LoveTruyen.Me

Mileapo Yeu Khong

Tôi ôm em trở lại giường, cố gắng xoa dịu cảm giác đau nhói nơi trái tim mình. "Sẽ ổn thôi!" - Tôi không biết đã tự nhắc nhở bản thân như thế bao nhiêu lần kể từ khi em trở lại, nhưng chưa bao giờ là thực sự ổn. Hàng ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu óc tôi: Tôi phải làm sao? Em sẽ ra sao? Chúng tôi sẽ thế nào?... Rồi tôi tưởng tượng đến thứ chẳng nên tưởng tượng - sự ra đi của em, cái chết của em...

Vẩn vơ suy nghĩ mãi cho đến tận sáng -  khi người trong lòng đã khó khăn chìm vào giấc ngủ, tôi vẫn không ngủ được. Sự bất lực trong ánh mắt em, nỗi bi thương, cô độc khi em ở một mình, cơ thể lạnh buốt của em mỗi đêm ngoài ban công... Tôi biết, biết rất rõ, vậy nên cho dù lúc bên cạnh tôi em tỏ ra vui vẻ, hạnh phúc bao nhiêu tôi vẫn luôn lo sợ.

Em là thế, bao giờ cũng giấu chuyện không vui trong lòng mình, ngay cả với tôi, có những chuyện em chưa từng cho tôi cơ hội để thấu hiểu.

Tôi ôm em, đưa tay chạm lên gò má gầy guộc của em, kể từ khi chúng tôi bên nhau đây là lần em gầy nhất, số cân giảm kỷ lục, dùng một tay tôi cũng bế được em lên.

- "Em đừng rời xa anh... Anh - anh không thể mất em, anh nói thật đó! Em chết, anh sẽ chết theo em..."

Tôi kề trán mình lên trán em, chóp mũi chạm vào chóp mũi em, hơi thở chúng tôi hoà quyện. Em ngủ không sâu, thấy có tác động lạ liền nhíu mày "Ưm, ưm" trở mình xoay lưng lại với tôi. Tôi hôn lên mái tóc đen mềm mại của em, vừa chua xót lại vừa bất lực.

- "Là anh mà, xin đừng xa lạ với anh..."

Tôi ôm em, gần như khắc sâu thân thể em vào lòng mình, bàn tay trên vai em cũng theo thói quen mà không ngừng vuốt ve, vỗ về giấc ngủ nông, đứt quãng "đáng ghét" kia. Tôi đặt cằm tựa trên đỉnh đầu em, mái tóc mềm mại cọ lên mặt làm tôi có chút ngứa ngáy, mỗi lần như vậy tôi thích nhẹ nhàng hôn trên đỉnh đầu em, nhắc nhở những sợi tóc nghịch ngợm kia hãy yên phận một chút, bởi vì như vậy tôi sẽ có thể ôm em, ôm em lâu hơn một chút đó...

Trời dần sáng tỏ, người trong lòng ngủ đã sâu giấc hơn, tôi không rời giường vì nếu tôi rời đi em sẽ tỉnh, vả lại tôi cũng mệt, nghe thấy nhịp thở nhẹ nhàng của em, tôi mới có chút an tâm tìm đến giấc ngủ.

...

Những ngày sau đó tôi không dám rời em nửa bước, ban ngày em còn bình thường, lúc ở cạnh tôi em cũng xem như vui vẻ nhưng khi đêm về hay mỗi khi ở một mình tâm trạng em trở nên tiêu cực thấy rõ.

Vì những suy nghĩ tiêu cực khó mà đoán được của em, tôi bắt đầu trông chừng em ngày càng chặt, gần như không để em rời khỏi tầm mắt mình dù chỉ vài phút. Để em ở một mình, tâm lý tôi sẽ vô cùng bất an.

So với trước đây, em trở nên dính người hơn... Em thích cảm giác da thịt chúng tôi chạm vào nhau, thích nhiệt độ ấm áp toả ra từ thân thể tôi, thích mùi hương của tôi. Tôi biết điều đó vì em thường rúc trong lòng tôi, cọ cọ vào lồng ngực tôi, bám, níu lấy tay tôi, tìm kiếm sự an toàn, ấm áp trên cơ thể tôi.

Chúng tôi cùng nhau đi gặp bác sĩ tâm lý hàng tuần, đôi khi cả hai chúng tôi cùng nói chuyện với bác sĩ, đôi khi người vào gặp chỉ có mình em, đôi khi lại chỉ có mình tôi... Tiếp xúc nhiều hơn, hiểu hơn về tình trạng hiện tại của em, khiến tôi không còn cảm giác lạc lõng, vô định như trước, có lẽ tôi đã biết mình phải làm gì.

Tôi bắt đầu ngủ - thức cùng em, một người trước giờ ngủ không biết trời trăng mây đất gì như tôi bây giờ chỉ cần em trở mình liền tỉnh giấc. Tôi vỗ về lưng em, hôn lên trán em muốn cho em cảm giác an tâm mà tiếp tục chìm vào giấc ngủ... Thế nhưng em chầm chậm ngồi dậy.

- "Sao vậy?"

- "Em muốn đi vệ sinh." - Nghe được lý do tôi mới buông em ra - "Nhanh chóng trở lại nhé!"

- "Vâng!"

3 phút, 4 phút... 7 phút, 8 phút, 9 - 10 phút trôi qua em vẫn chưa trở lại, tôi bắt đầu căng thẳng, tự nhắc nhở mình chẳng có chuyện gì xảy ra đâu. Và quả nhiên không có chuyện gì xảy ra thật, em đứng trước gương của phòng tắm lặng ngắm một hồi lâu mãi tới khi nghe thấy tiếng tôi gọi mới chậm chạp trở ra phía cửa - nơi tôi đang đứng.

- "Anh lại đây làm gì!? Cứ ngủ trước đi..." - Tôi ôm lấy eo em trở lại giường ngủ.

- "Có phải anh ngày càng lo lắng một cách thái quá không?"

- "Đúng vậy!" - Em không chần chừ, dúi đầu vào ngực tôi, sau đó cọ cọ nhẹ nhàng - "Mấy ngày nay em rất ổn, không sao đâu!"

- "Ừm..."

Dường như để tôi an tâm em còn nói thêm.

- "Em vui lắm! Thật đấy! Dạo gần đây không phải ngủ ngon hơn nhiều sao!?"

- "Ừm..." - Rốt cục thì gặp bác sĩ và uống thuốc đầy đủ cũng có chút hữu dụng với em.

- "Dạo này anh cứ ở cạnh em suốt, em không sao đâu. Công việc của anh xử lý ở nhà mãi cũng không tiện."

- "Không sao!"

- "Em nghe thấy anh nói chuyện với trợ lý. Ngày mai anh có buổi họp quan trọng mà đúng không?... Anh đi đi..."

Tôi không dám để em ở một mình nên đã nhờ trợ lý sắp xếp cho một cuộc họp online tại nhà, mặc dù đúng là không tiện thật nhưng nếu tôi đến công ty, một mình em ở nhà tôi càng không tập trung làm việc được. Tôi do dự một hồi mới lên tiếng đưa ra đề xuất:

- "Ngày mai tới công ty với anh nhé!"

- "Hửm?... Em đến cũng đâu giúp được gì!"

- "Anh cũng đâu cần em giúp gì." - Tôi nhìn vẻ mặt ngơ ngác của em, nhẹ véo má em một cái - "Đi nhé! Anh xong việc sẽ dẫn em đi ăn món kem dừa em thích."

Em suy nghĩ một lát mới gật đầu thoả hiệp:

- "Được thôi!"

Tôi hôn lên má em một cái thật kêu...

- "Vậy ngủ thôi, ngày mai còn đi làm!"

Em cười, dựa vào lồng ngực tôi, nhắm mắt tìm đến giấc ngủ, nhưng trằn trọc một hồi còn chưa yên giấc. Tôi luồn tay qua áo ngủ của em, xoa xoa tấm lưng ấm áp, vỗ về nhịp nhàng để em dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Chúng tôi ở bên nhau hơn 13 năm, tôi chính thức trở lại làm kinh doanh cũng đã gần 5 năm nhưng số lần em ghé qua công ty tôi thực sự quá ít. Đúng là chúng tôi đều bận rộn, trước kia là bận rộn cùng nhau, sau lại mỗi người một việc, mỗi người một nơi đâm ra thời gian gặp nhau chẳng còn nhiều như trước. Em vào đoàn phim một lần là kéo dài suốt mấy tháng, có lẽ còn bận rộn hơn cả tôi. Thời gian chúng tôi gặp mặt chủ yếu là tại nhà, thi thoảng cùng rảnh rỗi thì đi du lịch, mỗi lần hẹn nhau đi ăn - em ghé qua đón tôi cũng chỉ ngồi đợi trong xe dưới toà nhà,... Vậy nên số lần em đến công ty tôi có thể nói chỉ đếm trên đầu ngón tay.

...

- "Thời tiết hôm nay thật đẹp." - Em vừa ngủ dậy, nhìn ánh nắng chiếu bên ngoài cửa kính, giọng khàn khàn.

Tôi còn hơi ngái ngủ, mắt nhắm nghiền nhưng vẫn theo thói quen kéo em vào lòng mình, hôn lên sườn mặt, rúc vào cổ em hít hà mùi hương chỉ thuộc về riêng em.

- "Ôi anh dậy đi, muộn rồi!" - Em nhỏ giọng kháng cự.

- "Xíu nữa~" - Tôi không cam lòng buông em ra vậy nên vẫn không chịu tỉnh, trái lại còn ôm em càng chặt, muốn khắc em vào trong lòng mình.

- "Bây giờ nếu anh không dậy, em liền không đi với anh nữa!"

Tôi lập tức buông em ra, chống tay trên đệm giường ngồi dậy, quay qua nhìn em đang đắc chí nhoẻn miệng cười.

- "Đe doạ anh?... Hay lắm!... Anh sợ rồi, được chưa!? Đi vệ sinh cá nhân ngay đây!"

...

Sau đó, như các buổi sáng đã từng, em chọn trang phục đi làm cho tôi, ướm thử từng chiếc cà vạt cho đến khi em cho rằng nó hoàn toàn phù hợp với bộ đồ.

Em nghiêm túc chỉnh từng khuy áo, gấu quần cho tôi, tôi nghiêng qua hôn nhẹ lên má em một cái cũng bị em lườm "cháy mặt".

- "Anh không nghiêm túc được tí à!?"

- "Anh hôn em có chỗ nào không nghiêm túc ư?... Vậy để anh hôn lại." - Không để em kịp phản ứng, tôi liền cúi đầu hôn lên môi em cái nữa.

Em bị tôi "bắt nạt", xoay người giận dỗi bỏ đi. Tôi cũng nhanh chóng đuổi theo em, vòng tay từ phía sau lưng, siết em vào lòng.

- "Còn chưa đeo cà vạt cho anh mà!"

- "Anh đứng yên một chút là đã đeo xong rồi!"

- "Em nói xem, nhìn thấy "vợ" mình ở trước mặt chăm sóc cho mình, ai mà kiềm lòng cho nổi!?"

Em ngừng một nhịp thở, sau đó khó khăn hít vào một hơi sâu rồi thở ra một hơi thật dài, nhàn nhạt nói:

- "Em không phải vợ anh!"

- "Trước sau gì cũng là." - Tôi tỏ ra thoải mái, vui đùa, không muốn em đặt nặng vấn đề này. Thế nhưng em lại rất nghiêm túc.

- "Em không làm "vợ" anh... Sẽ không lấy anh..."

... Một giây sau đó, cả hai chúng tôi đều im lặng. Em từng muốn kết hôn với tôi nhưng giờ đây cũng chỉ còn lại một chữ "từng"...

- "Chúng ta cứ như hiện tại không được sao? Không ràng buộc gì nhau cả!?"

Em không tin tôi! Tôi vẫn luôn biết. Em muốn để cho cả hai chúng tôi mỗi người một đường lui, nhưng tôi chính là muốn cùng em ràng buộc với nhau nửa đời còn lại. Chỉ đáng tiếc, ai sẽ tin một kẻ lừa gạt đây!

- "Ừm." - Tôi đồng ý với em, tôi không muốn một ngày bắt đầu bằng sự vướng bận như vậy! Tôi đưa tay ôm lấy hai gò má em, nâng mặt em lên để trán chúng tôi dựa vào nhau.

- "Vậy thì cứ ở bên nhau như vậy đi,... Po! Đều theo ý em hết..." - Sao cũng được, được ở cạnh nhau thôi đã là một chuyện rất tốt rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me