụt mình, như thói quen nấp sau lưng anh tìm nơi an toàn. Đoạn đường ra xe vốn không dài, nhưng vì quá đông người mà phải nhích từng bước.Mile như cây đại thụ che chở Apo dưới tán lá của mình, đem cậu giấu sau lưng, dẫn đường về phía trước.Tới vị trí đậu xe, Apo tự mình đi về phía ghế lái, khó khăn mở cửa. Cả quá trình Mile luôn đứng nhìn cậu từ phía sau, xác nhận cậu thực sự an toàn mới vòng qua phía ghế phụ ngồi xuống.Đợi tới khi xe vững vàng chạy trên mặt đường, Apo mới thở phào một hơi."Có sợ không?" Mile quan tâm hỏi "Trước đây em cũng từng như vậy, nhưng giờ có anh rồi, không cần tự mở đường nữa" Apo mỉm cườiNếu quá khứ chỉ có một mình cậu đối mặt, gồng mình trong bão tố tìm đường đi về phía trước thì giờ đây, đã có bóng lưng một người đủ vững chãi nguyện ý đem cậu chở che.Mile mỉm cười, anh cũng rất vui vì mình là người đó."Có đói không? anh mua đồ ăn khuya nhé?" Mile lướt điện thoại, tìm đồ ăn cho cậu"Em không đói, em chỉ buồn ngủ thôi" Apo vô thức làm nũng, được cưng chiều đã lâu khiến cậu giống như chú mèo nhỏ luôn buồn ngủ mỗi khi ở bên anh."Để anh lái cho, em nằm ngủ một lát" Mile vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu.Cái chạm nhẹ như luồng điện chạy từ tay tới tận tim, mặt nóng lên, ánh đèn trong xe phơi bày sự ngượng ngùng của cậu dưới tầm mắt anh."Mặt em sao lại đỏ vậy? có chỗ nào không khỏe à?" Mile lo lắng, dựa sát lại sờ lên cổ cậu"Em....không phải, em..hơi nóng" Apo rụt cổ lại, từ cần cổ tới vành tai đều đỏ hồng. Mile rốt cuộc nhận ra vấn đề, chăm chú nhìn cậu, im lặng hồi lâu"Po... em biết rồi đúng chứ?" Mile lấy hết dũng khí hỏi cậu"Biết gì cơ?" Apo giả vờ, cậu không ngờ anh đã nhìn ra, bối rối không biết phải phản ứng như thế nào."...." Hầu kết Mile động đậy, hé môi định nói nhưng lại ngưng."Chuyện anh thích em" Trốn tránh đủ lâu rồi, Mile muốn thử mạnh mẽ một lần, dùng thân phận khác giữ cậu lại Apo kinh ngạc, phanh xe đột ngột khiến cả hai đổ người về phía trước, đầu cậu va nhẹ vào vô lăng. Apo còn chẳng thấy đau, quay sang ngỡ ngàng nhìn anh.Mile luống cuống tháo dây an toàn, đưa tay sờ lên trán cậu, vừa xoa vừa thổi."Có đau không? ngốc như vậy sao cứ thích lái xe chứ" Mile đau lòng, vừa xoa vừa mắng cậu "Anh nói gì ?" Apo mặc kệ trán mình, túm lấy tay Mile hỏi "...." Anh thở dài, ngồi xuống ghế, quay sang mặt đối mặt với cậu"Anh thích em" Mile nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Apo"Anh....là do nhập vai thôi, lần đầu diễn anh không biết, đợi một thời gian sẽ ổn" Apo kiếm cớ, cúi đầu né tránh ánh mắt quá mức nóng bỏng của Mile"Anh nghĩ kĩ rồi, không liên quan tới phim, chỉ giữa anh và em" Mile xoa đầu cậu"Anh biết em không tin, nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả""Không cần phải trả lời bây giờ, em thoải mái là quan trọng nhất, anh đợi được" Mile đụng nhẹ lên trán Apo khiến cậu rụt lại vì đau"Sưng rồi này, mai phải quay đấy, ngốc quá đi mất! em qua ghế phụ, để anh lái tiếp"Ngồi trên ghế phụ nhìn nét mặt nghiêng của Mile, lòng cậu đấu tranh kịch liệt. Có quá nhiều thứ để suy nghĩ, để đắn đo, liệu tình cảm này được bao lâu? Cậu không muốn đánh mất Mile."Tối nay đừng về, trong nhà anh có đồ sơ cứu, để lâu sẽ sưng to lắm đấy, mai biết làm sao?" Mile chở Apo đã hóa đá về nhà mình
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me